Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 48: Chủ động




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn thấy vậy thì sợ hãi đến độ trái tim muốn rớt ra ngoài.

Giờ phút này các cô ấy cũng không biết phải làm gì, đành phải vội vàng lôi kéo Vân Nghê đang say khướt: “Chúng ta đi ra người chờ thôi.”

Vân Nghê cứ như vậy bị hai cô ấy lôi đi.

Ba cô gái đi rồi, tên lêu lổng vừa rồi bị Lục Kiêu Trần xử lý cười lạnh đi đến trước mặt anh: “Anh hùng cứu mỹ nhân, cậy mạnh thì đẹp trai lắm hả?”

“Nói cho mày nghe, hôm nay mày gặp rắc rối rồi.” Gã nâng cằm nhìn về phía Lục Kiêu Trần, dùng ngón tay cái chỉ vào bản thân: “Đi đến phố sinh viên Tam Điều hỏi xem bố mày là ai. Cho mày một cơ hội bây giờ xin lỗi bố mày ngay, nếu không...”

Gã vừa muốn đẩy vai Lục Kiêu Trần thì ai ngờ người ta đã nắm lấy cánh tay gã vặn một cái, dùng sức ghì mạnh gã lên mặt bàn.

Tên côn đồ không thể động đậy, mặt dán lên bàn bị ép cho biến dạng như cái đầu heo.

Lục Kiêu Trần cầm lấy một bình rượu, dùng sức đập lên mặt bàn “bốp” một cái gần ngay gang tấc trước mắt gã, tên côn đồ sợ đến mức toàn thân run rẩy, sau đó lại nghe thấy tiếng Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng cười nhạo: “Muốn xin lỗi như thế nào?”

Tên côn đồ đau đến độ kêu gào, ánh mắt ẩn ý nhìn đồng bọn, mơ hồ nói: “Đm mày lại đây… đập nó…”

Gã thanh niên lêu lổng bên kia vội vàng qua đây, gã thấy dáng vẻ này của Lục Kiêu Trần thì cũng có chút rụt rè, chỉ vào anh đe dọa: “Mày, mày mau buông ra! Đại ca của tao sẽ đến ngay đấy, đến lúc đó người bị đánh là mày!”

Lục Kiêu Trần nghe vậy, nghĩ đến cái gì đó thì khóe miệng cong lên: “Đại ca của mày có phải là thằng không có tóc không.”

Thanh niên lêu lổng:???

“Mày…”

Ngay sau đó, một thanh niên mặc một chiếc quần ngắn màu trắng, tóc chải ngược ra sau dẫn theo mấy tên đàn em đi đến: “Làm gì mà ồn ào nhốn nháo thế?”

“Đại ca, anh đến rồi! Chính là thằng oắt con không biết từ đâu đến này vừa gây chuyện! Còn nói anh là đồ không có tóc!”

“Thằng nào...”

Người đàn ông vuốt tóc nhăn mày lại, lạnh mặt quay đầu đi ai ngờ lại đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần.

Đồng tử của gã run rẩy, sắc mặt thay đổi: “Anh, anh Trần?”

“Anh Trần, sao lại là anh?”

Thanh niên vuốt tóc ngạc nhiên đi đến bên Lục Kiêu Trần, cười: “Anh Trần, không phải anh đến nơi khác học đại học à? Sao lại gặp anh ở đây vậy?”

Hai gã còn lại:???

“Tôi không thể trở về?” Lục Kiêu Trần thả tay ra, thản nhiên hỏi lại.

“Ui ui em không phải ý đó, trách em trách em, nếu sớm biết anh đến chỗ này chơi thì đêm nay chắc chắn em phải tiếp anh rồi.” Thanh niên vuốt tóc đang học cấp ba, là em trai của một người bạn của Chu Phi Trì, cũng gián tiếp quen biết Lục Kiêu Trần, vô cùng sợ anh: “Đêm nay anh Phi Trì không có ở đây ạ? Anh ấy vẫn chưa được nghỉ phải không?”

“Đêm nay tôi đến đây đón người.”

“Đón người?”

Lục Kiêu Trần nhếch môi: “Nhưng mà suýt chút nữa bị hai tên đàn em của cậu đón đi mất.”

“…”

Thanh niên vuốt tóc vỗ mạnh vào đầu hai tên đó: “Hai thằng mày lại làm gì? Gan to quá hả?”

Một trong hai gã học sinh yếu ớt giải thích nguyên do, sau khi nam sinh vuốt tóc biết được trực tiếp đạp cho đối phương một cái: “Tụi bây bị điên rồi phải không! Người của anh Trần mà mày cũng dám động vào, suốt ngày chỉ có những suy tính gian giảo đó trong bụng à!”

Thanh niên vuốt tóc vội kêu hai tên đó xin lỗi, bọn họ sợ đến độ khom lưng với Lục Kiêu Trần: “Xin lỗi anh Trần, hiểu lầm hiểu lầm, vừa nãy bọn em không phải cố ý như thế với mấy em gái kia!”

Lục Kiêu Trần nhìn về phía bọn họ, ý cười như có như không: “Không phải vừa rồi còn muốn làm bố tao à?”

“… Anh là bố, ngài là bố em!”

Tên vừa nói lời này vả miệng mình cười làm lành: “Đều do cái miệng không biết nói chuyện này của em, anh Trần, xin anh giơ cao đánh khẽ.”

Thanh niên vuốt tóc cũng nhận lỗi với Lục Kiêu Trần: “Anh, hai thằng oắt con này bị mỡ heo che mắt, trở về em nhất định sẽ dạy dỗ lại. Xin lỗi anh, nếu không thì mời ba cô gái kia vào uống chút gì đó nhé? Đêm nay em mời, thật sự ngại quá...”

-

Bên kia, ba cô gái đứng ở cửa quán bar.

“Một tiếng trước đàn anh lục vừa về đến Hoài Thành đã gửi tin nhắn cho tớ hỏi Vân Nghê ở đâu, muốn bí mật đến đây gặp Vân Nghê...”

Giang Nguyệt giải thích với hai người lý do Lục Kiêu Trần xuất hiện, vừa rồi cô ấy bí mật gửi tin nhắn cho người nào đó, đối phương chính là Lục Kiêu Trần.

“Tớ vốn định tạo bất ngờ, không ngờ vừa mới đến đã xảy ra chuyện này, sớm biết thế đêm nay chúng ta đã không đến.” Giang Nguyệt thở dài.

Trong lòng Biện Mạn Mạn lo sợ bất an: “Đàn anh Lục ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Vân Nghê bị hai người giữ chặt quay đầu nhìn về phía bên trong quán bar, mắt say lờ đờ mông lung, giọng nói yếu ớt lẩm bẩm: “Anh Kiêu Trần chỉ có một người, bọn chúng có hai người, anh ấy không đánh thắng được bọn chúng... Không được, tớ phải đi vào bảo vệ anh ấy...”

Cô muốn chạy vào đã nhanh chóng bị hai người giữ chặt, Giang Nguyệt xoa đầu cô vội vàng dỗ dành: “Nghê Nghê, không có gì đâu, cậu ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi đi, Lục Kiêu Trần chắc chắn sẽ nhanh chóng ra ngoài.”

“Thật không?”

“Thật đó, tớ không lừa cậu…”

Giang Nguyệt quay đầu, sau đó nhìn thấy bóng dáng Lục Kiêu Trần xuất hiện ở cửa quán bar: “Cậu xem, đàn anh Lục ra rồi kìa!”

Vân Nghê nhìn thấy anh, sau vài giây sững sờ vội vàng chạy qua: “Anh Kiêu Trần…”

Lục Kiêu Trần thấy Vân Nghê chạy đến trước mặt anh, anh dùng tay giữ cái ót của cô, thuận thế nửa ôm cô gái mang theo mùi rượu vào trong ngực.

Vân Nghê ngửa cổ lên, ngốc nghếch quan sát anh: “Anh Kiêu Trần, anh không sao chứ?”

Anh cụp mắt nhìn cô gái trong lòng mình, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của cô, ánh mắt sâu thẳm: “Gan lớn rồi? Vừa thi tốt nghiệp xong đã chạy ra ngoài uống rượu?”

Cô vô tội lắc đầu, nghiêm túc giải thích với anh: “Anh Kiêu Trần, em không có say.”

Sắc mặt anh tối sầm: “… Đây là vấn đề say hay không say à?”

Hơn nữa như bây giờ còn nói là không say?

Sau đó Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn bước lên trước, Lục Kiêu Trần nhíu mày hỏi: “Đêm nay cô ấy uống bao nhiêu?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Cũng không được bao nhiêu, chỉ một chai rượu... Xin lỗi, chúng em cũng không biết tửu lượng của cậu ấy lại kém như vậy, chắc cậu ấy cũng uống say rồi.”

Mặt Vân Nghê dựa vào ngực Lục Kiêu Trần giống như em bé rúc vào lồng ngực người lớn, tay khẽ nắm lấy góc áo của anh, trong miệng khẽ ngâm nga không biết đang nói cái gì.

Bàn tay Lục Kiêu Trần vuốt ve đầu cô, cuối cùng nói: “Không sao, anh dẫn em ấy đi trước.”

“Vâng, vậy chúng em đi trước đây.”

Sau khi hai người rời đi, Lục Kiêu Trần nâng cằm cô lên, đối diện với cô: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Vân Nghê chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm anh: “Anh Kiêu Trần, vừa rồi anh ở bên trong làm gì? Có phải anh đánh bọn họ hay không?”

Lục Kiêu Trần ôm lấy cô đi về phía trước, thuận miệng trêu cô: “Ừm.”

Vân Nghê ngây người, vội vàng truy hỏi: “Anh thật sự đánh nhau à? Anh đánh bọn họ như thế nào…”

Anh khẽ nhếch khóe miệng: “Mặt mũi bầm dập, miệng sùi bọt mép, bây giờ ở bên trong chờ đưa đi bệnh viện.”

Vân Nghê mất vài giây mới tiêu hóa xong lời anh nói, sau đó sợ đến mức mắt hạnh trợn trừng: “Không thể đánh nhau, đánh nhau sẽ bị bắt! Giống lần trước… Giống lần trước chú cảnh sát bắt mấy nam sinh kia đến đồn cảnh sát, phải nhốt lại!”

Lục Kiêu Trần cụp mắt thấy cô bị dọa ngốc thì cười: “Nếu như anh bị bắt thì phải làm sao bây giờ?”

Vân Nghê thật sự suy nghĩ vài giây, trong đầu lóe lên: “Chúng ta mau trốn đi, trốn đi thì sẽ không bị bắt!”

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì không khỏi cười thành tiếng, sau đó Vân Nghê giữ chặt tay anh: “Em dẫn anh đi trốn, bọn họ chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Đợi lát nữa cảnh sát đến anh sẽ chạy không thoát...”

Cô gái vậy mà thật sự kéo tay anh vội vàng rời khỏi phố sinh viên.

Gió đêm chầm chậm thổi, cô gái nắm chặt lấy anh, mái tóc dài bị gió thổi tung bay lộ ra khuôn mặt mềm mại thuần khiết.

Lục Kiêu Trần không ngờ rằng mấy tháng sau lần gặp mặt đầu tiên với cô thế mà lại là cốt truyện này.

Anh yên lặng nhìn cô, cũng không định ngăn cản, ngược lại rất phối hợp với cô hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của cô.

Mười phút sau, hai người rẽ bảy ngoặt tám đã đến gần một công viên ven sông.

Bước vào công viên băng qua con đường nhiều bóng cây, cuối cùng cô kéo anh vào một đoạn hiên vắng vẻ.

Thảm thực vật xung quanh tươi tốt, hành lang gỗ kéo dài không ngừng, bốn phía yên tĩnh nhàn nhã, hoa nhài mọc lên xung quanh, hương hoa nhài nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi.

Đi đến cuối đường bên cạnh có một chỗ ngặt tối tăm, bốn phía đều là vách đá vô cùng nhỏ hẹp.

Vân Nghê kéo anh trốn vào trong, cảm nhận thấy xung quanh im lặng: “Chúng ta trốn vào đây một lát trước đã...”

Sợ anh bị nhìn thấy, Vân Nghê lại lôi kéo anh lại gần nơi cô đang đứng.

Hai người dựa sát vào nhau, cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc xoa đầu anh: “Không sao, anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.”

Lục Kiêu Trần nương theo ánh sáng của một tòa tháp cao ở gần đó thấy rõ vẻ mặt hơi say của cô gái, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Sau khi cô uống say sẽ đáng yêu như vậy sao?

Vân Nghê nhìn thấy anh cười, vẻ mặt mờ mịt: “Anh không sợ sao? Sao mà anh còn cười?”

Lục Kiêu Trần cong khóe môi, vài giây sau nói: “Lừa em thôi, anh không đánh người, là người quen nên nói chuyện giải quyết thôi.”

Vân Nghê:?

Anh xoa đầu cô: “Ba năm, sao em vẫn dễ lừa như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau vậy?”

Cô gái ngơ ngác mấy giây hồi lâu mới phản ứng lại: “Anh...”

Cô nghĩ đến dáng vẻ ngây ngốc vừa rồi khi mình kéo anh chạy trốn, hơn nữa cả quãng đường anh cũng không nói gì, vừa rồi thậm chí còn chỉ đường cho cô!

Cô nhận ra thì tức giận đến mức muốn đi ra chỗ ngoặt đã bị anh giữ chặt, cúi người kéo vào lồng ngực.

“Chạy cái gì?” Lục Kiêu Trần nở nụ cười lười biếng.

Vân Nghê giống như đứa trẻ nổi giận cắn vào đầu vai anh một cái, giọng nói nhẹ nhàng giống như làm nũng: “Anh lại gạt em...”

Anh cười: “Là do em quá dễ lừa.”

Cô tức giận vẫn luôn trừng anh: “Anh còn gạt em nói hôm nay sẽ không trở về.”

“Vốn dĩ thật sự không thể trở về, hôm nay trong trường có một buổi tọa đàm quan trọng, anh xin giáo viên nghỉ, nói có chuyện vô cùng quan trọng phải về gấp.”

Cô mờ mịt: “Chuyện gì quan trọng?”

“Em nói xem?”

Vân Nghê đối diện với tầm mắt đen như hồ sâu của anh, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên.

Ngay sau đó một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí mờ ám.

Lục Kiêu Trần vừa muốn nói chuyện đã bị cắt ngang, sắc mặt anh tối sầm, im lặng vài giây tận đến khi Vân Nghê dùng ngón tay chọc chọc túi quần anh, tốt bụng nhắc nhở: “Là điện thoại của anh kêu.”

“…”

Lục Kiêu Trần chớp mắt thở hắt ra, đành phải lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy là cuộc gọi của bạn cùng phòng.

Anh vừa nhấn nghe thì đầu bên kia đã nói: “Lục Kiêu Trần, trước mười hai giờ đêm nay phải nộp bài tập Toán cao cấp, bài tập của cậu ở đâu? Không tìm thấy.”

“Kẹp ở trong sách.”

“À à à… Thấy rồi, đúng rồi bây giờ cậu đến Hoài Thành chưa?”

“Tới rồi.”

Đầu bên kia cười: “Chao ôi, trông sao ngóng trăng cuối cùng cũng đợi đến lúc người ta thi tốt nghiệp. Mới vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cậu đã vội vàng đi tỏ tình, cậu cũng quá sốt ruột rồi?”

Cô gái say khướt, vốn dĩ đang cúi đầu, trong miệng còn đang phun bong bóng, cho đến khi tiếng trêu chọc ở đầu bên kia điện thoại trong hoàn cảnh yên tĩnh này truyền vào tai cô.

Vân Nghê mất một lúc lâu sau mới nhận ra bạn cùng phòng của Lục Kiêu Trần nói cái gì, bỗng nhiên ngây người.

Tỏ tình...

Lục Kiêu Trần cụp mắt đối diện với ánh mắt của cô gái, khóe miệng ngậm ý cười: “Ừm, rất sốt ruột.”

Vân Nghê:??

Bạn cùng phòng: “Được rồi, tôi cúp trước đây, chúc cậu thành công nha.”

Điện thoại cuối cùng cũng ngắt máy.

Lục Kiêu Trần bỏ điện thoại vào trong túi rồi sau đó nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên, dứt khoát không giả vờ nữa: “Bây giờ đã biết chuyện quan trọng anh muốn nói là gì chưa?”

Vân Nghê ngẩn ngơ, mờ mịt không xác định hỏi: “Ý anh là… Tỏ tình với em sao?”

Khóe môi anh cong lên: “Nếu không thì với ai?”

Anh cúi người nhìn cô, giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô: “Vân Nghê…”

Cô gái ngây người, bỗng nhiên cắt ngang lời anh nói: “Khoan đã!”

“Hửm?”

“Anh không được nói! Để em nói trước!”

Cô đã chuẩn bị rất lâu rồi, không thể uổng phí...

Anh hơi sững sờ: “Cái gì?”

Vẻ mặt cô nghiêm túc nghẹn một hồi, sau đó nhìn nhau với anh.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Ba mươi giây.

Rồi sau đó vẻ mặt cô thả lỏng, mờ mịt gãi đầu: “Em đột nhiên quên từ rồi.”

Men say chưa hết, cô cảm giác đầu mình hỗn loạn thành một nùi, giờ phút này chẳng thể nhớ nổi cái gì.

Anh không khỏi cười khẽ thành tiếng: “Quên rồi?”

“Không quên! Em, em đều viết trong vở!”

Cô thật sự mở túi vải ra lục lọi bên trong một hồi. Trong lúc Lục Kiêu Trần nghi ngờ thì cuối cùng cô cũng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật đến một tờ đầy chữ trong đó: “Tháng trước em đã viết xong rồi...”

Khuôn mặt nhỏ của Vân Nghê cúi xuống, ấm ức nói: “Vốn dĩ em đã ghi nhớ tất cả rồi, em đã nhớ rất rõ nhưng đột nhiên em lại quên hết.”

Lục Kiêu Trần nhìn cô, chợt nhận ra điều gì đó, khóe môi nhếch lên, dịu dàng dỗ dành cô: “Không sao, em có thể từ từ đọc, anh nghe.”

Vân Nghê cúi đầu nhìn về phía bản thảo, sau khi trầm ngâm vài giây, cuối cùng lắp bắp đọc thành tiếng: “Anh Kiêu Trần, ngay từ lần đầu gặp anh em đã cảm thấy anh là người rất lạnh lùng, là nam sinh lạnh lùng khó gần, anh được rất nhiều nữ sinh thích, trong mắt em anh cũng là...”

Khung cảnh xung quanh quá tối, hơn nữa sau khi uống rượu xong Vân Nghê cảm thấy chữ trước mặt như đang nhảy múa: “Là cái gì ấy nhỉ...”

“Là nam sinh rất tuấn tú.” Anh nhìn tờ giấy giúp cô nói, đuôi lông mày nhếch lên, thản nhiên chỉ ra chỗ sai: “Hẳn phải là “vô cùng đẹp trai” chứ.”

Vân Nghê ngây người vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu, tiếp tục đọc: “Dần dần, em phát anh là một người anh vô cùng tốt, anh sẽ luôn giúp đỡ em lúc em gặp khó khăn, vẫn luôn bảo vệ em. Thật ra từ lâu em đã nhận ra anh đối với em mà nói cũng là người đặc biệt quan trọng, là anh đã cho em dũng khí nỗ lực theo đuổi ước mơ của mình...”

Cô gái say đến mức mắt hơi mờ đi, đọc lắp bắp với tốc độ rất chậm.

Nhưng như vậy lại chân thành tha thiết đáng yêu.

Lục Kiêu Trần cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng cắt ngang.

“Thật ra em đã muốn nói với anh từ lâu rằng, anh ở trong lòng em là người không thể thay thế được...”

Cô đọc được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, nhíu chặt mày.

“Làm sao vậy?” Lục Kiêu Trần hỏi.

Vài giây sau, Vân Nghê gục đầu xuống buồn bực mím chặt môi, cất cuốn sổ đi: “Em cảm thấy em viết không hay... Em còn phải trở về sửa lại một chút, chờ sửa xong lại đọc cho anh nghe.”

Cô vừa dứt lời thì vòng eo đã bị một cánh tay cường tráng ôm lấy kéo cô vào lồng ngực.

Cô bước lùi về phía sau, lưng dán lên vách đá, cái ót được bàn tay ấm áp của anh bảo vệ, nhất thời hormone nam tính mãnh liệt đột nhiên khiến cô hưng phấn.

Lục Kiêu Trần cụp mắt nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô, khàn khàn cất giọng: “Không có, em viết hay lắm.”

“Thật sao…”

Lục Kiêu Trần chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, trong mắt dâng lên cảm xúc quay cuồng, ánh mắt nóng cháy, khóe môi nhếch lên: “Nghê Nghê đang tỏ tình với anh à?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.