Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 11: Bốn năm sau




Hứa Thiên Ái lười biếng nằm trên ghế, thời gian này bởi vì có bầu làm cô không thể tuỳ tiện đi lại, mỗi ngày không nằm thì ngồi, nếu không thì đi dạo mấy vòng trong nhà mình, khi nhàm chán lắm thì viết vài bài thơ, phát càu nhàu.

Cửa nhẹ nhàng mà mở ra, Tư Hiên Dật đi đến, “Hôm nay thấy như thế nào?” Hắn quan tâm hỏi.

“Không tồi!” Hứa Thiên Ái lười biếng đáp, “A..., đúng rồi, ông xã, mẹ gọi điện đến, nói hi vọng chúng ta có thể về chơi.” Hứa Thiên Ái nói với Tư Hiên Dật.

“Không đi.” Cởi áo khoác ra, Tư Hiên Dật chậm rãi phun ra đáp án mãi không thay đổi.

Cô biết hắn sẽ trả lời như vậy. Hứa Thiên Ái bĩu môi trừng mắt nhìn bóng lưng Tư Hiên Dật. Ai bảo giữa trưa mẹ chồng cô gọi điện thoại tới, không ngờ cô lại nhận điện, ngữ điệu mềm mại, thanh âm thương tâm muốn chết, nói đã nhiều tháng không thấy bọn họ. Làm cô hào phóng vỗ vỗ ngực bảo sẽ dẫn người đến. Tốt rồi, bây giờ đụng phải tấm sắt.

“Ông xã, đi thôi!” Cô làm nũng nói với hắn.

“Không đi.” Trả lời vẫn không đổi.

Cha mẹ chồng thật là đáng thương, có con cũng như không có, hắn không cho họ đến thăm, lại càng không chủ động đi tìm cha mẹ. Trước kia thật tốt hơn, cô có thể thỉnh thoảng đến chỗ cha mẹ chồng mấy ngày, thuận tiệt cũng bắt hắn đi theo ở mấy ngày. Nhưng bây giờ, cô hệt như quả bóng tròn, đừng nói là cửa nhà chồng, ngay cả cửa nhà mình, đã mấy tháng này cô cũng chưa ra. Biện pháp duy nhất là hắn đưa cô đi.

“Ông xã!!!” cô ngọt ngào gọi hắn một tiếng, “Em là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai cần nhất là quan tâm chăm sóc, nhưng ngày nào anh cũng phải đến công ty, không có thời gian lo lắng cho em, không bằng chúng ta về bên đó, để cha mẹ chăm sóc em được không?”

“Có nhiều người hầu như vậy, em còn chưa vừa lòng sao.” Câu trả lời của hắn vẫn như cũ, nửa chết nửa sống.

Tức chết cô, hắn không thể nói mấy câu làm cô vui vẻ sao?

“Ông xã, em muốn đi ngủ, anh bế em lên giường được không?” Hứa Thiên Ái mở miệng lần nữa. Mất một kế cô còn một kế, tóm lại, chỉ cần dụ hắn đến nhà cha mẹ là được.

Tư Hiên Dật không nói gì, đi đến cạnh ghế, cẩn thận ôm lấy cô đặt lên giường, dịu dàng đắp chăn cho cô.

“Ông xã...” Cô nắm lấy tay hắn, đặt lên người mình, “Em muốn.” Cô to gan yêu cầu.

Thân thể hắn cứng lại, ánh mắt thâm trầm. Thật lâu sau, hắn khàn khàn nói: “Anh sợ làm em và con bị thương.”

“Không sao, bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận là được.” Tay cô đưa lên cổ hắn, đưa môi thơm của mình lên.

Rốt cục... Hắn không khống chế dục vọng của mình nữa, nhiệt liệt hôn trả cô...

Hứa Thiên Ái hài lòng, nhìn đáp án mình đã chiếm được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.