(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không phải em đến đây tìm anh à? Sao còn chưa gặp được anh mà em đã chạy đi rồi?"
Vân Nghê quay đầu lại đối diện với ánh mắt của anh, tim cô đập như trống, vành tai trở nên đỏ ửng ngốc nghếch ngập ngừng: "Sao anh lại biết được vậy…"
"Vừa nãy em đi muộn một chút là có thể gặp được anh rồi, anh nghe Chu Phi Trì nói em đến tìm nên anh nhanh chóng chạy ra đuổi theo." Lục Kiêu Trần xoa đầu cô: "Đặc biệt chạy đến bệnh viện sao?"
Vân Nghê nghĩ cả một đường đi tới đây cô đều hoảng hốt, ánh mắt quét một vòng trên người anh: "Anh có bị thương ở đâu không?"
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: "Vừa nãy em đến cổng trường không nhìn thấy anh, sau đó nghe người ta nói ở khối 12 có người đánh nhau, họ nói anh cũng đánh nhau, còn bị thương rồi được đưa lên xe cứu thương nữa, em thấy trên mặt đất có máu nên cực kỳ sợ hãi."
Lục Kiêu Trần cười: "Không sao hết, không phải em thấy anh vẫn lành lặn đây sao?"
Anh không nghĩ tới chuyện này lại bị lan truyền thái quá như vậy nên giải thích với cô: "Có một nam sinh cùng khối với anh đánh nhau với người bên trường dạy nghề, anh và Chu Phi Trì thấy vậy chạy tới ngăn cản, trong đó có một người bị thương nghiêm trọng nên mấy người bọn anh đi đến đây."
Vân Nghê nghe vậy, lông mày nhíu lại nhìn anh: "Sau này anh không được tùy tiện chạy ra ngăn cản như thế, em nghe nói trường nghề đánh nhau toàn dùng gậy gộc, nếu như không cẩn thận đánh trúng các anh thì phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu đến lúc đó càng đánh càng hung hăng thì phải làm sao…"
Lục Kiêu Trần nghĩ đến việc mình có thể dễ dàng đánh đám người cầm gậy đó ngã xuống đất, nhưng anh chỉ cười: "Ừm, lần sau chắc chắn anh sẽ chú ý."
Cuối cùng anh nhẹ nhàng dùng bàn tay xoa hàng mi nhỏ đang nhíu lại, giọng nói trầm thấp dịu dàng dừng ở bên tai cô: "Em sợ sao?"
Chóp mũi Vân Nghê chua xót, cô rũ mắt: "Em không muốn nhìn thấy anh bị thương…"
Trái tim anh trở nên mềm nhũn, giơ tay nắm lấy gáy kéo cô lại gần mình rút ngắn khoảng cách: "Anh đồng ý với em sau này sẽ không để mình bị thương nữa, thật đấy."
"Vâng…"
"Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, trên đường tới bệnh viện anh đã gọi điện thoại cho em nhưng em tắt máy, anh còn định khi nào về sẽ tìm em." Lục Kiêu Trần nói.
"Lúc ấy điện thoại em hết pin."
Nếu cô có thể biết tình huống thật sự thì cũng không đến mức lo lắng như vậy.
Lục Kiêu Trần cười không nói gì.
Nhưng mà nếu không phải vì điện thoại hết pin, làm sao anh có thể biết được cô còn để ý đến anh hơn cả anh tưởng tượng cơ chứ?
Vân Nghê ngẩng đầu lên nhìn khóe môi có chỗ trầy da đọng máu của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào nơi ấy: "Chỗ này có đau không? Có phải không cẩn thận bị đánh trầy da đúng không?"
Vừa rồi trong lúc khuyên can, Lục Kiêu Trần khó tránh khỏi việc có chút tiếp xúc tay chân.
Cảm nhận được đầu ngón tay của cô như có như không chạm vào môi anh, nhịp tim của Lục Kiêu Trần đập loạn xạ, yết hầu lăn lộn lên xuống, anh không đổi sắc mặt bịa chuyện: "Ừm, đau lắm."
"Vậy sao anh còn không đi bôi thuốc, cũng may không quá nghiêm trọng."
Anh nghe cô, cái gì cũng đồng ý.
"Tại sao lá gan anh lại lớn như vậy, còn dám chạy ra ngăn cản cơ chứ? Chẳng lẽ trước kia anh cũng thường xuyên đánh nhau với người khác sao?"
Vân Nghê biết anh biết đánh Taekwondo, không phải là giống thường xuyên đánh nhau với người khác chứ?
Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, đuôi lông mày nhướng lên, giọng nói ngân ra: "Anh rất thành thật, chưa đánh nhau bao giờ."
"..."
Sao lời này nghe cứ giả giả thế nào ấy nhỉ?
Lục Kiêu Trần nói phòng cấp cứu bên kia còn có chút việc nên anh phải quay lại, anh hỏi Vân Nghê có muốn về nhà trước không, nhưng cô gái muốn ở đây với anh: "Không phải anh nói tối nay chúng ta đi ăn cơm sao?"
Anh cong môi: "Vậy xử lý xong chuyện kia rồi chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Vâng."
Rồi sau đó Lục Kiêu Trần cầm cặp sách của cô lên: "Đi thôi, chúng ta quay lại nào."
Vân Nghê đi theo anh trở về phòng cấp cứu, mấy người con trai bên trong nhìn Lục Kiêu Trần rồi lại nhìn Vân Nghê, ồn ào cười nói: "Anh Trần, suýt chút nữa bọn tôi còn tưởng anh không đuổi kịp người ta, cuối cùng lại dẫn người quay về nữa chứ."
Cô gái bị trêu chọc đến nỗi đỏ cả mặt được người con trai bảo vệ phía sau.
Ánh mắt đầy suy tính ác độc của Lục Kiêu Trần lướt qua, mấy người con trai vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chu Phi Trì đi tới nói: "Có lẽ cảnh sát sắp tới rồi, đợi lát nữa mấy người đánh nhau này không ai chạy thoát được."
Hai tay Lục Kiêu Trần nhét trong áo khoác, thuận miệng hỏi: "Nguyên nhân đánh nhau là gì?"
Mấy chàng trai bị thương nghiêm trọng đang được khâu vết thương lại, ánh mắt Lục Kiêu Trần dừng trên mấy tên côn đồ ở trường dạy nghề, những tên côn đồ ấy sợ tới mức vội vàng cúi đầu.
"Nghe nói là hồi trước xảy ra mâu thuẫn…"
Chu Phi Trì nói xong thì chỉ một tên côn đồ đầu đinh có tóc màu bạc: "Nó là người khơi mào đấy."
Lục Kiêu Trần nhìn qua, “Đầu bạc” đối diện với ánh mắt anh, hắn ta sợ tới mức run rẩy cả người: "Anh Trần, nhưng mà tôi không đánh người của anh…"
Lục Kiêu Trần liếm môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Thế nào, kim trên trán có thoải mái không?"
Vết thương này là vết thương đối phương phải chịu khi bị Lục Kiêu Trần đánh ngã xuống đất, không ai nghĩ tới đánh nhau mà còn rước phải đại ca lớn Lục Kiêu Trần này, bây giờ mới gọi là phiền phức.
Đầu bạc gượng cười hai tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt anh: "Anh Trần, anh có thể đứng ra hòa giải chuyện giữa hai bên, chuyện này đừng làm loạn đến cục cảnh sát được không? Không đánh nhau không phải là anh em mà."
Nam sinh lớp 12 bên trường trung học số 1 bên phía đối diện chửi hắn ta: "Ai mẹ nó muốn làm anh em với mày? Hôm nay mày cứ đợi ngồi tù đi đồ chó!"
"Mẹ nó tao đây đã cho mày mặt mũi…"
Tên côn đồ vừa muốn xông lên đã bị Lục Kiêu Trần giơ tay đè cổ áo lại.
Vân Nghê đứng ở một bên hoảng sợ, giây sau lập tức nhìn thấy Lục Kiêu Trần nâng mí mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua: "Chưa đánh đủ à? Tính ở trong phòng cấp cứu đánh thêm một lần nữa sao?"
Khí thế của anh quá mức mạnh mẽ, tên côn đồ giật khóe môi muốn nói lại thôi.
Cuối cùng Lục Kiêu Trần buông tay, môi mỏng nói một câu: "Chuyện này xử lý như thế nào thì nghe theo cảnh sát, tôi không có thời gian quan tâm."
Mấy tên côn đồ nghe vậy cũng không biết còn có thể nói cái gì, sau đó cảnh sát đã tới nơi.
Đầu tiên cảnh sát tìm hiểu sự việc, cho mọi người xử lý vết thương xong mới nói muốn đưa mười mấy người này đi lập biên bản.
Đám người Lục Kiêu Trần và Chu Phi Trì là những người ngăn cản nên cũng cần đi theo, vì thế Vân Nghê đi cùng anh.
Mười năm phút sau, mọi người đã đến đồn cảnh sát gần nhất.
Khi đến cửa một chú cảnh sát chỉ đám người Lục Kiêu Trần: "Mấy đứa theo chú vào đây."
Đây là lần đầu tiên Vân Nghê đến đồn cảnh sát vì chuyện này, tuy rằng chỉ là người đứng xem nhưng cô cũng cực kỳ căng thẳng.
Cô không nhịn được nắm lấy ống tay áo Lục Kiêu Trần, anh quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái có vẻ mặt lo lắng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Đừng lo lắng, chúng ta không phạm tội, sau khi đi vào vẫn có thể ra."
Vân Nghê: "..."
Những người xung quanh nghe được lời này đều cười.
Vân Nghê đỏ mặt gật đầu, sau đó nghe được giọng nói dịu dàng của anh: "Ngồi ở ngoài chờ anh, anh sẽ ra nhanh thôi."
"Được, vậy em đi mượn cục sạc để sạc điện thoại đã."
Sau đó Lục Kiêu Trần đi vào còn Vân Nghê rời khỏi đồn cảnh sát, cô đến cửa hàng tiện lợi gần đó sạc nhờ điện thoại rồi mua hai nắm cơm rong biển ăn lót bụng.
Mở điện thoại ra, cũng may không có ai gọi cô cả, chỉ có Đỗ Cầm nhắn tin cho cô là tối nay cô không được về nhà quá mười giờ tối.
Vân Nghê trở lại đồn cảnh sát ngồi bên trong chờ một lúc, không bao lâu sau Lục Kiêu Trần, Chu Phi Trì và những người ngăn cản đã đi ra.
Chú cảnh sát đi ra cùng bọn họ, nói: "Cảm ơn các cháu đã hăng hái làm việc nghĩa, nhưng lần sau phải nhớ chú ý an toàn."
Chu Phi Trì cúi đầu: "Gây thêm phiền phức cho chú rồi."
"Được rồi, các cháu về trước đi."
Lục Kiêu Trần nhìn Vân Nghê, sau đó anh đi qua: "Em xong chưa, bây giờ đi được rồi."
Vân Nghê yên tâm gật đầu.
Mấy người bọn họ đi ra khỏi đồn cảnh sát, có một chàng trai trêu chọc: "Lục Kiêu Trần, hôm nay cậu xông lên ngăn cản đám kia đánh nhau trông rất đẹp trai đó."
"Anh Trần của chúng ta rất lợi hại, cậu ta còn từng đánh đại ca trường dạy nghề kia đến mức quỳ xuống đất xin tha, kêu cha gọi mẹ."
Vân Nghê ngẩn người: "Đánh đến quỳ xuống đất xin tha sao?"
Chu Phi Trì ôm lấy bả vai Lục Kiêu Trần, anh ấy nhìn Vân Nghê cười nói: "Em gái, em không biết sao? Trong bọn anh thì Lục Kiêu Trần là người đánh nhau lợi hại nhất, anh em còn không đánh lại, đặc biệt là vào năm lớp 11, khi đó phải gọi là…"
Chu Phi Trì còn chưa nói xong, lồng ngực đã bị khuỷu tay Lục Kiêu Trần đập mạnh một phát.
Lục Kiêu Trần dùng ánh mắt lạnh băng quay đầu lại nhìn.
Chu Phi Trì:??? Anh ấy nói gì sai rồi sao?
Vân Nghê tức giận quay đầu lại nhìn về phía Lục Kiêu Trần, người đằng sau chột dạ di chuyển ánh mắt sang nhìn Chu Phi Trì: "Ngậm miệng của cậu lại, sao nhiều lời thế?"
"Tôi sao…"
Rồi sau đó có người nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi, trời đã tối rồi, tôi đói chết mất."
"Được thôi, đi tới chỗ hồi trước đi…"
Mọi người nói muốn đi ăn cơm, cuối cùng Lục Kiêu Trần nói: "Các cậu đi đi, tôi đưa Vân Nghê đi trước."
Trong lòng mấy người đó biết rõ ràng nên chỉ cười, nhìn thấu nhưng không nói ra.
Những người còn lại đã đi rồi, chỉ còn Vân Nghê và Lục Kiêu Trần, anh đi đến trước mặt Vân Nghê, rũ mắt nhìn dáng vẻ tức giận của cô rồi cười nói: "Em sao vậy?"
Vân Nghê cúi đầu không thèm nhìn anh, nhấp môi mãi cuối cùng mới nói ra ba từ: "Đồ lừa đảo."
Còn nói cái gì mà anh là người thành thật chưa bao giờ đánh nhau, rõ ràng đang cố ý lừa cô!
Buồn cho cô trước giờ luôn nghĩ rằng Lục Kiêu Trần là một người tương đối nhã nhặn lạnh lùng, không nghĩ tới toàn là giả vờ.
Cô hậm hực đi về phía trước, Lục Kiêu Trần đi theo, ý cười trên mặt ngày càng sâu: "Đừng tức giận mà, anh sai rồi."
"Anh sai chỗ nào?"
"Anh không nên giả vờ làm người thành thật."
Vân Nghê nghe vậy cúi đầu nhìn cơm nắm, kìm nén khóe môi đang cong xuống, sắc mặt căng thẳng: "Nếu biết sớm hơn anh hư như thế, em đã không mua cơm nắm cho anh."
Đáy mắt Lục Kiêu Trần toàn là ý cười, anh thấp giọng dỗ dành cô: "Em không thích chỗ nào anh sẽ sửa, được không? Tuyệt đối không bao giờ đánh nhau nữa."
Vân Nghê đảo mắt nhìn anh: "Là anh tự nói đấy nhé?"
"Ừm."
Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng, cô đưa cơm nắm cho anh: "Còn ấm đó, anh ăn nhanh lên."
Lục Kiêu Trần mỉm cười, anh cầm lấy xé bao bì ra ăn một chút, cuối cùng hỏi cô muốn ăn gì anh đưa cô đi ăn cơm tối.
Vân Nghê đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào cửa hàng tiện lợi ban nãy rồi nói: "Không cần quá phiền phức, chúng ta ăn lẩu Oden ở đây nha? Em cũng còn cái cục sạc nữa."
Anh không có ý kiến nên đi theo cô qua đó.
Năm phút sau, hai người bê lẩu Oden nóng hổi ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ.
Vân Nghê cúi đầu cắn đậu hũ cá, một lát sau quay đầu lập tức nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang nghiêng người mặt đối diện cô, ánh mắt dừng trên người cô vừa dịu dàng lại lưu luyến.
Cô sửng sốt, ngây người hỏi: "Sao anh cứ nhìn em mãi thế?"
Lục Kiêu Trần cười, giọng nói có chút lười biếng: "Mấy ngày không gặp, bây giờ nhìn nhiều một chút cũng không được sao?"
Vân Nghê nghe vậy thì vành tai đỏ lên, qua vài giây lại nghe thấy anh hỏi: "Gần đây xung quanh còn có ai nói gì em không?"
"Không còn nữa, sau hai ngày thì mọi người đã dần quên rồi."
"Xin lỗi em, lần trước ở sân bóng là do anh không khống chế bản thân đúng mực, sau này sẽ không như vậy nữa."
Vân Nghê lắc đầu: "Anh Kiêu Trần, em không tức giận nên anh không cần xin lỗi đâu, việc này xem như qua rồi."
"Lần sau ở trường học em gặp phải chuyện gì thì có thể gửi tin nhắn cho anh, chắc chắn anh sẽ xem, nếu em để ý việc anh đưa em về nhà thì lần sau anh không làm như vậy nữa."
Vân Nghê cúi đầu, một lúc lâu sau nhẹ nhàng nói nhỏ: "Thật ra chúng ta vẫn có thể về với nhau, chỉ cần không ở trường là được…"
Lục Kiêu Trần ngẩn người, lập tức hiểu được ý của cô, khóe miệng anh nhếch lên: "Vậy sau này anh ở cổng trường chờ em nhé?"
"Dù gì cũng tiện đường…" Cô yếu ớt bổ sung nửa câu sau.
Lục Kiêu Trần lặng lẽ nhếch môi: "Ừm, tiện đường mà."
-
Khi Hoài Thành tiến vào tháng mười hai, nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống, mùa đông ở phương nam cực kỳ ẩm ướt và rét lạnh.
Vào mùa đông dậy sớm là cơn ác mộng thống khổ nhất của mọi người, khó chịu nhất là có khi không thể không dậy.
Vào buổi sáng, trưởng đài phát thanh Phan Hoằng Nghị đến đài phát thanh đã thấy Vân Nghê đứng một mình ở hành lang đọc bản thảo.
Từng đợt gió lạnh thổi qua làm người ta run rẩy, cô gái quấn chặt áo khoác nhung lông, khuôn mặt trắng nõn vùi một nửa vào khăn quàng cổ.
Phan Hoằng Nghị nhíu mày đi đến, Vân Nghê thấy vậy chạy đến mở miệng chào hỏi thì đối phương bảo cô đi vào đài phát thanh, đừng đứng bên ngoài nữa.
"Sao lạnh như thế còn ở bên ngoài đọc bản thảo? Em không sợ bị đông lạnh à?" Phan Hoằng Nghị cầm cặp sách để xuống dưới rồi quay đầu nhìn cô.
Vân Nghê nhợt nhạt mỉm cười: "Em có hơi buồn ngủ, gió lạnh thổi qua sẽ dễ tỉnh táo hơn."
Anh ấy cười lạnh một tiếng: "Anh thấy cũng dễ bị cảm lạnh hơn."
Vân Nghê ngại ngùng gãi đầu, sau đó anh ấy hỏi cô ăn sáng chưa, cô nói mình chưa kịp ăn thì đối phương bẻ một miếng bánh mì đưa cho cô để cô lót bụng trước.
Vân Nghê không tiện từ chối, cô đành cảm ơn rồi nhận lấy, đối phương bảo cô ăn xong hãy đọc bản thảo tiếp.
Đột nhiên Vân Nghê khó hiểu vì sao sáng nay anh ấy lại đến đây, sau đó anh ấy nói hôm nay đến để khảo hạch: "Em và bạn học Ấn Tử Trân phối hợp như thế nào? Anh nghe nói mấy đàn anh và đàn chị bảo bài khảo hạch hai người các em biểu hiện không tệ."
Vân Nghê gật đầu: "Rất tốt ạ, hơn nữa bạn Ấn Tử Trân rất giỏi, mỗi lần em làm việc với cậu ấy đều có thể học thêm được không ít kiến thức."
"Em ấy rất giỏi, cũng rất chuyên nghiệp." Phan Hoằng Nghị cười, đột nhiên hỏi: "Em từng nghĩ giữa hai người thì ai là người ở lại chưa?"
Vân Nghê sửng sốt, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: "Nếu là xuất phát từ chính bản thân em thì đương nhiên em hi vọng mình có thể ở lại."
Vân Nghê không nói dối để che giấu khát vọng của bản thân, đương nhiên cô muốn thông qua phỏng vấn nhưng nghĩ đến hiện thực, cô lại không tin tưởng một cách mù quáng: "Nhưng mà em cũng biết thực lực của em và bạn học Ấn Tử Trân có sự chênh lệch nhất định, cậu ấy giỏi hơn em rất nhiều…"
"Tuy rằng thực lực của bạn học Ấn Tử Trân rất mạnh, trình độ chuyên môn hầu như không thể bắt bẻ, nhưng mà bài khảo hạch không chỉ xem thực lực mà còn xem rất nhiều phương diện khác nữa."
"Vâng?" Cô ngẩn người.
Phan Hoằng Nghị nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng cười: "Tự tin lên một chút, nói không chừng kết quả cuối cùng sẽ như em mong muốn."
Vân Nghê nghe được lời này thì nhất thời kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì, đến khi tầm mắt nhìn thoáng qua lại thấy Ấn Tử Trân đứng ở cửa.
Ấn Tử Trân đối diện ánh mắt cô, sắc mặt cứng đờ giảm bớt đôi chút sau đó cất bước đi vào.
Cô ấy cong khóe môi, sắc mặt như bình thường chào hỏi Phan Hoằng Nghị.
Phan Hoằng Nghị nhường vị trí của mình cho Ấn Tử Trân, để hai người đối đáp bản thảo trước, còn anh ấy đi hỗ trợ điều chỉnh thiết bị.
Ấn Tử Trân lấy bản thảo từ trong túi ra, cô ấy ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Vân Nghê đang ăn cùng loại bánh mì với Phan Hoằng Nghị.
Nghĩ đến những lời vừa rồi mình nghe thấy khi đứng ở cửa, cô ấy cúi đầu, đầu ngón tay bấm trang giấy làm nó nổi lên nếp gấp.
Vào lúc phát thanh sáng sớm, trạng thái của Ấn Tử Trân đột nhiên trở nên thất thường, cô ấy thường xuyên lơ đãng, trong đó có một lần đọc sai nhưng nhờ có Vân Nghê mưu trí linh động vội vàng sửa lại lời nói ấy.
Sau khi kết thúc phát thanh, sắc mặt Phan Hoằng Nghị trở nên nặng nề: "Bạn học Ấn Tử Trân, sáng nay em không ngủ ngon nên không có tinh thần hay là trước đó chưa chuẩn bị tốt? Biểu hiện này không giống em thường ngày lắm."
Thật ra trước đó Ấn Tử Trân chỉ đọc bản thảo một lần, cảm thấy quá đơn giản nên không để ý nữa, nghĩ tạm thời phát huy sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa sáng nay sau khi nghe được lời nói kia trong lòng cô ấy đã trở nên rối loạn, cả người không có tinh thần.
Nghe thấy Phan Hoằng Nghị chất vấn, cô ấy cúi đầu nhịn xuống cảm giác muốn chất vấn Phan Hoằng Nghị tại sao lại thiên vị Vân Nghê hơn, một lúc sau trong cổ họng nghẹn ra mấy chữ: "Sáng nay em không tập trung lắm, xin lỗi trưởng đài ạ."
"Em không cần xin lỗi anh, đây là công việc của em, em nên chịu trách nhiệm với công việc của mình."
Phan Hoằng Nghị nhìn cô ấy: "Vấn đề lớn nhất của em là không đủ ổn định, anh mong lần sau em không phạm phải sai lầm nhỏ như vậy nữa, khảo hạch hôm nay Vân Nghê biểu hiện không tệ nên được tăng điểm, nhưng em sẽ bị trừ điểm."
Ấn Tử Trân cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn Vân Nghê không nói gì.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ trong đài phát thanh, Vân Nghê và Ấn Tử Trân thu dọn đồ đạc rời đi, Phan Hoằng Nghị nhìn thấy Ấn Tử Trân rời đi với sắc mặt không tốt lắm.
Anh ấy không khỏi buông tiếng thở dài.
Bởi vì coi trọng mầm non này cho nên mới phải yêu cầu nghiêm khắc với cô ấy hơn.
Bên kia Ấn Tử Trân đi đến lớp, Vân Nghê đi đến bên cạnh thấy trạng thái của cô ấy không tốt lắm nên an ủi: "Tử Trân, cơ thể cậu không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì có thể nghỉ ngơi cho tốt trước, hôm nay chỉ là sai lầm nhỏ, không cần để trong lòng."
Ấn Tử Trân nhìn thấy nụ cười mềm mại trên gương mặt thân thiện của cô gái, cô ấy ngẩn người, đáy lòng cảm xúc hỗn loạn.
Cô ấy không đáp lại nụ cười kia, kìm nén sắc mặt nhanh chóng bỏ đi.
Quay về lớp học ngồi vào vị trí của mình, Tiết Ức lại gần tìm cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ ít nói cười của cô ấy nên hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Ấn Tử Trân nói xong, Tiết Ức cười lạnh một tiếng: "Lúc trước tớ nói với cậu cái gì rồi? Trưởng đài và mấy đàn anh đàn chị trong đài phát thanh đều thiên vị Vân Nghê, cậu nghĩ rằng thực tập trúng tuyển là nhờ thực lực sao? Cậu có biết vũng nước này sâu như thế nào không hả?"
Tiết Ức ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Tớ nói với cậu từ lâu rồi, ngoài mặt Vân Nghê nhìn ngây thơ nhưng sau lưng cực kỳ tâm cơ, vào lúc cậu nghiêm túc so thực lực thì cậu ta đi nịnh bợ mọi người, mua bữa sáng cho đàn anh đàn chị thì không phải đang mua chuộc lòng người sao? Cậu ta quá đê tiện."
Trong đầu Ấn Tử Trân còn đang rối loạn, cô ấy cảm thấy lời này thật chói tai: "Cậu đừng nói như vậy…"
Thật ra trong kỳ thực tập này tiếp xúc với Vân Nghê cô ấy cảm thấy cô không giống như loại người trong miệng Tiết Ức hình dung, ngược lại Vân Nghê đối xử với cô ấy rất tốt.
Tiết Ức chán nản: "Cậu còn nói thay cho cậu ta sao? Sao cậu không nhìn ra cậu ta đang giả vờ cơ chứ? Cậu đừng có suy nghĩ đơn giản như thế."
Ấn Tử Trân nhét cặp sách vào ngăn, lòng buồn nên suy nghĩ rối loạn: "Cậu về trước đi, tớ nằm ở đây một lát."
Tiết Ức nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy thì rất bất lực, chỉ có thể nghẹn lời định nói lại: "Cậu tự suy nghĩ kĩ lời tớ nói đi."
-
Ngày hôm sau, Vân Phong kết thúc buổi tập huấn cuối cùng về tới Hoài Thành.
Còn chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi thể chất, bây giờ mấy nam sinh không đi học mà luyện tập ở trên sân thể dục cả một ngày.
Chạng vạng đến khi tan học, Vân Nghê nghĩ nên tìm anh trai để đi cùng anh ấy về nhà nên cô tới sân thể dục.
Đi đến sân thể dục, cô tới chỗ Vân Phong bình thường hay để cặp sách, vừa đi qua đã nhìn thấy Phan Hoằng Nghị đứng trước mặt Vân Phong, bên cạnh còn có Lục Kiêu Trần, ba người đang vui vẻ cười nói.
Vân Nghê sững sờ đi qua, Vân Phong là người đầu tiên nhìn thấy cô, anh ấy lập tức gọi cô đến xoa đầu cô, Phan Hoằng Nghị nhìn thấy hành động của Vân Nghê và Vân Phong, anh ấy sửng sốt nói: "Hai người…"
"Đây là em gái tôi, chắc hai người quen nhau nhỉ? Bây giờ con bé cũng ở đài phát thanh."
Phan Hoằng Nghị khiếp sợ: "Hóa ra Vân Nghê là em gái cậu? Sao lại trùng hợp như vậy!"
"Đúng vậy, em gái ruột duy nhất đấy."
Vân Nghê thấy Phan Hoằng Nghị quen biết với bọn họ nên có chút mờ mịt, sau khi nghe Vân Phong giải thích mới biết được năm Phan Hoằng Nghị học lớp 11 từng tham gia câu lạc bộ Taekwondo, từng luyện Taekwondo với bọn họ một khoảng thời gian.
Cơ duyên trùng hợp, Phan Hoằng Nghị quen biết Lục Kiêu Trần và Vân Phong, chỉ là sau này học tập bận rộn quá nên không đi nữa.
Vân Phong biết được gần đây Vân Nghê đang thực tập ở đài phát thanh, anh ấy nhìn Phan Hoằng Nghị cười nói: "Trưởng đài này, cậu phải nghiêm khắc với con bé một chút trong kỳ thực tập nhé, đừng vì cho tôi mặt mũi, nếu có gì cần mắng thì cứ mắng."
"..." Vân Nghê không biết nói gì nhìn anh ấy.
Phan Hoằng Nghị cũng cười: "Chắc chắn rồi, tôi là người công tư phân minh, nhưng mà biểu hiện Vân Nghê không tệ. Đúng rồi, sau này học đại học em có định thi khoa phát thanh truyền thông không? Anh ở bên này biết rất nhiều giáo viên tốt có thể đề cử cho em."
Cô giật mình, lại nghe được Vân Phong nói: "Haiz, con bé làm gì có ý muốn này, em ấy chỉ đơn giản hứng thú với yêu thích thôi."
Đáy lòng Vân Nghê buồn bã, chỉ cười nói: "Tạm thời em chưa tính tới đó ạ."
"Có thể suy xét một chút…"
Đám người Phan Hoằng Nghị và Vân Nghê nói chuyện với nhau, Tiết Ức đứng ở phía xa nhìn thấy thì nhăn mày lại.
Sao trưởng đài phát thanh lại có quan hệ tốt như thế với Vân Nghê?! Lại còn thân thiết với anh trai Vân Nghê như vậy?!
Quả nhiên cô ta đoán không sai! Quan hệ của bọn họ không bình thường!
Tiết Ức nhớ tới lần phỏng vấn thứ ba, Phan Hoằng Nghị bất mãn với cô ta nhưng lại khẳng định Vân Nghê, cuối cùng đánh rớt cô ta, hóa ra là biết nhau nên tha thứ về mặt tình cảm!
Tiết Ức ghen ghét dữ dội, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình lại gửi cho Ấn Tử Trân: [Bây giờ cậu xem ảnh xong có cảm thấy cậu ta là người tốt nữa không? Trưởng đài và Vân Nghê lén lút quen nhau kìa, kết quả thực tập chắc chắn đã được khẳng định rồi, cậu còn có thể nhịn được sao??!]
Tiết Ức chụp ảnh xong thì bỏ đi, bên kia mấy người bọn họ nói chuyện một lát, cuối cùng Phan Hoằng Nghị nói anh ấy phải về nhà trước nên rời đi.
Sau đó có bạn học đến tìm Vân Phong nói huấn luyện viên có việc tìm anh ấy, thế nên Vân Phong bảo Vân Nghê ở đây chờ một chút, anh ấy sẽ về ngay.
Vân Phong đi rồi, trên khán đài chỉ còn lại hai người.
Vân Nghê di chuyển tầm mắt nhìn Lục Kiêu Trần đang ngồi trên ghế, chân dài hơi cong lên, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Lục Kiêu Trần ngước mắt, ánh mắt dừng trên người cô, khóe miệng có như không nhếch lên.
Trái tim Vân Nghê đập nhanh hơn một chút, cô do dự đi đến trước mặt anh, mở miệng hỏi với giọng mềm mại nhẹ nhàng: "Anh Kiêu Trần, sao hôm nay anh lại ở đây thế?"
Lục Kiêu Trần nghe vậy, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Không phải ở trường em muốn giả làm người lạ à? Sao lại chủ động tìm anh nói chuyện thế?"
Tối đó sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đã lập hiệp nghị bí mật là ở trường học họ sẽ không gặp mặt nhau.
Vân Nghê nghe anh nói lời cô đã từng nói, cảm giác da mặt mỏng bị người ta chọc thủng, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Thật ra vừa nãy cô không nhịn được tới tìm anh nói chuyện…
Rồi sau đó, Lục Kiêu Trần cố tình bổ sung thêm một câu: "Yên tâm, anh tới gặp anh trai em chứ không phải tới gặp em."
"À…"
Vân Nghê nhìn đáy mắt toàn ý cười của anh, gương mặt cô nóng lên.
Cảm giác được mình bị anh bắt nạt, Vân Nghê tức giận, một lúc lâu sau mới nghẹn ra mấy chữ mềm mại: "Vậy em không nói chuyện với anh nữa."
Cô xoay người ngồi xuống vị trí cách anh một khoảng, cố ý gạt ánh mắt của anh sang một bên.
Dáng vẻ này trong mắt Lục Kiêu Trần giống như đang làm nũng, khiến lòng anh ngứa ngáy.
Càng muốn bắt nạt cô thì phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên bên tai Vân Nghê nghe được tiếng cười trầm thấp dễ nghe của Lục Kiêu Trần, cô quay đầu lại nhìn thì thấy trên mặt anh là ý cười không thèm che giấu.
Má cô càng đỏ hơn, gục đầu xuống, đầu ngây ngốc không thể hiểu rõ.
Dáng vẻ giả vờ tức giận của cô ban nãy không đủ chân thật sao?
Tại sao người này lại còn cười…
-
Vân Phong huấn luyện xong một tuần cuối cùng, đến giữa tháng mười hai là ngày kiểm tra thể chất.
Chuẩn bị lâu như vậy, tất cả là vì ngày này.
Vốn dĩ mấy ngày trước ở Hoài Thành đã bắt đầu mưa, mọi người còn lo lắng ngày kiểm tra thể chất phải dời xuống vì thời tiết làm quá hạn thi, còn nếu trời mưa thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng phát huy.
Nhưng may mắn là ngày thi trời quang mây tạnh, bốn môn thi đấu Vân Phong phát huy rất ổn định, tổng cộng 100 điểm, cuối cùng đạt được 99,6 điểm, đứng nhất trường trung học số 1 Hoài Thành
Sau khi kỳ kiểm tra thể chất kết thúc thuận lợi, chỉ cần môn văn hóa không kéo chân sau thì anh ấy có thể thi vào một trường thể dục tốt.
Mọi người trong nhà cuối cùng cũng đã yên tâm, ngay cả Vân Hưng Bình cực kỳ nghiêm khắc với Vân Phong cũng không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì con trai.
Mà mấy ngày nay Vân Nghê cũng nhận được một tin tức từ đài phát thanh…
Năm nay lớp 11 và lớp 12 có một buổi tiệc tối Nguyên Đán, bây giờ có thể bắt đầu đăng ký làm người dẫn chương trình, đến lúc đó sẽ do đạo diễn và giáo viên phụ trách tiến hành tuyển chọn.
Người dẫn chương trình của các buổi tiệc tối hàng năm chủ yếu là phát thanh viên của đài phát thanh, vì vậy Phan Hoằng Nghị đã họp để thông báo về vấn đề này và khuyến khích họ đăng ký tham gia.
Anh ấy có nhắc rằng nếu lần này được chọn làm người dẫn chương trình, người ấy sẽ được tăng kha khá điểm trong kỳ thực tập cuối tháng.
Lần này chỉ nhận hai MC nữ, hơn nữa không chỉ có người bên đài phát thanh cạnh tranh, nếu có thể phỏng vấn thì tương đương với việc qua được phỏng vấn trước.
"Ai muốn đăng ký không? Bây giờ giơ tay lên." Phan Hoằng Nghị hỏi.
Vân Nghê nhìn Ấn Tử Trân tràn đầy tin tưởng giơ một tay: "Em muốn đăng ký."
Ấn Tử Trân dành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi MC như vậy, đây thực sự là sở trường của cô ấy.
Kinh nghiệm dẫn chương trình của Vân Nghê không phong phú, nhưng cô muốn có nhiều kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này và cũng rất thích công việc dẫn trương trình, hơn nữa cô còn phải cạnh tranh với Ấn Tử Trân lên lập tức giơ tay lên.
Ấn Tử Trân quay đầu lại thấy cô giơ tay, cảm xúc trong đáy mắt cô ấy khẽ biến đổi.
Sau khi đăng ký xong, Phan Hoằng Nghị thông báo cho bọn họ biết lúc 9 giờ sáng ngày thứ bảy tuần này sẽ phỏng vấn tại hội trường của trường.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ấn Tử Trân đi ra ngoài nhìn thấy Tiết Ức đang đợi cô ấy.
Hai người rời đi, Ấn Tử Trân nói chuyện đăng ký tham gia người dẫn chương trình tối nay cho Tiết Ức, Tiết Ức nghe xong cực kỳ vui vẻ: "Người dẫn chương trình là nghề cũ của cậu mà, với trình độ đó không phải giống như treo những người khác lên đánh sao? Chắc chắn cậu có thể đậu phỏng vấn, đến lúc đó nói không chừng còn có thể loại Vân Nghê luôn."
"Nhưng mà... Cậu ấy cũng đăng ký."
"Với trình độ của cậu ta mà cũng đến góp vui sao? Buồn cười thật! Cậu hoàn toàn có thể treo cậu ta lên đánh."
Ấn Tử Trân chua xót cười: "Cậu ấy cũng rất giỏi, kết quả không nói trước được đâu."
"Cậu đang trêu tớ đấy à, với trình độ của cậu ta mà nói là giỏi được sao? So sánh với cậu thì chính là một người trên trời một người dưới đất. Tử Trân, gần đây đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, sự tự tin trước kia của cậu đâu rồi?"
"Tự tin thì có ích gì chứ? Dù tớ có giỏi như thế nào thì kết quả ở đài phát thanh sẽ có thể như cậu nói… đã được mọi người xác định rồi."
Gần đây Ấn Tử Trân cảm thấy bực bội, vốn dĩ cô ấy cho rằng thực tập dễ như ăn một bữa sáng, nhưng gần đây cô ấy càng cảm thấy Vân Nghê được đàn anh và đàn chị trong đài phát thanh yêu thích, cô ấy luôn cảm thấy mình bị đối xử khác biệt.ứ n g d ụ n g t-y-t
Cô ấy vô cùng chán ghét lục đục, chỉ nghĩ nói chuyện với nhau dựa vào thực lực nhưng dạo này Tiết Ức không ngừng nói mãi ở bên tai cô ấy, làm cho cảm giác nguy cơ của cô ấy càng ngày càng nặng.
Thật ra đài phát thanh không phải là nơi nhất định phải vào, nhưng cô ấy không muốn chấp nhận thất bại, huống hồ cô ấy còn từng nói mạnh miệng ở trước mặt Vân Nghê...
Tiết Ức vỗ vai cô ấy: "Bây giờ cậu đừng vội vàng, cho dù đã được xác định đi chăng nữa nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu giỏi hơn Vân Nghê rất nhiều, cho dù xác định cũng khó có thể làm mọi người phục."
Ấn Tử Trân nhìn cô ta: "Lời này của cậu có khác gì so với khi chưa nói không?"
"Ý của tớ là cậu đậu phỏng vấn làm người dẫn chương trình, cậu ta thì không đậu, vậy bọn họ dám loại cậu sao?"
"Nhưng cậu ấy đã đăng ký."
Tiết Ức cười: "Nếu chúng ta làm gì đó khiến cậu ta không thể lên phỏng vấn thì sao?"
Ấn Tử Trân đột nhiên ngẩn người.
"Cậu có ý gì."
"Tớ có cách này."
Tiết Ức ghé vào bên tai cô ấy, nhỏ giọng nói thầm: "Là cách này, tuy rằng hơi thiếu đạo đức một chút nhưng chắc chắn có thể dùng được..."
-
Mấy ngày trước khi bắt đầu phỏng vấn người dẫn chương trình, mỗi ngày Vân Nghê ngoại trừ hoàn thành việc học thì là bắt đầu xem rất nhiều khóa học dẫn chương trình phát thanh và học thêm.
Cô nỗ lực chuẩn bị, mỗi ngày thức dậy trên mặt đều có quầng thâm mắt là cách chứng minh tốt nhất.
Chuyện phỏng vấn lần này cô đã nói cho Lục Kiêu Trần, không biết vì sao bây giờ cô làm cái gì cũng quyết định nói luôn cho anh biết, giống như anh biết chuyện thì cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Lục Kiêu Trần chúc cô phỏng vấn thuận lợi, đừng căng thẳng, dù kết quả là gì đi chăng nữa cũng vui vẻ đối mặt.
Buổi sáng thứ bảy Vân Nghê đến trường học, trước khi đi đến hội trường lại nhận được tin nhắn từ Lục Kiêu Trần: [Khi kết thúc buổi phỏng vấn anh có thể đến đưa em về nhà không? Anh sẽ ở cổng trường chờ em.]
Anh nhắn thêm một câu: [Như thế có được không?]
Hình như Vân Nghê cảm giác được anh đang rất nhớ cô, đầu quả tim như dính lên mật đường, cô trả lời: [Được, khi nào kết thúc em sẽ liên lạc với anh.]
Cô buông điện thoại, vừa đúng lúc đi đến cửa hội trường.
Cô đi vào thấy trên sân khấu đang tập luyện tiết mục, Phan Hoằng Nghị cũng ở đây, anh ấy đang nói chuyện giáo viên.
Nhìn thấy Vân Nghê, anh ấy bảo cô đi đến chỗ bên cạnh ngồi chuẩn bị.
Vân Nghê đi đến một vị trí ít người rồi ngồi xuống, cô lấy bình giữ nhiệt ra uống một chút nước, một lát sau cửa hội trường xuất hiện một bóng người.
Là Ấn Tử Trân.
Hôm nay cô ấy mặc váy len sọc dọc, tóc tai chải chuốt, dịu dàng đoan trang như một công chúa nhỏ.
Cô ấy đi vào, khi nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh Vân Nghê, cô ấy nao núng do dự một lát mới đi qua.
Nhìn thấy Ấn Tử Trân đi đến trước mặt, Vân Nghê nhoẻn miệng cười lấy cặp sách mình để bên cạnh ra, bảo cô ấy ngồi xuống.
Sau khi Ấn Tử Trân ngồi xuống lập tức ho khan, Vân Nghê kinh ngạc hỏi: "Cậu sao vậy?"
Sắc mặt Ấn Tử Trân lạnh lùng, cúi đầu uống nước: "Hôm qua tớ phát sốt, cổ họng bị nhiễm trùng..."
"Hả? Cậu không sao chứ? Đã hạ sốt chưa?"
Ấn Tử Trân không nghĩ tới đột nhiên mình lại xảy ra chuyện này, vốn dĩ cổ họng đang tốt lại thành ra như vậy cho nên cả một đường tới trường học tâm trạng cô ấy cực kì tệ.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng không giống như giả vờ của Vân Nghê, đột nhiên cô ấy trở nên bực bội.
Cổ họng cô ấy có vấn đề, người được lợi lớn nhất không phải là Vân Nghê sao? Vân Nghê quan tâm mình làm cái gì?
Cô ấy nửa đùa giỡn nói: "Cổ họng tớ khó chịu, chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy vui nhỉ? Cuối cùng người được lợi nhất là cậu mà, mất đi một đối thủ cạnh tranh."
Vân Nghê nghĩ rằng trọng điểm trong lời nói đối phương là ở nửa câu khen ngợi cô, từ trước đến nay cô biết Ấn Tử Trân rất kiêu ngạo, chỉ cười nói: "Không có đâu, cậu cố gắng một chút thì chắc chắn có thể thuận lợi thông qua phỏng vấn."
Ấn Tử Trân không nói nên lời, không thèm nhìn cô nữa.
Vân Nghê đồng cảm với trạng thái của Ấn Tử Trân giống như bản thân cô là người bị, dù sao thì vào lần phỏng vấn thứ ba, khi ấy cô cũng bị cảm lạnh nên rất khó chịu, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó rồi mở cặp sách lục lọi, cuối cùng lấy hộp thuốc ho Lục Kiêu Trần đưa cho cô ra rồi đưa cho Ấn Tử Trân: "Cậu dùng thử cái này một chút đi, hồi trước cổ họng tớ cũng khó chịu, dùng cái này thoải mái hơn rất nhiều, có thể đỡ hơn rất nhanh."
Ấn Tử Trân ngẩn người nhận lấy, đáy lòng đột nhiên hụt hẫng.
Sao người này lại quan tâm cô ấy như vậy cơ chứ…
Một lát sau có người đến gần gọi Vân Nghê đi đăng ký tên, cô bỏ bình giữ nhiệt xuống đứng dậy rời đi.
Bên cạnh không có người, sau đó Ấn Tử Trân mở cặp sách ra nhìn gói thuốc xổ giấu trong cặp, trong đầu lại nhớ tới lời nói khi đó Tiết Ức nói với cô ấy.
"Ngày hôm đó cậu bỏ thuốc xổ vào nước uống của Vân Nghê, cậu ta uống xong chắc chắn không thể lên sân khấu được, vậy thì cậu ta sẽ không thể cạnh tranh với cậu được nữa."
Trong đầu Ấn Tử Trân bị lương tâm và dục vọng mạnh mẽ xé rách, bàn tay nắm chặt gói thuốc xổ không ngừng tiết ra mồ hôi.
Cô ấy không muốn làm như vậy…
Nhưng bây giờ cô ấy đang bị cảm, biết phải cạnh tranh với Vân Nghê như thế nào? Nhỡ đâu Vân Nghê thông qua phỏng vấn, cô ấy không qua được thì không phải cô ấy sẽ thua sao?
Vân Nghê có thể lén lút tạo quan hệ tốt với trưởng đài, vậy thì cách này của cô ấy sao lại là dơ bẩn được.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Là Vân Nghê ép cô ấy làm như vậy trước…
Cô ấy hít sâu vài hơi, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang nói chuyện với trưởng đài ở phía xa, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, chắc chắn không có người mới nhanh tay xé mở gói thuốc, cô ấy lấy bình giữ nhiệt của Vân Nghê xoay nắp đổ thuốc xổ vào, sau khi lắc vài cái mới đóng bình lại.
Ấn Tử Trân đặt bình giữ nhiệt lại chỗ cũ, tay hơi run rẩy, cô ấy gục đầu xuống cảm nhận sự choáng váng trong đầu, gương mặt cũng nóng lên.
Cảm giác bất an mãnh liệt xuất hiện ở trong lòng.
Đột nhiên cô ấy cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, như ngồi xuống than, như có mũi nhọn đâm vào người.
Cô ấy nghĩ đến bản thân mình từ nhỏ đến lớn đã tham gia vô số cuộc thi đấu, lần nào ba cô ấy cũng nói với cô ấy một câu này: "Thắng phải quanh chinh chính đại, thua phải giữ gìn thể diện, như thế mới được gọi là cao thủ chân chính."
Vậy mà bây giờ cô ấy lại muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để thắng sao…
Cô ấy cúi đầu nhìn hộp thuốc ho Vân Nghê đưa cho mình.
Vân Nghê không đặt cạnh tranh lên hàng đầu mà lại đi giúp đỡ cô ấy.
Thế nhưng cô ấy trả lại bằng một gói thuốc xổ…
Ngay lập tức cảm giác xấu hổ mãnh liệt tràn đầy trong trái tim.
Sau khi nghĩ lại, cô ấy nhanh chóng cầm bình giữ nhiệt của Vân Nghê đứng dậy đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Cô ấy vẫn không thể dùng thủ đoạn này để thắng, như vậy thì kết quả còn có ý nghĩa gì nữa, chẳng lẽ cô ấy còn thiếu mấy trải nghiệm dẫn chương trình như thế này sao, nếu như bị phát hiện cô ấy sẽ mất mặt đến mức nào…
Đi đến trước bồn nước, cô ấy hoảng loạn mở bình giữ nhiệt ra muốn đổ hết nước bên trong đi, nhưng tay run lên làm cái cốc rơi xuống đất.
Cô ấy xoay người ngồi xổm xuống muốn nhặt lên, đến khi đứng dậy lại thấy Vân Nghê đứng ở cửa.
Cô ấy hoảng sợ, cái bình trong tay lại rơi xuống mặt đất.
Vân Nghê nhíu mày nhìn cô ấy, khi cô đi đến sắc mặt hơi trầm xuống: "Cậu lấy bình nước của tớ làm gì?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");