(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nụ hôn này tới quá bất ngờ.
Không đợi Vân Nghê kịp phản ứng, nụ hôn của Lục Kiêu Trần đã bao trùm đôi môi cô, nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ hô hấp của cô, khiến nhiệt độ tăng lên, sau đó sóng nhiệt từ trái tim lan ra khắp cả người.
Thậm chí Vân Nghê còn chưa kịp nhắm mắt lại, đôi mắt cô mở lớn, nhìn rất rõ hàng lông mi đen nhánh gần trong gang tấc của anh, nhịp tim lập tức tăng vọt.
Thắt lưng của cô bị Lục Kiêu Trần ôm trong vòng tay, phía sau lưng Vân Nghê áp sát lên bức tường, cả người cô bị khóa chặt trong lòng ngực anh, muốn lui cũng không thể lui, trong đầu cô trống rỗng, chỉ có thể nâng mặt tiếp nhận nụ hôn của anh.
Tựa như chìm sâu vào trong biển.
Mọi thứ vào lúc này như dừng lại.
Bốn phía đặc biệt im lặng, trong thế giới Vân Nghê chỉ còn lại một mình Lục Kiêu Trần.
Từng nụ hôn của Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng rơi xuống, lúc gần lúc xa chạm nhẹ vào môi của cô hết lần này đến lần khác, trái tim cô như có dòng điện chạy qua, hoàn toàn bị đảo loạn.
Trong đầu cô dần dần mơ hồ, đôi môi cô hé mở, mùi hương bạc hà mát lạnh nhẹ nhàng thâm nhập vào khắp khoang miệng, hơi thở nóng bỏng truyền vào.
Vân Nghê ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời quên mất cả hô hấp.
Bàn tay nâng cằm cô của Lục Kiêu Trần chuyển thành ôm lấy gáy cô, vừa mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng giống như đang đối xử với trân bảo hiếm có nhất thế gian.
Giống như mong muốn bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực.
Trong yên lặng, tình cảm tràn đầy ngọt ngào.
Khuôn mặt Vân Nghê đỏ bừng giống như tôm chín, sau một lúc lâu, Lục Kiêu Trần cảm nhận được dường như cô sắp nghẹt thở, thấp giọng cười, giọng nói khàn khàn phát ra giữa hai đôi môi: “Dùng mũi hít thở đi.”
…
Không biết qua bao lâu, cho đến khi đôi môi như hoa của Vân Nghê bị hôn đến mức tê dại, rốt cuộc Lục Kiêu Trần mới dừng lại.
Vân Nghê chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt như bao phủ một lớp sương mù, tim đập thình thịch.
Đôi môi anh được nhuộm đỏ như bao phủ một lớp nước mỏng, anh khẽ thở dốc, giờ phút này anh đang nhìn thẳng vào cô, trong con người đen tối đầy mơ màng, ánh mắt vô cùng dụ hoặc, lại khiến con người ta cảm nhận được sự nguy hiểm.
Khóe môi Lục Kiêu Trần cong lên, không quên trêu chọc cô: “Sao có thể ngốc thế chứ.”
“…”
Vân Nghê nhớ lại bộ dạng bản thân quên hít thở lúc nãy, gục đầu nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Em, em không có kinh nghiệm.”
Đây là nụ hôn đầu của cô.
Ý cười của anh càng sâu hơn: “Anh cũng không có.”
Vân Nghê kinh ngạc nhìn anh, nhớ lại vừa rồi, nhỏ giọng phàn nàn: “Em lại thấy anh có…”
Lục Kiêu Trần cúi xuống hôn cô, đôi môi ướt át hôn lên vành tai hồng hồng của cô gái, giọng nói mang đầy ý cười: “Anh đây là không cần học cũng tự hiểu.”
“…”
Anh nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô, thấp giọng nói: “Sau này từ từ dạy em sau.”
Vân Nghê bị câu nói của anh khiến khuôn mặt nóng đến đỏ bừng.
Lục Kiêu Trần nâng tay, nhẹ nhàng xoa hai má cô, chậm rãi thì thầm vào tai cô: “Sợ dọa em, vốn anh không định hôn em, nhưng do em chủ động quyến rũ anh, làm anh không thể kiềm chế được.”
Ngay từ đầu anh vẫn không dám hôn cô, sợ cô gái nhỏ không chấp nhận được tiến độ này.
Cho đến khi vừa nãy cô chủ động hôn anh, lúc Lục Kiêu Trần trông thấy cô mặc váy ngủ xuất hiện trong căn hộ của mình vào tối nay, nhất thời tình cảm phá tan lý trí.
Anh thầm nghĩ muốn ôm chặt cô vào trong ngực mình, dùng cách này nói cho cô biết anh thích cô đến nhường nào.
Vân Nghê nghe anh nói như vậy thì ngượng ngùng: “Em chỉ hôn mặt anh thôi, sao lại nói thành quyến rũ anh chứ…”
Đôi môi mỏng của Lục Kiêu Trần khẽ cong, chậm rãi nói: “Em đứng ở đây, chính là quyến rũ anh.”
“…”
Lục Kiêu Trần ôm cô một lúc, cuối cùng chầm chậm buông tay ra, xoa đầu cô, cười nói: “Đi ngủ sớm chút đi, nếu lại đi xuống anh sẽ muốn hôn em nữa đấy.”
Trong lòng Vân Nghê hồi hộp, xấu hổ né tránh cái ôm của anh, mở cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt cô lấp lánh như chứa đầy sao trời, đong đầy tình yêu và sự xấu hổ: “Ngủ ngon, Lục Kiêu Trần…”
Anh cong môi, cười vô cùng vui vẻ: “Ngủ ngon.”
Cô đi vào phòng dành cho khách, nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau khi vào phòng, cô nhảy lên nằm úp sấp trên giường, mặt úp vào gối, nghẹn ngào vài tiếng, cố gắng bình ổn nhịp tim của mình.
Ngón tay cô khẽ xoa môi mình, cảm xúc của nụ hôn vừa rồi vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, giống như là ăn một viên kẹo vậy, ngọt tới tận đáy lòng, cảm giác cả người đều tê dại, khiến cả người không thể khống chế được mà nhũn ra, lại làm cho người ta luyến tiếc không muốn rời đi.
Thì ra đây là cảm giác khi hôn môi với người mình thích…
Vân Nghê nằm trên giường, cuối cùng yên lặng nở nụ cười.
-
Hôm sau, Vân Nghê đã đặt đồng hồ báo thức vào lúc tám giờ.
Sau khi tỉnh lại, cô nằm trên giường chơi di động một lúc, sau một lúc lâu Lục Kiêu Trần gửi tin nhắn đến: [Đã dậy chưa?]
Vân Nghê: [Dậy rồi ạ.]
Lục Kiêu Trần: [Anh đã mua đồ ăn sáng rồi, rửa mặt xong thì ra ngoài ăn.]
Vân Nghê buông di động, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thoải mái mà duỗi thẳng thắt lưng.
Tối hôm qua, trong phòng này cô ngủ rất ngon, cô nghĩ tối qua nếu ở homestay thì không biết sẽ khó chịu như thế nào nữa.
Sau khi xuống giường rửa mặt xong, cô thay một chiếc áo phao màu hồng nhạt phối cùng một chiếc quần short jeans màu trắng.
Lúc chải đầu xong, cô hơi do dự, lại lấy đồ trang điểm đã mua lúc trước ra.
Sau khi chuẩn bị vào đại học cô mới bắt đầu nghiên cứu những sản phẩm trang điểm này, tính bắt đầu từ từ học trang điểm, chỉ là kỹ thuật còn khá vụng về, mấy ngày nay đi ra ngoài chơi, cô tuy có mang theo dụng cụ trang điểm nhưng cũng chưa trang điểm lần nào.
Nhưng bây giờ cô muốn trang điểm vì người mình thích, cô bỗng nhiên muốn trang điểm để khiến bản thân trở nên hấp dẫn hơn.
Loay hoay cả buổi, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa: “Nghê Nghê?”
Vân Nghê vừa hoàn thành bước cuối cùng, cô đáp lại một tiếng rồi nhanh chân chạy đến mở cửa.
Cửa mở, Lục Kiêu Trần nhìn cô, khóe môi khẽ cong: “Không phải nói đã tỉnh từ sớm rồi sao?”
“Em, em đang thu dọn hành lý.”
Ánh mắt Lục Kiêu Trần nhìn vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, vài giây sau, đuôi lông mày anh nhướng lên: “Em trang điểm à?”
Vân Nghê giật mình, không nghĩ tới anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, mặt cô đỏ ửng cả lên: “Anh làm sao biết được? Không phải em chỉ đánh nhẹ thôi sao…”
Lục Kiêu Trần khoanh tay, dựa người vào cửa, bỗng nhiên hỏi một câu: “Không biết em có từng xem một bộ phim hoạt hình không?”
“Cái gì?”
“Cậu bé bút chì Shin.”
“…”
Hai giây sau Vân Nghê mới nhận ra, nhanh chóng chạy đến trước gương nhìn lông mày của mình, phát hiện chúng vẫn bình thường, đỏ mặt trách anh: “Làm gì khủng bố như anh nói, em chỉ vẽ lông mày hơi đậm hơn một chút thôi mà?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Hàng lông mày của Vân Nghê là loại lông mày lá liễu cong cong, màu tóc cũng là màu nhạt, lúc trước cô cũng chỉ tùy tiện mua đại một loại bút kẻ mày, giờ phút này lông mày của cô cũng chỉ đậm hơn bình thường một chút, nhưng cũng không có vẻ gì là quá kiểu cách, hơn nữa bản thân cô cũng rất xinh đẹp, kiểu trang điểm cũng rất tinh tế và dễ thương.
Lục Kiêu Trần khẽ cười vài tiếng, đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô: “Chỉ đùa với em thôi, thật ra cho dù không trang điểm cũng rất đẹp rồi.”
Vân Nghê nhẹ nhàng mỉm cười: “Sau này nếu trở thành MC thì nhất định phải trang điểm, em phải học trang điểm mới được.”
“Bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận khi để em đi học làm MC.”
“Hả?”
Anh trêu chọc cô: “Quá xinh đẹp, quá trêu người rồi.”
Vân Nghê khẽ hừ một tiếng: “Em làm gì được nhiều con gái thích bằng anh, từ trung học đến đại học, người thích anh không ít, em nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp anh, lúc đó bên cạnh anh vẫn còn một cô gái rất thích anh đi theo nhỉ.”
Lục Kiêu Trần nghe vậy, đuôi lông mày hơi nhướng, chậm rãi nói: “Nhưng Lục Kiêu Trần chỉ thích Vân Nghê.”
Vân Nghê bị anh dỗ cảm thấy rất ngọt ngào, nở nụ cười khiến hai lúm đồng tiền xuất hiện.
Sau đó Lục Kiêu Trần dẫn cô ra ngoài phòng khách, anh đã mua đồ ăn sáng rồi, là đồ ăn của một tiệm ở thành phố Lạc Thông mà Vân Nghê rất thích ăn khi ở đây lúc trước, cô không ngờ tới ngay cả việc nhỏ thế này mà anh cũng nhớ rõ.
“Lúc nào thì xe xuất phát?” Lục Kiêu Trần hỏi cô.
“Ba giờ chiều.”
“Vậy sáng nay có muốn đi chỗ nào không? Chỉ là thời gian có hơi ngắn.”
Vân Nghê suy nghĩ, nói: “Không thì cứ ở nhà đi, thật ra sau này vẫn còn cơ hội nữa mà, cảm thấy cũng không cần thiết như vậy.”
Dù sao mục đích cô đến thành phố Lạc Thông, chỉ đơn giản là vì muốn gặp anh.
“Được.” Anh đáp lời cô.
-
Vì thế một buổi sáng, hai người chỉ ở nhà, Lục Kiêu Trần tìm một bộ phim, hai người ở nhà xem phim trong phòng chiếu phim, buổi trưa lại ra ngoài ăn.
Tuy vô cùng thảnh thơi, nhưng Vân Nghê nhớ tới những gì cô đã suy nghĩ trước đây, nếu ở bên Lục Kiêu Trần, cho dù không làm gì cô cũng không cảm thấy nhàm chán.
Sau buổi trưa, Vân Nghê nghỉ ngơi một lát, lúc gần đi, cô thoa một lớp son màu mật đào, chỉnh sửa lại lớp trang điểm.
Cô đẩy hành lý ra khỏi phòng dành cho khách, nhìn thấy Lục Kiêu Trần lười nhác ngồi trên sô pha trong phòng chiếu xem di động, cô đi qua ngồi bên cạnh anh, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mềm mại màu mật ong của cô, đáy mắt khẽ xao động: “Xong rồi?”
“Dạ, chúng ta đến nhà ga mất bao lâu vậy?”
Anh buông di động xuống: “Chỉ mất hai mươi phút thôi.”
Vân Nghê đưa mắt nhìn thời gian trên di động, nhẩm tính giờ, cảm thấy có thể đến kịp.
Sau đó tay cô bị giữ chặt, ngay sau đó là cơ thể bị anh ôm chầm vào trong ngực.
Lục Kiêu Trần hơi nghiêng người, để đầu cô tựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt anh trầm lại, nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đen tối quay cuồng, đè giọng nói: “Không cần vội, vẫn còn dư thời gian.”
Vân Nghê nhìn anh, tim đập như nai con chạy loạn, chợt nghe anh hỏi: “Có phải em tô gì lên môi không?”
Trong phòng khá tối, Vân Nghê hơi bội phục ánh mắt của anh: “Em chỉ tô một lớp rất mỏng… Sao vậy ạ?”
Tầm mắt anh rơi xuống đôi môi đỏ mọng của cô, ngửi được mùi chocolate, cảm thấy hơi khô nóng, giọng anh khàn khàn giống như đang mê hoặc: “Anh muốn nếm thử một chút.”
Vân Nghê nao nao, nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Cô bị anh ôm vào trong ngực, tim đập như trống đánh, khép đôi mắt lại, cảm nhận anh đang cướp đoạt suy nghĩ của cô từng chút một.
Trong căn phòng mờ tối, vô cùng yên tĩnh.
Chỉ còn lại âm thanh gắn bó giữa hai người.
Sau một lúc, anh ngừng lại, khẽ cắn vào đôi môi cô, khiến trái tim Vân Nghê run rẩy.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt bị bao phủ hơi nước của cô, cười nhẹ một tiếng, lại lên tiếng: “Đợi lát nữa anh giúp em tô lại son môi.”
“…”
Mặt Vân Nghê đỏ hết cả lên.
Anh xoay người đặt cô nằm trên sô pha, vài giây sau, lại lôi kéo cô vào trong một mảng xuân sắc lần nữa.
-
Sau khi kết thúc hành trình ở tỉnh C, Vân Nghê trở về Hoài Thành.
Thời gian trôi qua từng ngày, đầu tiên Vân Nghê tham gia lễ tốt nghiệp, chính thức khép lại cuộc sống ba năm cấp ba, cô còn được đánh giá là học sinh xuất sắc.
Vốn dĩ Lục Kiêu Trần dự định xin nghỉ để trở về vào hôm đó, nhưng Vân Nghê thật sự rất ngại vì đã năm lần bảy lượt khiến anh phải nghỉ học, lần này cô bắt anh ở lại trường, vào ngày đó cô nhận được một bó hoa gồm hoa hướng dương và hoa cát cánh do anh đặt, cô chụp rất nhiều ảnh ôm hoa gửi cho anh.
Buổi chiều tháng sau, thành tích thi đại học đã được công bố.
Vân Nghê phát huy rất ổn định, điểm số các môn văn hóa nằm trong top 10, tính thêm điểm nghệ thuật, cô nằm trong top 5 của tỉnh, đại biểu cho việc cô dễ dàng đậu vào Lạc Đại.
Vân Nghê vô cùng vui mừng vì khoảng cách với mơ ước trở thành MC đã rút ngắn dần, không phụ sự kỳ vọng và chăm sóc của ba mẹ, chuyện càng khiến cô vui hơn chính là cô đã có thể học cùng trường với Lục Kiêu Trần lần nữa rồi.
Sau khi nộp nguyện vọng xong, Vân Nghê chỉ cần ở nhà chờ thư thông báo trúng tuyển.
Cuối tháng Lục Kiêu Trần có kỳ thi, trước kỳ thi vài ngày, anh đã gửi tin nhắn cho cô: [Ngày anh về em có muốn đến đón người yêu của mình không?]
Vân Nghê vui vẻ ra mặt: [Muốn chứ.]
Vốn cô đã tính toán xong rồi, nghĩ muốn nhìn thấy anh sớm hơn một chút, vì thế đã nói ngày anh về cô sẽ đến sân bay đón anh.
Buổi tối, Lục Kiêu Trần nhận được điện thoại từ Vân Phong, đối phương hỏi: “Bao giờ thì cậu trở về Hoài Thành?”
“Thứ tư, sau khi xong kỳ thi.”
“Thứ ba là tôi thi xong, tôi chờ cậu, hai chúng ta mua vé về cùng nhau nhé?” Vân Phong thuận miệng hỏi.
Lục Kiêu Trần im lặng hai giây, bình tĩnh trả lời: “Được.”
Sau khi tắt máy, Lục Kiêu Trần gửi tin nhắn cho Vân Nghê: [Anh trai em sẽ về chung với anh.]
Vân Nghê nhìn thấy tin nhắn, khẽ giật mình.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lục Kiêu Trần bảo không cần vội, có thể chờ anh về rồi hai người gặp nhau sau, Vân Nghê lo nghĩ cả buổi, nhanh trí gọi điện thoại cho Vân Phong.
“Em muốn tới đón anh?” Đầu bên kia, Vân Phong khẽ xùy một tiếng, nở nụ cười: “Không biết mặt trời mọc hướng nào nữa?”
Vân Nghê chột dạ: “Em nhớ anh không được sao…”
Vân Phong cười không ngớt: “Thật hiếm thấy, coi như em có lương tâm, được được, anh cho em vinh dự đến đón anh đó.”
Vân Nghê khẽ hừ một tiếng, không đành lòng nói rõ chân tướng, yên lặng nở nụ cười: “Vậy anh, tuần sau gặp nha.”
-
Vài ngày trôi qua, trưa thứ tư tuần sau đã đến.
Lục Kiêu Trần và Vân Phong đã mua vé máy bay cùng chuyến, hai người hẹn nhau gặp ở sân bay.
Sau khi qua kiểm an, hai người ngồi ở phòng chờ, đến giờ, hai người lên máy bay, ngồi cùng một hàng với nhau, mỗi người đều tự chơi di động của mình.
Lục Kiêu Trần gửi tin nhắn cho Vân Nghê: [Bọn anh đã lên máy bay.]
Vân Nghê: [Vậy tốt rồi, em đi ra ngoài một lát đây, em nói anh nghe trưa nay em ăn một cái đùi gà rất to, bây giờ no quá trời.]
Lục Kiêu Trần khẽ cười, sau đó nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của Vân Phong bên cạnh: “Cậu nhắn tin với ai thế?”
Vân Phong tùy ý nghiêng người sang, Lục Kiêu Trần lập tức tắt màn hình, Vân Phong nhìn anh, đôi môi khẽ cong: “Khóa màn hình nhanh như vậy, không bình thường nha.”
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn anh ấy, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Sao lại không bình thường?”
Vân Phong híp mắt cười xấu xa: “Không phải là cậu đang nhắn tin với con gái đấy chứ?”
“Đúng vậy, cậu có muốn xem hay không?”
Lục Kiêu Trần thừa nhận quá thản nhiên, Vân Phong lại không tin lắm, khẽ xuy một tiếng, nhắm mắt lại: “Tôi ngủ đây.”
Đôi mắt anh có ý cười rất nhạt khó nhận ra được.
Anh đã cho Vân Phong cơ hội rồi.
…
Một tiếng rưỡi sau, máy bay thuận lợi đáp xuống đường băng của sân bay Hoài Thành.
Hai người đi xuống máy bay, chậm rãi đi ra ngoài, Vân Phong gửi tin nhắn cho Vân Nghê xong, nói với Lục Kiêu Trần: “Đúng rồi, hôm nay em tôi tới đón chúng ta, ngồi xe của cậu được không?”
“Được.”
Vân Phong cười cảm khái: “Bây giờ cảm thấy sau khi tôi học đại học ở bên ngoài, em gái tôi bắt đầu dính người hơn rồi, vậy mà hôm nay còn muốn tới đón tôi, cậu nói có phải có chỗ nào quái lạ hay không?”
Lục Kiêu Trần cong môi gật đầu, cứ để anh ấy đắm chìm trong sự tốt đẹp của tình nghĩa anh em đi: “Đúng vậy.”
“Hầy, đúng thật là khoảng cách sinh ra cái đẹp mà…”
Qua một lúc, hai người đã ra khỏi sân bay.
Bên này Vân Nghê đang đứng chờ, nhìn thoáng từ xa đã thấy hai người họ đi ra.
Hai người rất cao cứ như hạc giữa bầy gà, trong một đám người trông vô cùng hấp dẫn ánh nhìn, Vân Nghê nhìn Vân Phong trước, rồi sau đó mới đảo mắt nhìn Lục Kiêu Trần, ánh mắt anh xuyên qua biển người cũng nhìn lại cô.
Cô vừa cười vừa vẫy tay đi về phía bọn họ, sau đó Vân Phong chú ý tới, cùng Lục Kiêu Trần đi qua.
Đi đến trước mặt cô, Vân Phong nắm tay em gái mình, rũ mắt cười nhìn cô: “Thế nào, có nhớ anh trai không?”
Vân Nghê mỉm cười, cố ý lắc đầu: “Không có.”
Vân Phong cú đầu cô một cái: “Uổng công anh mang nhiều đồ ăn vặt về cho em như vậy, về nhà em sẽ không được ăn miếng nào đâu.”
“Anh chỉ biết uy hiếp em thôi…”
Vân Phong dẫn cô đi về phía trước, vừa đi vừa đùa giỡn, Vân Nghê nhịn không được quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần.
Anh cứ nhìn thẳng vào cô, Vân Nghê chạm phải ánh mắt sâu xa của anh, thế mà lại cảm nhận được vẻ ghen tị trong đó…
Vân Nghê kìm nén ý cười trên môi, thả chậm bước chân, để anh đi đến bên cạnh mình, rồi sau đó nở một nụ cười thật tươi với anh, giả vờ như chỉ là chào hỏi bình thường: “Anh Kiêu Trần.”
Vân Phong: “Này, về sau hai người sẽ thành đàn anh đàn em, em gái, sau này ở Lạc Đại có ai bắt nạt thì em cứ tìm Lục Kiêu Trần.”
“Ồ…”
Anh nhất định là sẽ bảo vệ cô rồi.
Chẳng qua nghe thấy Vân Phong nói như vậy, Vân Nghê tin chắc anh trai mình không hề hoài nghi quan hệ giữa cô và Lục Kiêu Trần, chủ yếu có thể là cho đến bây giờ Vân Phong chưa bao giờ nghĩ tới họ sẽ ở bên nhau.
Đi đến bãi đỗ xe, ba người tìm được xe.
Sau khi cất hành lý, Lục Kiêu Trần đi đến chỗ ghế phó lái mở cửa ra, ai ngờ Vân Phong bước tới, ngồi xuống hết sức tự nhiên: “Cậu khách sáo quá.”
Lục Kiêu Trần: “…”
Vân Nghê bất đắc dĩ cong môi, đi đến ghế sau, Lục Kiêu Trần đi đến mở cửa cho cô.
Hai người đối mặt nhau, sau đó hai má cô bị anh nhéo, Lục Kiêu Trần nhìn cô, khóe môi cong cong.
Tim Vân Nghê đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh bước lên xe, làm bộ như không xảy ra chuyện gì cả.
Sau khi xe rời khỏi bãi đỗ, Vân Phong cúi đầu nhìn di động, nhìn thấy tin nhắn Chu Phi Trì gửi tới, cười nói: “Chu Phi Trì hẹn chúng ta ngày mai đi ra ngoài chơi, cậu ta nói cậu ta và bạn gái vừa mới đi du lịch về, hẹn chúng ta vào ngày mai.”
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Chu Phi Trì và Giả Phi chỉ thi vào một trường loại 2, ngày ngày vẫn sống thoải mái như trước.
Vân Nghê nghe vậy, nghiêng người về phía trước: “Anh Phi Trì đang yêu đương hả anh?”
“Bọn họ quen nhau cũng mấy tháng rồi, học cùng trường với cậu ta.” Vân Phong quay đầu nhìn cô: “Ngày mai mang em đi chơi luôn nhé?”
“Được ạ, cũng lâu rồi em chưa gặp anh Phi Trì.”
Vân Phong quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần, bỗng nhiên tò mò: “Này, xin hỏi bạn học Lục, học đại học hai năm rồi, cậu vẫn chưa thích cô gái nào sao? Hay cậu thật sự dự tính độc thân cả đời sao?”
Vân Nghê ngồi ở phía sau đột nhiên ngây người.
Vân Phong hình như nghĩ đến cái gì, đôi mắt nheo lại, nhìn một nơi nào đó của anh, cười xấu xa: “Không phải là cậu… có điều gì khó nói chứ?”
Lục Kiêu Trần: “…”
Cô gái nghe thấy ẩn ý trong lời, hai má trắng nõn không nhịn được nóng bừng lên.
Lục Kiêu Trần liếm răng hàm, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Vân Phong cười: “Vậy sao không thấy cậu yêu ai?”
Lục Kiêu Trần bỗng nhiên bật cười: “Cậu mong tôi tìm người yêu đến thế à?”
“Tất nhiên rồi, anh em của mình thoát kiếp FA thì tôi đương nhiên phải vui mừng chứ, Lục Kiêu Trần tôi nói cho cậu nghe, nếu cậu thoát kiếp FA, tôi sẽ trực tiếp mua một dây pháo đến cửa nhà cậu chúc mừng.”
Vân Nghê đang uống nước, nghe thế bỗng nhiên bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
Vân Phong quay đầu nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Sao em phản ứng mạnh thế?”
Vân Nghê chột dạ lắc lắc đầu, qua một lúc, cô thử hỏi Vân Phong: “Anh, nếu em yêu đương thì sao…”
Khuôn mặt Vân Phong lập tức chuyển sang âm trầm, quay đầu hung hăng nhìn cô: “Em muốn ăn đòn à?”
Cô khó chịu lẩm bẩm: “Em thì sao chứ, em đã thi vào đại học rồi vì sao không thể yêu đương?”
Anh ấy nâng tay gõ đầu cô một cái: “Mới bao nhiêu tuổi mà đã đòi yêu đương?”
Trong mắt Vân Phong, Vân Nghê chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch, anh ấy sao có thể để em gái mình bị tên ất ơ nào bắt cóc sớm vậy được.
Vân Nghê khó chịu: “Em đã mười tám tuổi…”
“Vậy thì sao, em thích chàng trai nào rồi à?”
Vân Nghê bị anh ấy chất vấn, hơi hốt hoảng, sau đó cảm nhận được ánh mắt của Lục Kiêu Trần qua kính chiếu hậu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.
“Hiện giờ xã hội loạn cào cào, em cứ ngốc nghếch như thế bị tên tra nam nào lừa thì làm sao?”
“Em…”
Vân Phong lạnh lùng nhìn cô: “Hiện tại em đừng nghĩ đến chuyện này, cứ ngoan ngoãn học đại học cho xong, nếu để anh phát hiện em lén yêu đương với tên nào thì…”
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt Vân Nghê, cười lạnh một tiếng: “Anh sẽ đánh gãy chân chó của tên kia.”
Vân Nghê: “…”
Lục Kiêu Trần: “…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");