(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Vân Nghê nghe thấy giọng nói mờ ám của Lục Kiêu Trần, trái tim của cô đập thình thịch như ai gõ nhẹ một cái.
Đến căn hộ của bạn trai để nghỉ qua đêm...
Trong đầu Vân Nghê không tự chủ được mà hiện lên một số hình ảnh nào đó, cả khuôn mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, sợ tới mức lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Lục Kiêu Trần nhìn thấy bộ dạng sợ đến ngây người của cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, anh mở miệng, giọng nói mang theo một chút lười biếng: “Căn hộ của anh rất lớn, không phải chỉ có một chiếc giường. Anh chỉ đơn thuần là muốn tìm một căn phòng để em tá túc một đêm, em nghĩ đi đâu vậy?”
Vân Nghê: “…”
Anh nhướng mày: “Không lẽ em còn muốn chiếm tiện nghi của anh?”
“…?”
Rốt cuộc là ai có khả năng chiếm tiện nghi hơn chứ!
Vân Nghê bị anh trêu chọc đến mức mặt mũi đỏ bừng, cô xấu hổ phủ nhận: “Em không có…”
Lục Kiêu Trần mỉm cười, kéo cô vào lòng rồi gãi chóp mũi của cô, nghiêm túc nói: “Trở về căn hộ cùng anh đi. Cho dù em không muốn đến căn hộ của anh thì đêm nay em cũng không thể ngủ ở chỗ này. Anh sẽ đặt cho em một khách sạn khác.”
Bây giờ bọn họ đã ở bên nhau, làm sao anh có thể để cô nghỉ ngơi ở một nơi vừa kém vừa bẩn thỉu như thế này được.
Vân Nghê suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Nếu không thì… chúng ta vẫn nên trở về căn hộ của anh đi.”
Như vậy cũng sẽ không tốn thêm tiền nữa.
Anh cong môi: “Được, bây giờ chúng ta đi ngay.”
Lục Kiêu Trần cầm lấy hành lý của cô, dẫn cô đi xuống lầu.
Sau khi lên xe một lần nữa, Lục Kiêu Trần thắt kỹ dây an toàn, quay đầu thì nhìn thấy cô đang buồn bực bấm điện thoại: “Em đang làm gì vậy?”
Vân Nghê giận dữ nói: “Phải đánh giá một sao cho cái homestay này mới được! Em muốn những người khác biết đường mà tránh.”
Lục Kiêu Trần cười nói: “Nếu em nói sớm cho anh biết, anh sẽ sắp xếp tốt cho em.”
Vân Nghê thở dài, quay đầu nhìn anh, cong môi: “Cảm ơn anh Kiêu Trần, đêm nay may mà có anh.”
Anh giơ tay vỗ nhẹ vào trán cô: “Giữa chúng ta mà còn cần nói lời cảm ơn nữa à? Có ngốc không chứ?”
Trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền.
Sau khi khởi động xe, Lục Kiêu Trần liền lái xe đi về phía trung tâm thành phố.
Trong màn đêm mờ mịt, chiếc Bugatti Veyron màu xanh lam lao về phía trước, giống như một ngôi sao băng vừa xẹt qua. Dòng xe cộ trên đường giống như biển sao hội tụ, cảnh đêm đặc biệt phồn hoa.
Lục Kiêu Trần đặt một tay trên vô lăng, mắt nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng: “Việc tới Lạc Thông, em đã nói với anh trai của em chưa?”
Vân Nghê giật mình, chột dạ lắc đầu: “Em không dám nói với anh ấy…”
“Vì sao?”
“Em… em cũng không thể nói là em tới đây để tìm anh. Nhưng nếu em nói là tới tìm anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đưa em đi chơi, nói không chừng em sẽ không thể gặp được anh…” Cô cũng rất khó xử, nhưng thật sự là thời gian quá quý giá, cô đành phải giấu anh trai của mình.
Anh cong môi: “Thì ra anh lại quan trọng như vậy.”
Vân Nghê đỏ mặt, sau đó nghe thấy anh trêu chọc: “Nếu sau này anh trai của em biết, nói không chừng cậu ta có thể tức chết.”
Vân Nghê muốn cười: “Nếu không thì bây giờ em gọi điện thoại cho anh ấy?”
Lục Kiêu Trần quay đầu, nhìn cô một cái thật sâu: “Không được.”
Cô mỉm cười: “Vì sao chứ? Anh nỡ làm anh ấy tức giận sao? Anh như vậy là trọng sắc khinh bạn.”
“Sao lại phải không nỡ chứ?”
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh: “Từ trước đến nay anh đều là người trọng sắc khinh bạn.”
Vân Nghê hừ nhẹ, quay đầu nhìn về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lén cong môi.
Một lúc sau, giọng nói của Lục Kiêu Trần lại vang lên: “Khi nào em mới nói cho anh trai của em biết chuyện của chúng ta?”
Vân Nghê đột nhiên ngẩn người.
Thật ra, hai người đã thảo luận về vấn đề này lúc trước khi vẫn còn học cấp ba. Lúc ấy, Vân Nghê không cho Lục Kiêu Trần nói, bởi vì chuyện của bọn họ vẫn còn chưa xác định. Nếu anh trai của cô biết, nhất định anh ấy sẽ làm loạn. Đến lúc đó, cả ba bên đụng mặt nhau cũng sẽ rất xấu hổ.
“Hay là hôm khác anh chủ động đi tìm cậu ta để chịu đòn nhận tội.” Lục Kiêu Trần nói.
Vân Nghê tỏ ra khó xử: “Nếu anh trai của em biết thì liệu anh ấy có tức giận hay không?”
Anh cười: “Em gái nhà mình bị tên khác lừa chạy, ai mà không tức giận chứ?”
“Vậy anh trai của em có mắng anh không…”
“Có khả năng cậu ta sẽ đánh anh.”
“…” Vân Nghê đột nhiên luống cuống: “Nếu anh trai của em biết chúng ta giấu anh ấy hai ba năm, nói không chừng anh ấy sẽ tức giận đến mức đánh cả hai chúng ta.”
Cô hoảng sợ đến mức muốn thu nhỏ bản thân thành một hạt đậu để trốn đi. Cuối cùng, Lục Kiêu Trần sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, đến lúc đó anh sẽ nói là anh đã thích em từ lâu rồi. Em không biết, chuyện này không có liên quan gì đến em.”
Vân Nghê khẽ cắn môi, đau lòng nói: “Quên đi, nếu không thì chúng ta đợi thêm một thời gian nữa rồi hẵng nói cho anh ấy biết nhé? Tìm một thời cơ tốt, trước hết cứ dỗ anh ấy trước đã, nói không chừng anh ấy cũng không tức giận đến vậy đâu?”
Lục Kiêu Trần cười: “Được rồi.”
Không tức giận mới là lạ đó.
Nhưng cô đã nói như vậy, Lục Kiêu Trần cũng tôn trọng ý kiến của cô, sau này lại tìm cơ hội để nói cho Vân Phong biết.
-
Nửa tiếng sau, xe chạy vào khu dân cư cao cấp Lâm Giang.
Vân Nghê nhìn phong cảnh xung quanh, có chút kinh ngạc: “Làm thế nào mà anh cũng có nhà ở thành phố Lạc Thông vậy?”
Đây là cuộc sống của người có tiền sao?
Anh nhẹ giọng nói: “Gia đình anh làm bất động sản, cho nên ở đây cũng có sản nghiệp.”
Hơn nữa, có nhiều lúc anh cảm thấy ký túc xá ồn ào thì cũng sẽ ra ngoài ở một mình.
Cuối cùng, chiếc Bugatti Veyron đậu vào gara, hai người xuống xe, đi thang máy lên lầu, cuối cùng dừng lại ở tầng cao.
Đến nhà, vừa mở cửa ra, Lục Kiêu Trần ôm lấy gáy cô, dẫn cô vào nhà.
Vân Nghê nhìn thấy căn hộ trước sau đều rất rộng, phóng tầm nhìn về phía phòng khách đặc biệt rộng rãi.
Tấm rèm cửa chạy bằng điện từ từ mở ra, để lộ ra cửa sổ sát đất hình vòng cung cong 270 độ. Nhìn ra bên ngoài, cách một dòng sông, có thể trông thấy tòa nhà cao nhất thành phố Lạc Thông, ánh đèn rực rỡ làm nổi bật lên phong cảnh tuyệt đẹp.
Vân Nghê kinh ngạc đi đến trước cửa kính, mắt sáng lên: “Đẹp quá, đẹp giống như cảnh đêm ở Hoài Thành vậy.”
Trước kia, tại căn hộ ở Hoài Thành của Lục Kiêu Trần, Vân Nghê thích nhất là được ngắm cảnh đêm tại nơi đó, không ngờ bên này cũng không kém hơn chút nào.
Lục Kiêu Trần ngồi trên ghế sô pha, hai tay đút túi quần, nhàn nhã nhìn cô: “Bởi vì biết em thích nên anh mới chọn nơi này.”
Vân Nghê sửng sốt: “Hả…”
“Anh từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó đưa em tới nơi này.”
Vân Nghê đỏ mặt.
Ai ngờ anh thực sự đoán đúng.
Cô quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thầm nghĩ ở trong lòng, sau này nhất định phải tự mình mua được một căn nhà như thế này.
Tuy rằng mục tiêu còn rất xa, nhưng cô nhất định sẽ khiến cho gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh cô, ôm lấy bả vai của cô: “Anh dẫn em đi xem phòng.”
“Được.”
Căn hộ này rất lớn, có hai phòng dành cho khách. Lục Kiêu Trần dẫn cô đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ của anh: “Nơi này mỗi tuần đều có một dì tới quét dọn, rất sạch sẽ. Em có thể ở tại phòng này, nơi này còn có phòng tắm riêng.”
Vân Nghê nhìn vào liền thấy nơi này tốt hơn cái homestay lúc nãy không biết gấp bao nhiêu lần.
“Được.”
“Em có mang theo quần áo không?”
“Có ạ.”
“Vậy em có thể đi tắm trước, nếu thiếu dụng cụ tắm rửa thì có thể đến tìm anh.”
Vân Nghê gật đầu, sau đó anh rời đi. Cô đóng cửa lại, lấy trong vali ra một bộ quần áo để thay rồi bước vào phòng tắm.
Cô nhìn quanh thì phát hiện trên bồn rửa không có kem đánh răng. Cô vẫn luôn dùng kem đánh răng ở chỗ homestay nên cũng không mang theo.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đến tìm Lục Kiêu Trần để xin sự giúp đỡ.
Vân Nghê rời khỏi phòng dành cho khách rồi đi đến trước phòng ngủ của Lục Kiêu Trần. Cô thấy cửa hé mở liền gõ cửa, nhưng bên trong lại chậm chạp không có phản hồi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cô do dự rồi đẩy cửa ra rồi chậm rãi đi vào. Xuyên qua một đoạn hành lang, cô vừa mới bước vào, cảnh tượng Lục Kiêu Trần trần trụi nửa người trên đang đứng trước gương đánh sâu vào mắt cô…
Anh vừa mới cởi chiếc áo phông màu trắng, để lộ bờ vai rộng, cơ ngực săn chắc, xuống dưới nữa là cơ bụng sáu múi hoàn chỉnh, tuyến nhân ngư giống như được điêu khắc trên vòng eo săn chắc. Lúc này, mặt dây chuyền màu đen ở trên cổ đang khẽ đung đưa và phát sáng, làm cho người khác nhìn không sót một thứ gì.
Dáng người của Lục Kiêu Trần cực kỳ tốt, thuộc về kiểu mặc quần áo thì gầy nhưng cởi ra thì sẽ có cơ bắp. Cũng không phải là dạng quá cường tráng, nhưng chỗ nào cần có cơ bắp thì một chỗ cũng không thiếu.
Lục Kiêu Trần quay đầu, nhìn về phía cô gái đang đứng ở cửa, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Đầu Vân Nghê ong lên một tiếng, một luồng nhiệt đột nhiên xông lên má muốn nổ tung.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhắm mắt lại: “Xin, xin lỗi…”
Cô sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhanh chóng quay người muốn rời đi, ai ngờ lại đụng phải bức tường ở hành lang. Cô che lại đầu, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Vài giây sau, trán Vân Nghê được một lòng bàn tay ấm áp che lại, giọng nói của Lục Kiêu Trần vang lên ở bên cạnh: “Em có bị sao không? Có đau không?”
Vân Nghê mở mắt ra, nhìn thấy anh đã mặc quần áo, nhưng nhịp tim vẫn chưa chậm lại. Cô cúi đầu, xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng: “Em không sao…”er
Lục Kiêu Trần nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, chậm rãi nói một câu: “Cũng không cần kích động như vậy.”
“…”
Vân Nghê xấu hổ đến mức nhịn không được mà dỗi anh: “Sao anh thay quần áo mà lại không đóng cửa vậy chứ…”
Anh cảm thấy kỳ lạ cười nói: “Anh thay quần áo ở phòng ngủ của mình, ai mà biết sẽ có người tiến vào, chuyện này cũng là lỗi của anh sao?”
“… Em có gõ cửa.”
“Anh không nghe thấy.”
Vân Nghê nghẹn ngào không nói nên lời, sau đó nghe thấy giọng nói khoan thai của anh: “Đừng xấu hổ, nhìn thấy người yêu của mình thay quần áo thì có gì đâu chứ?”
“…”
“Dù sao thì sớm hay muộn cũng phải nhìn.”
“…”
Sau khi Lục Kiêu Trần trêu chọc cô bằng những lời này, trực tiếp khiến cô trốn về phòng.
Vân Nghê lại bước vào phòng tắm, đứng trước gương, tim đập thình thịch, cô thấy mình đỏ bừng từ hai má đến tận mang tai.
Giống như bị người khác làm gì cô vậy.
Vân Nghê hiện tại cũng không phải ngây thơ đến mức không hiểu gì cả, lời nói của anh đều mang theo tính ám chỉ, một số hình ảnh đặc biệt không tự chủ được mà hiện lên từ đáy lòng cô.
Cô khóc không ra nước mắt, nhanh chóng cắt đứt mọi suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Sao người này có thể hư như vậy…
-
Nửa tiếng sau, Vân Nghê tắm rửa xong.
Cô mang theo một chiếc váy ngủ màu xanh bơ. Sau khi thay xong, cô xõa mái tóc xuống rồi đi ra khỏi phòng.
Đi đến phòng khách, cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ở trong phòng bếp bận rộn cái gì đó.
Cô nghi ngờ bước tới: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Lục Kiêu Trần cầm ly sữa bò đi đến bên cạnh cô: “Anh sợ buổi tối em không ngủ được nên anh hâm nóng sữa cho em, giờ đã ấm rồi.”
Vân Nghê có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ. Trước kia, lúc còn học cấp ba, mỗi tối Đỗ Cầm đều đưa cô một ly sữa nóng.
Vân Nghê không ngờ anh lại nhớ rõ những chuyện nhỏ như thế này, cô cảm động nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Lục Kiêu Trần chống một tay lên bàn, vòng tay ra phía đằng sau cô, sau đó nghiêng người về phía cô, khiến nửa người cô nằm trong vòng ôm của anh.
“Uống sữa trước khi đi ngủ, em thực sự rất giống bạn nhỏ.”
Vân Nghê kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: “Uống sữa bò sẽ giúp cao hơn.”
Anh cười: “Bây giờ còn có thể cao hơn được sao?”
Cô thẳng sống lưng: “Bây giờ em đã cao 1m6 rồi, trông em lùn lắm sao?”
“Rất cao.” Lục Kiêu Trần nhếch môi: “Cũng chỉ thấp hơn anh 28cm thôi.”
Vân Nghê không hài lòng mím môi, vài giây sau lại tò mò hỏi anh: “Có phải lúc nhỏ anh uống rất nhiều sữa không?”
“Ừ.”
Mắt cô sáng lên: “Thật sao?”
Anh mỉm cười: “Đúng vậy, trước đây nhà anh nuôi hơn chục con bò sữa, anh uống sữa bò còn nhiều hơn uống nước.”
“…”
Cô không muốn để ý đến anh, ngẩng đầu uống sữa ừng ực vào bụng.
Cuối cùng cô cũng uống xong, đặt ly xuống. Lục Kiêu Trần cúi người nhìn cô, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi vết sữa trên khóe môi cô, thấp giọng cười: “Sao em lại giống một con mèo hoa nhỏ như vậy chứ?”
Vân Nghê đối mắt với anh, trong đôi mắt của anh chỉ chứa hình bóng phản chiếu của một mình cô.
Hai người dựa vào nhau rất gần, khiến tim của cô đột nhiên loạn nhịp.
Vân Nghê cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của anh không ngừng trêu chọc suy nghĩ của cô, tim cô đập như pháo hoa nổ.
Một cơn gió ùa vào từ cửa sổ, khiến phòng bếp càng khô nóng hơn.
Trong không khí, nhiệt độ mập mờ đột nhiên tăng cao.
Vài giây sau: “Nấc…”
Cô nấc lên một cái, lập tức đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Vân Nghê: “…”
Lục Kiêu Trần nhìn cô, đột nhiên phát ra vài tiếng cười nhẹ, Vân Nghê xấu hổ, mặt đỏ bừng, trong lòng nghẹn ngào một tiếng, hận không thể tự chôn mình xuống.
Xấu hổ quá, xấu hổ quá đi thôi hu hu hu.
Cô cúi đầu, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “À thì… em cảm thấy hơi buồn ngủ.”
Lục Kiêu Trần xoa đầu cô, ý cười vẫn chưa ngừng: “Được, anh dẫn em về.”
Vân Nghê đi theo anh ra khỏi phòng bếp rồi đi về hướng phòng ngủ. Khi đi ngang qua một căn phòng, cô thuận miệng hỏi: “Đây cũng là phòng dành cho khách sao anh?”
“Không phải, đây là phòng làm việc.”
Anh hỏi cô: “Lúc anh giảng bài cho em đều ở trong căn phòng này, em có muốn tham quan một chút hay không?”
Cô nổi lên hứng thú: “Được.”
Cô đi theo anh vào phòng. Lúc đi đến bàn làm việc, cô nhìn thấy có rất nhiều tài liệu ở trên, đều có liên quan đến kỳ thi đại học của cô. Bởi vì thỉnh thoảng cô cũng sẽ hỏi anh một ít vấn đề về phương diện toán học, cho nên anh cũng kiểm tra rất nhiều thông tin cho cô.
Cô còn nhìn thấy một vài tài liệu có thông tin liên quan đến phát thanh ở trên bàn, bao gồm bao gồm thông tin khoa phát thanh của Lạc Đại, đều là anh tìm giúp cô.
Lục Kiêu Trần chưa bao giờ là một người cẩn thận, nhưng anh lại rất cẩn thận với chuyện của cô.
Vân Nghê nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía anh: “Anh Kiêu Trần, em nghe anh trai của em nói, là anh nói cho anh ấy biết việc em thích khoa phát thanh sao?”
Anh cười nhạt: “Cậu ta nói cho em biết à?”
“Dạ, em đã biết từ mấy tháng trước rồi.” Vân Nghê hít mũi: “Vì sao lúc trước em hỏi mà anh lại không nói cho em biết?”
“Anh chỉ nghĩ rằng kết quả đó sẽ khiến em vui vẻ, thế là đủ rồi. Hơn nữa, dù anh có nói hay không thì cũng không quan trọng đến như vậy, quan trọng là cuối cùng em cũng có thể thực hiện được ước mơ phát thanh của mình phải không?”
Vân Nghê nghe vậy, trong lòng cảm động: “Thật ra, trước kia có rất nhiều người đều cảm thấy em không làm được. Anh Kiêu Trần, anh là người đầu tiên ủng hộ em đi theo con đường này.”
Trước kia, lúc học cấp ba, cô cũng từng kể về ước mơ phát thanh của mình cho bạn học khác nghe. Nhưng lúc đó nhìn vào thực lực và điều kiện gia đình của cô, bọn họ đều cảm thấy cô đang mơ mộng hão huyền, thậm chí còn có bạn học lợi dụng chuyện này để cười nhạo cô ở sau lưng.
Dần dà, cô không còn kể với người khác nữa mà chỉ có thể trộm giữ giấc mơ này ở trong lòng.
“Em vẫn còn nhớ rõ, lúc đó anh đã động viên em, anh đã nói ‘Vân Nghê không thua kém ai cả’, em vô cùng cảm động, cũng thực sự vui vẻ. Hoá ra vẫn có người cho rằng em rất tuyệt.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.
“Đó không phải là cổ vũ, mà là sự thật, em vốn dĩ rất ưu tú.”
Lục Kiêu Trần giơ tay, ôm lấy bả vai cô: “Em phải tin tưởng bản thân mình, có biết không?”
Vân Nghê mỉm cười gật đầu.
Đúng vậy, bây giờ cô đã khác rồi.
Sau đó cũng không có việc gì, hai người đi ra khỏi phòng làm việc. Lúc đi đến trước phòng ngủ của cô, Vân Nghê ngước mắt lên nhìn anh: “Anh ngủ ngon nhé!”
“Đi đi, đi nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai anh có nửa ngày không có tiết học, anh sẽ ở lại đây với em.”
“Được.”
Vân Nghê do dự mãi chưa đi vào. Vài giây sau, cô giống như lấy hết can đảm, nhón mũi chân, ôm lấy bờ vai của anh, hôn lên má anh một cái: “Ngủ ngon…”
Sau khi hôn anh xong, cả khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn xuống của anh, cô cảm thấy nhiệt độ trong người mình nóng lên, lập tức xoay người.
Cô vừa muốn chạy vào phòng, ai ngờ bàn tay đã bị anh giữ chặt.
Không đợi cô kịp phản ứng, ngay sau đó, Lục Kiêu Trần đã giơ tay ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, anh tiến lại gần một bước, kéo cô vào lòng, ép cô vào tường.
Bốn phía yên tĩnh lại, Lục Kiêu Trần ngửi thấy mùi sữa tắm ngọt ngào trên người cô, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt mềm mại của cô. Đáy mắt anh gợn sóng, câu dẫn giống như khơi dậy hơi nóng trong lòng anh.
Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Hôn xong thì chạy?”
Vân Nghê nóng bừng mặt, cô cúi đầu, xấu hổ định mở miệng nói chuyện thì nghe được giọng nói mang ý cười của anh: “Giải thích một chút đi, vừa rồi em có ý gì?”
“Không có ý gì cả…”
“Hử?”
“Thì là, thì là…” Vân Nghê thật sự xấu hổ khi phải nói là mình không nhịn được muốn hôn anh, cho nên đành thuận miệng bịa chuyện: “Đó chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon thể hiện sự thân thiện lễ phép thôi mà…”
Lục Kiêu Trần kìm nén ánh mắt nóng bỏng của mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, hầu kết lăn lộn: “Nụ hôn chúc ngủ ngon sao?”
Vân Nghê xấu hổ cúi đầu, bỗng nhiên nghe thấy anh nói vài câu khó hiểu, vừa nói vừa cười quyến rũ: “Như vậy chỉ sợ là không đủ.”
Vân Nghê còn chưa hiểu chuyện gì. Giây tiếp theo, cằm của cô đã bị nâng lên.
Một nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt kèm theo giọng nói của Lục Kiêu Trần: “Phải như thế này.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");