Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 41: Hỗn chiến




Lúc người nhà họ Hồ chạy tới trang Đại Lý thì nhà họ Lý đang đánh thành một đoàn. Nhà họ Lý cộng thêm thằng con trai mẹ kế Lý Chấn Lương mang đến tổng cộng bốn anh em, ngoài ra Lý Chấn Lương còn có một chị gái, chị nghe được tin nhà mẹ đẻ lại ầm ĩ cũng tới rồi, lại cộng thêm người nhà mẹ đẻ của đám con dâu quả thực rối loạn lung tung.

Bởi vì mấy ngày hôm trước Hồ Lê Nhi bị tức đến thiếu chút nữa mất con, Lý Chấn Lương dứt khoát để cho chị ở lại nhà mình đừng đi ra, tự mình hắn tới nhà cũ. Chẳng qua Hồ Lê Nhi sợ Lý Chấn Lương chịu thiệt, nên để cho Đại Nữu đi theo qua, một khi tình huống có gì không đúng thì lập tức trở về gọi chị. Đại Nữu mặc dù mới bảy tám tuổi, nhưng con cái của người nghèo sớm lo liệu việc nhà, hiện tại cô bé cũng có thể giúp trong nhà không ít việc rồi.

Nói tới Lý Chấn Lương và Hồ Lê Nhi, lần này hai người cũng là gặp tai bay vạ gió. Vốn là Lý lão đầu và mẹ kế của Lý Chấn Lương tìm cách giành là anh cả Lý Chấn Quốc, nhưng đứa nhỏ nhà Lý Chấn Quốc đã mười bảy mười tám rồi, qua mấy năm nữa đứa nhỏ sẽ phải cưới vợ, trong tay đang khó khăn đó, đâu thể đổi đất tốt nhà mình cho cha hắn, lại nói năm đó lúc cha Lý đuổi hai người Lý Chấn Lương ra ngoài bọn họ cơ bản cũng đều lạnh tâm rồi.

Bởi vì nguyên nhân Lý Chấn Lương là con út, năm đó cha Lý thế nhưng là ngay cả đầu ngón tay cũng không nỡ động đến hắn. Nhưng là bây giờ vì một người ngoài vậy mà có thể để cho đứa con trai út thương yêu nhất tay trắng ra khỏi nhà, đừng nói bảo Lý Chấn Quốc đổi ruộng tốt nhà mình cho cha hắn để cho lão đi nuôi mẹ kế, hắn không đi ra mộ khóc mẹ ruột hắn đã không tệ rồi.

Vì thế Lý Chấn Quốc đối với cha hắn dứt khoát là áp dụng chính sách không thèm đếm xỉa tới, bất kể ông nói cái gì, tôi chính là không phản ứng với ông, ông nói tôi không hiếu thuận, được, ông đem đất cho tôi trồng về sau tôi có một miếng cơm ăn thì nhất định sẽ không để ông đói. Không cần nghĩ điều này cũng không có khả năng, cho dù là chỗ cha hắn đồng ý, mẹ kế hắn cũng sẽ không đồng ý. Vì vậy sự việc cứ giằng co như thế.

Chẳng qua Lý Chấn Quốc có thể nhịn, Vương Vinh Tâm không phải là dễ chọc như vậy, tuy rằng lần này nhà mình không có tổn thất gì, nhưng là rốt cuộc mặt mũi bị bôi nhọ không được dễ nhìn cho lắm. Con trai cả nhà Vương Vinh Tâm cũng sắp cưới vợ rồi, có người đàn bà quấy nhiễu gia đình không yên như vậy ai muốn gả con vào? Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Vương Vinh Tâm dứt khoát móc nối với ba chị em dâu. Tóm lại là không thể để cho một nhà Lý Chấn Cường cũng chính là thằng con trai mẹ kế nhà họ Lý mang đến kia được như ý.

Lúc Vương Vinh Tâm đi đến nhà Hồ Lê Nhi đúng lúc lại để cho vợ Lý Chấn Cường nhìn thấy, về nhà Từ quả phụ liền khóc lóc với Lý lão đầu: “Lão già ông xem, ông xem, nhà thằng cả thuần túy chính là không muốn để cho chúng ta dễ chịu, chính nó không đổi cho chúng ta thì thôi, còn móc nối thằng Hai thằng Ba. Ông còn luôn miệng nói cái gì mà thằng cả cũng là bất đắc dĩ, nó có cái gì bất đắc dĩ chứ, con cái đã lớn như vậy. Chúng ta già rồi, nhà Chấn Cường cũng chỉ có một con bé hai tuổi, người già trẻ nhỏ, cuộc sống sau này qua thế nào đây.”

“Được rồi được rồi, xem bà nói kìa, tôi là cha bọn chúng sau này chúng còn có thể không nuôi tôi hay sao. Chúng ta mặc dù có một mảnh đất kém một chút, nhưng là một mảnh khác khá tốt. Cứ như vậy đi.” Mấy ngày hôm trước con gái trở về mắng vào mặt lão một trận, Lý lão đầu cũng hơi cụt hứng.

“Nuôi ông, ông quên khi đó ông cùng thằng Ba ký cái gì ư, sinh lão bệnh tử tất cả đều không quản. Cứ nói tôi thiên vị con mình, nhưng lão già Chấn Cường cũng là họ Lý, sau này nhập cũng là phần mộ tổ tiên nhà họ Lý ông. Ông suy nghĩ một chút bình thường Chấn Cường hiếu thuận ông bao nhiêu, so với lão cha đã chết của nó không biết tốt hơn bao nhiêu. Ông nghĩ một chút mấy đứa thằng cả chúng nó lại nghĩ tới Chấn Cường, cũng không thể cứ bỏ qua như vậy.” Từ quả phụ vừa gạt lệ vừa nói.

Lý lão đầu vốn là đầu óc cũng không minh mẫn lắm, bằng không cũng sẽ không vì con vợ mà đuổi con ruột, cháu ruột ra khỏi cửa. Trước đây khi mẹ Lý Chấn Lương còn sống có bà lo nghĩ trong nhà, tuy rằng cuộc sống không giàu có nhưng là cũng trôi qua không tệ, bằng không nhà họ Hồ cũng sẽ không gả Hồ Lê Nhi vào. Chẳng qua mấy năm nay mẹ Lý Chấn Lương mất, quả phụ một lòng chuẩn bị tiền cưới vợ cho con trai mụ, cho nên không chỉ là nhà Lý Chấn Lương, ngay cả cuộc sống của Lý lão đầu bọn họ cũng càng ngày càng khó khăn.

Thấy Từ quả phụ nói như vậy Lý lão đầu cũng nghe vào trong lòng, lão ngẫm lại cũng phải, nếu là mấy thằng con trai về sau thật sự bỏ mặc lão, lão cũng chỉ có thể trông cậy vào một mình Chấn Cường, thằng nhóc chết tiệt Chấn Lương kia bây giờ đối với lão còn mũi không phải mũi mặt không phải mặt đấy.

Bởi bị xúi giục như vậy, Lý lão đầu liền cả ngày đến nhà ba anh con trai làm loạn, trước đây còn ngại đi nhà Lý Chấn Lương, hiện tại lão cũng chẳng quản cái gì, mỗi ngày tới cửa không phải khóc con trai không hiếu thuận thì là làm ầm ĩ ngay ở cửa. Làm cho ba anh em nhà họ Lý quả thực tức đến không biết nói cái gì cho phải.

Có một lần lúc lôi kéo ở trước cửa nhà Lý Chấn Quốc Từ quả phụ dẫn con dâu đẩy Vương Vinh Tâm một cái, Hồ Lê Nhi cũng trật eo, thiếu chút nữa làm bị thương đứa nhỏ trong bụng. Lúc này Hồ Lê Nhi cùng Vương Vinh Tâm đều nổi giận. Vương Vinh Tâm đã hơn bốn mươi bị đẩy một cái, trên mặt cũng bị cào một vết, trên mặt chị chỗ nào có thể được. Ngay tối hôm đó trở về nhà mẹ đẻ, buổi sáng ngày hôm sau anh em nhà họ Vương mang người đánh tới cửa.

Nhà vợ của Lý Chấn Cường là Thôi Hương Mai và nhà mẹ đẻ của Từ quả phụ cũng không cam lòng yếu thế, thấy người nhà họ Vương tới, bọn họ cũng đều mang người tới đây. Hồ Lê Nhi cùng vợ của anh hai là Tào Quế Hương sợ chồng mình chịu thiệt cũng đều gửi tin về nhà mẹ đẻ. Hôm nay nhà họ Lý thuần túy chính là hỗn chiến.

Hồ Quốc Đống bọn họ vừa đến đã thấy được là đánh thành hỗn loạn rồi, ngay cả Lý Chấn Lương cũng đang chống đỡ với người nhà họ Thôi, Hồ Quốc Đống ngay cả nói cũng chưa nói, tiến lên một đấm nện luôn cho Lý Chấn Cường xuống đất. So sánh với Hồ Quốc Đống một thân cơ bắp, Lý Chấn Cường là y như con gà con.

Bây giờ là đánh hỗn độn, tuy rằng Lý Chấn Cường bị gạt ngã xuống đất, người nhà họ Thôi cùng người nhà họ Từ cũng không rảnh tay đến hỗ trợ. Vốn bọn họ còn là thế lực ngang nhau, người nhà họ Hồ vừa đến tình thế lại thay đổi.

Thấy người đàn ông nhà mình bị đánh, Thôi Hương Mai lập tức đi lên cào luôn Hồ Quốc Đống. Hồ Quốc Đống tuy rằng cao to, nhưng thật đúng là không tiện ra tay với một người đàn bà như ả, nhất thời không đề phòng còn bị ả cào một phát lên mặt.

Lúc này Trần Lan Tử là thím ba của Hồ Quốc Đống cũng không đứng yên rồi, tuy rằng bình thường bà và Lý Quế Lan cũng không hợp, nhưng ra ngoài dù sao vẫn là người một nhà, hơn nữa bà cũng thích tham gia loại náo nhiệt này, nếu bàn về cãi nhau và đánh nhau với người khác, bà lớn như vậy thật đúng là chưa từng gặp qua đối thủ đâu. Ngầm cho Lý Quế Lan một cái ánh mắt chị nhìn là được rồi, Trần Lan Tử một tay túm luôn lấy tóc Thôi Hương Mai, ỷ vào một thân thịt đặt Thôi Hương Mai ở dưới, một cái tay hung hăng túm chặt tóc ả không buông, một tay còn lại còn không ngừng véo lên người ả, “Con đĩ non, mày là đồ không biết xấu hổ, mày đó là nhào lên người ai đấy, đó là người đàn ông của mày sao. Tao lớn như vậy đến bây giờ còn chưa từng thấy người không biết xấu hổ như mày, vừa thấy đàn ông là nhào lên đâu. Hôm nay tao sẽ thay mẹ mày dạy mày một chút cái gì gọi là quy củ.”

Bị Trần Lan Tử đặt ở dưới thân, Thôi Hương Mai bị tức đến nỗi suýt nữa thì không thở nổi, ả rõ ràng là giúp đỡ cho người đàn ông nhà mình làm sao đến miệng của mụ già này lại thành quyến rũ đàn ông rồi.

Tuy rằng Thôi Hương Mai bình thường cũng đủ đanh đá, nhưng là dù sao ả cũng là nàng dâu trẻ vừa kết hôn không được mấy năm, so sánh với người nhiều năm mắng khắp thôn không có đối thủ như Trần Lan Tử thật là kém xa. Bị Trần Lan Tử mắng như vậy, mặt ả trướng đến đỏ bừng căn bản không biết cãi lại như thế nào. Hơn nữa một bàn tay Trần Lan Tử túm tóc ả, một bàn tay chuyên véo vào chỗ đau trên người ả, ả đau chỉ có thể kêu oai oái. Cô con dâu thứ ba của Trần Lan Tử được bà chân truyền cũng ở một bên trợ trận, thỉnh thoảng học mẹ chồng chị hạ tử thủ véo vào chỗ mềm trên người Thôi Hương Mai.

Về phần Từ quả phụ vừa rồi mụ còn diễu võ dương oai nhưng là hiện tại đã sớm bị mấy người đàn bà nhà họ Vương quật ngã rồi, Lý Quế Lan cũng ở bên trong, Vương Vinh Hoa cùng Hồ Lê Nhi bọn họ dù sao có cái danh phận mẹ chồng nàng dâu không thể đánh, nhưng Lý Quế Lan lại là ngang hàng với mụ, cho dù bà cào hoa mặt Từ quả phụ, người khác nhiều nhất nói bà một câu lợi hại.

Con trai con gái của bà đều đã lập gia đình, cháu trai nhỏ duy nhất còn chưa đầy tuổi, thanh danh cho dù bị cho là ghê gớm thì có gì, lần này thế nào bà cũng phải chế phục mụ đàn bà này.

Lý lão đầu thấy vợ mình bị đánh còn kêu thảm thiết liền muốn tiến lên kéo ra, lại bị Hồ Lão Đồ một tay chặn lại, “Chú em Lý, ông làm như vậy cũng không dược, đây đều là chuyện của đàn bà bọn họ, một người đàn ông như ông tiến lên làm gì.” Lý lão đầu là cha ruột của Lý Chấn Lương chỉ cần lão tiến lên, cho dù là không muốn cũng phải buông ra. Nhưng con gái nhà mình chịu nhiều uất ức bao nhiêu năm như vậy, nếu không cho bọn họ một trận nhớ đời, thật sự là khó giải mối hận trong lòng Hồ Lão Đồ.

Bị Hồ Lão Đồ một tay túm lấy, vẻ mặt Lý lão đầu có chút ngượng ngùng, nhưng lão cũng có chút suy nghĩ tức giận bất bình, bị đánh là vợ tôi đương nhiên ông không lo lắng. Chẳng qua nhìn thử nắm tay sắt của Hồ Lão Đồ, Lý lão đầu lại có chút lùi bước, lão đã lớn tuổi như vậy bị đấm một quả không phải là đùa giỡn. Hồ Lão Đồ này ai chẳng biết, hồi ông ta còn trẻ đánh nhau ở đây ông ta nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.

Cuối cùng vẫn là con gái nhà Lý Chấn Lương dẫn trưởng bối trong thôn cùng hậu sinh trẻ tuổi trong tộc mới kéo được đám người đang hỗn chiến này ra.

Lý Thục Quyên thấy trên mặt mấy anh em đều bị thương, dù là mụ mẹ kế hay gây chuyện kia của chị cũng bị cào đầy mặt hoa. Về phần Lý Chấn Cường lại càng bị đánh thê thảm, tựa hồ quả đấm của Hồ Quốc Đống đều chào hỏi lên đầu gã. Mà cha chị trừ quần áo bẩn thỉu một chút cái khác không có chỗ nào không ổn, bèn nói: “Cha, cha có thể sống yên ổn vài ngày hay không, cả ngày làm loạn như vậy cha không ngại mất mặt chúng con còn ngại mất mặt đấy.”

“Còn bà nữa, đừng không sống yên ổn cả ngày gây chuyện. Tuy rằng bà đã gả vào nhà họ Lý, nhưng bà cứ gây chuyện như vậy bà hãy từ đâu cút về nơi đó cho tôi. Đừng cho là tôi đã lấy chồng là không trị được bà.” Lý Thục Quyên kiên quyết ác độc với Từ quả phụ luôn gây chuyện ở trong nhà này rồi, nếu không phải mụ luôn gây chuyện nhà họ Lý bọn họ có thể trở thành bộ dáng cha không phải cha con không phải con như bây giờ sao. Nếu là mẹ chị còn sống nào có nhiều chuyện như vậy. Nghĩ đến đây Lý Thục Quyên không nén nổi bi thương trào ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.