(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nghê nghe được lời Lục Kiêu Trần nói, cúi đầu, trong lòng thầm gào khóc một tiếng, khóc không ra nước mắt.
Thật là mất mặt mà…
Cô cũng ngại ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiêu Trần, nhẹ giọng đáp lại, mặt đỏ ửng đi đến bên cạnh Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt.
Hai người hỏi cô: “Thế nào, có qua không?”
“Không đủ tiêu chuẩn, phải ở lại luyện tập thêm…”
“Hả? Cậu thảm thế!”
Hai người đi cùng với Vân Nghê ngồi vào trong góc, cô ngồi xuống tự ôm lấy chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn gác trên đầu gối, giờ phút này trông cô cực kỳ giống một mầm giá đỗ sinh trưởng trong góc tối.
Giang Nguyệt sờ đầu mầm giá đỗ: “Sẽ không sao đâu, không phải chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ thôi sao? Tớ thấy cậu chỉ còn thiếu xíu nữa là đạt được tiêu chuẩn rồi.”
Vân Nghê buồn bực nhỏ giọng nói: “Anh ấy nói tớ giống người máy…”
“Ai cơ? Đàn anh Lục?”
“Ừ.”
Giang Nguyệt không nhịn được phì cười, lại vội vàng nhịn lại: “Nói bậy! Cậu đá đáng yêu như vậy, sao lại giống người máy được chứ?”
Vân Nghê: “…”
Tại sao người khác đá chân đều dùng các từ như mạnh mẽ đẹp trai, gọn gàng, dứt khoát để miêu tả, còn đến lượt cô lại biến thành đáng yêu…
Biện Mạn Mạn nắm bả vai của cô, vỗ vỗ: “Không sao đâu, cũng không phải chúng ta luyện Taekwondo chuyên nghiệp, nếu cậu thực sự đá không tốt chả lẽ không cho cậu về nhà à, có điều đàn anh Lục sao lại nghiêm khắc với cậu như vậy chứ? Không phải hai người các cậu quen biết à? Theo đạo lý mà nói ắt hẳn phải nhẹ tay với cậu hơn chứ.”
Vân Nghê lắc đầu, thở dài: “Không liên quan gì đến anh ấy, là do chính tớ làm không tốt.”
Cô thật sự không trách anh, chỉ đổ thừa bản thân không biết cố gắng, không biểu hiện tốt trước mặt anh.
Ba người đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vân Nghê nghi ngờ quay đầu sang, chỉ thấy cách đó không xa Phàn Nghê đang đứng ở trung tâm có rất nhiều người vây xung quanh, biểu diễn mấy cú đá xoáy cực kỳ lợi hại, rất nhiều người xung quanh nhìn thấy thì phát ra tiếng hoan hô đầy phấn khích.
Động tác và tư thế của Phàn Nghê rất mạnh mẽ, oai hùng, cả người giống như tỏa ra hào quang, trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.
Wow… Lợi hại quá đi…
Vẻ mặt cô vừa ngạc nhiên vừa khâm phục nhìn Phàn Nghê, tầm mắt cô hơi đổi, bỗng nhiên chạm phải cái nhìn của Lục Kiêu Trần đang tựa vào cây cột ở bên kia, cách một khoảng xa, ánh mắt của anh trực tiếp dừng lại trên người cô, con ngươi tối đen.
Cô gục đầu xuống, nhanh chóng nhận ra đây chỉ là ảo giác của mình.
Chắc là anh đang nhìn Phàn Nghê? Dù sao vừa rồi Phàn Nghê đá ngầu như vậy mà.
Phàn Nghê biểu diễn xong mấy kỹ thuật đá chân, ngại ngùng đi đến cạnh Lục Kiêu Trần trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Vừa rồi khóe mắt cô ta nhìn thấy anh vẫn luôn nhìn mình, cho nên cô ta mới cực lực biểu hiện hoàn mỹ như vậy, muốn để anh trông thấy sự xuất sắc của cô ta.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Phàn Nghê ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt vừa kiêu ngạo vừa vui mừng: “Vừa rồi anh thấy mấy cú đá kia thế nào?”
Lục Kiêu Trần cũng không chú ý mấy, thuận miệng nói: “Rất tốt.”
“Mấy cú đá này em được huấn luyện viên dạy lúc trước đấy, ông ấy nói hiện tại cú đá xoáy của em càng ngày càng tốt…”
Phàn Nghê đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi được Lục Kiêu Trần khen ngợi nên không nhịn được nói nhiều hơn, nhưng anh không cảm thấy hứng thú gì, chỉ lơ đãng nghe, lần thứ hai nâng mắt nhìn về phía Vân Nghê ngồi trong góc.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cô gái, giữa hai lông mày anh nhíu lại.
Hình như vì anh phê bình cô, nên đã khiến cô gái nhỏ khổ sở sao?
Anh bỗng nhiên hối hận vừa rồi bản thân đã nói năng quá nghiêm khắc, đả kích đến lòng tự tin của cô.
“… Lục Kiêu Trần?”
Phàn Nghê nói xong mới phát hiện anh không tập trung, cô ta mở miệng gọi anh.
Lục Kiêu Trần lấy lại tinh thần, quay lại nhìn cô ta.
Phàn Nghê khó hiểu nở nụ cười: “Anh sao thế, hôm nay có tâm sự gì sao?”
Lục Kiêu Trần lên tiếng phủ nhận, sau đó nhìn thấy huấn luyện viên đi vào phòng tập luyện, anh lập tức đứng dậy đi về phía trước: “Tập hợp trước đi.”
Phàn Nghê nuốt lại câu mình định nói vào trong cổ họng, cô ta quay đầu nhìn về hướng vừa rồi Lục Kiêu Trần nhìn qua, bóng dáng đám người Vân Nghê cứ thế mà tiến vào trong tầm mắt của cô ta.
Nhìn thoáng qua, ánh mắt của mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi Vân Nghê, cô gái có đôi mắt đen xinh đẹp, làn da sáng như ngọc, đôi hàng mi dài và dày như cành liễu đầu xuân, môi đỏ mọng như hoa anh đào, ai nhìn thấy cũng vô tình bị thu hút sự chú ý trong vài giây.
Lục Kiêu Trần đang nhìn Vân Nghê sao?
Sao có thể…
Sự nghi ngờ trong đầu Phàn Nghê nhanh chóng tự động tiêu tan, đối với trạng thái của Lục Kiêu Trần hôm nay, cô ta suy nghĩ trăm điều nhưng vẫn không hiểu được.
Trong phòng luyện tập, Cù Mậu Thực tập hợp mọi người lại, cuối cùng khen ngợi thái độ học tập tích cực của mọi người hôm nay vài câu, sau đó thông báo sẽ gặp lại nhau vào tối thứ sáu tới.
Phàn Nghê đi tìm Lục Kiêu Trần: “Đi thôi, cùng nhau về nhà nhé?”
Vẻ mặt Lục Kiêu Trần uể oải, mở miệng từ chối: “Không, tôi còn có việc.”
Phàn Nghê hơi hoài nghi, nhưng thấy dáng vẻ anh không muốn nói thêm gì đành nhún vai: “Vậy được rồi, em đi về trước đây.”
Bên kia, Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn cổ vũ Vân Nghê luyện tập cố lên, sau đó Vân Nghê không ngừng lưu luyến nói lời tạm biệt với họ, tranh thủ những người khác còn đang rời đi nên đi vệ sinh.
Cô đến trước bể nước rửa sạch mặt, lập tức cảm thấy tỉnh táo cả người, nhìn thấy bản thân trong gương, cô đột nhiên lại khôi phục tinh thần, ý chí chiến đấu dâng cao.
Cô cổ vũ chính mình: “Cố lên, mình nhất định có thể tập luyện thật tốt!”
Từ nhỏ đến lớn Vân Nghê đều mang theo sự kiên cường từ trong xương cốt, từ trước đến nay đều không chịu đầu hàng, luôn muốn chứng minh bản thân.
Cô cũng không thể để người khác xem thường, đặc biệt là Lục Kiêu Trần.
Quay trở về, Vân Nghê thấy hầu hết mọi người đều đã ra về, cô đi vào phòng tập luyện, liếc mắt một cái ánh nhìn đã dừng lại trên thân hình chàng trai duy nhất ở bên trong——
Lục Kiêu Trần đang ở trước một bao cát, giơ chân đá bao cát, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, cảm giác anh chỉ tùy tiện đá một cái đã có thể làm người ta ngã xuống.
Cơ bắp của anh căng chặt đầy mạnh mẽ, nhìn từ phía sau, đường cong cơ thể lạnh lùng mà hấp dẫn.
Vân Nghê phát hiện trong phòng tập luyện không còn người khác, đột nhiên giật nảy mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…
Cô nghi ngờ chậm chạp đi về phía trước, Lục Kiêu Trần nghe thấy tiếng động thì dừng động tác lại, anh quay người, ánh mắt chạm phải khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Nghĩ lại đêm nay vẫn chưa nói được với cô mấy câu, giờ phút này anh cảm thấy như có thứ gì đó mềm mại lấp đầy trái tim anh.
Vân Nghê đi đến trước mặt anh, giữa hai mày hiện ra sự mông lung, giọng nói mềm nhẹ: “Sao chỉ có mình em là phải ở lại luyện tập thêm…”
Lục Kiêu Trần nâng tay khoác lên trên tay vịn bên cạnh, đáy mắt đong đầy ý cười nhìn cô, lười biếng nói: “Em nghĩ tại sao?”
Vân Nghê nhìn thấy ý cười trên mặt anh thì lập tức nhận ra được gì đó, trong đầu mơ mơ màng màng xoay chuyển mấy vòng, tức giận đến mức mặt đỏ ửng, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Không phải là anh cố ý nhắm vào em đó chứ…”
Những người khác cũng không làm được động tác đạt tiêu chuẩn, sao anh lại cố tình bắt một mình cô ở lại chứ?
Lục Kiêu Trần bật cười, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô: “Vậy em nói xem, sao anh lại phải nhằm vào em?”
Vân Nghê nhất thời nghẹn lời, trong đầu cũng không suy nghĩ rõ được tại sao.
Cũng đúng, cô và anh cũng không phải là kẻ thù, tại sao anh phải nhằm vào cô chứ…
Giọng điệu anh lười nhác: “Anh không phải là trợ giảng chuyên nghiệp, sẽ không mất công quan tâm người khác đá như thế nào. Hiện tại là thời gian cá nhân của anh, anh dạy em thì đó được xem là đối xử đặc biệt đó hiểu chưa?”
Thế nên cái này không phải là đang phạt cô đúng không?
Vân Nghê khẽ giật mình, nhìn thân hình thẳng tắp của anh đi đến trước mặt cô, cái bóng của anh che phủ cả thân hình nhỏ bé của cô.
“Lúc nãy chẳng phải anh đã nói là sẽ dạy cho em sao, bây giờ có muốn học hay không?”
Bây giờ Vân Nghê mới nhận ra ý nghĩ của anh, thì ra Lục Kiêu Trần muốn giúp đỡ cô.
Cô lập tức vui vẻ ra mặt: “Muốn ạ!”
Người lợi hại như vậy dạy cô, cô nhất định không thể lãng phí cơ hội này được!
Lục Kiêu Trần cong môi, ngón tay khẽ búng cái trán của cô, xoay người đi vào trung tâm sân tập: “Theo anh tới đây.”
Vân Nghê vui vẻ đi sát theo anh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, anh Kiêu Trần, miệng vết thương anh đã cắt chỉ chưa?”
“Ừm, cắt lúc trưa rồi.”
Vân Nghê yên tâm gật đầu.
Lục Kiêu Trần tự mình thực hiện động tác đá ngang một cách chậm rãi cho cô xem, vừa đá vừa phân tích, vì là dạy 1-1 nên lúc này Vân Nghê hiểu được rõ ràng hơn.
Không giống với cách Phàn Nghê dạy các cô, Phàn Nghê chỉ nói sơ một lần, không quan tâm mọi người có hiểu hết hay chưa, mà Lục Kiêu Trần nhìn thấy động tác của Vân Nghê thì càng nói thêm tỉ mỉ hơn.
Nhìn động tác đá chân của anh, Vân Nghê hơi lơ đãng, không nhịn được thầm cảm thán chân thật dài mà…
Lưng rộng, eo hẹp, chân dài, tỉ lệ dáng người quả thật quá hoàn mỹ.
Lục Kiêu Trần giảng giải xong, yêu cầu cô thực hiện chậm động tác một lần.
Sau khi Vân Nghê đã vào tư thế chiến đấu, thực hiện bước đầu tiên, nâng gối.
Lục Kiêu Trần: “Dừng lại, giữ thăng bằng.”
Anh đi đến cạnh cô, chỉ ra những chỗ sai cụ thể cho cô: “Đùi và cẳng chân phải tạo với nhau một góc chín mươi độ, mũi chân căng chặt hơn, vung cánh tay…”
Ngón tay anh chạm vào cánh tay của cô, Vân Nghê cảm giác anh đứng bên cạnh, giống như nửa ôm người cô vào lồng ngực của anh, trên người anh mang theo mùi thảo mộc thanh khiết và trong trẻo của cây bạch tùng, từng vầng sáng của ánh đèn trên đỉnh đầu khiến trái tim cô hoảng hốt.
Giọng nói của Lục Kiêu Trần giống như ngưng thành những hạt bụi chạm vào vành tai cô, ma sát tạo ra hơi ấm, từng chút từng chút khiến lỗ tai mẫn cảm của cô trở thành màu hồng nhạt.
Cô ngước mắt không nhịn được mà nhìn anh.
Lục Kiêu Trần chính là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp, cô đã hiểu vì sao lại có nhiều cô gái thích anh như vậy.
Cô đột nhiên muốn biết, anh cũng sẽ vì cô gái khác mà tiện tay giúp đỡ như thế này sao…
Vân Nghê lấy lại tinh thần, rũ mi mắt, kiềm chế nhịp tim đang đập loạn.
Khoan đã, cô đang nghĩ tào lao gì vậy…
Làm xong toàn bộ động tác, Lục Kiêu Trần kêu cô dừng lại, anh rũ mi nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Vân Nghê.”
“Dạ?”
“Sao mặt em lại đỏ như vậy?”
Trong đầu cô gái hơi bối rối, vội vàng dời mắt, nhẹ giọng ngập ngừng: “Em, em thấy hơi nóng…”
Lục Kiêu Trần nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của cô, ý cười càng sâu hơn, không chịu buông tha mà vẫn đùa giỡn cô: “Nóng hả? Sao anh không cảm thấy nóng chút nào nhỉ?”
Vân Nghê vốn không nhận thấy mặt mình đang đỏ, bị anh nói như vậy, ngược lại cô càng căng thẳng khiến mặt càng đỏ hơn, cô ngại ngùng lắp bắp nói: “Vừa rồi em đã luyện tập rất lâu, thấy rất nóng…”
Lục Kiêu Trần yên lặng cong môi, không bắt nạt cô nữa.
Anh kêu cô tập luyện thêm mấy lần nữa, dạy cô một vài phương pháp làm sao phát lực. Dưới sự hướng dẫn của anh, động tác của cô rõ ràng đã chuẩn hơn rất nhiều, lực phát ra cũng mạnh mẽ hơn chứ không yếu ớt giống như lúc nãy.
Sau đó anh đi đến bên cạnh cầm lấy đệm mục tiêu tập đá, kêu cô đá đệm mục tiêu trên tay anh, nó có điểm chịu lực, cô phát huy sức mạnh của mình tốt hơn.
Lục Kiêu Trần xem cô đá xong, nhận xét: “Tiến bộ rất nhanh, hiện tại động tác của em đã tốt hơn rất nhiều người rồi.”
Bỗng nhiên được khen ngợi, tất cả lo lắng trong lòng Vân Nghê bị quét đi sạch, lập tức tràn đầy tự tin.
Cuối cùng Lục Kiêu Trần nói: “Anh dạy cho em là kỹ thuật đá, chỉ chú ý động tác theo tiêu chuẩn, nhưng trong cuộc sống không giống như vậy, cần chú ý đến tính thực chiến.”
“Dạ?”
Lục Kiêu Trần lại thực hiện cú đá trước mặt cô lần nữa, động tác rõ ràng không gò bó như lúc nãy, lại cảm thấy được tràn đầy uy lực.
Anh nói với cô: “Nếu tương lai thật sự có gặp chuyện gì, ví dụ nếu gặp phải một người đàn ông quấy rối em, em có thể dùng nó để phòng thân. Biết giơ chân đá vào chỗ nào không?”
“Chỗ nào ạ?”
Anh nhướng đuôi lông mày: “Dưới háng.”
Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hiểu rồi, cái này có thể dùng để phòng thân!
Thật ra ngay từ đầu Vân Phong hy vọng Vân Nghê tham gia câu lạc bộ Taekwondo không đơn giản chỉ để rèn luyện thân thể, mà là cảm thấy nếu con gái có thể học được một vài thuật phòng thân thì có thể nâng cao khả năng bảo vệ bản thân.
Mà tối nay Lục Kiêu Trần bắt cô ở lại luyện tập thêm, cũng xuất phát từ ý nghĩ của bản thân muốn ở bên cạnh cô thêm một lúc, mặt khác, anh cũng hy vọng có thể dạy cho cô thêm một ít kiến thức về phương diện này, để cô hiểu được nếu chỉ có một mình mà gặp tình huống đó thì phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ chính mình.
Thật ra sau khi xảy ra chuyện ở phòng thiết bị lần trước, trong lòng anh nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, dù sao rất nhiều chuyện không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Cô gái nhỏ thân hình nhỏ bé, tay trói gà còn không chặt, anh nhất định sẽ dùng hết sức để bảo vệ cô thật tốt, nhưng đôi khi cũng có thời điểm anh không bảo vệ được cô.
Lục Kiêu Trần thực hiện lại động tác thêm mấy lần nữa, lúc sau Vân Nghê nói: “Em cũng muốn thử.”
Vân Nghê thực hiện công tác chuẩn bị vài giây, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác áp bức, tưởng tượng trước mặt có người xấu, nâng chân lên, dùng sức đá một cú…
Ngay sau đó, cô nhăn mày, nức nở ngồi xổm xuống, mi tâm Lục Kiêu Trần lập tức trầm xuống, cúi người ngồi xổm trước mặt cô: “Bị sao vậy?”
“Hu hu hu chuột rút…”
Bỗng chốc dùng quá nhiều sức QAQ.
Lục Kiêu Trần nghe vậy thì bật cười: “Sao em có thể ngốc như thế chứ?”
Rồi sau đó anh đè bả vai của cô lại, ra lệnh: “Nằm xuống đi.”
“Hả…”
Giọng điệu anh rất mạnh mẽ: “Nằm xuống.”
Vân Nghê mơ hồ nằm xuống sàn, Lục Kiêu Trần đứng dậy đi đến chỗ chân của cô, cầm lấy cổ chân trắng nõn, nâng lên, nhấn vào lòng bàn chân đang hướng lên trên của cô.
Vân Nghê bỗng chốc ngẩn ngơ, ngại ngùng muốn rút chân lại, thế nhưng cổ chân lại bị anh nắm rất chặt, không thể động đậy được.
Một cảm giác tê tê từ gót chân lan đến ngực cô.
Sau một lúc lâu, cô cảm nhận cảm giác chuột rút ở chân đã bớt đi nhiều, Lục Kiêu Trần thấy sắc mặt cô đã tốt hơn rồi, hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau, không cần xoa bóp nữa…”
Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn cô, cô gái đang nằm, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, trên chóp mũi nhỏ xinh lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc đen rơi trên đầu vai, vài sợi lại dính vào cái cổ trắng như thiên nga của cô, xuống chút nữa là đường cong lả lướt phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
Yết hầu Lục Kiêu Trần lăn lộn, ánh mắt anh tránh né, thả chân của cô xuống.
Vân Nghê chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi đến chỗ ghế nghỉ trong phòng tập luyện, cầm lấy một ly nước đưa cho cô: “Uống nước đi.”
“Sao anh biết cái ly này là của em?”
Anh cong khóe môi: “Cái ly có in hình Chibi Maruko trẻ con thế này, không phải của em thì còn có thể là của ai chứ?”
“… Trẻ con chỗ nào chứ!”
Cô rất thích cái ly này đấy.
Cô uống một ngụm nước, bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến: “Này, hai người ở bên trong làm gì đó?”
Quay đầu nhìn lại, là chú bảo vệ.
Vân Nghê giật mình, chợt nghe thấy Lục Kiêu Trần giải thích, bảo vệ nghe xong, lại nhìn vào võ phục hai người đang mặc, cũng không có làm chuyện gì không đứng đắn, thế nên phất tay: “Thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị tắt đèn đóng cửa rồi.”
Lục Kiêu Trần đáp lại một tiếng, nhìn Vân Nghê: “Đi thôi, đi thay quần áo đi.”
“Dạ.”
Lục Kiêu Trần cầm cổ tay cô, giúp cô đứng lên, hai người rời khỏi phòng tập luyện, mỗi người tự đi đến phòng thay quần áo để thay đồ.
Vân Nghê thay quần áo xong, đi ra ngoài đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang dựa người vào cửa, hình như đang đợi cô.
Cô đi lên trước, cười với anh: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi về phía cửa ra, Lục Kiêu Trần nói: “Anh đã nói với anh trai em là anh sẽ đưa em về nhà.”
Cô chợt khựng người lại, mỉm cười gật đầu.
Sao trời sáng lấp lánh, gió thoảng thổi bên tai, bốn phía yên ả, tĩnh lặng.
Vân Nghê đi bên cạnh Lục Kiêu Trần, nhìn thấy bóng người trên mặt đất, một cao một thấp.
Cô bước đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Anh Kiêu Trần, chờ lát nữa anh có thể chở em đến tiệm bánh ngọt trước khi về nhà được không?”
Anh cười: “Muốn ăn à?”
Vân Nghê xấu hổ sờ đầu, muốn giải thích cho bản thân: “Cơm chiều hôm nay em ăn không nhiều, có thể vừa rồi tập luyện mệt mỏi, nên…”
Anh vỗ đầu cô: “Thèm ăn thì cứ nói thẳng ra, anh đưa em đi mua là được.”
“…”
Cô bị vạch trần, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu là anh trai em, anh ấy nhất định sẽ cười nhạo em, nói em ăn sẽ béo lên.”
Lục Kiêu Trần nghe tiếng lẩm bẩm của cô, khóe môi cong cong, dịu dàng nói: “Yên tâm, anh sẽ không cười nhạo em, muốn ăn thì cứ ăn, sao có thể dễ béo như thế chứ?”
Vân Nghe nghe vậy thì khóe miệng không nhịn được xuất hiện một cái lúm đồng tiền.
Hai người đến chỗ giữ xe, Vân Nghê nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, nhẹ giọng nói: “Anh Kiêu Trần, cảm ơn anh tối nay đã dạy Taekwondo cho em.”
Lục Kiêu Trần tựa vào bên cạnh xe nhìn cô, chỉ thấy cô gái cười dịu dàng, chân mày cong cong: “Còn có lúc trước anh đã giúp đỡ em rất nhiều chuyện, em còn chưa nói lời cảm ơn đàng hoàng với anh.”
“Khách sáo vậy sao?”
Cô vội vàng xua tay: “Không phải là khách sáo, đối với em anh rất đặc biệt, trong lòng em anh cũng giống như anh trai của em, em cũng xem anh như là anh trai vậy.”
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Anh trai?”
Vân Nghê bị anh hỏi như vậy thì không đoán được suy nghĩ của anh.
Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, mở miệng, giọng nói đầy ẩn ý lọt vào tai cô: “Đừng xem anh như anh trai em.”
“Anh không giống anh trai em đâu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");