(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần đang đi đến bên cạnh, cảm giác như đang nhấp một ngụm đồ uống có ga, trong lòng trào lên hàng loạt bong bóng nhỏ.
Khiến nhịp tim ổn định của cô trở nên xáo trộn.
Tại sao anh lại đề nghị cùng nhóm với cô...
Cù Mậu Thực hỏi cô: "Vậy bạn học này, em cùng một nhóm với bạn nam này có được không?"
Vân Nghê nhất thời không nghe thấy lời Cù Mậu Thực, cô vẫn còn ngơ ngác, Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn dáng vẻ im lặng của cô, ánh mắt tối sầm, yết hầu khẽ lăn.
"Bạn học, em cùng một nhóm với bạn này có được không?"
Cù Mậu Thực lại hỏi thêm một lần nữa, lúc này Vân Nghê mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng gật đầu: “Được ạ…”
“Vậy số của hai em là 12, ghi tên hai em vào sổ đăng ký đi.”
Cả hai điền vào sổ, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
"Chuyện gì vậy, tại sao đàn anh Lục lại chủ động đề nghị cùng nhóm với bạn nữ kia?"
"Hay là còn mỗi anh ấy chưa đăng ký? Hai người bọn họ chỉ tình cờ cùng một nhóm thôi."
"Nếu sớm biết như vậy thì tớ cũng đăng ký muộn, nói không chừng sẽ được chung nhóm với đàn anh Lục."
“Cậu mơ đi…”
Phàn Nghê đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau khi tất cả các thành viên lập nhóm thành công, có một bạn học đã hỏi: "Huấn luyện viên, hai người trong nhóm có thể hành động riêng lẻ để tìm điểm không? Hay cả hai phải cùng đến một điểm mới tính?"
"Như vậy thì rất mệt..." Có người than khổ.
Cù Mậu Thực suy nghĩ một chút: "Nghĩ đến việc sẽ có bạn học không đến được hết tám điểm nên mọi người có thể tách ra đi tìm, nhưng mỗi người ít nhất phải được ba điểm, cuối cùng hai người tìm được tổng cộng tám điểm là được."
Mọi người lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hai người tách ra đi tìm sẽ nhanh hơn.
Lục Kiêu Trần đăng ký xong thì liếc nhìn Vân Nghê rồi bước sang một bên, Phàn Nghê đi tới, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, hỏi anh: “Lục Kiêu Trần, không phải anh đã nói không tham gia sao..."
Vừa rồi khi cô ta mời Lục Kiêu Trần vào nhóm, anh đã nói sẽ không tham gia, nhưng tại sao khi Vân Nghê cô đơn đứng đó, anh lại chủ động đề nghị lập nhóm cùng Vân Nghê?!
Rõ ràng là cô ta vẫn luôn không nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau...
Chàng trai khép hờ mi mắt: "Đúng lúc lại muốn tham gia."
Phàn Nghê nhất thời không nói nên lời.
Cô ta nhớ tới ngày đó trên sân thể dục có người nói Lục Kiêu Trần quen biết Vân Nghê, hơn nữa còn rất bảo vệ cô.
"Cậu và Vân Nghê... quen nhau sao?" Giọng điệu của cô ta ra vẻ thản nhiên: "Nghe nói hai người đã quen nhau từ trước đó, hình như còn khá thân."
Vẻ mặt Lục Kiêu Trần nghiêm túc, quay đầu nhìn cô ta: "Vậy thì sao?"
"… Không có gì."
Huấn luyện viên yêu cầu mọi người mở APP và nhấn nút tính giờ, sau đó mỗi đội vội vàng xuất phát.
Nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng cùng Phàn Nghê, Vân Nghê có chút do dự đi về phía hai người, ánh mắt Phàn Nghê rơi vào khuôn mặt trong veo nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay hơi nắm chặt.
Vân Nghê đi đến bên cạnh Lục Kiêu Trần, sau đó đồng đội của Phàn Nghê tìm được cũng tới tìm cô ta, Phàn Nghê thấy vậy thì nhìn Lục Kiêu Trần, nhếch khóe miệng: “Hai đội chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Lục Kiêu Trần: "Không cần, hai người đi trước đi."
Phàn Nghê gật đầu, cuối cùng đành phải cùng bạn cùng nhóm rời đi.
Xung quanh chỉ còn hai người, Vân Nghê không biết nên nói gì với anh, mấy giây sau, thiếu niên nâng bước đi trước: “Đi thôi.”
“Được...”
Vân Nghê vội vàng đuổi theo.
Lục Kiêu Trần nhìn bản đồ chỉ địa điểm trong điện thoại, cuối cùng nói: "Đi tuyến đường bên phải, tìm điểm 5, 6 kia trước."
Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chẳng qua là con đường lên núi này tốn nhiều thời gian nhất.
Vân Nghê gật đầu, cô không hiểu mấy cái này lắm nên hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của anh.
Cô đột nhiên nghĩ đến lời huấn luyện viên nói, sau đó hỏi anh: "Chúng ta có nên tách ra tìm điểm không? Như vậy có thể sẽ nhanh hơn một chút..."
Đôi mắt đen láy của Lục Kiêu Trần cụp xuống nhìn về phía cô: “Không muốn đi cùng anh đến vậy sao?”
Vân Nghê sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu: "Em không có..."
"Nếu em muốn thắng, có thể trực tiếp tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó đưa điện thoại cho anh, anh có thể tự mình hoàn thành điểm."
Đây là một nhiệm vụ vô cùng dễ dàng với Lúc Kiêu Trần.
“Không cần, chúng ta vẫn nên đi cùng nhau…”
Không chỉ gian lận là không tốt, mà quan trọng hơn là vì cô muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Lục Kiêu Trần nhìn thấy cô cúi đầu, chóp mũi ửng đỏ, dáng vẻ như bị anh dọa thì yết hầu khẽ lăn, thu lại vẻ mặt lạnh lùng, cầm cặp sách cô đang mang lên: “Đưa cho anh.”
Vân Nghê ngơ ngác cởi cặp sách ra, Lục Kiêu Trần cân đo sức nặng của cặp sách, khóe môi nhếch lên: "Trong cặp đựng sắt sao? Em đến để rèn luyện thân thể à."
Vân Nghê xấu hổ: “Em chỉ mang theo một chai nước, không ngờ nó nặng như vậy…”
Chàng trai không nói gì mà đi về phía trước, Vân Nghê đi theo sau, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Con đường bọn họ đi nằm ở phía sau núi, cây cối thưa thớt, sườn núi khá nhiều, bề mặt lộ ra một tảng đá lớn, nhiệt độ lạnh lẽo, không khí tương đối ẩm ướt.
Núi Phong Nghênh không phải là điểm du lịch nổi tiếng, cũng chỉ xem như là một công viên, hôm nay cũng không có nhiều người leo núi và người đi bộ qua lại.
Tuy nhiên, việc ít đông đúc hơn cũng có lợi thế nhất định, không có ai xung quanh làm phiền hai người, giống như cả thế giới chỉ có hai người.
Hai người một trước một sau leo núi, Vân Nghê nhìn tấm lưng to lớn cùng thân ảnh cao ráo đang đi phía trước, muốn nói chuyện với anh nhưng lại không biết phải nói gì.
Cô đang chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên Lục Kiêu Trần ở phía trước dừng lại, xoay người.
Vân Nghê chưa kịp dừng lại nên trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực anh.
Trong vô thức, cô dùng bàn tay chống về phía trước, không cẩn thận chạm vào bụng anh, cảm nhận được những đường cơ bụng săn chắc của anh, hơi thở nam tính mạnh mẽ ập tới, còn mang theo mùi hương bạch tùng thơm ngát đặc trưng của anh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nóng rực.
Lông mày của chàng trai giật giật, ngay sau đó Vân Nghê nhanh chóng lùi lại một bước, tai cô đỏ bừng như tôm chín: "Xin lỗi, vừa rồi em không nhìn thấy đường."
Lục Kiêu Trần nheo mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: “Chỗ bị va vào có đau hay không?”
"Không đau..."
Cô nhanh chóng phủ nhận, nhưng sau đó giọng nói của một chàng trai vang lên trên đầu cô: "Nhưng em làm anh bị đau rồi."
Vân Nghê:?
Cô ngước mắt nhìn anh, gò má càng lúc càng đỏ, sau đó lại xin lỗi anh.
Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô gái nhỏ, cuối cùng bình tĩnh ra lệnh cho cô: “Đi lên phía trước.”
Vân Nghê không còn cách nào khác đành đi trước anh.
Trên thực tế, khi leo núi, nếu muốn bảo vệ ai đó thì việc để người đó đi phía sau sẽ thích hợp hơn.
Hai người tiếp tục đi, đột nhiên Vân Nghê nghe thấy điện thoại di động của Lục Kiêu Trần đổ chuông.
Anh thấy là Phàn Nghê thì bắt máy, đầu bên kia lên tiếng: "Lục Kiêu Trần, anh tìm được bao nhiêu điểm rồi?"
"Có chuyện gì."
"Em với bạn cùng nhóm tìm được điểm số ba thì phát hiện không thể qua được nên nhắc anh một chút, huấn luyện viên nói hình như điểm thứ ba hỏng rồi..."
Vân Nghê nghiêng tai về phía sau, nghe thấy một giọng nữ yếu ớt ở đầu bên kia điện thoại.
Không biết bọn họ đang nói cái gì, Lục Kiêu Trần bình tĩnh đáp lại.
Giọng nữ đó có phải là Phàn Nghê không...
Sau khi cúp điện thoại, Vân Nghê hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, sau khi anh nói xong, Vân Nghê im lặng một lúc, không nhịn được hỏi: “Là cuộc gọi của Phàn Nghê phải không?”
Lục Kiêu Trần sửng sốt một chút: "Em biết cô ta à?"
"Cậu ấy là bạn cùng lớp của em, hơn nữa nhà em đang thuê cũng là của nhà cậu ấy."
Lúc này Lục Kiêu Trần mới nhớ ra, hình như hôm đó Vân Nghê và Phàn Nghê học cùng lớp thể dục, nhưng lúc đó anh không để ý.
Vân Nghê nghĩ đến tin đồn về “thanh mai trúc mã”, trong lòng không ngừng bị chọc, cảm giác đau nhức không thể giải thích được, cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Anh quen Phàn Nghê đã lâu chưa… cảm giác hai người rất thân thiết.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm, không để ý nhiều đến giọng điệu của cô, thản nhiên nói: "Ừm, trước đó học cùng một chỗ."
"Ồ…"
Vân Nghê đáp lại, cũng không dám hỏi tiếp.
Cô lặng lẽ bước về phía trước, có chút chua xót quanh quẩn bám chặt lấy trái tim cô.
Mãi mới chờ được cơ hội ở cùng nhau nhưng lúc này cô không biết phải nói đến chuyện đó như thế nào, cô không biết Lục Kiêu Trần có còn đối xử với cô giống như trước hay không, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng họ đã không còn thân thiết như trước nữa.
Mối quan hệ giữa cô và anh có thể sẽ dần dần trở nên xa lạ như thế này, họ sẽ không bao giờ quay trở lại quá khứ được nữa...
Trong lúc hai người im lặng, Lục Kiêu Trần đi đến trước mặt Vân Nghê, cất điện thoại vào túi, bình tĩnh nói: "Đừng đi nhanh quá, đoán chừng chúng ta sẽ không trở thành năm đội đầu tiên được đâu."
Vân Nghê thậm chí còn không nghĩ đến việc này: "Được, vậy chúng ta đi chậm chút."
"Khi nào mệt thì nói với anh."
Vân Nghê gật đầu, thấy anh bước đi nhẹ nhàng không khác gì như lúc mới lên núi là biết thể lực tốt hơn cô gấp mấy lần, cô cảm thấy mình đang kéo anh xuống, nếu không anh có thể lọt vào top năm.
Hai người đi đến nơi sâu hơn và yên tĩnh hơn trong núi.
Đi ngang qua một đoạn dốc đá, ở đây không có bậc đá nhưng cũng may độ dốc cũng không cao, Vân Nghê giẫm lên dốc đá, Lục Kiêu Trần đi bên cạnh cô: “Giày có trơn không?”
"Vẫn còn ổn, không có vấn đề gì."
Hai người chậm rãi leo lên, Vân Nghê nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, có một dòng sông nhỏ chảy qua, không khí ở đây sẽ ẩm ướt hơn những nơi khác, nhưng không khí cũng trong lành hơn.
Vân Nghê cảm thấy chân mình có chút mềm, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi bước tiếp.
Cuối cùng cũng đến được đỉnh dốc đá, Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm, Lục Kiêu Trần nói với cô: "Ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Vân Nghê gật đầu, sau đó lấy bình nước từ trong cặp ra.
Lục Kiêu Trần nhìn sang, thấy thứ cô lấy ra chính là bình nước lúc trước anh mua cho cô thì dừng lại một chút.
Vân Nghê nhận ra ánh mắt của anh, cô ngượng ngùng trong giây lát, uống vài ngụm rồi nhanh chóng cất lại vào cặp.
Vân Nghê đang nghỉ ngơi thì ánh mắt bỗng thấy một khóm hoa màu trắng mọc trên bức tường đá cạnh đó, nhụy hoa màu cam, cánh hoa trắng mờ, ẩm ướt và nở rộ lên trông rất đẹp.
Ánh mắt cô nhìn nó một lúc lâu, sau đó chàng trai mới chú ý tới: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Bên kia là hoa gì? Đẹp quá..."
Lục Kiêu Trần nhìn sang, nói: “Chắc là một loại lan.”
Hoa lan thường mọc ở ven thung lũng và trên các tảng đá, đây là những nơi ẩm ướt nên rất dễ trồng.
Vân Nghê tỏ ra thích thú: “Em muốn đi chụp ảnh…”
Lục Kiêu Trần nhìn nụ cười trên mặt cô, đã mấy ngày anh không thấy nụ cười của cô rồi, trong lòng anh mềm nhũn ra.
"Anh cùng em đến đó."
Hai người bước tới, hoa lan mọc trên tường đá, Vân Nghê nghiêng người đối mặt với bức tường đá, sau đó chậm rãi bước thêm vài bước.
Đứng bên cạnh cô, Lục Kiêu Trần nhìn thấy dưới chân cô lại có một tảng đá nhẵn nhụi thì sợ cô gặp nguy hiểm, anh khẽ cau mày nói: “Để anh chụp cho.”
"Không sao đâu, chỗ này của em có thể chụp được."
Cô lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm, cuối cùng cũng hài lòng: “Được rồi.”
Lục Kiêu Trần đỡ cô để cô quay trở lại, Vân Nghê cất điện thoại, cô không chú ý tới dưới chân nên đột nhiên giẫm phải một mảng rêu cực kỳ ẩm ướt.
Mà dưới khóm rêu lại là một tảng đá lung lay.
Vừa giẫm lên, chân cô đột nhiên trượt xuống, không còn điểm nào để bám vào, cả người theo đó trượt xuống đất.
Sau đó, cô cứ như vậy mà trượt xuống dốc đá.
"A!"
Cô hét lên, trái tim Lục Kiêu Trần chợt trầm xuống, cả người anh nhảy tới, nắm chặt tay cô, cùng cô trượt xuống.
Bề mặt dốc đá nhẵn thín, không có nhiều thảm thực vật, hai người tiếp tục theo trọng lực mà trượt xuống.
Xung quanh, mọi thứ dường như đang quay ngược lại.
Khắp nơi giống như đang sụp đổ.
Một tay Lục Kiêu Trần kéo cô gái, một tay cố bám vào, tìm kiếm thứ gì đó có thể mượn lực.
Vân Nghê trượt xuống, đầu choáng váng, thân thể trượt đi đột nhiên dừng lại.
Lục Kiêu Trần nắm chặt tay Vân Nghê, tay còn lại nắm chặt vết nứt trên đá.
Những đường gân trên mu bàn tay anh nổi lên, các ngón tay trở nên trắng bệch, máu trực tiếp chảy ra từ giữa các ngón tay.
Điện thoại di động của hai người trượt xuống hơn mười mét, rơi thẳng xuống con dốc cao.
Nếu là người rơi xuống chỗ đó, có lẽ sẽ tan xương nát thịt.
Hai người dừng lại trên dốc đá, đầu óc Vân Nghê trống rỗng, sau đó cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Kiêu Trần gọi tên mình: "Vân Nghê, Vân Nghê!"
Vân Nghê bám tay còn lại lên mặt đá, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngẩng đầu đối mặt với anh, khó khăn trả lời.
Sắc mặt Lục Kiêu Trần căng thẳng, giọt mồ hôi lăn xuống sườn mặt, giọng nói khàn khàn: "Đừng sợ, anh giữ được em rồi."
Vân Nghê cảm thấy mạng sống của mình như bị treo lơ lửng, giống như thần chết đang ở ngay sau lưng cô, sắc mặt tái nhợt, cô nắm chặt tay anh, đôi mắt hơi đỏ lên: "Anh Kiêu Trần..."
"Đừng sợ, có anh ở đây, em sẽ không sao đâu." Lục Kiêu Trần thở hổn hển, quan sát địa hình xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nói với cô: "Vân Nghê, nhìn sang bên phải của em, chúng ta phải di chuyển đến đó."
Thực tế, độ dốc của dốc đá này không cao lắm, chỉ là hơi ẩm ướt và trơn trượt nên họ mới trượt xuống.
Cách Vân Nghê không xa có một cái bục nằm giữa hai tảng đá, găm sâu vào như một bậc đá lớn, ở trên đó tương đối an toàn.
"Đừng sợ, tay anh giữ em, em từ từ bước qua có được không?"
Đây là con đường duy nhất, bọn họ không thể dừng lại trên dốc quá lâu, thể lực của Lục Kiêu Trần cũng có hạn.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, chịu đựng nỗi sợ hãi: "Được ạ..."
Lục Kiêu Trần dẫn đường cho cô, Vân Nghê giơ chân lên dốc đá mượn sức, vừa rồi cô trượt xuống không hề dùng sức, được anh dẫn đường, cô chậm rãi đi về phía bậc đá trong chỗ trũng.
Cuối cùng, Vân Nghê dùng một tay bám chặt vào mặt đá, leo lên bậc đá và di chuyển đến nơi an toàn.
Cô quay lại nhìn anh, đưa tay về phía anh: “Để em kéo anh…”
"Anh có thể tự đến đó, em ngoan ngoãn đợi, đừng di chuyển."
Anh mượn lực bám vào các gò đá, bình tĩnh di chuyển và leo lên bậc đá rộng kia.
Lục Kiêu Trần lập tức ngồi xổm ở trước mặt cô, xem xét vết thương trên người cô rồi cau mày nói: "Em có bị thương chỗ nào không? Mau để anh xem."
Vân Nghê trượt xuống một đoạn khá dài, áo khoác và quần đều đã bị mài rách, trên người có chỗ bị thương nhẹ chỗ bị thương nặng.
Lục Kiêu Trần kiểm tra cánh tay của cô, thấy trên cánh tay cô có vài chỗ máu bầm, sau đó anh mở ống quần của cô ra, thấy đầu gối của cô cũng bị trầy xước, vết thương chảy máu, phủ đầy bụi và hạt đá, khiến cho tim anh như bị dao cắt.
"Xương có cảm thấy đau không? Hoặc có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô lắc đầu, kìm nén cơn đau: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ xước một chút thôi…”
Lục Kiêu Trần biết điện thoại di động của hai người đều rơi từ trên núi xuống, anh đứng dậy hô lớn, nhưng nơi bọn họ rơi xuống cực kỳ xa, không có người nào đáp lại.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Trong túi em còn nước không?”
"Có ạ."
Chàng trai lấy bình nước ra, cho cô uống mấy ngụm rồi nói: “Anh giúp em rửa vết thương.”
Anh tiết kiệm nước, giúp cô từ từ rửa vết thương, Vân Nghê đảo mắt, chú ý tới móng tay trái đầy máu của anh: “Tay của anh…”
Cô nắm tay anh, sau đó nhìn thấy một vết thương trên cánh tay anh lúc này đang rỉ máu, máu chảy không ngừng.
Vân Nghê sợ hãi, cau mày nói: "Tại sao lại có vết thương này?!"
“Không sao đâu, chỉ là vô tình bị đá cào xước thôi.”
Trên đường rơi xuống, tay trái của anh đang cố gắng bám vào tảng đá thì vô tình bị một hòn đá sắc nhọn nhô ra từ vách núi cắt vào.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Lục Kiêu Trần tập trung toàn bộ lực chú ý vào cô, không hề cảm nhận được đau đớn.
Lục Kiêu Trần không để ý, anh nói với cô: "Anh giúp em xử lý vết thương trước."
Vân Nghê không ngờ giờ phút này anh vẫn chỉ quan tâm đến cô, mắt cô đỏ hoe, giọng nói run run: "Anh đừng quan tâm đến em, vết thương của anh còn nghiêm trọng hơn của em nhiều, anh nên xử lý vết thương của mình trước đi..."
Lục Kiêu Trần nhìn thấy cô sắp khóc thì tim như thắt lại, anh luống cuống dỗ dành cô: "Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi..."
"Ngoài da cũng cần phải cầm máu trước, không thể tiếp tục chảy máu."
“Được rồi, anh sẽ xử lý vết thương của mình trước.” Anh giơ tay vuốt ve mặt cô, giọng nói trầm khàn: “Đừng khóc nữa nhé?”
Vân Nghê cắn môi, cố nén vị chua chát trên chóp mũi: “Hình như trong túi của em có một chiếc áo, anh có thể dùng nó để cầm máu trước.”
Cô lấy từ trong cặp sách ra một chiếc áo voan trắng, sau đó nói: “Em giúp anh băng bó.”
Lục Kiêu Trần dạy cô, sau đó Vân Nghê quấn áo khoác quanh vết thương, quấn vài vòng, cuối cùng buộc chặt lại.
Ở chỗ này không có nhiều đồ dùng nên chỉ có thể dùng cách này để cầm máu.
"Anh để em xem vết thương trên người anh..."
Chàng trai không muốn cô nhìn thấy, sợ cô sẽ hoảng sợ và lo lắng, nhưng anh lại không thể ngăn cản được.
Vân Nghê không nhìn không biết, vừa nhìn thấy đã choáng váng…
Phía dưới trước quần của chàng trai dính đầy máu, cô nhanh chóng mở ống quần ra và nhìn thấy một vết bầm tím lớn ở phần xương trước phía dưới đầu gối, máu rỉ ra từ một mảng da lớn bị tổn thương, phía trên còn dính bụi bẩn.
Xương dưới đầu gối là một trong những bộ phận mỏng manh nhất trên cơ thể con người, không có nhiều thịt bao phủ, so với đầu gối, cả hai cùng đập vào đất thì xương bên dưới đầu gối sẽ đau gấp đôi.
"Sao anh lại bị thương nặng như vậy..."
Lục Kiêu Trần giải thích, lúc anh lao tới kéo cô thì xương dưới đầu gối đập thẳng vào đá, trong quá trình trượt xuống, vết thương không ngừng mài vào đá nên thành ra như thế này.
Cô nhìn vết thương ghê sợ của anh, từng giọt nước mắt rơi xuống: "Em xin lỗi, đều là lỗi của em, em không nên đi chụp ảnh hoa..."
Lục Kiêu Trần thấy vậy thì không khống chế được cảm xúc của mình nữa, anh giơ tay ôm lấy gáy cô, kéo cô vào lòng, thở dài: “Không phải đã nói sẽ không khóc nữa sao?”
"Chỉ là bị thương nhẹ thôi, may mà anh kéo được em." Anh cụp mắt nhìn cô, yết hầu lăn qua lăn lại, giọng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô: "Em có biết nếu vừa rồi anh không giữ được em thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?"
Anh thậm chí không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Nếu không anh sẽ phát điên ngay lập tức.
Vân Nghê khóc lóc, trong lòng tràn đầy áy náy: "Em xin lỗi, tại em mà anh phải chịu nhiều tổn thương như vậy…”
Chàng trai ôm lấy gáy cô, dùng một tay lau nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Anh thật sự không sao, chuyện này không liên quan gì đến em, nếu em thật sự muốn trách thì không phải nên trách anh cùng một nhóm với em sao?"
Nếu vừa rồi cô không đi cùng anh thì chuyện xảy ra sau đó có lẽ đã khác.
Vân Nghê chậm rãi ngừng khóc, Lục Kiêu Trần ôm lấy khuôn mặt nhọ nhem như mèo của cô, mím môi: "Vân Nghê, em có biết không, điều anh không muốn thấy nhất chính là thấy em khóc."
"Tại sao, bởi vì em khóc trông rất xấu xí sao..."
Anh không nhịn được bật cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô vài giây, khàn giọng nói: "Bởi vì anh sẽ cảm thấy là do anh đã không bảo vệ tốt cho em."
Vân Nghê ngơ ngác nhìn anh, cảm nhận đầu ngón tay anh lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, cuối cùng anh cười nhẹ nói: "Đừng khóc nữa, thật đó, em càng khóc thì vết thương của anh lại càng đau."
Nếu cô còn tiếp tục khóc, trái tim anh sẽ bị cô làm rối tung, anh không thể đảm bảo rằng mình có làm điều gì đó khác thường hay không.
Cô cố gắng kìm nước mắt, gật đầu: "Em không khóc nữa..."
Lục Kiêu Trần từ từ đứng dậy, lại gọi người, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
Đây là lần đầu tiên hai người đến núi Phong Nghênh, chưa quen với địa hình ở đây, trông xung quanh vô cùng hoang vắng nên không biết đây là đâu.
Đợi một lúc không thấy ai, Lục Kiêu Trần liếc nhìn đỉnh sườn núi: "Anh muốn xem thử có thể leo lên được không."
Con dốc này không cao lắm, nếu leo lên được thì có thể sẽ tìm được người tới cứu.
Vân Nghê nghe vậy thì lập tức phản đối: "Không được, anh đang bị thương..."
“Nhưng đợi thêm một lát nữa thì trời sẽ tối.”
Cả hai người đều bị thương tương đối nặng, không biết trong thời gian ngắn họ có thể chờ được người đến giải cứu hay không.
Nhưng Vân Nghê lại hoảng hốt nắm lấy tay anh: "Không được, em lo lắng cho anh, chân và tay anh đều đã bị thương thành như vậy, không thể tiếp tục mạo hiểm, nếu anh đi thì em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa..."
Lục Kiêu Trần cảm nhận được cô quan tâm đến anh, trái tim vốn trống rỗng nhiều ngày bỗng nhiên được lấp đầy.
Anh nắm lấy tay cô, ngồi xuống, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu cô, an ủi: “Được rồi, anh sẽ không đi.”
"Nếu bọn họ không liên lạc được với chúng ta thì nhất định sẽ biết chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta ở đây chờ cứu viện có được không." Cô không muốn anh phải mạo hiểm thêm nữa.
Hai người ở tại chỗ chờ, thời gian dần dần trôi qua, mặt trời cũng dần lặn.
Trời đang tối dần.
Hai người đang ở phía sau núi, khung cảnh càng thêm tối tăm, đã là cuối thu, không có ánh nắng, rừng núi càng ngày càng lạnh, Vân Nghê ôm đầu gối co mình lại thành nhúm.
Lục Kiêu Trần thấy cô run rẩy vì lạnh thì nhanh chóng cởi áo khoác ra rồi khoác lên người cô, Vân Nghê thấy trên người anh chỉ còn bộ quần áo mỏng manh thì nói: “Em không cần, anh mặc đi."
"Đã lạnh đến run cả người mà còn tỏ vẻ gì chứ?"
Lục Kiêu Trần cau mày, dùng sức khoác áo lên người cô: "Em có thể chịu lạnh được giống anh sao?"
Sau khi mặc áo cho cô, anh đi lấy nước rồi để cô uống vài ngụm.
“Em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh hỏi.
Vân Nghê thấy dáng vẻ quan tâm đến cô như trước của anh, cảm xúc vốn bị đè nén trong lòng ùa ra, chóp mũi chua xót.
Lục Kiêu Trần thấy vậy thì không hiểu tại sao: "Sao vậy? Còn lạnh sao?"
Vân Nghê mím chặt môi, lắc đầu, cụp mắt nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Lục Kiêu Trần hỏi cô có chuyện gì, nhưng cô vẫn im lặng, thiếu niên cau mày, cúi mặt xuống, lại gọi cô: "Vân Nghê."
Anh vẫn không nghe thấy câu trả lời của cô, ngay sau đó anh ôm lấy eo cô, đặt một tay dưới đầu gối cô rồi ôm cô lên, đặt cô nằm nghiêng trên tảng đá giữa hai chân anh.
“Cứ phải để anh nói chuyện với em như thế này sao?”
Hai má Vân Nghê đỏ bừng, cô muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ôm chặt trong vòng tay, đôi tai nóng bừng đẩy anh ra, vô thức nói: "Lục Kiêu Trần..."
Giọng nói của cô gái mềm mại như sáp, giống như móng mèo cào anh một cái, khiến trái tim anh ngứa ngáy.
“Ghét anh đến vậy à?” Giọng anh trầm khàn như ngậm cát.
Vân Nghê nghe vậy, chóp mũi càng chua xót: "Rõ ràng là anh ghét em..."
Anh hơi giật mình: “Anh ghét em lúc nào?”
"Chẳng lẽ không phải sao? Suốt đường đi anh cũng không để ý đến em..." Vân Nghê cúi đầu, nghẹn ngào ấm ức: “Hôm nay từ trường học đến đây, anh cũng không nói chuyện với em, không phải là anh muốn coi em là người xa lạ sao…”
Lục Kiêu Trần nghe được lời này, nhất thời sửng sốt: “Anh tưởng em không muốn gặp anh…”
"Em nói thế khi nào? Anh chưa bao giờ hỏi em mà." Vân Nghê không nhịn được mà nói hết những lời trong lòng: "Hôm đó ở trước cửa quán net, mấy lời em nói làm anh tức giận nên em muốn xin lỗi anh, nhưng anh luôn tỏ ra lạnh lùng với em, lạnh lùng tới mức em không dám đi tìm anh, anh tới nhà em để đưa đồ không phải là vì không muốn gặp em sao? Còn có hôm chiều ở sân thể dục, anh cũng cầm cặp rồi đi trước hức hức…”
Lục Kiêu Trần nghe được lời này, trong lòng như có ai đó khoét một lỗ.
Lúc này anh mới nhận ra mình đã hiểu lầm, không biết rằng khi anh đau khổ, cô gái nhỏ cũng đau khổ như vậy, chính lòng tự trọng của anh đã khiến cô buồn nhiều ngày như vậy.
Đôi mắt anh tối sầm, anh lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.”
Anh ôm lấy gáy cô, yết hầu khẽ cuộn, hơi thở khàn khàn thì thầm bên tai cô: “Vân Nghê, anh không có coi em như người xa lạ, cũng không hề không muốn nhìn thấy em.”
Cô gái sửng sốt: "Thật không..."
Anh nheo mắt, nhếch khóe miệng: “Ngày đó ở quán net em nói rất đúng, anh vốn là một người sa đọa, không có chí tiến thủ, sợ em nhìn thấy mặt đó sẽ khiến em cảm thấy ghê tởm.”
Kể từ khi em trai qua đời, gia đình tan vỡ, anh luôn sống trong sự hỗn loạn, dù thế giới này có rực rỡ đến đâu thì đối với anh nó cũng chỉ là hai màu đen trắng, đơn điệu và nhàm chán.
Trong thời kỳ trưởng thành, khi mọi người đều lớn lên hạnh phúc thì anh lớn lên trong một gia đình lục đục, chịu đựng những cuộc cãi vã của ba mẹ và sự nhục mạ của mẹ anh suốt mười năm.
Sau đó anh rời nhà từ rất sớm, bắt đầu cuộc sống một mình.
Anh không có mục tiêu hay ý nghĩa để sống tiếp, nhiều lúc anh cảm thấy mình như đang sống trong cuộc đời của một ông già cô đơn.
Anh sa đọa, hút thuốc, uống rượu và đánh nhau, nhưng sự xuất hiện của cô gái nhỏ khiến anh nhận ra rằng thế giới cũng sẽ cho anh một chút may mắn, điều này khiến anh không muốn để mình tiếp tục sa đọa như vậy.
Lòng tự trọng mạnh mẽ khiến anh muốn che đậy mọi điều không tốt của mình, để cô gái nghĩ anh tốt, không muốn cô tránh né anh như vậy, vậy nên khi bị bại lộ, anh sợ anh sẽ hoàn toàn mất đi cô.
Nghe vậy, Vân Nghê lắc đầu đau lòng nói: “Hôm đó em sốt ruột nên nói lặng lời, em không cảm thấy anh là người như vậy, ở trong lòng em, anh vô cùng tốt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người như vậy..."
Lục Kiêu Trần nhìn vào mắt cô: “Sau đó không đến gặp em, là bởi vì anh không biết phải đối mặt với em như thế nào, hôm nay đến leo núi cũng chỉ là muốn được gặp em, muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với em, lẽ ra anh nên giải thích sớm hơn."
Vân Nghê không ngờ tới, có chút bối rối: "Vậy... anh không ghét em đúng không..."
Anh nhếch khóe môi: “Nếu anh ghét em thì sẽ nói với em nhiều như vậy sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ cười nói: "Vân Nghê, có một số việc anh không muốn nói với em quá sớm, nhưng hiện tại thấy có vẻ năng lực lĩnh hội của em hoàn toàn không dùng được nên nhất định phải nói cho em biết, để em không hiểu lầm anh."
Lục Kiêu Trần nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: "Không phải chán ghét, mà là để ý."
Vân Nghê đột nhiên sững người, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, giống như một cú đánh nặng nề vào trái tim cô…
"Mặc kệ người khác nghĩ gì về anh, nhưng thứ duy nhất mà anh để ý chỉ có mình em."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");