Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 28: Bị cảm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ân Nghê mơ hồ nhìn anh, chỉ thấy Lục Kiêu Trần chậm rãi mở cặp sách, tìm kiếm thứ gì đó ở bên trong.

Một giây, hai giây.

Lục Kiêu Trần nhìn cái cặp trống rỗng của mình, im lặng một lát, cuối cùng ném cặp sách lại chỗ ngồi, vẻ mặt tự nhiên như chưa có gì xảy ra: “Quên mang theo bài tập rồi.”

Vân Nghê: “…?”

Anh ho nhẹ một tiếng: “Có thể cho anh mượn quyển sách nào em tạm thời không cần dùng tới không? Dù sao bọn anh cũng cần xem lại sách của lớp 10.”

Vân Nghê hình như nghĩ đến cái gì, từ trong cặp sách lấy một quyển từ vựng tiếng Anh thật dày ra: “Cái này là sách bách khoa toàn thư về từ vựng tiếng Anh dùng để thi đại học, quyển này được không?”

“Cũng được.”

Lục Kiêu Trần tùy tiện lật vài trang, phát hiện cô còn đang mơ màng nhìn anh.

“Anh ngồi ở đây gây ảnh hưởng đến em à? Nếu em để ý thì để anh ngồi chỗ khác.” Anh hỏi.

“Không có…”

Vân Nghê cũng không phải không muốn anh ngồi chỗ này, lắc đầu phủ nhận, bỗng nhiên cổ họng cô thấy hơi ngứa, ho mạnh vài tiếng.

Lúc này Lục Kiêu Trần mới chú ý tới giọng nói hơi khàn của cô, đầu mũi Vân Nghê hồng hồng, vẻ mặt rõ ràng trông khá tiều tụy, hai hàng mày anh nhíu lại: “Em bị sao vậy? Bị cảm à?”

Vân Nghê xoa xoa cái mũi, nằm úp sấp trên bàn, giọng điệu rất đáng thương: “Dạ, hơi cảm nhẹ…”

“Có bị sốt hay không?”

Sau đó cô cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của Lục Kiêu Trần phủ lên trán mình, Vân Nghê nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, trái tim hơi rung động, nhẹ giọng phủ nhận: “Em không bị sốt, chỉ là bị cảm lạnh.”

“Đã uống thuốc chưa?”

“Rồi, em chỉ bị ho với nghẹt mũi, uống thuốc xong chắc sẽ ổn thôi.”

Lục Kiêu Trần cong môi: “Sao sức đề kháng kém vậy? Chỉ mới có một trận mưa đã bị bệnh.”

Vân Nghê mím môi: “Người nào đó lúc trước cũng bị sốt mà còn nói…”

Hừ, anh còn không biết xấu hổ mà nói cô.

Lục Kiêu Trần nghe vậy, nhẹ giọng cười cười: “Thế nào, xem anh là tấm gương để em noi theo à?”

Vân Nghê xấu hổ lại ho khan mấy tiếng, chưa kịp nói gì thì một nhân viên bước tới: “Xin chào, trà bưởi mật ong và bánh cappuccino bạn gọi đây ạ.”

Vân Nghê thấy Lục Kiêu Trần và cô gọi cùng một loại đồ uống, lại thấy nhân viên phục vụ đặt một phần bánh ngọt trông vừa ngon vừa đẹp đặt lên bàn, đôi mắt phút chốc như phát sáng.

Vừa rồi cô đi vào đã để ý trong cái tủ bên cạnh quầy order bày đầy những chiếc bánh ngọt nho nhỏ rực rỡ muôn màu, cô rất muốn ăn nhưng lại tiếc tiền.

Vẻ mặt yêu thích của cô gái đã được Lục Kiêu Trần thu hết vào trong mắt, anh im lặng cười cười, đẩy phần bánh ngọt đến trước mặt cô: “Gọi cho em đấy.”

“Sao ạ…”

Vân Nghê kinh ngạc không kịp phản ứng lại, vừa muốn nhận, ai ngờ ngay sau đó anh đã lấy lại để trước mặt mình.

“Thật xin lỗi anh quên mất, em đang bị cảm không thể ăn được.”

“…”

Ngực Vân Nghê như bị đâm một đao thật mạnh.

Anh lại bắt nạt cô…

Vân Nghê rầu rĩ đầu cúi gằm, qua một lát lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần, chỉ thấy anh múc một muỗng bánh ngọt đưa vào miệng, Vân Nghê hâm mộ muốn khóc.

Hu hu hu cô cũng muốn nếm một miếng…

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng cao: “Muốn ăn không?”

Vân Nghê bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, lẩm bẩm: “Không muốn…”

Tiếng cười của Lục Kiêu Trần ở đối diện truyền đến, sau đó anh xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Chờ hết bệnh rồi anh mua cho em, bây giờ em không thể ăn được.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Em học bài tiếp đây, anh cũng mau mau đọc sách đi.”

Lục Kiêu Trần miễn cưỡng đồng ý, lại thấy cô dời sự chú ý về lại trên sách giáo khoa trước mặt, hết sức tập trung, môi cô vừa mấp máy vừa như đang cố nhớ kỹ bài.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ngẫu nhiên lâu lâu cô tập trung quá nên không cẩn thận phát ra tiếng, lại nhanh chóng nhận ra rồi im lặng, không muốn quấy rầy Lục Kiêu Trần.

Anh nhận ra, nói: “Em có thể đọc ra tiếng, không ảnh hưởng gì đến anh đâu.”

“Được…”

Hai người đều tự làm chuyện của mình, không ai quấy rầy ai, phía bên kia, trong phòng bao, mấy người kia thấy lâu rồi mà Lục Kiêu Trần chưa vào, thế là kêu Giả Phi ra ngoài xem sao.

Giả Phi đi ra, ánh mắt nhanh chóng lướt một vòng trong quán, ai biết lại nhìn thấy Lục Kiêu Trần ngồi đối diện Vân Nghê, đang cúi đầu đọc sách.

Giả Phi:???!

Tình huống này là sao?

Giả Phi quay về với gương mặt giống như vừa trông thấy quỷ, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần: [Anh Trần, sao cậu không đi vào chơi game? Cậu ở bên ngoài đọc sách làm gì thế?]

Sau một lúc lâu, Lục Kiêu Trần lại gửi một tin nhắn ngắn gọn trở về: [Đọc sách không có ích hơn so với chơi game à?]

“…??”

Ôi đệch, đây có phải là Lục Kiêu Trần không vậy?

Giả Phi nhanh chóng trở về nói việc này cho đám Chu Phi Trì, mấy người họ vô cùng khiếp sợ, có người nhanh chóng nảy ra suy nghĩ, to gan đoán: “Mấy cậu nói thử xem, không phải anh Trần muốn ngồi chung với em gái Vân Nghê đó chứ? Chẳng lẽ anh Trần…”

Chu Phi Trì ném cái gối đang ôm trong tay qua, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn cậu ta: “Cậu đừng có mà nói linh tinh.”

Đùa giỡn cũng không thể tùy tiện nói chuyện này được.

Tính tình Lục Kiêu Trần từ trước đến nay rất kỳ quái, tất cả mọi người không hiểu được, cũng lười đi đoán, cũng không xen vào việc của anh.

Bên ngoài, sau khi Vân Nghê đã đọc trôi chảy ba lần, sau đó khép sách vở lại, mặt mày thoải mái giãn ra.

“Học thuộc xong rồi?” Lục Kiêu Trần hỏi.

“Dạ.” Vân Nghê hút mấy ngụm nước, nhìn anh: “Anh học thuộc thế nào rồi?”

“Cũng không có gì để thuộc.”

Vân Nghê khiếp sợ, cảm giác anh đang mạnh miệng: “Đến mấy ngàn từ vựng đó, anh đã học xong rồi?”

Lục Kiêu Trần thấy vẻ mặt cô không tin, nâng mi, trả sách từ vựng lại cho cô: “Cái này rất khó sao?”

“Em phải kiểm tra mấy từ mới được.”

Lục Kiêu Trần cà lơ phất phơ dựa vào sô pha, vẻ mặt ta đây chăm chú lắng nghe.

Vân Nghê hỏi mấy từ, cho dù là từ hiếm gặp hay từ khó, Lục Kiêu Trần đều có thể trả lời được, hơn nữa cách phát âm tiếng Anh của anh rất chuẩn, vừa trầm thấp lại vừa gợi cảm.

Vẻ mặt Vân Nghê không khỏi biểu lộ sự ngưỡng mộ: “Anh Kiêu Trần thật là giỏi, sao anh làm được hay vậy? Có phương pháp gì không?”

“Từ nhỏ đã bắt đầu học tiếng Anh, ra nước ngoài sống vài năm, tự nhiên sẽ thành thạo thôi.”

Vân Nghê nhớ lại kỳ nghỉ hè năm nay anh còn đi Úc, tay cô chống cằm, khẽ thở dài: “Ngốc giống như em cũng chỉ có thể chậm rãi lo chuẩn bị từ sớm thôi.”

Lục Kiêu Trần cười: “Mệt không? Bây giờ vẫn còn thời gian, em bị cảm hay là ngủ một chút đi.”

Vân Nghê ho khan mấy tiếng, gật gật đầu: “Vậy em nằm nghỉ một tí.”

Vân Nghê vừa muốn ngủ, di động đặt trên bàn lại rung lên, một tin nhắn được gửi đến, là tin nhắn từ đài phát thanh…

Nội dung tin nhắn là thông báo khẩn cấp, buổi phỏng vấn đã sớm quyết định tổ chức vào buổi trưa ngày mai nhưng bây giờ lại chuyển thành tối nay.

Buổi phỏng vấn thứ ba yêu cầu tất cả học sinh phải có mặt tại đài phát thanh để thử giọng, mô phỏng chương trình phát thanh hằng ngày.

Thử giọng là cơ hội quý giá, vì lo lắng đến công tác phát thanh bình thường của trường học, chỉ có thể tiến hành thử giọng vào thời gian rảnh, giữa đường sửa lại thời gian phỏng vấn chắc là vì trưa ngày hôm sau không có đủ điều kiện để tiến hành thử giọng.

Vân Nghê nhìn thấy tin nhắn này, nghĩ đến giọng nói của bản thân sẽ bị ảnh hưởng do đang bị cảm, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Lục Kiêu Trần chú ý đến vẻ mặt biến đổi của cô, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Đêm nay em phải tham gia buổi phỏng vấn cuối cùng của đài phát thanh khụ khụ…”

Vân Nghê ho khan, Lục Kiêu Trần thấy vậy, khuôn mặt nhăn lại: “Em bị cảm, giọng nói lại khàn như vậy, còn có thể tham gia phỏng vấn được không?”

Vân Nghê đột nhiên buồn rầu: “Giọng em đúng là hơi khàn nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là em hay ho khan, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc thử giọng.”

Trước kia khi Vân Nghê làm MC cũng không phải là chưa gặp trường hợp bị cảm, giọng nói hơi khàn chỉ ảnh hưởng đến âm sắc, cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, nhưng nếu trong quá trình phỏng vấn do ho khan làm đứt quãng, ảnh hưởng đến sự trôi chảy của việc phát thanh, như vậy chắc chắn là không được rồi.

Vân Nghê không nghĩ tới thời gian phỏng vấn lại diễn ra sớm hơn, vốn dĩ cô nghĩ thử giọng vào trưa mai, bệnh cảm của cô ắt hẳn sẽ không nghiêm trọng như hôm nay.

“Vậy em còn muốn tham gia phỏng vấn không?”

Cô gật đầu, vẻ mặt kiên định: “Cho dù thế nào thì em nhất định cũng phải đi.”

Chưa đến bước đường cùng sao có thể rút lui được, cô thà rằng bản thân phỏng vấn không tốt mà bị loại, chứ không phải chỉ vì gặp khó khăn mà đã lùi bước.

“Trước tiên em hãy nghỉ ngơi đi, chuyện phỏng vấn đêm nay tính sau.” Lục Kiêu Trần nói.

“Dạ.”

Vân Nghê khoanh tay để trên bàn, úp mặt xuống chợp mắt.

Cô nhắm hai mắt lại đi ngủ, ánh mắt Lục Kiêu Trần dừng lại trên hai má trắng nõn mềm mại của cô, thật lâu sau cũng không phát ra âm thanh nào.

-

Buổi chiều đi học, bệnh cảm của Vân Nghê cũng không đỡ hơn bao nhiêu.

Cổ họng hơi đau và ngứa, khiến cô lâu lâu vẫn ho khan, hơn nữa mũi còn bị nghẹt, giọng mũi cũng rất nặng.

Bệnh cảm cũng không là điều khiến cô khó chịu nhất, điều duy nhất khiến Vân Nghê lo lắng đó là buổi phỏng vấn vào buổi tối.

Chạng vạng tan học, nắng chiều đã tắt, sắc trời dần dần tối hơn, cùng với đó là nhiệt độ không khí cũng hạ xuống.

Vân Nghê mặc thêm áo khoác, đi một mình đến căn tin ăn cơm.

Cô không có khẩu vị, chỉ đơn giản ăn một bát cháo trắng, rồi sau đó uống thuốc.

Buổi thử giọng đêm nay diễn ra trước giờ tự học buổi tối 30 phút, bởi vì tiết tự học buổi tối bắt đầu thì đài phát thanh trường học sẽ phải đóng cửa.

Vân Nghê luyện lại kỹ thuật phát thanh trong căn tin, gần sáu giờ cô đã đến chỗ đài phát thanh.

Lúc Vân Nghê đến, phòng chuẩn bị bên cạnh đài phát thanh đã bật sáng đèn, đi vào bên trong thì chỉ mới có xuất hiện vài người.

Nghe nói số người phỏng vấn đêm nay chưa đến hai mươi người, từ lúc đầu đến giờ đã đào thải rất nhiều người.

Vân Nghê tìm được vị trí ngồi xuống, qua một lúc, lại có hai nữ sinh từ cửa bước vào.

Trong đó có một người khiến Vân Nghê đặc biệt ấn tượng chính là lớp trưởng lớp bên cạnh, Ấn Tử Trân. Nữ sinh đi bên cạnh cô ấy tên là “Tiết Ức”, là bạn của Ấn Tử Trân, trước đó Vân Nghê đã từng gặp cô ta, không nghĩ tới cô ta cũng tiến vào vòng phỏng vấn thứ ba.

Hai người ngồi ở bên trái Vân Nghê, Tiết Ức nhìn Vân Nghê, hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Vân Nghê cũng tiến vào vòng thứ ba?”

Ấn Tử Trân quay đầu nhìn qua, thản nhiên thu hồi tầm mắt: “Cô ấy rất giỏi.”

“Thiệt không…” Cho tới bây giờ Tiết Ức không cùng tổ với Vân Nghê, cảm thấy khó có thể tin được: “Sao tớ cảm thấy đài phát thanh của trường chúng ta tuyển người không hoàn toàn dựa vào thực lực vậy nhỉ?”

“Nghĩa là sao?”

“Cậu có nhớ cái người tên Na Na ở lớp 10A3 không? Giọng của cậu ta rất hay, khẩu âm cũng rất chuẩn, nhưng tớ nghe nói vòng thứ hai cậu ta đã bị loại, cũng không biết nguyên nhân tại sao, có lẽ là không được mấy đàn anh đàn chị thích.”

Ấn Tử Trân suy nghĩ: “Lúc phỏng vấn mấy đàn anh đàn chị này hình như rất thích Vân Nghê.”

“Đúng vậy, hơn nữa tớ nghe nói đài phát thanh tuyển người cũng xem mặt đấy, vì tương lai bộ phận phát thanh sẽ phụ trách dẫn rất nhiều chương trình, Vân Nghê chắc giọng chỉ tạm chấp nhận thôi, nhờ có ngoại hình xinh đẹp nên mới được chọn.”

Tiết Ức cảm thấy rất khó chịu, điều này đối với người khác không phải là không công bằng sao?

Đài phát thanh tuyển ít người như vậy, Vân Nghê như vậy mà lại chiếm vị trí của người tốt hơn.

“Được rồi, tuyển người thế nào chúng ta không thay đổi được.” Dù sao trong mắt Ấn Tử Trân, Vân Nghê không được xem là đối thủ, cô ấy không cần phải để ý: “Hơn nữa sao cậu lại không ưa cô ấy như vậy?”

“Tớ là thấy tức thay Tất Dao, lúc trước bởi vì cậu ta mà Tất Dao phải đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người ở lớp 10A9.”

Ấn Tử Trân khẩy mấy sợi tóc bên tai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đó không phải là do cậu ta thiếu đạo đức nhốt người ta trong phòng thiết bị à? Cậu vẫn nên bớt gần gũi với loại người như Tất Dao đi, người này vừa nhìn đã thấy nhân phẩm có vấn đề.”

Tiết Ức mím môi, đành phải ngậm miệng lại, nhưng từ đáy lòng cô ta lại thấy đồng tình với Tất Dao hơn.

Qua một lúc, người đến phỏng vấn cũng đã đầy đủ, đàn anh ở trên bục giảng của phòng chuẩn bị thông báo quy tắc của buổi thử giọng tối nay.

Mỗi người dựa theo số thứ tự, hai người một cặp đi vào phòng phát thanh đọc một đoạn đối thoại, sẽ có đàn anh đàn chị ở bên cạnh hai người nghe âm thanh, cũng có một bộ phận giám khảo ở bên ngoài nghe hiệu quả cụ thể.

Có một số người bình thường có thể đọc rất hay, nhưng lúc ngồi trước microphone lại luống cuống, giọng run run, thế nên đây là một bài kiểm tra tương tự với thực chiến.

Đêm nay có năm giám khảo, một người là trưởng đài, một người là phó trưởng đài, còn có ba đàn anh đàn chị hiện tại là MC.

Một đàn anh đi phát số thứ tự và bản thảo lát nữa mọi người phải đọc.

Đi đến bên cạnh Vân Nghê, anh ấy phát cho cô một bản, nghe cô nói cảm ơn rồi nhận lấy, còn che miệng ho khan mấy tiếng, anh ấy hỏi: “Em bị cảm à?”

“Dạ…”

Đàn anh thấy giọng cô hơi khàn, mày nhăn lại: “Em như vậy có thể ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn hay không?”

Đằng trước có đàn anh và đàn chị nghe thấy tiếng của hai người, bọn họ rất ấn tượng với Vân Nghê, biết cô bị cảm thì quan tâm hỏi: “Em bị cảm thì giọng nói sẽ bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, thật sự không sao chứ?”

Vân Nghê mỉm cười: “Em không sao.”

Có một đàn chị rất thích Vân Nghê, thấy Vân Nghê bị bệnh thành như vậy thì đề nghị: “Phó trưởng đài, hay là đổi ngày thử giọng của em ấy được không? Em ấy bị cảm như thế này sẽ ảnh hưởng đến khả năng thể hiện, tôi thấy em ấy nói chuyện cũng nói không xong.”

Đàn chị đau lòng thay cho Vân Nghê: “Tôi thấy hay là hoãn lại thời gian phỏng vấn của em ấy đi nhé?”

Lúc này, bên cạnh có học sinh nghe thấy như thế đều quay lại nhìn.

Tiết Ức ở một bên vô cùng kinh ngạc, không ngờ những người này lại thiên vị Vân Nghê đến mức này, cô ta nhất thời khó chịu nói ra: “Đàn anh đàn chị, em thấy như vậy hình như không được công bằng lắm… Thời gian thử giọng quyết định lúc nào thì là lúc ấy, hơn nữa không phải còn phối hợp hai người sao, một người dư ra thì làm sao bây giờ?”

Bên cạnh có người phụ họa: “Đúng vậy, cơ hội thử giọng của mỗi người đều như nhau, nếu đều có tình huống bất ngờ mà kéo dài thời hạn, vậy thì không đúng quy tắc nữa…”

Tiết Ức nhìn về phía Ấn Tử Trân, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu tương lai ra xã hội phải đi phỏng vấn, khó có công ty nào mà thời gian phỏng vấn phải dựa vào thời gian của nhân viên nhỉ?”

Dựa vào cái gì mà Vân Nghê chỉ bị cảm nhẹ là có thể hoãn phỏng vấn?

Tiết Ức có một suy nghĩ ích kỷ, đó là hy vọng Vân Nghê vì bị cảm mà bị loại.

Có mấy học sinh đưa ra ý kiến phản đối, Vân Nghê nghe vậy, trong lòng bối rối, vội vàng nói: “Cảm ơn đàn chị đã thông cảm, em có thể tham gia thử giọng bình thường, không có vấn đề gì đâu ạ.”

Cô cũng không muốn người khác có cái nhìn không tốt về mình, cảm thấy cô muốn trở thành một người đặc biệt.

Cuối cùng, phó trưởng đài cười cười, nhẹ nhàng nói: “Suy nghĩ của mọi người tôi đều hiểu, tôi cũng biết kéo dài thời gian là không công bằng đối với những học sinh khác.”

Anh ấy nhìn Vân Nghê nói: “Cố gắng vượt qua khó khăn nhé, bọn anh sẽ đánh giá rất cao nếu dưới tình hình bị bệnh mà em có thể đọc tốt.”

“Dạ.”

Cuối cùng, mấy đàn anh đàn chị dặn dò Vân Nghê nghỉ ngơi một chút cho khỏe, sau đó mau chóng rời đi.

Tiết Ức thu hồi ánh mắt, đắc ý cong môi.

Vân Nghê bị tình huống ồn ào vừa rồi làm cho tinh thần cô hơi rối loạn, cô cố gắng thầm hạ quyết tâm phải chuẩn bị bản thảo cho thật tốt, có thể vì còn đang cảm nên cả người cô thấy khá khó chịu, thường thường còn ho khan.

Cô khó chịu vỗ vỗ ngực, cũng không giảm bớt được cảm giác này.

Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang bình tĩnh chuẩn bị, giống như mọi chuyện đều nằm trong tầm tay.

Việc cố gắng giữ bình tĩnh của cô giống như bị một cái gì đó đâm thành một lỗ thật to, cảm giác lo lắng theo đó mà ùa vào.

Vân Nghê gục đầu xuống, đuôi mắt cũng cụp xuống.

Trong nhiều người ưu tú như vậy, cô bỗng nhiên mất hết niềm tin.

Cô không muốn bản thân vì bị cảm mà mất cơ hội tham gia đài phát thanh, khiến những cố gắng trước đó của cô trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cô thật sự rất thích người dẫn chương trình phát thanh, mong muốn lớn nhất của cô chính là có thể tiếp tục làm MC, cô cực kỳ hi vọng bản thân có thể được chọn…

Vân Nghê chớp chớp hai mắt, nắm chặt tay lại, cố gắng tập trung vào bản thảo.

Bỗng nhiên, bả vai cô bị ai đó vỗ một cái.

Quay đầu lại, một nữ sinh đứng bên cạnh cô, đối phương chỉ ra cửa, nói với Vân Nghê: “Bạn học, ngoài cửa có người tìm cậu.”

Vân Nghê hoài nghi, lúc nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, cô chợt ngẩn ngơ…

Lục Kiêu Trần đứng trên hàng lang, anh mặc một cái áo nỉ màu đen, cả người lười biếng dựa vào lan can, chân dài dẫm trên mặt đất, tay còn xách theo một túi đồ, lúc này anh đang chăm chú nhìn cô.

Sao anh lại đến đây?

Trong phòng chuẩn bị, rất nhiều người chú ý tới anh, mọi người đều rất kinh ngạc.

“Người đó không phải là Lục Kiêu Trần à?”

“Ôi trời, anh ấy tìm ai vậy…”

Tiết Ức nhìn thấy đại ca khối 12 trong truyền thuyết, còn nghe đồn là đối xử rất tốt với Vân Nghê hiện tại đang đứng ở bên ngoài, con ngươi cô ta hơi chấn động.

Vân Nghê mơ hồ đứng lên, đi ra khỏi phòng chuẩn bị, đi đến trước mặt anh.

“Anh Kiêu Trần, anh tìm em à…”

Lục Kiêu Trần đứng thẳng người lại, rũ mi, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, ngay sau đó đưa túi đồ đang cầm trong tay cho cô, giọng điệu lười nhác: “Cầm lấy.”

Vân Nghê ngây ngốc nhận lấy, là một cái ly thủy tinh rất mới, chạm vào còn rất ấm, bên trong chứa đầy nước, trên ly còn in hình Chibi Maruko rất đáng yêu.

Trong túi to còn có cả một túi thuốc.

Vân Nghê cúi đầu nhìn lại, bên trong là thuốc bột và thuốc dạng viên nang trị cảm, còn có cả viên ngậm trị ho.

Cô ngây người, ngay sau đó, đầu cô bị anh xoa nhẹ, sau đó anh dịu dàng nhẹ giọng nói: “Cố lên, anh chờ em ở dưới lầu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.