(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê và Lục Kiêu Trần xuống lầu lấy đồ đã đặt.
Sau khi lên lầu, Lục Kiêu Trần không về thẳng căn hộ mà lôi kéo cô gái nhỏ rẽ vào cầu thang thoát hiểm bên cạnh.
Trong không gian mờ tối của cầu thang, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, hơi thở hai người dây dưa với nhau.
Tim Vân Nghê đập như trống đánh, vô cùng lo lắng sợ người khác phát hiện ra họ.
Cuối cùng, cô gái nức nở cầu xin tha thứ, cô đã mềm thành kẹo bông gòn rồi, Lục Kiêu Trần rốt cuộc cũng dừng lại, anh nghiêng đầu, nhẹ hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng từ đôi môi mỏng của anh phun lên vành tai cô khiến nó đỏ bừng cả lên, anh khẽ cười: “Em còn nghĩ anh là chính nhân quân tử nữa không?”
“…”
Hu hu hu anh đã thành kẻ xấu xa rồi.
Sau đó, vẻ mặt Lục Kiêu Trần vẫn như bình thường dắt cô trở lại căn hộ, hai người đi vào cửa ra vào, Chu Phi Trì đã đi tới, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Vân Nghê, anh ấy hơi sửng sốt, ho nhẹ hai tiếng rồi xách giúp túi đồ trên tay Vân Nghê: “Cậu mua nhiều thế à?”
Giọng điệu Lục Kiêu Trần nhàn nhạt chế nhạo: “Các cậu không tự biết bản thân mình ăn nhiều cỡ nào à?”
“…”
Ba người đi vào phòng khách, trong phòng khách không có ai, Lục Kiêu Trần sờ đầu Vân Nghê, dịu dàng nói: “Đi toilet rửa mặt đi, rồi gọi anh trai em và mấy người khác ra ăn.”
Lời này còn mang thêm ẩn ý trong đó, là kêu cô gái làm dịu độ nóng trên khuôn mặt đi.
Cô nhẹ giọng đồng ý, quay người nhanh chân chạy đi.
Sau đó, Chu Phi Trì đi theo Lục Kiêu Trần đến phòng bếp, anh ấy vỗ bả vai Lục Kiêu Trần, hạ giọng nói: “Lục Kiêu Trần, cậu nên kiềm chế hành động lại đi? Ban ngày ban mặt, trong căn hộ còn nhiều người như vậy, cậu chú ý chút đi.”
Chàng trai đảo mắt nhìn anh ấy.
“Cậu đừng tưởng tôi cũng ngốc như Vân Phong, không nhìn ra vừa rồi hai người đã làm gì đó nhé? Thấy mặt Vân Nghê đỏ thế kia, ha ha, không chừng cậu đã làm chuyện lưu manh gì rồi chứ gì.”
“…”
Lục Kiêu Trần lạnh lùng nhìn anh ấy: “Nói đủ chưa?”
“Xem ra tôi nói đúng rồi.”
Hai người đặt toàn bộ đồ ăn lên trên bàn, Chu Phi Trì dựa người vào cái bàn nhìn Lục Kiêu Trần, ríu rít thắc mắc: “Lúc trước tôi còn nói tính tình cậu lạnh lùng, không gần nữ sắc, nhìn không ra đó nha Lục Kiêu Trần, thì ra cậu là người như vậy.”
Chu Phi Trì nói xong, bỗng nghe thấy tiếng động ồn ào ngoài cửa, là Vân nghê cùng với Vân Phong và mấy chàng trai khác đi đến: “Wow, bữa hôm nay thịnh soạn quá đi!”
Lục Kiêu Trần nhìn thẳng vào mắt Chu Phi Trì, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Người sau thức thời đành phải ngậm miệng lại.
“Trưa hôm nay là anh Trần chiêu đãi nha! Còn có cá nướng nữa!”
“Ôi má, yêu quá đi hà.”
Giả Phi kích động nói: “Anh Trần, tôi yêu cậu quá đi!”
“…” Lục Kiêu Trần nổi da gà liếc anh ấy một cái: “Còn muốn ăn thì câm miệng lại cho tôi.”
Mấy người ngồi vào bàn, Vân Nghê ngồi bên cạnh Vân Phong, bàn hình chữ nhật rất lớn, ngoại trừ Lục Kiêu Trần, sau khi mọi người ngồi vào bàn thì còn lại mấy chỗ trống, Vân Nghê khảy khảy bát đũa trước mặt, khóe mắt liếc đến chiếc ghế dựa bị dư ra bên cạnh, Lục Kiêu Trần cứ tự nhiên mà ngồi xuống.
Mọi người mở mấy chai rượu cocktail, rót vào ly, Vân Phong cũng rót một ly cho mình, sau đó nhìn Vân Nghê nói: “Muốn uống thì tự rót đi.”
Vân Nghê quan sát anh ấy, nghe vậy thì hơi ngẩn người, ngay sau đó một chai sữa chua lớn được đặt trước mặt cô.
Giọng điệu ra lệnh của Lục Kiêu Trần vang lên: “Uống cái này.”
… Vì anh vẫn còn nhớ chuyện uống rượu lần trước của cô gái.
Vân Nghê nhìn bộ dạng quản thúc mạnh mẽ của anh thì “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn mở chai sữa chua.
Trưa hôm nay Lục Kiêu Trần đặt rất nhiều đồ ăn và cá nướng, mọi người đang ăn cơm, trò chuyện, lại chuyển sang hỏi chuyện giữa Chu Phi Trì và bạn gái anh ấy thế nào, Chu Phi Trì nhanh chóng show tình cảm, nhận được những ánh mắt xem thường của mấy chàng trai.
Một chàng trai chưa hiểu rõ dò hỏi: “Vậy anh Trần thì sao? Anh Trần yêu đương chưa?”
Vân Phong nghe vậy, khóe miệng cong lên, thay anh trả lời: “Cậu thấy dáng vẻ thanh tâm quả dục của cậu ta như thế giống đang yêu đương sao?”
Mấy chàng trai đều nở nụ cười.
Vân Nghê nghe vậy, gục khuôn mặt hơi nóng của mình xuống, yên lặng ăn cơm.
Có người nói: “Lục Kiêu Trần, cậu thật sự rất tuyệt đó, ba năm cấp ba không nói, đã là sinh viên năm hai rồi mà còn chưa yêu đương, chắc anh Trần không có hứng thú với phái nữ rồi.”
“Chẳng qua cũng không quá kỳ lạ, chuyên ngành của anh Trần không phải không có nhiều con gái sao? Nói không chừng cũng chưa nhìn thấy được bao nhiêu bạn nữ, ngành của tôi cả năm học cũng không có quá mười cô gái, tôi mẹ nó muốn yêu đương cũng chỉ có thể tìm con trai.”
“Vãi đạn…”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi là trai thẳng…”
Vân Phong cười nhìn Lục Kiêu Trần: “ y dô, không thì để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé? Cậu thích con gái thế nào? Ngây thơ? Quyến rũ?”
Vân Nghê hơi sửng sốt.
Sau đó ánh mắt như xem kịch vui của Chu Phi Trì và Giả Phi nhanh chóng phóng tới.
Lục Kiêu Trần nhìn vẻ mặt khẽ thay đổi của cô gái bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nói: “Giới thiệu cái rắm.”
“Tôi không nói giỡn với cậu đâu, biết đâu tôi có thể giúp cậu để ý một chút.”
Lục Kiêu Trần im lặng vài giây, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi không thích người cậu giới thiệu.”
“Không phải chứ, cậu cũng chưa gặp sao cậu biết được? Nếu không cậu nói cụ thể xem cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
Vân Nghê rũ mắt suy nghĩ, gảy cơm trong bát, khẽ cắn môi, Lục Kiêu Trần liếc mắt nhìn Vân Phong, khóe mắt dừng trên người cô gái, giọng điệu cà lơ phất phơ nói: “Phải là người xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngoài ra tôi không quan tâm đến những thứ khác.”
Vân Nghê nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh, trái tim bồng bềnh như trong dòng nước.
Vân Phong nghe thấy vậy, không nói gì ném cho anh một ánh mắt xem thường, lười nói thêm gì nữa.
Anh ấy định gắp một cái cánh gà nướng cuối cùng trên chiếc đĩa trước mặt, lúc sắp gắp đi, đôi đũa của Vân Nghê lại đưa sang, trực tiếp cướp luôn trên đũa của anh ấy.
Vân Phong không nói gì, lại đi gắp một miếng thịt lợn Đông Pha trong đĩa khác, ai ngờ Vân Nghê lại giành trước gắp đi mất, anh ấy bất đắc dĩ nhìn cô một cái, qua một lúc, anh ấy gắp một con tôm luộc, đôi đũa của Vân Nghê lần thứ ba cướp đồ anh ấy định gắp đi.
“Này…”
Vân Phong không nhịn được nữa, tức giận quay đầu nhìn cô, Vân Nghê vô tội nhìn lại đôi mắt trợn trừng của anh ấy: “Em muốn ăn, không được sao?”
Vân Phong: “…”
“Trẻ con!”
Lục Kiêu Trần ngồi bên cạnh nhìn hai người, trong đôi mắt có ý cười nhẹ nhàng, chỉ cười không nói.
-
Vân Nghê ở nhà Lục Kiêu Trần “cẩn thận từng li từng tí” trôi qua một ngày.
Cô cảm thấy bản thân và Lục Kiêu Trần tựa như đảng ngầm ngày xưa, phải cẩn thận tránh ánh mắt của Vân Phong, sợ anh trai cô nghi ngờ.
Thế mà Lục Kiêu Trần lại cố tình thường thường bắt nạt cô, khiến cô mặt đỏ tai hồng mới cam tâm.
Chạng vạng, mọi người ra khỏi nhà rủ nhau đi ăn buffet BBQ, sau khi ăn xong mấy chàng trai hẹn nhau chơi bóng rổ, vốn Vân Nghê và Lục Kiêu Trần nghĩ đêm nay có thể tìm cơ hội đi dạo với nhau, nhưng bọn họ cứ lôi kéo Lục Kiêu Trần, cuối cùng anh cũng không có cách nào từ chối được.t-y-t
Vân Nghê thấy vậy thì bảo mình về nhà trước, cô chơi cả ngày cũng mệt rồi, hiện giờ chỉ muốn về nhà nằm nghỉ.
Trên đường về nhà, Vân Nghê nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Đừng buồn, hôm nào anh lại đi chơi với em nhé?]
Vân Nghê giật mình, trả lời: [Anh đừng nghĩ nhiều, em không buồn đâu, anh cứ chơi vui vẻ với bọn họ đi, em về nhà tắm rửa, lên giường lăn lộn thoải mái đây ~]
Cô cũng hiểu, dù sao mấy anh em họ đã lâu không gặp nhau rồi, ra ngoài chơi cũng không có gì đáng trách, hôm khác cô và Lục Kiêu Trần hẹn gặp nhau cũng không phải không được.
Đầu bên kia, Lục Kiêu Trần nhìn thấy tin nhắn, anh nheo mắt lại.
Cuối cùng, anh mở ứng dụng đặt đồ ăn, chọn một ly trà sữa vải thiều muối biển gửi cho cô gái nhỏ.
-
Nửa tiếng sau.
Trong phòng ngủ Vân Nghê, di động đặt trên bàn rung lên không ngừng.
Cô đang tắm rửa, di động không ai nghe máy.
Bên kia, trong sân vận động, mấy chàng trai thi đấu mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lục Kiêu Trần và Chu Phi Trì đi toilet.
Từ bên trong đi ra, hai người đi đến bồn rửa tay, Lục Kiêu Trần rửa tay, ho nhẹ hai tiếng, sau một lúc lâu mất tự nhiên mở miệng: “Cậu bình thường hẹn hò… đưa bạn gái đi đâu?”
Chu Phi Trì sửng sốt, ngạc nhiên nở nụ cười: “Tôi không nghe nhầm chứ? Đời tôi thế mà có thể được Lục Kiêu Trần tìm tới học tập kinh nghiệm yêu đương sao?”
“…” Chàng trai khẽ liếc anh ấy một cái: “Không phải cậu có rất nhiều kinh nghiệm sao?”
“Rồi rồi, nể mặt cậu đã mở miệng hỏi, tôi sẽ dạy cho cậu vài chiêu.”
Chu Phi Trì dựa người vào bồn rửa tay, nghĩ nghĩ: “Không phải con gái có một vài địa điểm yêu thích sao? Khu vui chơi, rạp chiếu phim, quán cà phê, đưa cô ấy đi ngắm hoa, ngắm biển, ngắm sao trời, đến mấy nơi lãng mạn, hoặc là trực tiếp thuê một phòng khách sạn ở một ngày một đêm cũng được.”
Đôi mắt Lục Kiêu Trần tối đen lạnh lùng nói: “… Cậu có bệnh à?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất Vân Nghê vẫn còn nhỏ, tôi cảm thấy với một cô bé giống như Vân Nghê, đưa em ấy đến mấy nơi lãng mạn hay đáng yêu là được.”
Lục Kiêu Trần nghe đề xuất của anh ấy, không nói gì.
Bên ngoài, Vân Phong lại chơi bóng thêm một lúc nữa, vừa mới kết thúc, một mình ngồi xuống ghế nghỉ ngơi uống nước.
Hai tay anh ấy chống vào lưng ghế, nhìn mấy chàng trai còn đang chơi trên sân, bỗng nhiên, di động của Lục Kiêu Trần đặt ở bên cạnh vang lên.
Vân Phong liếc mắt nhìn qua, là một số máy lạ cho nên cũng không để ý.
Qua một lát, di động lại vang lên lần nữa.
Lúc điện thoại sắp tắt, Vân Phong hơi do dự nhưng vẫn giúp nghe máy: “Alo?”
“Xin chào ngài, đơn hàng trà sữa vải thiều muối biển ngài đặt giúp người khác đã đưa đến rồi, nhưng gọi điện thoại nhiều lần vẫn không ai nghe máy, đơn hàng này giờ làm sao ạ?”
Vân Phong hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Lục Kiêu Trần và Chu Phi Trì đã đi tới.
Anh ấy nói với đầu bên kia: “Anh chờ chút.”
Vân Phong đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ, đưa điện thoại cho Lục Kiêu Trần: “Hình như điện thoại bên giao hàng.”
Vẻ mặt Lục Kiêu Trần khẽ nhăn lại, nhận lấy di động, đi qua một bên.
Sau một lúc lâu, Lục Kiêu Trần cầm điện thoại quay trở lại, Vân Phong nghi ngờ hỏi: “Cậu đặt trà sữa cho ai vậy? Lục Kiêu Trần, cậu không bình thường nha, thành thật khai báo đi.”
Tự nhiên lại đi đặt trà sữa cho người khác, người như cậu ta sao có thể làm chuyện như vậy?
Lục Kiêu Trần nghe vậy, đôi mắt hơi nheo lại, một chút cảm xúc lóe lên trong mắt anh: “Không có gì, mua đại thôi.”
Anh đi lấy quả bóng rổ, thong dong nhìn Vân Phong: “Chơi hay không? Cậu đòi hành hạ người ta mà, không phải là còn kém bọn tôi năm điểm à?”
Vân Phong bị vẻ mặt kiêu ngạo của anh khơi dậy ý chí chiến đấu, trà sữa gì đó đều bị anh ấy quăng lên chín tầng mây: “Đến đây! Tiếp tục!”
…
Một đám con trai chơi tới hơn chín giờ tối.
Sau khi kết thúc, ai về nhà nấy, Vân Phong về đến nhà, đi tắm rửa trước tiên.
Đi ra phòng tắm, vừa lúc Đỗ Cầm mang hai quả táo đã gọt sẵn từ phòng bếp đi tới đưa hết cho anh ấy: “Của con với Vân Nghê, đưa cho con bé hộ mẹ luôn.”
“Dạ.”
“Đúng rồi Phong Phong, con nói muốn đi làm thêm hả?”
“Dạ, dù sao nghỉ hè ở nhà cũng rảnh rỗi.” Vừa lúc anh ấy cũng muốn kiếm ít tiền tiêu vặt, cũng có thể hỗ trợ chi phí cho gia đình.
“Đi làm gì đấy? Khi nào thì bắt đầu?”
“Hai ngày nữa ạ, con đi làm cùng bạn con, mỗi ngày phát tờ rơi mấy tiếng đồng hồ thôi, rất đơn giản.”
Đỗ Cầm vỗ tay anh ấy: “Đừng để bản thân mệt mỏi quá, bây giờ thời tiết nắng nóng đấy.”
“Không sao đâu mẹ.”
Anh ấy cắn một quả táo, sau đó nhàn nhã đi đến phòng Vân Nghê gõ cửa, bên trong vang lên tiếng đáp lại, anh ấy đẩy cửa đi vào.
Cô đang nằm sấp trên bàn đọc sách, sau đó trong miệng đã bị nhét một trái táo vào: “Ăn.”
“Ưm…”
Cô nhanh tay cầm lấy, dùng khăn tay lau lau chỗ bị dính trên mặt, tức giận trừng mắt nhìn Vân Phong.
Chàng trai dựa người vào cái bàn nhìn cô, cười gợi đòn: “Thế nào? Đút em ăn táo mà em còn không vui à?”
Vân Nghê đấm một cái vào cánh tay anh ấy, tuy dùng sức nhưng đối với chàng trai mà nói thật sự không tính là gì, khiến anh ấy cười không ngừng: “Chỉ bằng hai móng gà con của em mà còn đòi quơ qua quơ lại trước mặt anh.”
“Anh đáng ghét, anh ra ngoài nhanh đi.”
Hai người cãi nhau vài câu, cuối cùng khi Vân Phong quay người đi ra ngoài, lại đột nhiên nhìn thấy ly trà sữa trên bàn, anh ấy tiện tay cầm lên nhìn thấy phía trên có viết “Vải thiều muối biển đá”.
Anh ấy bỗng nhiên ngẩn người.
Đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại giao hàng kia của Lục Kiêu Trần.
“Trà sữa này là ai mua cho em thế?”
Trong lòng Vân Nghê hơi bối rối, giả vờ tự nhiên cầm về: “Tự em mua… Sao vậy?”
“Em mua khi nào?”
“Trên đường về nhà…”
Vân Phong nhìn cô gái đang cúi đầu đọc sách, vẻ mặt tự nhiên, trong lòng anh ấy hơi nghi ngờ, di động của cô gái đặt trên bàn vang lên, là Giang Nguyệt gọi tới.
Vân Nghê lập tức nói: “Anh, em phải nghe điện thoại rồi.”
Vân Phong thấy vậy, đành phải đi ra ngoài.
Trở lại phòng mình, anh ấy ngồi bên giường ăn táo, trong đầu suy nghĩ chuyện vừa rồi, trong lòng hơi băn khoăn.
Chẳng lẽ Lục Kiêu Trần đặt trà sữa cho em ấy?
Bỗng nhiên trong một khoảnh khắc, suy nghĩ “Quan hệ của hai người này không được bình thường” xẹt qua đầu anh ấy, trong lòng Vân Phong lập tức kinh ngạc, nhưng sau đó lại lập phủ định ngay.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi…
Bình thường hai người họ có liên hệ gì đâu?
Vân Phong đè lại mi tâm, cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
-
Vài ngày sau, Vân Phong đi ra ngoài làm thêm, thời gian Vân Nghê thấy anh ấy ở nhà cũng ít đi.
Buổi trưa một hôm nọ, Vân Nghê đang ở nhà ăn cơm một mình, quạt trên đỉnh đầu lại đột nhiên ngừng lại.
Cô đi đến chỗ điều khiển, sau đó mới phát hiện hình như trong nhà mất điện rồi.
Nhanh chóng lùa thêm hai miếng cơm, Vân Nghê đi xuống lầu mới biết cửa hàng dưới lầu cũng mất điện, vì đường dây điện ở vùng lân cận bỗng nhiên xuất hiện trục trặc, khu dân cư bọn họ tạm thời đều mất điện, hiện tại đang được sửa gấp.
Buổi trưa mùa hè lại mất điện, thật sự là nóng muốn chết mà.
Vân Nghê nằm úp sấp trên giường, dùng quạt điện nhỏ quạt mát, nhưng không khí quá oi bức, ngay cả gió thổi vào mặt cũng mang theo sự khô nóng, muốn ngủ trưa được cũng khó.
Khi đang trò chuyện với Lục Kiêu Trần, cô than phiền với anh về chuyện này.
Ai ngờ mười lăm phút sau, cô đột nhiên nhận được điện thoại của anh: “Xuống dưới đi, anh đang ở đối diện nhà em.”
“Hả?”
Giọng nói chàng trai trầm thấp: “Không phải nóng quá sao? Dẫn em đi tránh nóng.”
Tắt điện thoại, lòng Vân Nghê vui như nở hoa, cô nhanh chóng thay một cái váy màu xanh da trời nhạt, lại tết tóc lại, thu dọn đơn giản rồi nhanh chân chạy xuống lầu, tìm một cái cớ nói với Đỗ Cầm, mới đi ra khỏi nhà.
Đi đến trước mặt chàng trai, mặt mày cô cong cong: “Đi đâu tránh nóng vậy anh?”
Lục Kiêu Trần dắt tay cô, đuôi mắt mang ý cười: “Em muốn đi đâu?”
“Tìm chỗ nào yên tĩnh là được rồi, em chỉ muốn ngồi một chỗ, lười nhúc nhích.”
Anh hiểu rõ gật đầu: “Lên xe trước đi.”
Qua một lúc, xe chạy đến trước một quán cà phê cao cấp thì ngừng lại, xuống xe, anh dẫn cô vào trong.
Bên trong đang mở một bản nhạc nhẹ rất dễ nghe, trong không khí còn có mùi hương bách hợp thoang thoảng, bồi bàn tiến đến, Lục Kiêu Trần liền hỏi có phòng bao riêng hay không, đối phương gật đầu rồi nhanh chóng dẫn bọn họ đi qua đó.
Trong phòng bao có một cái bàn, còn có hai chiếc ghế sô pha bằng da mềm mại, bồi bàn hướng dẫn họ quét mã QR để gọi món xong thì rời đi.
Lục Kiêu Trần ngồi xuống, lười biếng ngồi lên sô pha, Vân Nghê vừa định ngồi xuống chỗ đối diện đã nhìn thấy chàng trai nâng mắt nhìn mình, ngoắc cô: “Lại đây.”
Tim Vân Nghê đập loạn nhịp, sau đó đi đến bên cạnh anh, anh nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi xuống cạnh mình, đưa tay ôm vòng eo của cô.
Hai gò má cô ửng đỏ, chợt nghe giọng nói cà lơ phất phơ của anh: “Nghĩ gì thế? Còn tính ngồi đối diện anh nữa?”
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em ngồi đó để phòng ngừa anh động tay động chân…”
Lục Kiêu Trần nghiêng người nhìn cô, khóe môi hơi cong: “Cái gì mà động tay động chân? Em nói rõ để anh tưởng tượng thử xem nào?”
Vân Nghê cảm nhận được độ nóng từ bàn tay chàng trai đang ôm eo cô, mặt cô đỏ bừng cả lên, không muốn nói gì nữa, Lục Kiêu Trần cười cười không trêu chọc cô nữa, cầm di động quét mã QR chọn món.
Hai người chọn đồ uống, Lục Kiêu Trần lại gọi thêm cho cô một phần đồ ăn nhẹ và bánh ngọt.
Sau khi mọi thứ được dọn ra, Vân Nghê ăn khoai tây chiên, hỏi anh: “Em xem phim được không? Gần đây em đang xem một bộ phim truyền hình, rất hay, anh có muốn xem chung với em không?”
“Sao cũng được.”
Anh rất ít xem phim truyền hình, nhưng nếu cô gái nhỏ thích, anh có thể xem cùng cô.
Vân Nghê mở ứng dụng xem video, chỉ thấy Lục Kiêu Trần đứng lên, đi đến khóa cửa lại, sau đó tắt đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn trên bàn, trong không khí tràn ngập mùi hoa hồng, không gian bỗng trở nên kiều diễm hơn.
Cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh lại tắt điện thế?”
Lục Kiêu Trần lại quay lại ngồi bên cạnh cô, ôm cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Như vậy xem phim truyền hình không phải là có không khí hơn hay sao?”
“…”
Xem phim truyền hình mà còn muốn có bầu không khí nữa?
Vân Nghê đặt di động dựa vào hộp khăn giấy, để nó đứng trên bàn chiếu phim.
Lục Kiêu Trần xem cùng cô trong chốc lát, là một bộ phim thanh xuân vườn trường, với anh mà nói không hấp dẫn gì cả, chỉ là thấy cô gái nhỏ vui vẻ như vậy, anh khẽ cười, cảm giác cứ như vậy ở cùng cô cả một buổi chiều cũng không cảm thấy nhàm chán.
Chỉ là cô gái nhỏ quá tập trung, mọi sự chú ý đều đặt vào bộ phim truyền hình, không để ý đến anh chút nào.
Vẻ mặt anh bất đắc dĩ, chỉ có thể thưởng thức tay cô.
Qua một lúc sau, cuối cùng một tập phim cũng hết, trong phim vừa vặn dừng lại ở cảnh nam sinh đang cưỡng hôn một nữ sinh.
Vân Nghê xem xong, tức giận bất bình nói: “Tình cảm sao có thể ép buộc được chứ?”
Lục Kiêu Trần giương mắt từ di động nhìn sang cô: “Hửm?”
Vân Nghê nói sơ qua nội dung bộ phim cho anh nghe, phê phán nói: “Em cảm thấy chuyện tình yêu chính là chú trọng việc nước chảy thành sông, không thể không chiếm được là cưỡng hôn người ta, cái này cũng quá đáng quá đi, anh Kiêu Trần, anh thấy đúng không?”
Chàng trai cong môi, đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Vân Nghê nép người vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, lại nhìn thấy đôi con người đen tối của anh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tim cô bỗng đập rộn cả lên, lại nhìn thấy anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Có lý, chẳng qua còn tùy người.”
“Dạ?”
“Ví dụ như anh.” Anh nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng, anh nhấn mạnh nói: “Em muốn hôn anh lúc nào cũng được, anh không ngại em ép buộc anh.”
Vân Nghê:?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");