(Phần 2)
2.
Hôm qua vừa quen biết, tôi đã lĩnh giáo được cái miệng lưỡi cay độc của người hàng xóm đối diện này.
Nhưng cái miệng cay độc này tôi vẫn có thể chống đỡ được, mà anh ta trông có vẻ vẫn rất ghét tôi.
Nói những lời cay độc xong thì liền đóng cửa, tôi còn không có cơ hội để tiếp lời.
Ai có thể chịu đựng được chứ.
Tôi càng thèm muốn anh ta, chỉ có thể dùng chiến lược rút lui trước đã.
Buổi chiều, tôi mang hộp đồ ăn vặt đi tới chổ nhân viên quản lý nghiệp vụ* để lấy lòng các anh chị nhân viên quản lý nghiệp vụ.
(*) Nguyên văn :物业 mình tìm hiểu thì nghĩa đó bạn nào biết thì cmt mình sửa lại nha.
Mấy túi hạt dưa bị gặm nhấm, tôi và bọn họ luyên thuyên rất nhiều chuyện.
Ung dung thản nhiên biết được người hàng xóm đối diện nhà tôi vừa chuyển đến đây nửa năm trước, tên là Hoài Từ, là một nhà vẽ tranh minh họa.
Chị gái nhân viên quản lý nghiệp vụ nói: "Rất ít khi thấy cậu ta ra ngoài, cũng rất ít bạn bè đến tìm anh ta."
"Người đến tìm anh ta thường xuyên nhất là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp."
Cô gái xinh đẹp?
Ngay thức khắc tai dôi như dựng đứng lên, có cảm giác món đồ chơi thân yêu của mình có nguy cơ bị người khác cướp mất.
"Là bạn gái của anh ấy ạ?" Tôi hỏi chị gái.
Chị gái lắc đầu: "Ai biết đâu? Chị chỉ biết là cô gái đó mỗi lần đến đều ở lại mấy tiếng đồng hồ mới đi."
Những thông tin khách đến thăm đều khai tại cổng, những nhân viên mỗi ngày đều thống kê lại.
Cô nam quả nữ, ở riêng một phòng, ở tận mấy tiếng đồng hồ.
Đây là quan hệ gì đây? Dường như không nói cũng biết rồi.
Tôi đột nhiên hết hứng thú, thả miếng khoai tây chiên trong tay xuống, "Em về đây lần sau lại đến cùng mọi người uống trà."
Về đến nhà trước khi vào cửa tôi ngó nhìn cửa nhà Hoài Từ một cái. Khó chịu muốn đạp một đạp.
Một người đàn ông tốt làm sao có thể yêu sớm được.
Tôi "đùng" một tiếng, hậm hực đóng cửa lại.
May mắn, tôi có tính hay quên nặng.
Mấy ngày sau tôi gần như quên luôn là có người tên Hoài Từ.
Vào một ngày cao hứng, những phiền muộn đó sắp biến mất.
Hoài Từ đã chủ động đến tìm tôi .
Tôi mở cửa, nhướng mài nhìn anh ta "Cái gì?"
Vẫn đẹp trai như vậy, đáng tiếc là dù có đẹp trai nhưng là đồ của người khác. Tôi không cần.
"Cái đó....." Hoài Từ vẻ mặt bối rối.
Anh ta ngẫm nghĩ từng câu từng chữ, nửa ngày sau mới quyết tâm nói "Cô có băng vệ sinh không?"
"Cái gì cơ?" Cái đầu tôi không biết suy nghĩ, cái miệng vô tội vạ: "Anh đây là có sở thích đặc biệt gì sao?"
3.
Người hàng xóm đẹp trai bị lời nói của tôi làm cho đỏ tía tai.
Anh ta với vẻ mặt không thể tin được nhìn tôi, chừng nửa ngày cũng không nói lời nào.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ta đang bao hàm lời mắng nhiếc, trong lòng tôi có cảm giác tội lỗi giống như đang ức hiếp con gái nhà lành vậy.
"Anh đừng có nhìn tôi như vậy nha, tại anh cứ ngập ngừng không trực tiếp nói rõ ràng được sao?" Tôi mưu đồ biện minh cho sự mạo phạm của mình.
"Xã hội bây giờ rất phúc tạp, loại người nào cũng có, tôi cũng là nghi ngờ hợp lý thôi...."
Hoài Từ hiển nhiên không nuốt trôi cái lời lẻ cũ rích này rồi, nghiến răng nghiến lợi cắt lời tôi: "Cô câm miệng, đi với tôi."
Chỉ như thế, tôi đã dễ dãi đi theo sau Hoài Từ, lần đầu tiên tôi vào nhà của anh ấy, một hạt bụi nhỏ cũng không có.
Lúc đứng ở cửa nhà vệ sinh tôi mới biết.
Hoài Từ không có sở thích kỳ quặc nào cả, người phụ nữ ở trong nhà vệ sinh của anh ta đang đến kỳ kinh nguyệt.
Tôi giúp người phụ nữ này lấy những thứ cô ấy cần, còn cho cô ấy mượn một cái quần.
Đợi người phụ nữ đó bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt cảm kích.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Là đẹp kiểu dịu dàng ấy, so với tôi hoàn toàn không phải là cùng một loại.
Đây chắc là người phụ nữ mà chị nhân viên đã nói.
Tôi lén nhìn Hoài Từ, trong lòng tức giận bất an.
Hừ, kết hôn chưa?, đưa về nhà chồng tương lai rồi à)
Lang tử dã tâm*, không hợp tình/ không hợp lý/ không hợp pháp/ quả là đáng ghét mà.
(*) nguyên văn 狼子野心: lòng muông dạ thú; con lang bé đã có bản tính hung ác, dã tâm.
"Hôm nay thật sự cảm ơn cô." Người phụ nữ bày tỏ lòng cảm kích với tôi. Khách khí hỏi: "Cô tên là gì vậy? Có cơ hội tôi mời cô đi ăn cơm nha."
"Châu Sinh, không cần khác sáo đâu, tôi chỉ là tiện tay thôi." Tôi ngữ khí chua xót nói.
Cô ấy nói đến ăn cơm.
Tôi lại nhớ đến mấy ngày trước, tôi mời Hoài Từ đi ăn cơm bị từ chối vô tình, còn bị anh ta tặng cho một màn ăn nói kỳ quái.
Ngay lập tức biến sắc.
Ai muốn cùng cô ăn cơm chứ? Tôi muốn ăn cơm cùng người đàn ông của cô kia kìa. Và không chỉ là ăn cơm......
Nếu như cô mà biết, cô sẽ không xé xác tôi rồi ăn chứ?
Cô ấy nở nụ cười ấm áp "Bạn tốt! Tôi là Tần Chân."
"Cô là hàng xóm của Hoài tiên sinh à? Vậy lần sau tôi đến tìm Hoài tiên sinh, sẽ giặc sạch cái quần rồi trả lại cô, có được không?"
Tôi đang đắm đuối tính toán trong lòng, không để ý gật gật đầu "Tùy ý đi, sao cũng được."
Trả lời xong, tôi lại tiếp tục tức giận nghĩ về mối quan hệ của bọn họ.
Đợi đã.
Cô ấy gọi anh ta là Hoài tiên sinh.
Tên thân mật? Không thể nào được. Cuộc sống thực tế ai dám ra vẻ như thế.
Lẽ nào là tôi đã nghe ngóng sai sao!?
Không quản nữa, tôi trực tiếp hỏi: "Không phải chứ? Cô và anh ấy không phải là người yêu sao? Cô đều gọi anh ấy như thế này hả?"
"Sẽ không kỳ cục quá chứ?"
"Hả?" Tần Chân hoang mang.
Hoài từ mở hàm răng ép ra câu nói hung hăng: "Châu Sinh, cô cút ra ngoài cho tôi."