Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 73: Phong sinh thủy khởi




Edit: Trạch Mỗ

Thấy quấy rầy đến hai cụ, Ngô Tân Hội lại hung hăng trừng mắt nhìn Trần Hương Chi một cái, nhưng đến cùng không tiếp tục nói nữa, theo anh ta chuyện này có thể không cho mẹ anh ta biết tốt hơn vẫn nên không cho mẹ anh ta biết, mẹ ruột đương nhiên bênh vực con gái, chỉ bằng tính tình nóng nảy kia của Thôi Vinh Mai thế nào cũng phải hung hăng mà mắng vợ anh ta một trận. Lại nói còn có Ngô Xuyên Tử đấy, cha anh ta nếu nổi giận, anh ta sẽ thế nào cũng phải đánh nhau với vợ anh ta, bởi vậy Ngô Tân Hội vội vàng nói với hai cụ nhà họ Ngô ở bên ngoài: “Mẹ, không có chuyện gì, chỉ khắc khẩu đôi câu, chúng con không cãi nhau đâu. Hai ngài đi nghỉ ngơi đi.”

Ở nông thôn hai vợ chồng cãi nhau rất bình thường, nếu cứ sống yên ổn với nhau mới làm cho người khác khó hiểu đấy. Bởi vậy thấy con trai nói như vậy hai cụ nhà họ Ngô cũng không nói gì nữa. Bọn họ ngược lại không phải quan tâm vì sao con trai cãi nhau. Chỉ là đêm hôm khuya khoắt làm ầm ĩ như vậy nói cho cùng khó coi mà thôi.

Bây giờ Trần Hương Chi cũng biết sợ rồi, ngay cả nước mắt cũng chẳng buồn lau cứ một mực giương mắt nhìn như vậy, chờ Thôi Vinh Mai bọn họ lại trở về phòng, trái tim vẫn luôn nhấc lên mới để xuống. Thật ra chị ta cũng không muốn quản mấy chuyện rối bời đó của nhà mẹ đẻ, nhưng mỗi lần về nhà mẹ đẻ mẹ chị ta cũng không có một lần nào không khóc lóc kể lể với chị ta, rốt cuộc là mẹ ruột chị ta, chị ta cũng đành thuận tay giúp một phen, nào biết cái thằng kia không cố gắng như vậy. Có điều trong lòng Trần Hương Chi cũng có chút oán trách em gái chồng, nhà họ Hồ gia nghiệp lớn, đâu có thiếu chút tiền ấy cho em trai chị ta.

Chút tâm tư nhỏ mọn đó của chị ta, Ngô Tân Hội liếc mắt nhìn là có thể thấy rõ, nói đến cùng ấy à, cô vợ này của anh ta tuy rằng nhìn rất khôn khéo, bình thường giữa mấy chị em dâu cũng quen thói chiếm lợi, nhưng trên thực tế lại là không có bụng dạ nhất, đừng nói chị dâu cả dù là chị dâu Hai cũng có thể đem bán cô ta. Chẳng qua rốt cuộc là vợ mình, Ngô Tân Hội chỉ tiếp tục đe dọa nói: “Cô đó là tâm tư gì, cô làm như tiền nhà Hồng Nhi là gió lớn thổi tới không bằng, dựa vào cái gì để cho cô lấy không chiếm không. Hơn nữa nhà Hồng Nhi nhưng còn có một khoản vay lớn nữa đấy, sao cô không suy nghĩ một chút cho con bé. Chuyện thằng Tường đi nhà máy nhà Hồng Nhi làm việc thì khỏi phải nói nữa, tiền công mấy ngày này tôi bỏ ra.”

Đây không phải là ruột thịt chính là kém chút, chỉ nói Ngô Tân Hội chỉ cần suy nghĩ một chút đến khoản tiền lớn nhà Ngô Hồng Nhi mắc nợ kia trong lòng vẫn luôn nhấc lên, bình thường lúc tiêu tiền cũng là nhìn chằm chằm đến sít sao, hận không thể một xu tiền bẻ thành hai nửa mà tiêu. Mà người chị dâu Trần Hương Chi này thì kém hơn nhiều.

Trong lòng Trần Hương Chi cho dù có nhiều ý kiến hơn nữa, chủ gia đình đã lên tiếng chị ta cũng chỉ có thể nhận. Ngẫm lại ngay cả tiền công mấy ngày này của anh em chị ta cũng phải nhà mình bỏ ra, chị ta lại tiếc. Cho dù là em trai ruột, chị ta cũng tiếc chút tiền đó nhà mình. Có điều nhìn gương mặt đen kia của Ngô Tân Hội, cuối cùng chị ta không dám nói cái gì nữa.

Bởi vì chuyện này, chừng mấy ngày Ngô Tân Hội vẫn chưa cho Trần Hương Chi sắc mặt tốt, chị ta ở nhà đền bù cẩn thận từng li từng tí mấy ngày, cuối cùng mới làm cho thái độ Ngô Tân Hội chuyển biến tốt vài phần. Thấy thái độ Ngô Tân Hội tốt rồi, Trần Hương Chi mới nổi giận đùng đùng về nhà mẹ đẻ mắng cho thằng em trai kém cỏi kia một trận. Thằng này phàm là không chịu thua kém một chút, chị ta cũng không cần thiết vừa cười làm lành lại đền tiền như vậy.

Lại nói chỗ Ngô Hồng Nhi, có cái ví dụ thằng em vợ của Ngô Tân Hội, lúc tuyển công nhân, những người vốn trong lòng còn chút tính toán liền bỏ hết chút tính toán nhỏ nhặt đó. Ngô Hồng Nhi ngay cả mặt mũi chị dâu nhà mẹ đẻ cô cũng dám không cho, thì càng đừng nói bọn họ không phải người thân hay bạn bè rồi. Đương nhiên liên quan đến thân thích, trong lòng cũng đều cân nhắc vài phần, thủ đoạn này của Ngô Hồng Nhi cũng thật sự phát ra tác dụng giết gà dọa khỉ rồi.

Bận rộn hơn nửa năm, đợi đến giữa hè đã qua, nhà máy nhà họ Hồ cuối cùng cũng khai trương. Bởi vì là một trong mấy doanh nghiệp tư nhân lớn số lượng không nhiều lắm của trấn trên, ngày khai trương mấy lãnh đạo phụ trách kinh tế của trấn trên còn đặc biệt đến tâng bốc một phen, bây giờ đất nước đã cải cách mở cửa, đối với hành động tự gây dựng sự nghiệp bọn họ cũng phải công khai ủng hộ.

Thịt kho nhà họ Hồ lấy cái tên vô cùng bình thường, chỉ gọi là “Lão Hồ gia”, Ngô Hồng Nhi nghĩ tới cuộc chiến hàng nhái và cuộc chiến nhãn hiệu tràn ngập ở đời sau, còn đặc biệt cẩn thận đi đăng ký trước. Cục Công Thương hiện tại rất ít người có ý thức này, lúc bọn họ đi đăng kí, còn dẫn tới người khác đặc biệt nhìn mấy lần.

Nhà máy tuy rằng đã khai trương, nhưng bây giờ còn chưa có đơn đặt hàng, cũng không dám làm quá nhiều. Lần này chủ yếu là lần đầu tiên làm thử một chút, thuận tiện để cho đám công nhân quen thuộc máy móc một chút. Dù sao tuy rằng tất cả đóng gói các kiểu đều là dựa vào máy móc, nhưng mổ lợn, làm thịt kho vẫn toàn là sức người cả. Vừa bắt đầu cũng không làm được số lượng lớn.

Thịt kho nhà họ Hồ chia làm mấy bộ phận, có mấy loại giò lợn kho, tai lợn kho, giò thủ…, lại đóng trong túi chân không, cũng có đóng trong hộp, đương nhiên cũng có không chế biến bảo quản mà trực tiếp bán tươi. Mà cửa hàng đã đóng cửa nửa năm kia của Hồ Hạnh Nhi cuối cùng cũng khai trương lại lần nữa.

Chẳng qua bây giờ người ở bên trong đã không phải là hai vợ chồng Hồ Hạnh Nhi mà đổi thành hai cụ nhà họ Hồ vừa mới chuyển đến trấn trên ở. Tháng chín bọn nhỏ sẽ khai giảng, Hồ Quốc Đống tốn bao sức lực chạy hộ khẩu cho ba đứa nhỏ trong nhà đến trấn trên, năm nay vừa lúc Hồ Kiệt lên lớp một, Hồ Trác đi học trước một năm. Về phần Nha Nha cũng bị đưa vào trường mầm non. Hai cụ ở trong cửa hàng này vừa bán thịt lợn tươi, cũng bán thịt kho, dĩ nhiên đồ ăn đóng hộp và đóng gói trong túi chân không nhà xưởng sản xuất cũng bán ở đây. Buôn bán thật là thịnh vượng vô cùng, mỗi ngày người đến người đi quả thực quá mức náo nhiệt.

Về phần hai vợ chồng Hồ Hạnh Nhi cùng Triệu Cường, ngay từ lúc nhóm mẫu thử làm ra đã cầm đồ đi lôi kéo mối hàng rồi, bạn đừng nói thật đúng là để cho bọn họ tìm được mấy đơn đặt hàng, tuy rằng không tính là lớn lắm, nhưng nhà máy cuối cùng cũng khai trương rồi.

Bấy giờ mọi người đều thành thực, bên trong cũng đều là để thứ tốt, tuyệt đối không phải loại thương nhân lòng dạ hiểm độc đời sau kia có thể so sánh. Hơn nữa thịt kho nhà họ Hồ mấy năm nay coi như là xông xáo ra mấy phần danh tiếng, đơn đặt hàng của mấy nhà máy lớn trấn trên phát phúc lợi tết Trung thu mười lăm tháng tám đều được Triệu Cường dựa vào cái lưỡi không xương của mình mang về.

Người khác rất là bội phục đối với Triệu Cường, dù sao đơn đặt hàng của mấy nhà máy lớn trấn trên cộng lại cũng không tính là nhỏ lắm. Nhưng cái này ở trong cái nhìn của Triệu Cường thật đúng là không có gì, trấn trên vốn chính là đại bản doanh của anh ta, nếu như ngay cả mấy đơn đặt hàng của trấn trên cũng không lấy được anh ta mới thật là mất mặt đấy.

Mục tiêu tạm thời của anh ta là chiếm cứ một vị trí trong thành phố, sau đó chính là trong tỉnh, thậm chí toàn quốc, xông ra khỏi Trung Quốc cũng là có khả năng. Bây giờ Triệu Cường cả người đều tràn đầy ý chí chiến đấu, quả thực có thể nói là toả sáng mùa xuân thứ hai cũng không đủ, ngay cả mái tóc vốn thỉnh thoảng có mấy sợi tóc trắng cũng đều đen ra, về phần Hồ Hạnh Nhi còn ý chí chiến đấu sục sôi hơn cả Triệu Cường, mới bắt đầu chị chỉ là một người nông thôn, tuy nói gả đến trấn trên hơn hai mươi năm, nhưng gặp phải tràng diện lớn cả người cũng có chút sợ hãi rụt rè. Nhưng sau khi đi theo Triệu Cường ra ngoài mấy lần, khí tràng cả người chị đều biến đổi. Cả người cũng bắt đầu phát triển theo phương hướng nữ cường nhân rồi.

Lần trước trên đường đi phương nam, Hồ Hạnh Nhi còn bắt liên hệ được với một nhân viên phục vụ trên tàu hỏa, ban đầu hai người chỉ là tùy tiện hàn huyên đôi câu, ai dè sau lại nói tới hai người lại là đồng hương, thấy lại có duyên phận như vậy, cuối cùng hai người vậy mà gọi nhau chị em. Lúc ấy cũng chỉ cho là bình thường, nhưng thời gian lâu dài, trong lòng Hồ Hạnh Nhi cũng có tính toán nhỏ nhặt của mình.

Đầu năm nay ngồi tàu hỏa quả thực chính là chịu tội, thường chỉ là gặm chút màn thầu nguội ngắt hoặc là kiên trì đến ga mới có thể mua chút đồ ăn. Đường xá ngắn cầm chút đồ từ nhà lên là được, nếu là liên tục ngồi chừng mấy ngày thì là tội lớn. Trên tàu cũng có bán đồ ăn, nhưng vừa đắt lại khó ăn, đâu có so được với thịt kho nhà bọn họ. Trong lòng Hồ Hạnh Nhi tính toán nếu thịt kho nhà bọn họ có thể gửi bán ở trên tàu, một truyền mười mười truyền một trăm, cả nước nhiều tàu hỏa như vậy, chỉ cần mỗi người mua một túi hoặc một hộp, chị liền kiếm gấp bội rồi.

Có điều Hồ Hạnh Nhi cũng không ngốc, tuy rằng chị và cô nhân viên phục vụ người ta bình thường gọi chị chị em em, nhưng thật sự dính đến loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nhờ người ta hỗ trợ, bởi vậy chị dứt khoát coi như là tặng đồ cho em gái nhà mình nếm thử đồ ăn ngon, thuận tiện cũng mượn vào danh nghĩa cô nhân viên phục vụ cho mấy người bạn cô ta quen biết một chút.

Bởi vì chỉ là tình cờ gặp được trên tàu, hơn nữa Hồ Hạnh Nhi cũng biểu hiện chỉ là cho cô ta nếm thử đồ ăn ngon, cô nhân viên phục vụ cũng không nghi ngờ gì, thấy Hồ Hạnh Nhi còn hào phóng chia cho mấy người bạn của cô ta, ngược lại rất có thể diện, trong lòng lại thân thiết với Hồ Hạnh Nhi hơn vài phần, cảm thấy chị đồng hương này không tệ. Thật ra cô ta nào biết, lần này Hồ Hạnh Nhi ngồi chuyến tàu này thuần túy là nhằm vào cô ta mà đến.

Sự việc không khác dự đoán của Hồ Hạnh Nhi nhiều lắm, chờ thêm không bao lâu, cô nhân viên phục vụ kia liền bí mật bắt đầu liên lạc với Hồ Hạnh Nhi, có điều cô ta cũng không phải bán ở trên tàu hỏa như Hồ Hạnh Nhi nghĩ, chỉ là lúc bọn họ ăn đồng nghiệp trên tàu nhìn thấy, thứ này quả thực rất ngon, lại nói cũng dễ dàng lưu giữ. Làm việc ở trên xe lửa đều là công nhân viên chức biên chế chính thức, cũng không thiếu chút tiền ấy, bởi vậy trái lại đều nhờ cô ta mang hộ một chút.

Hồ Hạnh Nhi tuy rằng trong lòng hơi thất vọng, nhưng trên mặt lại cười khanh khách. Dù sao thời gian dài tường chị đụng vào cũng không ít, lúc này mới tính là cái gì, “Cái này đâu cần dùng tiền mua chứ, em không phải là đánh vào mặt chị sao, đây đều là đồ nhà mình, em muốn bao nhiêu cứ việc lấy đi.” Tiếc trẻ con không bẫy được sói, bây giờ Hồ Hạnh Nhi cũng hào phóng rồi, phải biết trước đây chị là không bỏ được. Đây đều là thịt hàng thật giá thật mà.

Cô nhân viên phục vụ cũng không phải người da mặt dày, các đồng nghiệp nhờ cô ta mua cô ta tất nhiên phải trả tiền rồi, chẳng qua phần của cô ta thực sự không đỡ được sự nhiệt tình của Hồ Hạnh Nhi, cũng không có trả tiền.

Bởi vậy thường xuyên qua lại Hồ Hạnh Nhi thật đúng là thành công rồi. Lại một lần lúc cô nhân viên phục vụ lại đến bèn hỏi Hồ Hạnh Nhi nhà máy của bọn họ quy mô có bao lớn, chính quy hay không chính quy, có thể gửi bán ở trên tàu hỏa hay không. Thấy sự tình rốt cuộc thành rồi, trong lòng Hồ Hạnh Nhi kích động nhảy bùm bùm không ngừng, nhưng chị vẫn bắt buộc mình làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Xem em nói kìa, bọn chị đây chính là nhà máy chính quy, giấy phép gì đó đều đã làm toàn bộ, ngay cả nhãn hiệu này của bọn chị cũng đã đăng ký rồi. Không phải chị khoác lác, tay nghề của lão Hồ gia bọn chị đúng là tổ truyền xuống, nghe nói tổ tiên nhà bọn chị là ngự trù đấy, nếu em không tin thì đi hỏi thăm một chút, người trấn trên biết cũng không ít. Nếu là thật có thể thành, chị sẽ cám ơn em tử tế.” Hồ Hạnh Nhi chém gió không làm bản nháp, thật ra tổ tiên chị không phải là ngự trù gì, trái lại tổ truyền là mổ lợn là thật. Nhưng Ngô Hồng Nhi nói rất đúng, đồ này á phải có xuất xứ mới có giá cơ, ai có thể nói chắc chắn lão tổ tông nhà bọn họ không phải ngự trù.

Một phen lăn qua lăn lại này Hồ Hạnh Nhi lấy được đơn đặt hàng không nhỏ như của Triệu Cường, Triệu Cường nhìn bộ dáng hả hê đắc chí của Hồ Hạnh Nhi bèn nói: “Em được đấy, đồng chí Hồ Hạnh Nhi.”

“Vậy còn phải nói, anh chờ xem, nếu là hiệu quả tốt, đơn đặt hàng sau này mới là cuồn cuộn không ngừng đấy.” Hồ Hạnh Nhi hất đầu vô cùng kiêu ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.