(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa cúp điện thoại, câu nói “Anh rất muốn gặp em” của Lục Kiêu Trần cứ quanh quẩn trong đầu Vân Nghê.
Cô cảm nhận được rõ ràng là tâm trạng của anh không được tốt, nhưng anh lại không muốn nói ra vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cô.
Mỗi khi Lục Kiêu Trần không vui, anh luôn quen chịu đựng một mình, luôn thu mình lại, giống như lần trước khi anh bị thương rồi phát sốt, khi Vân Nghê đến thăm anh cũng cảm thấy mối quan hệ giữa anh và gia đình không bình thường, nhưng anh chưa bao giờ nhắc tới.
Hoặc là câu nói muốn gặp cô, đây là lần duy nhất anh không thể kiềm chế được việc bày tỏ nhu cầu tình cảm của mình với người khác.
Lúc đó, Vân Nghê cảm thấy vô cùng đau khổ và bất đắc dĩ.
Không nỡ để anh một mình buồn bã, không nỡ bỏ anh ở đầu bên kia điện thoại như thế này.
Vì thế cô không thể nhịn được mà đến gặp anh.
Cô biết khả năng của mình có hạn nhưng cô cũng muốn mang đến cho anh tất cả sự ấm áp mà cô có.
Muốn nói cho anh rằng anh không cô đơn, anh còn có cô.
Lục Kiêu Trần nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cảm nhận được vòng tay ấm áp của cô, anh sửng sốt trong chốc lát, trong mắt đột nhiên dâng lên sóng nước, phần mềm mại sâu nhất trong lòng bị chấn động kịch liệt.
Lông mi đen của anh run lên, rồi sau đó anh giơ tay ôm cô chặt hơn.
"Không phải đã nói em ngoan ngoãn ở nhà rồi sao? Một mình chạy tới đây à?"
"Em bảo với mọi người là em đi tìm bạn học rồi đạp xe đến đây.” Vân Nghê nhẹ nhàng nói: “Anh Kiêu Trần, em rất lo lắng cho anh, nên em muốn đến gặp anh.”
Giống như mỗi lần cô buồn đều có anh ở bên cạnh, nên lần này cô muốn vì anh một lần.
Lục Kiêu Trần ôm cô, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Anh phát hiện ra sự xuất hiện của cô có thể chữa lành mọi thứ.
Một lúc lâu sau, Lục Kiêu Trần mới chậm rãi buông tay, cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, Lục Kiêu Trần ôm lấy gáy cô, để hai người mặt đối mặt.
Rồi anh mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Vào với anh trước đã."
"Vâng…”
Lục Kiêu Trần dẫn cô vào cửa, sau khi đóng cửa lại thì thay dép cho cô.
Đi vào phòng khách, chàng trai dựa vào ghế sô pha, nhìn cô, tay khẽ xoa xoa đỉnh đầu cô gái: “Buổi tối đừng ra ngoài một mình, không an toàn, lần sau hãy gọi cho anh.”
"Vâng, không có gì đâu, nhưng hôm nay khi đạp xe ra ngoài em gặp mấy chú chó nên đi đường vòng.”
"Sợ chó?"
“Ừm, hồi hai ba tuổi còn ở quê, em nhớ rõ lúc đó có một lần em cùng anh trai sang nhà người khác chơi, anh trai em cứ trêu chó mẹ đang cho chó con ăn, sau đó chó mẹ hung dữ đuổi theo bọn em, anh trai em một mình quay đầu bỏ chạy.”
"Còn em thì sao?"
Vân Nghê chán nản cúi đầu: “Em lùn, không thể ra khỏi ngưỡng cửa nên bị con chó lao tới cắn vào mông, vô cùng đau.”
Lục Kiêu Trần không nhịn được mà bật cười: “Anh trai em có phải là người hay không.”
"Em nói cho anh nghe anh ấy vô cùng quá đáng, từ nhỏ đã bắt nạt em, trước đó anh ấy lừa em chơi trốn tìm, kết quả anh ấy trực tiếp chạy về nhà, làm em ngơ ngác tìm anh ấy rất lâu." Vân Nghê giận dữ phàn nàn.
Lục Kiêu Trần mỉm cười, giơ tay nhéo mặt cô: “Không sao, sau này nếu cậu ta dám ức hiếp em thì hãy nói cho anh biết.”
Cô khịt mũi khe khẽ: “Anh cũng thường xuyên bắt nạt em…”
Chàng trai mím môi, giọng nói trầm ấm đến mê hoặc lòng người: "Nói thử xem, anh bắt nạt em như thế nào?"
Vân Nghê nhận thấy sự mờ ám trong lời nói của anh, má cô hơi nóng lên, cô cảm thấy lúc này anh đang cố tình "bắt nạt" cô...
Sau đó cô chuyển sang chủ đề khác: "Anh Kiêu Trần, bây giờ anh có đói không? Không biết tối nay anh đã ăn cơm tử tế chưa, có muốn ăn cái gì không? Em có thể nấu cho anh."
"Có chút."
Tối nay ở nhà anh thực sự không ăn nhiều.
“Vậy để em nấu gì đó cho anh.”
Vì thế Lục Kiêu Trần cùng Vân Nghê đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, cô gái nhìn vào trong, cuối cùng lấy sủi cảo: “Nấu sủi cảo có được không? Người miền Bắc thường ăn sủi cảo vào dịp tết đến, tuy chỉ là sủi cảo đông lạnh nhưng cũng tính nhỉ?"
"Được."
Sau vài phút, nước sôi, sủi cảo được cho vào nồi.
Lục Kiêu Trần đút hai tay vào túi áo, dựa vào bàn bếp lặng lẽ nhìn cô, Vân Nghê đứng dưới ánh đèn màu cam, cô quay lại nhìn vào mắt anh, vài giây sau, cô phát hiện anh vẫn đang nhìn cô, gò má hơi ửng đỏ: "Sao anh cứ nhìn em hoài..."
Trong mắt anh hiện lên nụ cười: “Anh cảm thấy như mình nhìn thấy cảnh sau này trong nhà sẽ có nữ chủ nhân.”
Tim Vân Nghê đập thình thịch, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Ai là nữ chủ nhân của nhà anh chứ…”
"Bây giờ không phải, sau này theo đuổi được sẽ phải."
Tim Vân Nghê đập loạn xạ trước những gì anh nói, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những chiếc sủi cảo đang lềnh bềnh trong nồi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Một lúc sau, sủi cảo đã chín, được chia vào hai đĩa, một lớn và một nhỏ.
“Tối nay em đã ăn khá no rồi, nhưng vẫn muốn ăn cùng anh một chút.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Vân Nghê mỉm cười nhìn anh: “Mau ăn đi.”
Lục Kiêu Trần ăn một miếng: “Hương vị không tệ."
"Em cảm thấy hương vị của sủi cảo đông lạnh khá bình thường, không ngon bằng sủi cảo tự làm, mẹ em làm sủi cảo khá ngon, mấy hôm nữa em sẽ mang một hộp đến cho anh."
Lục Kiêu Trần nghe được lời này, trong lòng khẽ động.
Anh nghĩ tới việc Hoàn Minh Lan chưa từng làm mấy chuyện này cho anh.
Vân Nghê nhận thấy tâm tình anh có chút thay đổi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Buổi chiều anh nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm đón giao thừa, là vì ở nhà không vui sao?”
Lục Kiêu Trần cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Ừ, ba mẹ cãi nhau, nên anh trở về.”
"Hả? Cãi nhau?"
"Cũng bình thường, hầu như mỗi lần anh về nhà thì hoặc là mẹ cãi nhau với anh, hoặc là cãi nhau với ba anh, mỗi lần đều như vậy."
Vân Nghê nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.
Cuối cùng, sau khi hai người ăn xong sủi cảo, Lục Kiêu Trần đứng dậy đi vào phòng khách, Vân Nghê cũng đi theo.
Anh ngồi xuống ghế sô pha, lười biếng ngả người ra sau, cô gái ngồi bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Anh Kiêu Trần, thật ra em cảm nhận được quan hệ giữa anh và ba mẹ không được tốt lắm, nếu anh không vui thì có thể nói với em, em tuyệt đối sẽ không nói cho ai, cũng sẽ không đánh giá suy nghĩ của anh, em chỉ muốn anh đừng ôm nỗi buồn một mình."
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn cô: “Anh trai em không nói gì với em sao?”
"Không ạ…"
“Thật ra cậu ta biết hết.” Lục Kiêu Trần trầm giọng hồi lâu: “Trước đây anh có một người em trai, nhưng thằng bé đã gặp tai nạn ngoài ý muốn nên qua đời.”
Vân Nghê chợt giật mình.
Lục Kiêu Trần nói, hồi trẻ ba mẹ anh tự do yêu đương, khi đó Lục Nhạc Vinh là một thiếu niên nghèo khó, Hoàn Minh Lan là con gái một gia đình giàu có, gia đình bà ấy rất coi thường Lục Nhạc Vinh, Hoàn Minh Lan cãi nhau với người nhà, bà ấy nhất quyết muốn ở bên Lục Nhạc Vinh, hai người ăn cơm trước kẻng, cuối cùng cũng chỉ có thể vì con mà kết hôn.
Sau khi Lục Kiêu Trần ra đời, Lục Nhạc Vinh bắt đầu lập nghiệp, khi đó ông ấy và Hoàn Minh Lan còn rất yêu nhau, Lục Kiêu Trần có một tuổi thơ vô cùng đẹp đẽ.
Sau đó, Hoàn Minh Lan mang thai đứa con thứ hai, ba anh vẫn luôn mong đó là con gái để nhà có đủ trai đủ gái, nhưng bên gia đình mẹ anh lại muốn đứa con thứ hai lấy họ Hoàn, mong đó là con trai, hai nhà mỗi người một đứa, sau này đứa bé có thể thừa kế tài sản của gia đình mẹ anh.
Trong thời gian Hoàn Minh Lan mang thai, công ty của Lục Nhạc Vinh trên đà phát triển và cực kỳ bận rộn, bà ấy phải chịu cảnh bị vắng vẻ, mà gia đình mẹ anh cũng không mấy ưa Lục Nhạc Vinh nên mối quan hệ của họ dần dần xuất hiện những rạn nứt.
Sau này em trai anh ra đời, công việc của Lục Nhạc Vinh càng bận rộn hơn, cuối cùng ngày đó cũng đến, vì công ty có việc nên Lục Nhạc Vinh để đứa bé ở nhà một mình, chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi không ai chăm sóc nhưng đứa bé đang chơi thì vô tình trượt chân và rơi từ trên tầng xuống.
Sau đó Hoàn Minh Lan suy sụp, ba mẹ bà ấy cho rằng ba anh cố ý, cảm thấy vì em trai mang họ Hoàn nên không thích em trai, sợ em trai sẽ lấy đi gia sản của Lục Kiêu Trần.
Quan hệ vợ chồng hoàn toàn tan vỡ, tính tình Hoàn Minh Lan thay đổi mạnh mẽ, theo năm tháng, cuộc cãi vã của họ biến thành chiến tranh lạnh.
Từ đó về sau, Lục Kiêu Trần hoàn toàn bị ông bà ngoại ghét bỏ, Hoàn Minh Lan lấy nỗi đau mất đi đứa con út và lòng căm hận của bà ấy đối với Lục Nhạc Vinh trút lên người Lục Kiêu Trần, sau đó cũng bắt đầu bỏ mặc anh, lúc ấy trong nhà vô cùng hỗn loạn nên Lục Kiêu Trần mới bị Lục Nhạc Vinh gửi ở nhà họ Vân một thời gian.
Cứ như vậy, Lục Kiêu Trần cũng trở thành nạn nhân của mâu thuẫn gia đình này, từ khi em trai qua đời, trong lòng anh luôn có một cái gai, chỉ cần về nhà gặp ba mẹ thì cái gai đó sẽ chui ra và đâm vào anh.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vân Nghê nghe anh nói, cảm giác như thể cô đã cùng anh trải qua nỗi đau này vậy.
Cô chưa bao giờ nghĩ gia đình anh lại như thế, không ngờ anh lại lớn lên trong một môi trường như vậy.
Chẳng trách anh sống một mình, không thích nhắc đến ba mẹ mình và từng có khoảng thời gian vô cùng sa đọa...
“Anh hận ba vì công việc mà không chăm sóc tốt cho em trai, anh cũng hận mẹ vì sau khi xảy ra chuyện đã vứt anh qua một bên.”
Nhưng cuối cùng… điều mà anh muốn nhất vẫn là hy vọng được ba mẹ yêu thương.
Anh cúi đầu, ánh sáng và bóng tối trong mắt anh tan vỡ: “Nhìn ba mẹ anh bây giờ đang hành hạ nhau, có lẽ lúc đó mẹ anh không nên mang thai anh, thì sau này cũng không xảy ra những chuyện như vậy.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Vân Nghê cảm thấy vô cùng đau lòng: “Anh Kiêu Trần, em có thể hiểu lúc đó anh khó chịu đến mức nào, xảy ra tai nạn như vậy, cho dù người nào cũng rất khó để chấp nhận, nhưng cái chết của em trai anh không liên quan gì đến anh, đây không phải lỗi của anh, anh không thể nói như vậy về mình..."
Lục Kiêu Trần là nạn nhân lớn nhất trong vụ việc này, khi đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ, tại sao anh phải gánh chịu tất cả những điều này?
"Có lẽ có rất nhiều chuyện chúng ta không thể thay đổi được, nhưng anh cũng không nên gánh chịu nỗi đau này, đó là lỗi của họ, không liên quan gì đến anh."
Vân Nghê nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Anh Kiêu Trần, anh xứng đáng được nhiều người yêu thích, anh xứng đáng có được một cuộc sống thật hạnh phúc, anh không thể để mình sống trong bóng ma của việc này mãi được."
Cô gái nhẹ nhàng an ủi anh hồi lâu.
Lời nói dịu dàng của cô như dòng nước nóng chảy vào tận đáy lòng anh, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo sâu nhất trong lòng anh.
Anh đã từng một mình gánh chịu tất cả những điều này, nhưng giờ đã có người sẵn sàng chia sẻ cùng anh.
Cuối cùng, Lục Kiêu Trần ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh mỉm cười đưa tay chạm vào má cô: "Không sao đâu, hiện tại anh thấy dễ chịu hơn nhiều rồi."
Thật ra vết thương này chỉ thỉnh thoảng phát đau, cũng không khiến anh bị áp lực nhiều.
Ngoài cửa sổ ánh đèn mờ mịt, tiếng pháo hoa đột nhiên vang lên, Vân Nghê quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó nắm lấy tay anh: "Đi với em."
Cô kéo anh ra ngoài ban công, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, cô vui vẻ chỉ tay: "Anh Kiêu Trần, anh nhìn đi, pháo hoa đẹp quá!"
Đi đến lan can, Vân Nghê nghe tiếng pháo hoa nổ vang, cô cười nói: “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy, trước đây trong thị trấn mà em lớn lên chưa từng có pháo hoa đẹp đến như vậy."
Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn cô, chợt nghe cô gái nói: “Khi em còn nhỏ, vì không có ba mẹ ở bên cạnh nên em thường xuyên bị bạn cùng lớp bắt nạt, bọn họ cười nhạo em là một đứa trẻ mà ba mẹ không cần, em cũng từng rất buồn, nhưng rồi em đã nghĩ thông, thế giới có thể ban cho chúng ta đủ thứ ác ý, nhưng chỉ cần chúng ta đủ yêu thương bản thân thì không ai trong số chúng có thể làm tổn thương chúng ta cả."
Đừng quan tâm đến những người hay những điều không xứng đáng đó, hãy cố gắng làm cho bản thân hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng và mạnh mẽ của cô gái, Lục Kiêu Trần bắt đầu buông bỏ thứ gì đó trong lòng.
Quả thực, anh không nên sống trong bóng tối mãi mãi.
Vân Nghê nhướng mày nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: "Anh Kiêu Trần, sau này khi anh không vui, chỉ cần anh tìm em, em sẽ ở bên cạnh anh."
Cô sẽ không để anh đau khổ một mình nữa.
-
Sau đêm giao thừa, tin tức về việc Lục Nhạc Vinh và Hoàn Minh Lan ly hôn không lập tức tới, Lục Nhạc Vinh gọi điện cho Lục Kiêu Trần, nói với anh rằng ông ấy và Hoàn Minh Lan sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện này, bảo anh cứ yên tâm học tập.
Lục Kiêu Trần không muốn quan tâm, cũng không có ý định hỏi.
Sau mùng 3 tết, anh phải tiếp tục quay trở lại trường học tập, thậm chí còn chăm chỉ hơn trước.
Có lần, Vân Phong đã choáng váng khi biết anh định thi vào đại học Lạc: "Tại sao cậu đột nhiên muốn thi vào trường đại học này? Tôi nhớ em gái tôi cũng thích Lạc đại."
Lục Kiêu Trần cúi đầu xoay bút, nghe vậy, mấy giây sau không hiểu hỏi: "Không phải cậu cũng thi Lạc thể sao?"
Mục tiêu của Vân Phong là Đại học Thể thao Lạc, một trong những trường đại học thể thao tốt nhất trong nước, ban đầu anh ấy còn đang phân vân nhưng khi biết Vân Nghê muốn đến Đại học Lạc, anh ấy đã nghĩ muốn hai người cùng học trong một thành phố, như vậy thì có thể chăm sóc lẫn nhau.
"Sao vậy?" Vân Phong không hiểu.
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn anh ấy, bình tĩnh nói: “Muốn học cùng một thành phố với cậu, không được sao?”
"???"
Vân Phong lập tức ngây người, toàn thân nổi da gà: “Chết tiệt, đừng làm tôi ghê tởm…”
Lục Kiêu Trần cười nhẹ, cúi đầu tiếp tục học, không thèm nói chuyện với anh ấy.
Một lát sau Vân Phong kéo tay áo anh: "Lục Kiêu Trần, không phải cậu có ý nghĩ khác với tôi đấy chứ?! Tôi nói cho cậu biết, tôi là trai thẳng đó nhé!"
Lục Kiêu Trần tức giận bật cười, trực tiếp đặt chân lên ghế: “Cậu bị bệnh à?”
"..."
Vân Phong mỉm cười: “Là ai bị bệnh trước?”
Ai bảo người này đột nhiên nói lời kỳ lạ khiến anh ấy bị dọa chứ?
Vân Phong nghĩ tới điều gì đó, anh ấy lại gần Lục Kiêu Trần: "Lục Kiêu Trần, có phải cậu thực sự không có hứng thú với con gái đúng không?"
Lục Kiêu Trần liếm môi, quay đầu nhìn anh ấy, nhếch khóe môi: “Sau này cậu sẽ biết.”
Vẻ mặt Vân Phong ngơ ngác.
Sao lời này nghe còn kỳ quái hơn vậy?!
Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới bắt đầu.
Học sinh lớp 12 phải chạy đua cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đối với Vân Nghê mà nói, ngoài việc hoàn thành việc học ở trường và làm việc ở đài phát thanh, hội giám sát, giờ đây cô còn phải tham gia một số khóa học về kỳ thi nghệ thuật vào mỗi tuần.
Nhưng cũng may là giáo viên nói cô có thiên phú, cô cũng tự học khá nhiều nên cũng tương đối dễ thở.
So với Lục Kiêu Trần, cô có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.
Thực ra, cô lo lắng nhất vẫn là việc anh có bị quá mệt mỏi hay không, nhưng ngoài việc quan tâm đến anh qua điện thoại, cô không thể thể hiện điều đó quá rõ ràng ở bên ngoài.
Vào ngày lễ tuyên thệ trước khi thi đại học, Vân Nghê đã đặc biệt chuẩn bị vài món salad trái cây được cô tự tay hái và làm cả ngày.
Buổi chiều tiết thứ tư, toàn bộ học sinh cuối cấp đều tham gia hoạt động trong khán phòng, Vân Nghê đi qua đó.
Trước đó cô đã liên lạc với Vân Phong, cuối cùng cô cũng gặp được mấy nam sinh ở cầu thang cạnh khán phòng.
Lễ tuyên thệ còn chưa bắt đầu nên bọn họ đứng ở đây nói chuyện phiếm.
Sau khi Vân Nghê nhìn thấy Vân Phong, cô lập tức nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang dựa vào tường.
Thiếu niên đút hai tay vào túi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cổ áo hơi hé mở, một tia sáng vừa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng nửa bên mặt, ngũ quan vô cùng tinh xảo, có thể nói là con cưng của trời.
Ngoại hình nổi bật của chàng trai khiến cô lóa mắt, khiến trái tim cô khẽ rung động.
Cô đi về phía trước, Chu Phi Trì và Giả Phi nhìn thấy cô thì mỉm cười chào hỏi.
Vân Nghê cong mày, đưa hộp đựng đồ ăn đến: “Em có chuẩn bị hoa quả cho các anh.”
"Wow, Vân Nghê, em thật tốt..."
Vân Phong lên mặt: "Thế nào, có phải rất hâm mộ tôi có em gái không?"
"Đúng là rất hâm mộ!"
Sau khi Vân Nghê đưa một hộp hoa quả cho Vân Phong, cô lấy hộp cuối cùng ra, mắt nhìn về phía Lục Kiêu Trần.
Chàng trai vẫn dựa lưng vào tường, nhìn thẳng vào cô, anh nở một nụ cười nhạt, mắt hơi nhướng lên.
Khi bốn mắt chạm nhau, đôi mắt như hồ nước của Vân Nghê dao động, khuôn mặt cô được tô nhẹ một lớp phấn hồng, cô đưa trái cây trước mặt anh, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Anh Kiêu Trần, cho anh..."
Vài giây sau, Lục Kiêu Trần nhận lấy, tự nhiên nói: "Cảm ơn."
Chu Phi Trì ở bên cạnh có thể nhìn ra bí mật giữa hai người, anh ấy cắn một miếng dưa hấu mọng nước, không nhịn được cười, cuối cùng vỗ nhẹ vai Vân Phong: “Hôm nay cậu có thể ăn hoa quả do em gái đưa tới là được thơm lây đó.”
Tim Vân Nghê chợt đập mạnh.
Thế nhưng Vân Phong lại nhìn Chu Phi Trì như một kẻ ngốc: "Sao vậy, tôi ăn hoa quả do em gái tôi đưa tới là vì được thơm lây cậu à?"
Chu Phi Trì và Giả Phi đều cười lớn.
Vân Phong thật là ngu ngốc.
Chu Phi Trì còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Lục Kiêu Trần thì không dám nói thêm nữa.
Một lúc sau, Vân Nghê nói đi trước rồi rời đi.
Nhưng cô không vội rời khỏi khán phòng mà quay vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, cô bước ra, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đứng ngoài cửa, hình như đang đợi cô, cô sửng sốt một lúc.
Anh bước đến gần cô nói: "Đi đến cửa sau."
Cô ngạc nhiên một lúc rồi cũng theo anh đi.
Khi đến một nơi không có người, anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhếch khóe môi, trầm giọng hỏi: “Tờ giấy chỉ có anh có thôi đúng không?”
Vừa rồi khi cô đưa trái cây cho anh thì đã đặt thêm một tờ giấy vào lòng bàn tay anh.
Lục Kiêu Trần vừa mới mở ra nhìn, là một tờ giấy ghi chú màu hồng đào: [Cố lên cố lên, trong lòng em anh là tuyệt vời nhất ~]
Vân Nghê nghe thấy giọng cười của anh, hai má cô nóng bừng: “Không thì sao..."
Người này là biết rõ còn cố hỏi.
Anh mỉm cười: “Ồ, đã nhận được sự cổ vũ của em."
Cô đỏ mặt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, anh Kiêu Trần, em có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì thế?"
"Em nghe anh trai em nói sinh nhật của anh là vào tháng sáu, em muốn mua gì đó để tặng anh, nhưng lại không biết anh muốn gì, anh có... thích gì không?"
Dù nói trước sẽ không còn ngạc nhiên nhưng đây là lần đầu tiên Vân Nghê chuẩn bị quà cho anh, cô không biết gì nên đành hỏi anh một chút.
Lục Kiêu Trần kinh ngạc cười nói: "Tháng hai đã bắt đầu suy nghĩ có phải là quá sớm không?"
Vân Nghê ngượng ngùng lẩm bẩm: "Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn..."
Ý cười của Lục Kiêu Trần càng lúc càng sâu, cuối cùng anh nói: "Không cần quá đắt, có liên quan đến em là được."
Vân Nghê sửng sốt.
"Liên quan đến em... ý anh là gì?"
“Cứ từ từ suy nghĩ, đừng vội.” Anh mỉm cười.
-
Tháng ba cỏ mọc chim bay, tháng tư mưa xuân, tháng năm mùa hạ bắt đầu tới.
Thời gian cứ thế trôi qua, không ngừng tiến về phía trước.
Sự chăm chỉ của Lục Kiêu Trần đã được điểm số của anh chứng minh, ngay cả nhiều bạn cùng lớp và giáo viên trong lớp cũng rất ấn tượng trước sự tiến bộ nhanh chóng của anh.
Chỉ là anh vốn đã rất thông minh, trước đây vì không muốn học chứ không phải anh học không giỏi.
Tháng sáu, hai ngày trước kỳ thi đại học, trùng hợp là ngày sinh nhật của Lục Kiêu Trần theo âm lịch, vì phải thi nên anh không có ý định tổ chức.
Nhưng vào ngày sinh nhật của anh, Vân Nghê đã tìm cơ hội gặp riêng anh và tặng anh món quà cô đã chuẩn bị.
Lục Kiêu Trần mở hộp ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền màu đen.
Vân Nghê nói, sợi dây màu đen do cô tự làm, phía dưới có một mặt dây chuyền nhỏ bằng bạc.
Có một cầu vồng nhỏ tuyệt đẹp trên một đám mây.
Vân Nghê ngượng ngùng: “Không phải anh nói có liên quan đến em sao? Em tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được thứ này, quà tặng khá đơn giản, không biết anh có thích không… "
Lục Kiêu Trần cười hỏi: "Đây là tên của em sao?"
“Vâng…”
Cô để anh đeo tên cô trên người, như thể cô luôn có thể ở bên anh.
Anh vuốt ve mặt dây chuyền, thấp giọng cười, cuối cùng đưa mặt dây chuyền cho cô: "Giúp anh đeo vào."
Vân Nghê sửng sốt, nhìn thấy anh nghiêng người tới, sau đó cô cầm sợi dây màu đen quanh cổ anh, hơi nhón chân, như thể chủ động ôm anh.
Sau khi đeo xong, cô ngước lên nhìn anh mỉm cười: "Anh Kiêu Trần, chúc mừng sinh nhật, thi đại học cố lên nhé."
Anh để chiếc vòng cổ vào trong quần áo, áp sát vào trái tim, giống như đặt trên đầu tim, vô cùng trân quý.
-
Hai ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc thành công tốt đẹp.
Cuối tháng, khi kết quả kỳ thi đại học được công bố, Vân Phong đã thành công vượt qua các môn văn hóa, còn Lục Kiêu Trần lại thể hiện xuất sắc trong kỳ thi, điểm của anh cao hơn gần 15 điểm so với kỳ kiểm tra chất lượng cấp tỉnh lần trước của anh.
Lục Kiêu Trần trêu chọc Vân Nghê: “Bạn học Vân Nghê, sau này nếu em thi đậu vào Lạc Đại, vậy có lẽ phải gọi anh một tiếng đàn anh đó."
Vân Nghê mừng cho anh, sự cố gắng của anh cuối cùng cũng không uổng phí, cô cũng mừng vì anh đã không lựa chọn lãng phí ba năm và cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Dù là vì tương lai của bọn họ hay vì chính bản thân anh thì đều đáng giá.
Cuối cùng, Vân Phong cũng được nhận vào Lạc Thể, Lục Kiêu Trần cũng vào Khoa Quản trị Kinh doanh của Lạc Đại.
Kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng cũng trôi qua trong nháy mắt.
Tháng 9, Vân Nghê khai giảng vào lớp 11, Lục Kiêu Trần cùng Vân Phong cũng bay tới thành phố Lạc Thông.
Đầu học kỳ mới, Vân Nghê và Giang Nguyệt đều chọn khoa xã hội, hai người tình cờ được xếp vào cùng lớp, lại trở thành bạn cùng bàn, Biện Mạn Mạn học ở lớp bên cạnh, ba người vẫn chơi cùng nhau như trước.
Sáng ngày đầu tiên, sau lễ chào cờ, ba người từ sân trường đi bộ về lớp.
Khi đi ngang qua khu lớp 12, Vân Nghê vô thức nhìn vào lớp 12A6 như thường lệ, rồi nhớ ra Lục Kiêu Trần đã tốt nghiệp.
Lục Kiêu Trần sẽ không còn xuất hiện ở ngôi trường này nữa.
Anh sẽ không đến sân bóng rổ chơi, không đưa cô đi ăn cơm, mua sủi cảo, cũng không đón cô, những điều thuộc về anh đều đã trở thành ký ức.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, một cảm giác khao khát và buồn bã ùa tới.
Vân Nghê thu hồi ánh mắt, đè nén cay đắng trong lòng.
Lúc cô vào nhà vệ sinh rửa tay, Biện Mạn Mạn đụng vào vai Vân Nghê, cười nói: “Đàn anh Lục thi vào Lạc đại là vì cậu có đúng không? Tớ biết mục tiêu của cậu cũng là Lạc đại, đây là ước hẹn sẽ học đại học cùng một nơi sao? Thật ngọt ngào."
Vân Nghê xấu hổ vì bị trêu chọc, nhưng Biện Mạn Mạn vẫn tiếp tục nói: "Đàn anh Lục thực sự rất thích cậu, chờ cậu tốt nghiệp vào Lạc đại, hai người có thể ở bên nhau!"
"Cậu nhỏ giọng chút..."
Ba người ồn ào rời đi, một lúc sau, Phàn Nghê từ trong phòng đi ra.
Cô ta nhìn bóng dáng Vân Nghê rời đi, những lời vừa nghe vang lên trong đầu, ánh mắt lạnh băng, như bị mực bắn vào.
-
Sau khi khai giảng, Vân Nghê không quá bận rộn, nhưng Lục Kiêu Trần lại vô cùng bận rộn khi mới vào đại học.
Nửa tháng qua, hai người càng ngày càng ít liên lạc, lúc Vân Nghê rảnh rỗi thì Lục Kiêu Trần lại có việc.
Vân Nghê không biết sinh viên đại học là như thế nào, cô chưa từng đến Lạc đại, lúc bình thường nói chuyện với Lục Kiêu Trần cũng không biết nói chuyện gì với anh.
Bởi vì bọn họ cách xa hai nơi nên khoảng cách giữa cô và Lục Kiêu Trần dường như ngày càng xa hơn.
Sau buổi phát thanh buổi sáng ở đài phát thanh, Vân Nghê đọc được tin nhắn chào buổi sáng của Lục Kiêu Trần, anh nói rằng anh vừa mới ngủ dậy.
Lịch trình ở trường đại học thực sự không giống như ở trường cấp ba.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng số 3 rồi suy nghĩ đến xuất thần, Ấn Tử Trân ở bên cạnh vỗ nhẹ vào vai cô, nói đùa: “Có phải cậu đang nghĩ đến đàn anh tên Lục Kiêu Trần đó không?"
"Sao cậu biết…"
“Chuyện của cậu và anh ấy tớ đã nghe được từ lâu rồi." Nhưng cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, nhưng gần đây thấy Vân Nghê luôn lơ đãng, cô ấy cảm thấy có chút ngạc nhiên: "Không ngờ một nữ sinh ngoan ngoãn như cậu lại bị một chàng trai phản nghịch như đàn anh Lục hấp dẫn đấy?"
Trên mặt Vân Nghê hiện lên một tầng ửng hồng, nửa mặt gục xuống bàn, cô xấu hổ thừa nhận.
Ấn Tử Trân xoay bút thở dài: “Nhưng hai người các cậu phải sống xa nhau hai năm, như vậy cũng rất khó khăn, dù sao thì tớ cảm thấy việc xa nhau là vô cùng đáng sợ, tớ phải nhắc cậu một câu, hai năm này sẽ không hề dễ dàng, sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi, huống chi tuổi hai người cũng không lớn."
Vân Nghê choáng váng, cảm giác như tim mình đang bị đánh mạnh.
Một chút sợ hãi và lo lắng lại quanh quẩn trong lòng cô.
Đúng vậy, bọn họ mới xa nhau chưa đầy một tháng, tháng này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong hai năm.
Vậy tiếp theo hai người sẽ thế nào...
Vân Nghê không thể kiểm soát được bản thân, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chiều thứ năm, lớp cô có tiết thể dục.
Tan học, Vân Nghê cất dụng cụ thể thao vào phòng thiết bị, vừa bước ra ngoài, cô tình cờ nhìn thấy Phàn Nghê đang đứng ở cửa với tờ đơn trên tay, Phàn Nghê nhìn thấy cô, ánh mắt dừng lại trên người cô.
Phàn Nghê học khác lớp nhưng lại học cùng tiết thể dục với cô.
Vân Nghê bây giờ cũng biết Phàn Nghê thích Lục Kiêu Trần nên cô ta đương nhiên sẽ ghét cô, sau khi hai người biết thái độ của nhau thì không còn qua lại với nhau nữa.
Vân Nghê giả vờ như không nhìn thấy, khi đi ngang qua cô ta thì chợt nghe thấy giọng nói của Phàn Nghê vang lên: "Đợi đã."
Vân Nghê sửng sốt một chút, dừng lại quay đầu nhìn cô ta: "Có chuyện gì sao..."
Không biết vì sao, Phàn Nghê lại cười lạnh: "Vân Nghê, Lục Kiêu Trần thích cậu, cho nên cậu rất đắc ý sao?"
"Cậu nói cái gì thế?"
"Đúng là được anh ấy thích rất đáng tự hào, Lục Kiêu Trần còn nói với cậu rằng anh ấy sẽ ở Lạc đại đợi cậu đúng không?"
Sắc mặt Vân Nghê trầm xuống: "Việc này có liên quan tới cậu sao?"
"Tôi khuyên cậu nên sớm tỉnh lại, đừng coi giấc mơ đó là sự thật."
Cô gái ngây người.
Phàn Nghê đến gần cô, nói từng chữ một: “Tôi biết Lục Kiêu Trần hiện tại thích cậu, nhưng vậy thì đã sao? Hai người sẽ xa nhau hai năm, trong hai năm này, anh ấy nhất định sẽ gặp được nhiều cô gái xuất sắc hơn ở trường đại học, mà cậu thì không có ở bên cạnh, nói không chừng rất nhanh anh ấy sẽ nói xin lỗi với cậu rồi ở bên cạnh người khác, nói chờ đợi chỉ là lừa gạt cô gái nhỏ như cậu mà thôi, hơn nữa cậu còn rất ngây thơ dễ lừa.”
Phàn Nghê không giấu được sự chán ghét trong mắt: “Hơn nữa cho dù xa nhau thì cậu nghĩ mình xứng với Lục Kiêu Trần sao? Cậu có biết gia đình anh ấy giàu cỡ nào không? Mà cậu không phải còn đang sống trong căn nhà mà gia đình chúng tôi cho cậu thuê sao? Ba mẹ cậu chỉ là những người làm công bình thường, chỉ dựa vào hoàn cảnh gia đình của họ, cậu còn không biết xấu hổ mà thích anh ấy?”
Khi Vân Nghê nghe thấy điều này, cô cảm thấy như có rất nhiều mũi kim đâm vào tim mình.
Những điều mà Vân Nghê luôn cảm thấy tự ti, những lo lắng chôn sâu trong lòng cô không dám chia sẻ với người ngoài, giờ phút này đã bị Phàn Nghê xé rách phơi bày trước mắt cô.
Phàn Nghê lạnh lùng nhìn cô: "Cho dù không phải là tôi thì cũng không thể là cậu, tôi khuyên cậu nên tỉnh táo lại, đừng nên đòi hỏi những thứ không thuộc về mình."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");