(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Thu Ý nghe thấy lời anh nói, sửng sốt đến mức chưa hồi thần lại được:
“Sao mà anh lại biết được…”
Vân Phong đưa tay nâng mặt cô lên, giọng khàn khàn: “Đây là Thư Vũ nói anh biết, sao em lại không nói cho anh biết, hửm?”
Thẩm Thu Ý cụp mắt xuống, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói rất nhỏ: “Chỉ là em, không muốn anh có gánh nặng quá lớn.”
Cô không muốn để anh biết rằng cô đã yêu thầm anh nhiều năm như vậy, sợ rằng anh sẽ phải chịu áp lực quá lớn, cô hy vọng tình cảm giữa hai người họ sẽ có cùng vạch xuất phát, cô cũng không muốn dùng sự yêu thích của cô đối với anh để đòi hỏi nhiều điều hơn nơi anh.
Vân Phong nghe vậy, tim đau như dao cắt, anh đặt một nụ hôn xuống giữa trán cô, yết hầu lên xuống: “Đồ ngốc này, cái gì mà gánh nặng chứ?”
Anh rũ mắt xuống nhìn cô: “Hôm tốt nghiệp cấp 3 đó em muốn hẹn anh ra ngoài, vốn là định tỏ tình với anh sao?”
Thẩm Thu Ý ngơ ngác, đối diện với tầm mắt nóng rực của anh, khuôn mặt hơi nóng lên, sau đó đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Anh xin lỗi, thật ra ngày hôm đó, anh cũng nên giống như bây giờ… nếu em không thể tới tìm anh, thì anh đến tìm em.”
“Nếu anh chủ động đến tìm em, vậy chúng ta sẽ không phải chờ tới bây giờ mới được ở bên nhau, có phải không?”
Chuyện ngày hôm đó cứ lởn vởn trong đầu, khiến chóp mũi của Thẩm Thu Ý chua xót lên.
Thật ra cô định tỏ tình với anh, thật sự đã lên kế hoạch rất lâu rồi, gần như đã lấy hết toàn bộ can đảm của cô.
Cô cũng đã nghĩ tới thất bại, rất sợ rằng sau khi cậu nam sinh nghe được lời tỏ tình của cô, sẽ nói với cô một câu xin lỗi, nói rằng trước giờ anh chưa từng có ý định này với cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn muốn nói với anh, để một đoạn thời gian yêu thầm kia có được một đáp án.
Nhưng bà nội cô lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức cướp đi dũng khí của cô, khiến tất cả những điều này chẳng đi đến đâu.
Nước mắt chảy xuống từ vành mắt Thẩm Thu Ý, cô nhỏ giọng nức nở: “Vân Phong, em biết bản thân em rất bình thường, không có chỗ nào ưu tú, tính cách vừa hướng nội lại còn rụt rè, luôn bị người khác cô lập, vốn dĩ em không biết anh có thích một người như em không.”
“Trong chuyện tình cảm, em là một người rất nhát gan, nếu lúc cấp 3 em đủ can đảm, em muốn theo đuổi lại anh, nói anh biết hết tất cả tâm tư của em, nhưng mà em không làm được những điều dũng cảm đó, có lẽ lần duy nhất em dũng cảm, chính là trong tình huống đã biết cuối cùng hai chúng ta sẽ không có kết quả gì, vẫn có thể luôn im lặng mà thích anh…”
Người đàn ông đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng hôn lên đôi mắt cô, chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở môi cô.
Anh đưa tay ôm chặt cô vào trong lòng, nóng bỏng xâm chiếm hơi thở cô.
Dường như muốn thông qua nụ hôn này để nói cô biết, anh yêu cô nhiều bao nhiêu.
Thẩm Thu Ý ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, nước mắt rơi xuống từ hàng mi đang khép chặt, cuối cùng anh dừng lại, hơi thở phả vào bên tai cô, thì thầm nói: “Thẩm Thu Ý, ai nói em không tốt như thế?”
Anh đối diện với ánh mắt cô, đáy mắt đỏ tươi, nhấn mạnh từng chữ: “Người anh thích là tốt nhất, không phải một trong những.”
Cô nghe thấy vậy, chóp mũi bỗng trở nên chua xót.
Anh ôm cô lên, đi vào phòng, cuối cùng ngồi xuống cạnh mép giường, ôm cô vào trong lồng ngực.
Bỗng anh nở nụ cười, xoa đầu cô: “Em biết không, thật ra hồi cấp 3, có lần các bạn học tụ tập, anh nghe thấy em nói với người khác, em sẽ không thích anh.”
Thâm Thu Ý chậm rãi nhớ lại chuyện này, bỗng nhiên sững người: “Hình như lúc đó bạn nữ kia nhận ra em thích anh rồi, đương nhiên là em không dám thừa nhận, hóa ra hồi đó anh nghe thấy rồi hả?”
Anh cong khóe môi lên: “Bây giờ anh cực kỳ hối hận, lúc đó anh tưởng những lời này là thật, không chịu theo đuổi em.”
Đây là thời điểm duy nhất trong cuộc đời anh thấy bản thân là thằng ngốc.
Đáy mắt Thẩm Thu Ý rưng rưng nước mắt, nhẹ cong khóe miệng: “Hóa ra lúc đó… anh cũng có hơi thích em sao?”
Vân Phong cười: “Đúng thế, thật ra cái hôm gặp lại nhau đó, điều đầu tiên anh nhìn thấy không phải là tai nạn xe cộ, mà là thấy em trước tiên.”
Là sau khi nhìn thấy cô, phát hiện cô đi băng bó giúp người ta, anh mới tiến lên phía trước.
Sau khi thích cô, anh không rung động với những cô gái khác nữa, có lẽ là vận mệnh đã định trước, có một ngày anh sẽ còn gặp lại cô, cuối cùng bọn họ sẽ vẫn yêu nhau.
Thẩm Thu Ý cảm động mỉm cười: “Vân Phong, những quá khứ đó, đều không còn quan trọng nữa rồi…”
Là chua xót, là không cam tâm, là bỏ lỡ, mặc kệ như thế nào, những điều đó đều đã là quá khứ, không cần tiếc nuối thêm nữa.
Anh cười: “Ừm, điều quan trọng nhất là những ngày chúng ta ở bên nhau của hiện tại.”
Thẩm Thu Ý quàng tay bám lấy cổ anh, chủ động kiếm tìm nụ hôn của anh, Vân Phong ôm chặt eo cô, hôn cô một lần nữa.
Cơ thể cô dần ngả về phía sau, thế nên Vân Phong thuận thế đặt cô nằm lên chăn bông mềm mại.
Thân hình rắn chắc của anh nằm đè lên, anh tóm tay cô lại dùng tay giữ chặt lấy, hôn cô càng sâu hơn nữa.
Tình cảm nồng đượm dần nóng lên, Thẩm Thu Ý chủ động đáp lại anh, nụ hôn của anh cứ như lửa cháy trên đồng cỏ, từng nụ hôn câu lấy cô đắm chìm trong đó.
Cô dần thấy hoa mắt chóng mặt, phát ra tiếng kêu mềm mại như tiếng mèo kêu, khiến đáy mắt người đàn ông đỏ lên, anh với cô mười ngón tay đan chặt vào nhau, mỗi động tác đều mang thêm cảm giác ngỗ ngược.
Thẩm Thu Ý ngầm cho phép thế tiến công của anh, hai người ngầm hiểu trong lòng mà phát triển theo hướng đó.
Bỗng khi ấy, có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Lập tức phá vỡ bầu không khí trong phòng.
Động tác của Vân Phong khựng lại, sau đó anh định coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục hôn cô, Thẩm Thu Ý nghe thấy tiếng chuông reo mãi không ngừng, mặt đỏ bừng lên, nhẹ nhàng đẩy anh: “Nếu không thì, anh nghe máy trước đã…?”
Sắc mặt người đàn ông đen thui, hít một hơi thật sâu, đứng dậy móc điện thoại ra khỏi túi quần, thấy là Vân Nghê gọi tới.
…
Đây là kiểu em gái gì vậy? Cứ suốt ngày phá hư chuyện của anh.
Thẩm Thu Ý nhích dần qua ngó một cái, sau đó nói: “Anh nhanh nghe điện thoại của em gái anh trước đi đã.”
Một tay Vân Phong ôm lấy Thẩm Thu Ý, vẫn mạnh mẽ ôm cô vào lòng như cũ, khiến sắc mặt cô càng đỏ hơn.
Anh bắt máy, mở loa ngoài, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn: “Nói.”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh thản nhiên của cô gái: “Anh, không phải đã nói là tối nay anh sẽ về nhà ăn cơm hả? Em nghe ba mẹ nói anh có việc đột xuất nên không về, mất công cho em còn định làm cho anh mấy món ngon.”
Vân Phong nhếch môi: “Nấu cho anh ăn? Hay là em nấu cho Lục Kiêu Trần hả?”
Vân Nghê cười hì hì: “Đây không phải là vừa hay anh cũng có thể dính ké chút ánh sáng sao?”
“...”
Vân Phong đen mặt muốn mắng người, Thẩm Thu Ý ở một bên nghe được lời này, không nhịn được cười ra tiếng, Vân Nghê nghe thấy giọng cô thì nói: “Hả? Chị Thu Ý đang ở cạnh anh hả?”
Vân Phong: “Đúng vậy.”
Thẩm Thu Ý thấy vậy thì mở lời chào hỏi với Vân Nghê, Vân Nghê ngạc nhiên: “Chị Thu Ý, không phải là chị đang đi công tác ở nơi khác hả? Anh, sao anh lại ở…”
Vân Phong nói: “Anh tới tìm chị dâu em, không được à?”
Vân Nghê cười: “Ồ, được thôi, không ngờ anh dính người như vậy nha, thế anh ở cùng với chị Thu Ý tiếp đi ha, em không làm phiền hai người nữa.”
Vân Nghê vội vàng cúp điện thoại, Vân Phong cong môi: “Coi như còn biết điều.”
Thẩm Thu Ý dựa vào lồng ngực Vân Phong, sau đó cô chú ý tới Vân Phong đang cụp mắt xuống nhìn cô.
Trong lúc nhất thời bầu không khí bỗng trở nên hơi vi diệu.
Tim cô càng đập nhanh hơn nữa, nghĩ đến những chuyện vừa mới bị cắt ngang ban nãy, giả vờ tùy ý lẩm bẩm: “Chuyện đó, hôm nay lúc em về còn chưa kịp tắm, nếu không thì giờ em đi tắm cái đã…”
Hầu kết Vân Phong động đậy, anh buông tay ra, đáp lời: “Em đi đi.”
Thẩm Thu Ý đứng dậy, nhanh chóng đi lấy quần áo, rồi sau đó đi vào phòng tắm.
Vân Phong lấy điện thoại ra xem, một lúc sau quay người lại, thì nhìn thấy bóng người mơ hồ hiện lên trên tấm kính mờ của nhà tắm.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, tiếng nước tí tách, trông như ẩn như hiện, càng quyến rũ người hơn.
Ánh mắt Vân Phong ngơ ngẩn, đầu trái tim nóng như bị lửa đốt.
Cảm giác khó nhịn lại không tài nào kiềm chế.
Thẩm Thu Ý tắm rửa xong, nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền tới: “Có phải em quên cầm sữa dưỡng thể vào rồi không? Có muốn anh đưa vào cho em không.”
Bình thường cô ở một mình, đều là sau khi tắm xong ra ngoài mới thoa, nhưng bây giờ có Vân Phong ở đây, làm sao cô lại không biết ngại như thế, thế là cô nói: “Vâng…”
Mấy giây sau, cô quấn khăn tắm, đi đến trước cửa phòng tắm, hơi hé cửa ra một chút, thì nhìn thấy sữa dưỡng thể được đưa tới.
Cô vừa chìa tay ra định cầm, bỗng tay cô bị túm lấy.
Ngay sau đó, cửa phòng tắm bị đẩy ra, người đàn ông bước vào, cô bỗng ngây người, đã bị người kia mạnh mẽ kéo vào trong lòng, xoay người đè lên trên cửa.
Cô thấy quần áo trên người anh không biết đi đâu mất, mặt đỏ bừng như quả cà chua, nhận ra được điều gì: “Vân Phong, anh đang cố ý…”
Vân Phong ngửi được mùi hương hoa nhài ngọt thanh, rũ mắt xuống nhìn thấy ánh đèn chảy xuôi trên làn da trắng như tuyết của người con gái, dường như được dát sáng lên, đuôi mắt xấu hổ cong lên, dường như điểm chút màu hồng của hoa đào, sóng mắt nhộn nhạo như hồ nước mùa thu.
Anh cong khóe môi lên, trầm giọng mỉm cười: “Ừm, đúng là anh cố ý đó.”
Thẩm Thu Ý thấy anh mặt dày như vậy, sững người ra.
Người này sao lại….
Anh cúi người thổi hơi vào tai cô: “Là sự xinh đẹp của em đang quyến rũ anh.”
Một tay anh giữ chặt sau cổ cô, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào mắt cô, sau đó anh đưa tay ôm lấy cánh tay đang nắm chặt khăn tắm của cô, thì thầm như đang dụ dỗ hỏi: “Có cho anh hôn em không?”
Đầu trái tim Thẩm Thu Ý run lên, vài giây sau, cô không chút tiền đồ nhỏ giọng nói: “Cho…”
Nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng cười, ngay sau đó hơi thở đã bị đôi môi ấm nóng của anh lấp kín.
Anh cạy mở hàm răng đóng chặt của cô, đưa hơi thở mát lạnh vào, mang theo sự ái muội tột cùng.
Một hồi sau, khăn tắm rơi xuống trên mặt đất.
Cô ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng đã bị nụ hôn của người đàn ông đoạt mất sự chú ý.
Cô thẹn thùng muốn trốn, lại không biết trốn đi đâu, anh đưa tay bế cô lên, bước tới chỗ vòi sen, mở lên, cười cười cắn vành tai của cô: “Anh còn chưa tắm.”
Trên tấm kính mờ mờ, ánh đèn chiếu rọi ra hai bóng hình.
…
Sau một lúc lâu, cửa phòng tắm bị mở ra, Vân Phong ôm ngang Thẩm Thu Ý bước ra ngoài.
Cô lại lần nữa nằm trên đệm, vành mắt ẩm ướt nóng lên, Vân Phong chống đỡ trên người cô, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, anh rũ mắt nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm: “Cho anh, nhé?”
Trái tim Thẩm Thu Ý bị đụng vào một cái, sững người vài giây, ngượng ngùng đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn lên cằm anh, xem như là đồng ý.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, nào có chút nào không bằng lòng đâu.
Người đàn ông ôm lấy cô lần nữa, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bầu không khí dần nóng lên, trong hơi thở là hương hoa nhài phảng phất.
Một hồi sau, anh ôm cô ngồi dậy, thấy trên tủ đầu giường có đặt quầy hàng để bán, phát hiện chỉ có một hộp nhỏ, cười: “Chỉ thế này thôi sao? Đoán chừng không đủ dùng.”
Thẩm Thu Ý nghiêm túc nhắc nhở anh: “Ngày mai em còn phải đi làm...”
Hàm ý, anh đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.
Vân Phong cười: “Anh biết mà.”
Phỏng chừng hai miếng này đã đủ khiến cô chịu không nổi rồi.
Hồi lâu sau, cô đưa tay ôm lấy vai anh, nước mắt tích tụ nơi vành mắt, dưới sự dỗ dành dịu dàng của anh, cảm giác được anh từng chút từng chút trở thành cả thế giới của cô.
Một giọt mồ hôi chảy từ đường viền hàm của Vân Phong xuống, anh hôn lên chóp mũi cô, chăm chú nhìn cô, thì thầm: “Thẩm Thu Ý, em mãi mãi là của anh.”
Cô nghe thấy vậy, hốc mắt ửng đỏ.
Cô đã từng cho rằng sau khi lên đại học sẽ mỗi người một hướng với Vân Phong, giữa anh và cô sẽ không còn chuyện của sau này, cô chưa từng nghĩ tới, bây giờ bọn họ trở thành như thế này, trở thành người đứng ở vị trí đầu tiên của nhau, cũng là người ấy duy nhất.
Đời này, cô sẽ không yêu thêm người nào như vậy nữa.
Vân Phong sờ đầu cô, sợ cô xấu hổ, giơ tay định tắt hết đèn trong phòng, cô lại ngăn anh: “Đừng tắt…”
“Hửm?”
Chóp mũi cô chua xót: “Em bị quáng gà, nếu như thế sẽ không thấy được anh.”
Cô muốn nhìn thấy anh.
Đôi mắt đen nhánh của Vân Phong quay cuồng, lại một lần nữa hôn cô.
…
Sắc trời về đêm dần trở nên tối hơn, từng chút một bao trùm căn phòng, khiến ánh sáng lờ mờ bao phủ lấy hai người.
Vân Phong bế cô lên, đi từ ven tường tới trước cửa sổ sát đất.
Anh nở nụ cười hư hỏng bên tai cô, Thẩm Thu Ý đỏ mặt, lại không đẩy anh ra được, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Mãi cho đến tận khuya, mọi thứ mới dần yên tĩnh lại.
Cuối cùng, anh ôm cô đi rửa mặt, sau khi ra ngoài thì hai người nằm xuống, cô nằm trong lòng anh, được anh coi như châu báu mà hôn hít, thấy nụ cười vừa lòng thỏa ý trên mặt anh, Thẩm Thu Ý xấu hổ buồn bực.
Hôm nay cô cũng coi như là đã biết được, sự đáng sợ của sinh viên thể dục…
Nhưng trong lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào, chăm chú nhìn anh, Vân Phong thấy ánh mắt ngốc nghếch của cô, cong môi: “Vẫn muốn hả?”
“...”
Cô sợ tới mức anh chóng lắc đầu, sau đó nghe anh cười nói: “Sợ mai em không dậy đi làm nổi, vẫn là thôi vậy.”
Cô mới quạu anh một chút, đã bị anh ôm chặt.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, anh nhỏ giọng nói: “Thẩm Thu Ý, anh yêu em.”
Anh nói: “Anh biết, có lẽ em còn yêu anh nhiều hơn cả anh yêu em, cho nên cả quãng đời sau này, để cho anh yêu em nhiều thêm một chút, bù đắp cho khoảng thời gian đã bỏ lỡ đó, được không?”
Trái tim cô đập mạnh, ngước mắt nhìn anh: “Cả đời ư?”
Ánh mắt anh rất điềm tĩnh: “Anh nói được thì làm được.”
Thẩm Thu Ý nở nụ cười, chui vào trong ngực anh: “Vâng.”
…
Cô nhớ tới một câu nói đã từng thấy: “Làm sao em có thể vừa đi vừa yêu được, chỉ mình anh đã có thể chặn hết cả biển người rồi.”
Bây giờ thật tốt, người mà cô yêu kia, trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng chạy về phía cô.
Cả đời còn rất dài, bọn họ còn rất nhiều thời gian, chậm rãi yêu nhau.
(TOÀN VĂN HOÀN)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");