(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê nghe được lời Lục Kiêu Trần nói, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Cô cong khóe môi: "Được ạ."
-
Buổi sáng của vài ngày sau, Vân Nghê đến đài phát thanh.
Hôm nay là buổi phát sóng đầu tiên của cô sau khi vượt qua kỳ thực tập, sau khi trở thành thành viên chính thức thì cần phải sắp xếp lại lịch học, đôi khi phải hợp tác với những người khác nhau, may là hiện tại không có ai cạnh tranh, bầu không khí rất hòa hợp.
Vân Nghê đang điều chỉnh thiết bị, một lúc sau, có bóng người bước vào.
Vân Nghê quay người lại, nhìn thấy Ấn Tử Trân thì tự nhiên chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Ấn Tử Trân đi bên cạnh cô, nhìn vào mắt cô, thấp giọng hỏi: "Là cậu nói với trưởng đài để tôi ở lại sao?”
Vân Nghê cười nói: "Cũng không tính là giúp đỡ, chỉ là giải thích rõ ràng một số chuyện mà thôi."
Ngày đó sau khi Ấn Tử Trân xin lỗi Vân Nghê, Vân Nghê cuối cùng cũng liên lạc với trưởng đài, nói rằng cô không hề phản đối việc Ấn Tử Trân ở lại, dù sao thì chuyện hạ thuốc xổ hôm đó cũng không thành công, Ấn Tử Trân cũng tự vứt đi, trừ lần đó ra thì đối phương cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng với cô, cô cũng không định truy cứu.
Cô không phải thánh mẫu, nhưng cô cảm thấy không thể dùng một việc gì đó để đi đánh giá một con người.
Bản tính của Ấn Tử Trân vẫn tốt, chỉ là nhất thời đi nhầm hướng nhưng cũng không đến mức không thể tha thứ.
Nghe cô nói xong, Ấn Tử Trân vô cùng cảm động: "Cảm ơn cậu, Vân Nghê, trước đó tôi có nghe qua một số lời đồn đại, cho nên có chút hiểu lầm với cậu, nhưng hiện tại đều đã không còn."
Cô ấy biết, Vân Nghê quả thực là một cô gái rất được lòng người khác.
Cô gái nhướng mày nói: "Vậy bây giờ chúng ta xem lại bản thảo đi, công việc quan trọng hơn."
"Được."
Khoảng bảy giờ, sau khi buổi phát sóng buổi sáng kết thúc, Vân Nghê đang sắp xếp bản thảo thì Ấn Tử Trân hỏi cô: “Tôi nghe trưởng đài nói cậu đang chuẩn bị thi nghệ thuật?”
Vân Nghê gật đầu: “Anh ấy nói cho cậu à?”
Cô không biết nhiều về kỳ thi nghệ thuật nên ngày hôm đó đã hỏi Phan Hoằng Nghị.
"Tôi vừa lúc biết được, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cậu có muốn tôi giới thiệu cho cậu một số khóa học và giáo viên không? Nếu cậu dự định tham gia kỳ thi nghệ thuật thì nhất định phải tìm thầy cô để học, từ nhỏ tôi đã học dẫn chương trình, biết rất nhiều các thầy cô giáo trong lĩnh vực này, nếu cậu cần thì tôi sẽ trực tiếp giới thiệu cho cậu, một số giáo viên rất nổi tiếng phải có mối quan hệ mới nhận học sinh, nhưng tôi có thể giúp cậu đề cử, hẳn là không có vấn đề gì.”
Vân Nghê không ngờ Ấn Tử Trân sẽ nói như vậy: “Như vậy có làm phiền cậu không…”
"Chỉ một câu nói mà thôi, sao cậu còn để ý mấy cái này làm gì chứ, gửi cho tôi trường học và chuyên ngành mà cậu dự định thi, tối nay sẽ báo tin cho cậu."
Vân Nghê cảm ơn rồi lập tức gửi thông tin cho cô ấy: “Đúng rồi, học phí của những giáo viên nổi tiếng đó có đắt không?”
"Nói thế nào nhỉ, những giáo viên nổi tiếng đó chắc chắn không hề rẻ, nhưng những giáo viên này rất có năng lực, tôi biết một cơ sở đào tạo năm ngoái đã có rất nhiều học sinh trúng tuyển vào Lạc đại."
"Được."
-
Ấn Tử Trân làm việc rất hiệu quả, buổi tối đã đề xuất cho cô một số khóa học, giáo viên online và trực tiếp, đồng thời giải thích chi tiết cho cô về quy trình thi nghệ thuật và những việc cần chú ý.
Vân Nghê đã bàn bạc với ba mẹ và cuối cùng quyết định đăng ký tham gia mấy cái.
Dần dần, con đường thi nghệ thuật của Vân Nghê đã chính thức bắt đầu.
Cùng lúc này, cô cũng không bị tụt hậu trong các môn học ở trường, kỳ thi cuối kỳ diễn ra vào cuối tháng 1, cô bắt đầu chuẩn bị từ sớm, đặc biệt là môn vật lý và toán học.
May là với sự giúp đỡ của Lục Kiêu Trần, cô đã dần dần tiến bộ trong cả hai môn học, kể từ khi cả hai đồng ý cùng nhau thi vào Lạc đại, anh cũng trở nên nghiêm túc hơn, bình thường đi học không lung tung như trước nữa.
Có một số người tới lớp sớm đã bị cảnh Lục Kiêu Trần đọc sách thay vì ngủ làm kinh ngạc đến rớt cằm.
Mặt trời chuẩn bị mọc từ phía tây à?
Sau khi biết Lục Kiêu Trần dự định thi vào Lạc đại, Chu Phi Trì sờ trán anh: "Cậu không bị sốt đấy chứ? Tại sao lại nằm mơ giữa ban ngày như vậy?"
"..."
"Sao vậy, không thể sao?"
“Không phải, đại ca, dựa theo kết quả hiện tại của cậu, xác suất cậu vào được Lạc đại còn không lớn bằng xác suất tôi đến tiệm xổ số mua vé cào mười tệ rồi cào trúng giải thưởng hai trăm ngàn đó có biết không?”
"..."
"Chỉ có mười người đứng đầu khối mới có thể vào Lạc đại, cậu bây giờ đang ở hạng hơn một trăm, đây là chịu phải kích thích gì sao?"
Lục Kiêu Trần bảo anh ấy lăn xa một chút.
Anh nhớ tới lúc anh nói với Vân Nghê rằng họ sẽ cùng nhau vào Lạc đại, cô gái rất cảm động nhưng vẫn do dự hỏi: “Nhưng mục tiêu này… anh có thể đạt được không?”
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị ai đó nghi ngờ rằng mình "không được".
Lục Kiêu Trần cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, cho dù thế nào đi nữa, anh chắc chắn phải thi vào được Lạc đại.
Thời gian trôi qua, đến cuối tháng Giêng, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Thứ hạng toàn khối của Vân Nghê tăng lên hai bậc, mặc dù không tiến bộ quá rõ ràng nhưng vật lý và toán học được cải thiện đáng kể, tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên lại là Lục Kiêu Trần, anh xếp thứ hạng 80 toàn khối.
Vân Nghê luôn biết anh rất thông minh nhưng không muốn học, bây giờ cuối cùng anh đã chịu cố gắng, trong lòng cô cũng mừng cho anh.
Sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, cuộc sống của Vân Nghê trở nên thoải mái hơn một chút, nhưng lớp 12 thì phải học bù ở trường, ngoài ra, Lục Kiêu Trần mỗi ngày còn học thêm, sau khi học xong mời gia sư nổi tiếng đến nhà dạy 1vs1, chính Lục Nhạc Vinh đã sắp xếp việc này cho con trai mình sau khi biết anh muốn học.
Vân Nghê phát hiện, hiện tại không phải Lục Kiêu Trần không gặp được cô, mà là cô không gặp được Lục Kiêu Trần, vì anh quá bận rộn.
Cô cũng ngại không dám làm phiền anh nên hàng ngày chỉ thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại, quan tâm đến anh.
Trước đó anh mỗi ngày sẽ chúc cô ngủ ngon, bây giờ trở thành cô chúc ngủ ngon anh nhưng đợi đến khi thức dậy vào ngày hôm sau mới đọc được tin nhắn trả lời của anh.
Cô không giận, chỉ vô cùng đau lòng và cảm động.
Anh sẵn lòng cố gắng như vậy là vì ước định trong tương lai của hai người.
Vân Nghê có thể cảm nhận được trong lòng Lục Kiêu Trần, cô ngày càng trở nên quan trọng hơn, khiến cô càng ngày càng để tâm.
Hai ngày trước Tết Nguyên Đán, các lớp học bù ở trường và lớp học thêm của gia sư cuối cùng cũng kết thúc, đến đầu tháng ba mới bắt đầu trở lại.
Buổi sáng đêm giao thừa, Lục Kiêu Trần rủ Vân Nghê đi chơi, anh đưa cô đi trung tâm mua sắm, cuối cùng cùng nhau ăn cơm.
Ăn tối xong, Đỗ Cầm gọi điện giục Vân Nghê về nhà giúp bà dọn dẹp nên cô cũng phải về nhà.
Hai người đi xuống cầu thang thoát hiểm của trung tâm mua sắm, xung quanh yên tĩnh, không có ai.
Rõ ràng đi thang máy sẽ nhanh hơn, nhưng hai người lại hiểu ý nhau nhưng không nói mà lựa chọn đi cầu thang bộ, còn đi vô cùng chậm.
Vốn dĩ Lục Kiêu Trần muốn hẹn tối, nhưng tối nay cả hai đều cùng gia đình ăn cơm tất niên, Vân Nghê nói tối nay họ hàng sẽ đến nhà, cô không thể ra ngoài vì sợ ba mẹ nghi ngờ.
Chàng trai dừng lại trước mặt cô gái, anh tiến lại rất gần, giọng nói khàn khàn khẽ cười cùng hơi thở nóng bỏng truyền vào tai cô: "Tại sao mỗi lần muốn gặp anh, em đều lén lút như vậy?"
Tim Vân Nghê đập loạn, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh, cô lẩm bẩm: “Nếu không sẽ bị phát hiện…”
"Phát hiện cái gì?"
Anh cố tình trêu chọc cô, Vân Nghê xấu hổ không dám trả lời.
Lục Kiêu Trần nhìn đôi má trắng trẻo của cô gái lúc này đã đỏ bừng, yết hầu khẽ lăn, anh cật lực chống cự lại cảm giác muốn ôm cô.
Anh đưa tay xoa đầu cô, trầm giọng hỏi: “Vậy tối nay gọi điện nhé?”
"Vâng…"
Cuối cùng, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê về nhà, anh cũng về Sơn Hải Ngự An Thành.
Sáng nay Lục Nhạc Vinh gọi điện cho anh, bảo anh tối nay về nhà ăn cơm đón giao thừa, từ lần trước cãi nhau đến giờ anh vẫn chưa về nhà, hôm nay là đêm giao thừa nên anh không thể không quay về.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Nhưng anh cũng không có ý định trở về quá sớm.
Buổi tối, anh trở về nhà.
Đi vào trong nhà, Lục Kiêu Trần nhìn thấy bên trong được trang trí rất đặc biệt, trong có vẻ vô cùng vui mừng náo nhiệt.
Lục Kiêu Trần cảm thấy khá buồn cười.
Mối quan hệ mọi người trong nhà nhạt nhẽo, nhà không giống nhà, chỉ có thể trang trí theo phong cách năm mới mới cảm nhận được vị tết.
Trong phòng khách, Lục Kiêu Trần thấy Hoàn Minh Lan đang cắt giấy đỏ, hai mắt lạnh lùng nheo lại.
Trong tay người phụ nữ có rất nhiều giấy tuyên thành, mỗi dịp năm mới đến, việc làm yêu thích của bà ấy là cắt giấy đỏ, bởi vì trước kia khi em trai anh còn sống, mỗi lần năm mới đến Hoàn Minh Lan sẽ cùng con trai út cắt giấy đỏ.
Hoàn Minh Lan ngẩng đầu nhìn thấy anh thì giật mình, mất tự nhiên nói: "Kiêu Trần, con đã về rồi à."
Lục Kiêu Trần cụp mắt, nhàn nhạt đáp lại, sau đó đi lên lầu, Hoàn Minh Lan nhìn anh không nói nên lời, cho đến khi bóng dáng thiếu niên biến mất khỏi tầm nhìn, Hoàn Minh Lan nhìn bảo mẫu đứng bên cạnh hỏi: "Cơm tất niên đã chuẩn bị xong chưa? Lục Nhạc Vinh sao vẫn còn ở thư phòng trên lầu mà không xuống?”
"Bà chủ, bữa tối đã gần xong rồi, có lẽ ông chủ còn đang bận công việc."
"Công việc? Tết đến nơi rồi còn có việc gì? Tôi thấy là ông ta không muốn xuống lầu gặp tôi thì có?!"
Bảo mẫu lúng túng đáp: “Không phải đâu bà chủ, bà hiểu lầm rồi…”
“Lên lầu gọi hai ba con xuống cho tôi, còn nếu không muốn ăn thì cứ ở trên đó đừng xuống.”
Bảo mẫu gật đầu, cuối cùng không nhịn được mà khuyên nhủ: "Bà chủ, cậu Kiêu Trần thật vất vả mới trở về ăn cơm, hơn nữa hôm nay còn là giao thừa, phải nên vui vẻ, bà chủ cũng vui lên thì sẽ tốt hơn."
Hoàn Minh Lan cúi đầu, bình tĩnh lại một chút: “Đi gọi bọn họ đi.”
"Vâng."
Buổi tối, một nhà ba người cùng nhau ngồi ăn cơm, để không làm Lục Kiêu Trần không vui, Hoàn Minh Lan cố gắng kiềm chế cảm xúc, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với anh.
Lục Nhạc Vinh biết con trai thi cuối kỳ khá tốt nên đặc biệt nhắc tới chuyện này, Hoàn Minh Lan nghe xong cũng động viên vài câu, dặn dò anh tiếp tục chăm chỉ học tập.
Lục Kiêu Trần có thể cảm nhận được sự cố gắng làm dịu bầu không khí của hai người, anh không nói gì, nhưng anh cũng sẽ phản ứng lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Sau bữa tối, Lục Nhạc Vinh bảo Lục Kiêu Trần tối nay ở nhà ngủ, sau nhiều lần nói đi nói lại, anh cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng anh vẫn ở trong phòng chơi điện thoại di động, khoảng tám giờ tối, anh chán nản bước ra khỏi phòng đến phòng làm việc lấy sách thì đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, có thể nghe thấy tiếng cãi vã bên trong…
"Lục Nhạc Vinh, hôm nay là đêm giao thừa, công ty còn có việc gì mà bận?! Tôi thấy ông đang cặp kè với người phụ nữ nào ở ngoài có đúng không?!"
"Bà đừng nói hưu nói vượn, tôi đã nói là công ty có việc phải làm! Không tin thì bà xem điện thoại của tôi đi!"
“Ai biết ông có đang lén lút với người khác hay không?” Hoàn Minh Lan nghiêm mặt nói, bà ấy cầm một cái gối ném về phía Lục Nhạc Vinh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết ông không thích về nhà là bởi vì bên ngoài có người khác, bây giờ ông không còn kiên nhẫn với tôi nữa có phải là vì tôi không dịu dàng như người bên ngoài kia không!”
Trên mặt Lục Nhạc Vinh lộ vẻ đau khổ, ông ấy cúi đầu nói: "Bỏ đi, bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi có nói là không có thì bà cũng sẽ không tin."
"Tôi tin ông mới là lạ! Lúc Thạc Thạc qua đời, lúc đó tôi thấy ông ở cùng một người phụ nữ khác, lúc tôi đau khổ như vậy mà ông lại ra ngoài tìm người phụ nữ khác, ông có lương tâm không?! Nhiều năm như vậy, nếu không phải vì Kiêu Trần, tôi đã sớm không muốn ở cùng ông nữa!"
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Hoàn Minh Lan và Lục Nhạc Vinh nhìn thấy Lục Kiêu Trần bước vào thì đều giật mình.
"Kiêu Trần..."
Chàng trai nhướng mi, đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ mệt mỏi dừng trên người hai người, sau một lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng: “Nếu không thể tiếp tục thì ly hôn đi.”
Cả hai đều ngẩn người.
Lục Kiêu Trần cười lạnh nói: "Đừng lấy tôi làm cái cớ để kéo dài cuộc hôn nhân này, cảm thấy bản thân vì tôi mà hy sinh là rất vĩ đại sao?"
Hoàn Minh Lan lần đầu tiên nghe được lời này, bà ấy kinh ngạc mở miệng: "Kiêu Trần, là ba con có người khác ở bên ngoài..."
"Tôi không quan tâm hai người ai đang nói thật, nếu không chịu nổi thì ly hôn để cả hai cùng thoát khỏi đau khổ, như vậy không tốt hơn sao?"
Lục Nhạc Vinh ngồi ở cuối giường, cúi đầu im lặng không nói gì.
"Bây giờ tôi đã trưởng thành, hai người không cần phải lo lắng cho tôi nữa, dù sao thì cứ gặp là cãi, nếu đã đau khổ như vậy thì không bằng sớm giải thoát cho nhau."
Im lặng hồi lâu, Lục Nhạc Vinh thấp giọng nói: "Minh Lan, nếu bà thực sự không muốn tiếp tục cùng tôi thì tôi sẵn sàng ly hôn, tài sản bà muốn bao nhiêu thì cho bà bấy nhiêu, mọi chuyện sẽ thuận theo ý muốn của bà."
Hoàn Minh Lan nghe vậy, ngơ ngác nhìn Lục Nhạc Vinh.
Lần này đến lượt bà ấy không nói nên lời.
Bà ấy không ngờ Lục Nhạc Vinh lại đồng ý...
Lục Kiêu Trần nhìn hai người, nhếch môi: "Hai người nên suy nghĩ kỹ càng, đợi cục dân chính làm việc thì có thể đến làm thủ tục."
Anh quay người và bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
-
Buổi tối, sau khi Vân Nghê ăn cơm xong, họ hàng rời khỏi thì cả nhà cùng nhau xem Gala mừng xuân ở phòng khách.
Vốn dĩ năm nay cả nhà cô định về quê ăn Tết cùng bà ngoại, nhưng anh trai của Vân Hưng Bình đã đưa bà ngoại rời khỏi thị trấn nên vài ngày nữa mới về quê.
Mọi người vừa xem Gala mừng xuân vừa thoải mái cười to, Vân Nghê vừa bóc hạt dẻ cười vừa xem TV, một lúc sau, Vân Phong đang lười biếng chơi game bên cạnh, mở miệng ra hiệu.
Vân Nghê ném một hạt vào miệng anh, tức giận nói: “Anh không biết tự bóc sao?”
Vân Phong nhướng mày, nhai hạt dẻ cười trong miệng: "Tết Nguyên Đán mà em cũng không biết hiếu kính anh trai sao? Bóc cho anh một miếng hạt dẻ cười mà còn không vui?"
"..."
Vân Nghê nhét thêm một hạt nữa vào miệng anh: “Được, để em hiếu kính anh.”
Vân Phong cắn xuống, lập tức phun ra: "Em còn chưa bóc vỏ nữa mà đã cho vào miệng anh!"
Cô gái cười đến nheo mắt lại, Vân Phong để điện thoại xuống, làm bộ muốn bóp cổ cô, Vân Nghê cười chạy đến bên cạnh Vân Hưng Bình: “Ba, ba xem anh trai lại bắt nạt con kìa.”
Vân Hưng Bình cau mày nhìn Vân Phong: "Con lại làm gì đó?"
Vân Phong nhìn vẻ mặt ranh mãnh khi có chỗ dựa của cô thì cười chỉ vào cô: "Có bản lĩnh thì đừng ngồi cạnh anh."
Vân Nghê hừ nhẹ rồi tiếp tục xem Gala mừng xuân.
Cả nhà đang trò chuyện cười đùa thì khoảng chín giờ tối, điện thoại của Vân Nghê đột nhiên có tin nhắn, là Lục Kiêu Trần: [Em đang làm gì thế?]
Cô sững người một lúc, do dự một lúc rồi đứng dậy đi về phòng giả vờ như rất tự nhiên.
Sau khi đóng cửa lại, cô nằm trên giường, cười gửi tin nhắn thoại cho anh: “Gia đình em đang xem Gala mừng xuân, kịch bản tối nay rất buồn cười, anh xem chưa?”
Vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Lục Kiêu Trần gọi điện tới.
Cô nhấn nghe, nhẹ nhàng gọi: "Anh Kiêu Trần…"
Chàng trai nhàn nhạt đáp lại, giọng khàn khàn: “Thế nào, tối nay vui vẻ không?”
“Vui lắm ạ, đêm nay nhà em còn nấu rất nhiều món ăn, em ăn đến căng bụng luôn rồi, hơn nữa lát nữa đợi mười hai giờ em và anh trai còn định ra ngoài sân bắn pháo hoa, đến lúc đó có thể quay video cho anh xem.”
"Ừm."
Vân Nghê chủ động hỏi anh: “Tối nay anh thế nào? Anh còn ở nhà không?”
"Bây giờ anh đang ở căn hộ."
Cô cảm thấy trạng thái của anh có chút kỳ lạ, giọng nói có chút nặng nề, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên ngập ngừng hỏi: “Anh ăn tối xong mới về à? Em tưởng anh sẽ ở cùng ba mẹ..."
"Không có gì thú vị nên trở về."
Vân Nghê khẽ cau mày: “Anh Kiêu Trần, anh đang không vui sao?"
Tại sao cô lại cảm thấy mỗi lần về nhà anh đều không vui lắm thì phải?
Đầu bên kia im lặng vài giây rồi lên tiếng: "Anh rất muốn gặp em."
Vân Nghê sửng sốt một lát, nhất thời không trả lời, sau đó lại nghe thấy anh cười nhẹ: "Anh đùa em thôi, đêm khuya rồi, ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung."
...
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiêu Trần để điện thoại sang một bên, anh chống khuỷu tay lên đầu gối, cụp mi xuống, che giấu sự cô đơn trong mắt.
Trong phòng khách lờ mờ, có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Dường như đã nhiều năm trôi qua, mỗi dịp Tết Nguyên đán đến, đến cuối cùng anh vẫn luôn cô đơn.
Anh đã hình thành thói quen, giống như đêm nay nghe thấy ba mẹ cãi nhau, anh không ngờ mình có thể bình tĩnh đề nghị ly hôn như vậy.
Khi còn nhỏ, điều anh sợ nhất là ba mẹ sẽ ly hôn.
Mỗi lần nghe thấy ba mẹ cãi nhau, anh đều sợ hãi trốn vào giường khóc một mình, sợ họ sẽ chia tay, sợ họ không cần anh nữa.
Nhưng bây giờ anh biết dù hai người có ly hôn hay không thì cũng đều giống nhau, không có gì khác biệt.
Anh vẫn luôn chỉ có một mình.
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, im lặng thật lâu, đôi mắt tối đen không chút ánh sáng.
Anh nhìn hộp thuốc lá trên bàn, nhưng nghĩ đến lời cô gái nói, cuối cùng anh vẫn không nhúc nhích.
...
Anh ngồi một mình, nhìn kim đồng hồ treo tường từ từ quay.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Sau vài giây, cuối cùng anh cũng đứng dậy đi về phía cửa.
Khoảnh khắc anh mở cửa, Vân Nghê đứng ở cửa lọt vào tầm mắt của anh.
Cô gái mặc áo len trắng, quàng khăn lông, khuôn mặt dịu dàng ngước nhìn anh, thở hổn hển: "Lục Kiêu Trần..."
Cô vừa xuống xe buýt đã chạy vội tới đây, giọng có chút run rẩy.
Lục Kiêu Trần nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh còn chưa kịp nói chuyện thì ngay sau đó cô gái đã bước tới ôm lấy anh.
Cô ôm chặt lấy anh, đau lòng đến mức chóp mũi đau nhức, một giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ ngực anh…
“Anh nói muốn gặp em, cho nên em đến đây.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");