Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 34: Thăm




Edit: Trạch Mỗ

Thật ra lần này Vương Lan mang con đi thăm Đỗ Quân cha mẹ Vương là không đồng ý. Con gái muốn đi bọn họ không quản nhưng là con còn nhỏ như vậy, đi quãng đường xa như thế lỡ như có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Đứa bé này từ khi sinh ra chính là mẹ Vương chăm bẵm, Vương Lan không xót bà còn xót đó.

Chẳng qua tính bướng bỉnh của Vương Lan nổi lên, ai cũng không ngăn được. Từ lần trước Đỗ Quân viết thư về nói nhớ con trai cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa con qua cho Đỗ Quân nhìn một chút, nhất là sau đó Tết nhất Đỗ Quân cũng không trở về, chút nhớ nhung này trong lòng cô cũng càng lợi hại hơn.

Tết Đỗ Quân không về một là vì tiết kiệm chút tiền xe kia, hai là nhiều năm không ăn tết ở nhà rồi, người trong nhà không nỡ để cho hắn trở về. Cứ như vậy hắn cũng đành ở lại nhà ăn tết.

Vương Lan không ngốc, Đỗ Quân bây giờ là sinh viên, lại không phải thanh niên trí thức nghèo khó ngay cả cơm cũng ăn không đủ no còn nhờ mình tiếp tế năm đó nữa. Hiện tại cô ở lại quê, nói câu không dễ nghe, ngộ nhỡ Đỗ Quân có ngoại tâm cô cũng khóc tiếng Mán đi.

Chính vì vậy cô mới niềm tin kiên định nhất định phải qua xem thử, không vì cái khác, chỉ vì tuyên thệ chủ quyền của mình một chút, cũng nói cho người bên cạnh Đỗ Quân là hắn có vợ có con rồi, người khác đừng nghĩ cách giành hắn. Hơn nữa tình cảm của cô và Đỗ Quân thời gian dài như vậy cũng không phải tùy tiện nói, cô tin tưởng hiện tại tình cảm của Đỗ Quân đối với cô là thật, nhưng về phần có thể chịu được sự khảo nghiệm của thời gian hay không thì phải xem mệnh rồi, mà Vương Lan cô lại không nhận mệnh. Cho dù là Đỗ Quân có ngoại tâm, cô cũng phải chặt đứt ngoại tâm của hắn.

Căn cứ vào lý do này, bất kể mẹ Vương nói như thế nào Vương Lan cũng kiên trì muốn mang con qua một chuyến, cuối năm cóp được một chút tiền cũng đều tiêu hết toàn bộ rồi. Mẹ Vương Mẫu nổi giận dứt khoát buông lời nói không bao giờ quản chuyện của cô nữa, bởi vậy lần này Vương Lan trở về mới không gửi điện báo cho gia đình, đi từng chút một trở về.

Thời gian Vương Lan ở chỗ Đỗ Quân cũng không dài, hơn nữa thời gian qua lại cũng đã hơn nửa tháng, cô ở chỗ Đỗ Quân tính ra cũng mới mười ngày. Không phải cô không muốn ở thêm một đoạn thời gian, thật sự là chỗ Đỗ Quân không tiện. Nhà họ Đỗ chỉ là gia đình công nhân bình thường, một đám người chen chúc ở một căn nhà nho nhỏ. Theo Vương Lan, căn nhà kia của nhà họ Đỗ cộng lại cũng không rộng rãi bằng gian giữa nhà cô, ở trong một căn nhà như vậy cô cũng có chút không thở nổi.

Nhưng cho dù là như vậy người thân của Đỗ Quân còn một bản mặt cao cao tại thượng, Vương Lan nhìn trong lòng vừa nhàm chán vừa buồn cười. Cũng không biết người nhà họ Đỗ là dựa vào cái gì làm ra một bản mặt như vậy. Rõ ràng đối với đồ cô mang đến một mặt ham muốn, nhưng là lúc nhận còn ra vẻ ta đây cố mà nhận.

Phải, cô đối với Đỗ Quân là mười phần nhân nhượng thậm chí còn có mấy phần thấp kém, nhưng đó cũng chỉ là một mình Đỗ Quân mà thôi. Thật coi cô là bùn niết đấy sao. Nếu bọn họ thật nghĩ như vậy, vậy thì sai lầm rồi. Vương Lan cô xưa nay cũng không phải là một người dễ bắt nạt. Nếu cô thật là một người yếu đuối, đã sớm bị nước bọt của đám chị dâu dìm chết rồi. Một đứa con gái đã lấy chồng như cô ở nhà mẹ đẻ không nói, cha mẹ còn phải thỉnh thoảng trợ cấp, đặt ở chỗ nào chị dâu cũng không thể nhịn. So sánh với trình độ nói chuyện khó nghe của phụ nữ nông thôn, ý khinh bỉ ngoài sáng trong tối của nhà họ Đỗ căn bản không được Vương Lan để vào mắt.

Cô không nợ nhà họ Đỗ cái gì, ngược lại nhà họ Đỗ còn nợ cô. Đỗ Quân là Vương Lan cô ăn trấu nuốt rau một tay cung cấp ra được, đừng nói nhà họ Đỗ chỉ là gia đình công nhân bình thường, cho dù nhà bọn họ là quan lớn, cô cũng có tự tin.

Chẳng qua nhà họ Đỗ thật sự là quá chen chúc, chỗ Đỗ Quân cũng không ở được, ở nhà khách thì có thể, nhưng là đó cũng là tiền, tiền tích cóp trong tay Vương Lan cũng không nhiều, tới đây một chuyến đã tiêu hết bảy tám phần chỗ tiền vất vả lắm mới dành dụm được. Đỗ Quân đi học là không cần tiền, nhưng mỗi tháng chỉ một chút trợ cấp như vậy, cho dù là ăn cơm hắn cũng phải tính toán tỉ mỉ, bởi vậy tuy rằng không nỡ, nhưng sau vài ngày chen chúc ở nhà họ Đỗ, Vương Lan lại mang con trở về.

Mẹ Đỗ Quân trái lại muốn giữ đứa nhỏ lại, nhưng Vương Lan há có thể chịu, trước khi đi mẹ chồng nàng dâu hai người vì chuyện đứa nhỏ còn có chút tranh chấp. Chẳng qua cha mẹ ruột của Vương Lan cũng không lay chuyển được cô, chỉ là mẹ chồng lần đầu tiên gặp thì càng không lay chuyển được rồi.

Cứ như vậy Vương Lan liền trở về, mẹ Vương nhìn thấy con gái âm thầm trở về, cháu ngoại lại gầy đi nhiều như vậy. Thật sự là có chút bực bội, con gái nhà người ta đều là áo bông nhỏ, còn đứa này nhà bà là của nợ.

Nhưng cho dù là của nợ thì thế nào, rốt cuộc là miếng thịt trên người rơi xuống, Vương Lan gấp gáp nói vài câu. Mẹ Vương bỏ luôn lời nói độc ác lúc trước ‘không bao giờ quản cô nữa’ sang một bên. Không nhịn được bắt đầu hỏi tình huống của Đỗ Quân như thế nào.

Mẹ Vương cũng sợ nha, con rể có tiền đồ là chuyện tốt, nhưng ngộ nhỡ thật là Trần Thế Mĩ, Lan Lan nhà họ phải làm sao bây giờ. Bà thỏa hiệp với việc Vương Lan mang con đi thăm Đỗ Quân lại làm sao không phải là bận tâm đến điều này. Nếu là lúc trước tìm gia đình ở gần đây gả, làm sao có nhiều lòng lo không hết như vậy.

Chỉ nhìn cuộc sống bây giờ của Hồng Nhi nhà lão Ngô, ai không nói là rơi vào trong ổ phúc. Nghe ý Thôi Vinh Mai Hồng Nhi đã mang thai, cả nhà họ Hồ kia đều xoay quanh con bé, ngoài đồng không cho đi chỉ để cho ở nhà dưỡng thai, ngay cả lão Hồ cũng tự mình xuống bếp nấu cơm cho con dâu cả ngày đấy.

Lại nghĩ tới Lan Lan nhà bọn họ, con bé cũng là kết hôn không lâu thì mang thai ngay, nhưng là ưỡn cái bụng nên ra đồng thì ra đồng, nên kiếm công điểm thì công điểm như thường, trong nhà có chút đồ gì tốt cho Đỗ Quân ăn toàn bộ. Hiện tại vất vả lắm Đỗ Quân hết khổ rồi, vợ chồng ở riêng hai nơi không nói, còn phải thời khắc lo lắng Đỗ Quân lỡ như là con sói mắt trắng thì nên làm cái gì bây giờ. Tuy nói sau này Lan Lan là người thành phố hẳn hoi, nhưng là những vất vả chịu đựng lúc trước mẹ Vương cũng không biết có đáng giá hay không.

Ý nghĩ của mẹ con nhà họ Vương tạm thời không nhắc tới, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Vương Vinh Hoa đã mang theo Thôi Vinh Mai đi tới trang An Bình. Trang An Bình cách thôn Bàn Đào không xa, chặng đường đi xe đạp cũng chỉ là hơn nửa giờ, mẹ chồng nàng dâu người đi sớm, lúc bọn họ đến nhà họ Hồ, nhà họ Hồ đang ăn sáng thôi. Bữa sáng của Ngô Hồng Nhi như thường lệ là tiêu chuẩn cao nhất, một bát canh trứng gà tràn đầy, bên trong điểm xì dầu lại nhỏ chút dầu vừng, nhìn là khiến cho người ta vô cùng có cảm giác thèm ăn.

Hiện tại bụng Ngô Hồng Nhi đã có hơn năm tháng, phản ứng nôn nghén hơi hơi có một chút trước đây cũng đã sớm qua. Hiện tại cô ăn cực kỳ tốt, một ngày phải ăn bốn năm bữa. Có điều khẩu vị bây giờ của cô cũng trở nên rất kỳ quái, vốn ăn canh trứng gà cô chưa bao giờ cho dấm chua, nhưng là hiện tại mới ăn mấy miếng, cô đã cảm thấy hương vị không đúng, bắt Hồ Quốc Đống cho thêm non nửa bát dấm chua lúc này mới ăn ngon được.

Đang ăn được một nửa, Thôi Vinh Mai bọn họ liền qua đây."Ôi chao ôi, thông gia tới rồi." Lý Quế Lan vừa thấy hai người Thôi Vinh Mai cùng Vương Vinh Hoa là nhanh chóng để bát cơm xuống đứng lên tiếp đón luôn."bà đã ăn cơm chưa? Nếu không ngồi ăn một chút, chúng tôi đây cũng là vừa ăn."

Ngô Hồng Nhi thấy mẹ cô và chị dâu cả tới cũng vội vàng đứng lên đón, tính một chút cũng lâu lắm không gặp mẹ cô rồi. Nhưng Hồ Quốc Đống sợ cô có cái gì ngoài ý muốn nên không muốn cô ra cửa, có đôi khi cô nhắc tới về nhà mẹ đẻ thăm một chút, hắn sẽ nói đón Thôi Vinh Mai qua cho cô. Nhà họ Ngô đông cháu như vậy, tạm thời mẹ cô đã bận rộn rồi, cho nên Ngô Hồng Nhi cũng không đồng ý để cho Hồ Quốc Đống đi đón mẹ cô. Bởi vậy sau khi mang thai vẫn là mẹ cô đến thăm cô được một lần, sau đó thì cũng chưa gặp nữa. Hồ Quốc Đống trái lại đi qua vài lần.

"Mọi người ăn đi, chúng tôi ăn ở nhà rồi. Tôi nghĩ tới đã rất lâu rồi không có tới thăm nên qua đây thăm một chút." Thôi Vinh Mai giao đồ xách trên tay cho Hồ Quốc Đống cất xong, lúc này mới ngồi ở một bên. Ngầm quan sát vài lần bữa sáng của Hồ Quốc Đống cùng Lý Quế Lan, bọn họ ăn đều là bánh ngô, dưa muối còn có cháo bột ngô, chỉ Ngô Hồng Nhi là một bát canh trứng gà to. Thôi Vinh Mai gật gật đầu, xem ra đứa nhỏ Quốc Đống này nói không sai, nhà họ Hồ thật đúng là không bạc đãi Hồng Nhi.

"Đến thăm cũng tốt, bà xem con bé Hồng Nhi này thân mình mỗi ngày mỗi nặng, để cho nó về nhà chúng tôi cũng không yên lòng, về sau không có việc gì thông gia bà cứ đến thăm nhiều hơn. Hồng Nhi đây là thai đầu tiên, phỏng chừng trong lòng con bé cũng là sợ." Lý Quế Lan nói, thật ra không phải bọn họ không yên lòng, là thắng bé Quốc Đống kia không yên lòng, bình thường Hồng Nhi hơi hơi đi xa một chút nó cũng phải đi theo. Tuy rằng nó và lão già coi trọng cái thai này của Hồng Nhi, cả ngày hầu hạ ăn ngon uống ngon, nhưng là bọn họ đã sinh sáu đứa rồi còn kiên quyết giữ con dâu ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không để cho con bé về. Cố tình đứa nhỏ Quốc Đống này lại lên cơn bướng bỉnh, bà chỉ có thể giải thích một hai.

"Xem thông gia bà nói kìa, bà chăm sóc tốt con bé này tôi yên tâm còn không kịp đâu, bà xem cái mặt tròn của đứa nhỏ này, vừa nhìn là biết ông bà thông gia chăm sóc tốt." Thôi Vinh Mai cũng cười nói.

Hai người lại khen lẫn nhau một lát, Thôi Vinh Mai mới cùng Ngô Hồng Nhi đi vào trong phòng của bọn họ nói chuyện . Hồ Lão Đồ sáng sớm đã đi rồi. Bây giờ trong nhà chỉ có Hồ Quốc Đống và Lý Quế Lan. Lý Quế Lan sai Hồ Quốc Đống đi mua chút thịt về chiêu đãi mẹ vợ, bản thân bà cũng tìm cớ đi ra ngoài hái rau, xem như cho hai mẹ con Ngô Hồng Nhi và Thôi Vinh Mai thời gian ở riêng. Hai mẹ con đã lâu không gặp như vậy rồi, như thế nào cũng phải muốn nói chút lời tận đáy lòng.

Vào phòng của Ngô Hồng Nhi, Thôi Vinh Mai lấy từng thứ từng thứ mình mang đến cho Ngô Hồng Nhi xem. Có bọc chăn trẻ con, áo bông quần bông, giày đầu hổ con, áo khoác nhỏ, một đống lớn linh tinh lang tang. Thôi Vinh Mai còn chỉ hai bộ áo bông Vương Vinh Hoa làm kia cho Ngô Hồng Nhi xem.

"Thật là cám ơn chị dâu, còn để cho chị tốn kém rồi." Bông này vải này đều là tiền. Hơn nữa bây giờ đưa đến cũng không giống với sau khi sinh đưa tới, đến lúc đó Vương Vinh Hoa còn phải cho một phần nữa.

"Xem em nói kìa, không phải là hai chiếc áo bông thôi sao, nào cần nói cảm ơn chứ." Vương Vinh Hoa cười nói.

"Xem ra mẹ chồng con đối xử với con rất tốt? Thế nào gần đây vẫn tốt chứ, vốn còn tưởng rằng đầy ba tháng con nhất định phải về thăm nhà một chút cơ, không nghĩ tới chỉ một mình Quốc Đống đi về, có phải khi đó thân thể có cái gì không thoải mái hay không?" Thôi Vinh Mai hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: thật ra kết cục của Vương Lan và Đỗ Quân rất đặc biệt, mọi người không nên xem thường cô ấy,thật ra cô ấy không phải là một nhân vật yếu đuối.

Mỗ: À, hôm nay mỗ xem lại mấy chương đầu và phát hiện ra một vấn đề vốn cứ lấn cấn trong lòng mỗ rất lâu, chính là bà TVM này chỉ có 4 người con, 3 trai 1 gái và chẳng có đứa nào chết yểu cá. Bởi vậy mỗ sẽ sửa lại thành: sinh được 3 thằng con trai mới sinh được 1 cô con gái, và thằng thứ ba chết yểu thành thằng thứ ba chưa chắc chắn nhé. hihi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.