Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 30: Tin tức mới




Mẹ con nhà họ Hồ ngồi một chỗ, mặc dù náo nhiệt cực kỳ, nhưng là mọi người cũng chỉ là nói chút chuyện nhà cửa, chủ đề của phụ nữ đơn giản chỉ là con cái, đàn ông và gia đình mà thôi. Năm cô con gái nhà họ Hồ trừ cô thứ Ba cuộc sống khổ một chút, người khác trôi qua cũng còn không tệ, ngay cả Hồ Lê Nhi mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng là cũng thuần túy là khó khăn trên mặt vật chất, tình cảm của cô và Lý Chấn Lương là khá tốt, hai đứa nhỏ trong nhà cũng rất hiểu chuyện.

Mà chủ đề cánh đàn ông đàm luận thì nghiêm túc một chút, nhất là sau khi nghe được Triệu Cường nói tin tức mới.

Nhà Triệu Cường ở trấn trên, bình thường lại đang làm ở xã mua bán, cho nên tin tức của hắn hết sức linh thông, mọi người cũng chưa từng có khả năng nghi ngờ tới tin tức hắn nói. Nhưng là lần này ngay cả Hồ Lão Đồ cũng không nhịn được hỏi: "Cường Tử, con nói đây là thật?"

Thấy bốn anh em đồng hao cũng đều ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, Triệu Cường vốn đang chém gió phần phật, trong lòng có chút rùng mình, lập tức cũng không nhử mọi người nữa, bèn trực tiếp nói: “Đúng là thật, đây là mùng một Tết lúc con đến nhà chú út con chúc tết chú út con nói, nghe nói là tin tức truyền đến từ bên trên. Nghe nói hiện tại đã có thôn chia ruộng đến hộ, chỉ đợi để nghiệm thu thành quả thôi. Chú út con nói, lần này quốc gia là muốn có cải cách lớn, nội trong mấy năm nhất định có thể đến chỗ chúng ta."

Chú út của Triệu Cường công tác ở chính quyền huyện, nếu ông ta nói như vậy, tính khả thi của chuyện này là thật sự quá lớn rồi. Chia ruộng đến hộ, chỉ cần nghĩ một chút mọi người cũng không nhịn được kích động trong lòng. Mặc dù còn là chuyện chưa thấy bóng dáng, vẫn làm cho cơn sóng trong lòng mọi người sục sôi.

Năm anh con rể của nhà họ Hồ trừ Triệu Cường ra đều là nông dân lành nghề, hơn nữa trên căn bản toàn là người thành thật, ngày mùa ngày màng đều là xuất lực lớn. Song cũng chính bởi vì như thế, bọn họ mới càng thêm hiểu nếu có thể quả thật chia ruộng đến hộ, sẽ là một thay đổi lớn cỡ nào.

Không phải nói đội sản xuất không tốt, nhưng là nói thật bên trong đúng là có một bộ phận người đục nước béo cò, chính là có một nhóm người này ở đó, tính tích cực làm việc của mọi người mới càng thêm thiếu. Tôi có làm hay không cũng là như vậy, tội gì tôi còn phải làm đây. Nhưng nếu như là của nhà mình thì không giống rồi, không nói cái khác, chỉ là hoa mầu trong đất phần trăm mỗi nhà được chia mọc còn tốt hơn hoa mầu trong ruộng đồng chính thức, cũng có thể thấy được vấn đề.

Kích động nhất ở đây thì phải kể đến Lý Chấn Lương rồi. Lý Chấn Lương có sức trên người cũng chịu được khổ, nhưng là làm từ đầu năm đến cuối năm, chút tiền hắn kiếm được cũng chỉ đủ cho cả nhà ăn cơm một năm, hơn nữa ăn được cũng đều là lương thực phụ. Không nói cái khác, hai đứa nhỏ suốt cả năm ngay cả sủi cảo cũng không ăn được mấy lần. Tết lần này nếu không phải cậu em vợ đêm ba mươi đưa qua chút đồ, bốn miệng ăn một nhà bọn họ đoán chừng cũng chỉ là gói một chút sủi cảo cho qua thôi.

Qua Tết năm nay Hồ Lê Nhi cũng mới ba mươi tuổi, nhưng nhìn lại không khác Hồ Đào Nhi hơn chị sáu tuổi nhiều lắm, ngồi cùng một chỗ với Hồ Hạnh Nhi càng giống chị là chị mà Hồ Hạnh Nhi là em hơn.

Nhìn vợ như vậy, nói thật so với đánh Lý Chấn Lương một trận còn khó chịu hơn, hồi đó Lê Nhi ở quanh vùng này cũng là ‘một nhà có nữ trăm nhà cầu’, nhưng là kể từ sau khi gả cho hắn hình như chưa từng sống qua mấy ngày thư thái. Ngay cả đồ cưới cũng đều trợ cấp hết cho nhà mình. Nếu không phải hắn cản, một cái nhẫn vàng duy nhất còn lại trong tay chị cũng muốn bán.

Đối mặt với hoàn cảnh quẫn bách như vậy, Lý Chấn Lương thật sự là muốn tìm một biện pháp thay đổi. Nói thật thật đúng là bị hắn tìm được một cách, đó chính là vào thành phố bán rau.

Nói đến cũng là tình cờ, lần đó Lý Chấn Lương mang theo một đống rau trong nhà trồng đi thăm bà con, vừa lúc đi qua nội thành, hắn vốn chỉ là muốn dừng lại mua bao bánh ngọt, không nghĩ tới lại bị người khác cản lại. Là một bác gái già, bà ấy muốn mua rau trong tay hắn, thậm chí nói ra có thể dùng các loại phiếu định mức để trao đổi.

Khi đó Lý Chấn Lương thật có chút sững sờ, nhưng là hắn cũng biết bây giờ là không cho phép tiểu thương buôn bán riêng, nếu như bị bắt đúng là phải ngồi tù. Nhưng là điều kiện trao đổi của vị bác gái này đề xuất thật sự là quá hấp dẫn người, cuối cùng Lý Chấn Lương vẫn là không nhịn được đến nhà vị bác gái này để lại toàn bộ số rau. Dĩ nhiên thu hoạch cũng là phong phú, bác gái không chỉ cho hắn tiền, còn cho hắn mấy tờ phiếu vải. Hắn vui mừng đến ngay cả khi về nhà bước đi cũng là phiêu phiêu.

Loại chuyện này có một thì có hai, mỗi khi trong nhà thật sự là quá mức khó khăn, hắn sẽ vào nội thành một chuyến. Dần dần mà thật đúng là làm cho hắn lần mò ra một chút cửa nẻo đi tới. Trước kia hắn cũng biết trong thành phố có chỗ bán đồ giá cao, nhưng là một thường dân chỉ biết trồng trọt như hắn thật đúng là không biết tình huống cụ thể, cho dù là đồ giá phải chăng nhà hắn cũng không mua nổi huống chi là giá cao.

Nhưng là kể từ sau khi đánh bạo vào thành phố tìm cơ hội mới, hắn mới phát hiện thì ra việc bán đồ này thật sự có chỗ có thể kiếm lời, chỉ là một cọng rau trong mắt nhà mình chẳng đáng cái gì lại có thể đổi lại nửa cân thịt cho nhà mình. Hơn nữa mấy năm này trong thành phố kiểm tra cũng không phải chặt lắm, mọi người cũng đều muốn sống phải không, đối với rất nhiều người tới bán các loại nhu yếu phẩm cuộc sống như mì, gạo, thịt, trứng, rau dưa… đều là mở một con mắt nhắm một con mắt. Lý Chấn Lương còn phát hiện người lén lút đi bán đồ thực ra cũng không ít, có người làm bạn, Lý Chấn Lương cũng là lớn gan lên một chút.

Chẳng qua việc bán rau này cũng chỉ là nghề phụ, rau ở nông thôn không ít, nhưng là tí đất phần trăm trong nhà Lý Chấn Lương cũng bị trồng lương thực cả rồi, rau trong nhà ăn toàn bộ trồng ở trong vườn, thỉnh thoảng cầm một chút ra ngoài bán còn được, nhưng là nếu như bán lâu dài như vậy, trong nhà ăn cái gì.

Nếu quả thật có thể chia ruộng đến hộ, hắn tin tưởng chỉ cần hắn chịu xuống công sức, tuyệt đối có thể xử lý ổn thỏa đất trong nhà, thuận tiện còn có thể dọn ra mấy phần đất trợ cấp trong nhà. Chỉ cần vừa nghĩ tới có thể dựa vào sức lực của mình để cho cuộc sống trong nhà tốt lên, Lý Chấn Lương cảm thấy lưng cũng có thể ưỡn thẳng được mấy phần.

"Nghe nói còn không chỉ một loại này đâu, hình như quốc gia còn đề xuất yêu cầu cải cách mở cửa, sau này tự mình cũng có thể làm buôn bán rồi." Thấy cha vợ cùng mấy vị anh em đồng hao đều lộ vẻ mặt trầm tư, Triệu Cường lại bỏ xuống một quả bom. Cơ mà điều này hiển nhiên không có hấp dẫn người khác, bất kể Triệu Cường nghĩ như thế nào, nhưng là ở trong lòng người dân quê, ruộng đất chính là sinh mạng, bọn họ cũng không trông cậy vào có thể làm buôn bán, chỉ cần có thể có vài mẫu đất là vui vẻ không thôi rồi.

Trên bàn nữ Hồ Hạnh Nhi xa xa mà nghe được Triệu Cường lại đang chém gió phần phật bèn nói: "Triệu Cường, anh lại nói lung tung cái gì đấy." Hồ Hạnh Nhi xinh đẹp, tính tình cũng mạnh mẽ, chị nhìn không ưa nhất khi Triệu Cường ba hoa. Thấy hắn ba hoa khoác lác, cho dù không có nghe rõ cụ thể hắn nói cái gì, nhưng là trực giác lại nói bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi.

Bị Hồ Hạnh Nhi nói như vậy trước mặt bao nhiêu người, Triệu Cường cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, hắn sợ vợ cũng không phải là ngày một ngày hai. Bạn nói mất mặt? Năm đó khi hắn vừa kết hôn đã sớm mất không còn rồi. Năm đó vừa kết hôn khi Hồ Hạnh Nhi mang thai đứa đầu, hắn cũng bởi vì không có đức hạnh, suýt tí nữa bị Hồ Hạnh Nhi đánh cho vỡ đầu rồi. Chờ sau đó Hồ Hạnh Nhi một phát sinh được con trai, ngay cả cha mẹ trong nhà vẫn luôn đứng về phía hắn đều phản bội vào phe cháu nội, từ đó địa vị của Triệu Cường ở nhà coi như là đến điểm thấp nhất lịch sử, sau đó Hồ Hạnh Nhi lại sinh thằng hai, hắn coi như là hoàn toàn không còn khả năng tung mình.

Có điều Triệu Cường cảm thấy không có gì, nhưng là Lý Quế Lan lại tát bốp cho Hồ Hạnh Nhi một cái, "Sao dám ăn nói như thế với chồng mày?" Lý Quế Lan vẫn cho rằng, bất kể ở nhà như thế nào, nhưng là ở bên ngoài nhất định phải cho người đàn ông nhà mình thể diện. Bất kể là dân quê mùa hay là quan lớn chỉ cần là đàn ông cũng không có người không cần thể diện.

"Mẹ, sao mẹ đánh con?" Hồ Hạnh Nhi rất ấm ức nói.

"Còn làm sao đánh chị, tôi cũng đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài cũng không thể không cho người đàn ông nhà chị thể diện như vậy." Lý Quế Lan nghiêm mặt nói, chẳng qua rốt cuộc bà giảm thấp âm thanh, không muốn để cánh đàn ông đang thảo luận ở phía ngoài nhà chính nghe được. Thực ra vừa rồi nếu không phải Triệu Cường có chút đắc ý vênh váo to tiếng một chút, trong nhà cũng không nghe thấy.

"Mẹ, con đã nói với ngài, Triệu Cường là kẻ da mặt dày đó, cái thứ lòng tự ái này anh ấy căn bản không có." Hồ Hạnh Nhi thấy mẹ chị lại nói cái này, bèn dửng dưng như không nói.

"Da mặt dày cái gì, tôi đã nói với chị là không có đàn ông không cần thể diện, lại để cho tôi nhìn thấy chị làm mất mặt người đàn ông nhà mình ở bên ngoài xem, tôi sẽ không tha cho chị." Cô con gái thứ hai này từ nhỏ đã có chủ ý, sợ chị không để lời của bà ở trong lòng, Lý Quế Lan cũng có mấy phần nghiêm túc mà nói.

"Mẹ nói rất đúng, Hạnh Nhi, chỉ người mặt như anh rể mày, ở trước mặt người ngoài còn ra vẻ ta đây đó, huống chi người hình thức như Cường Tử, mày đừng nhìn chú ấy không so đo với mày là không để ở trong lòng." Hồ Đào Nhi nói, nói xong chị nhìn mấy em gái khác, "Mấy đứa chúng mày cũng vậy, bất kể ở nhà cãi cọ thế nào, ở bên ngoài đều phải để cho người đàn ông không có trở ngại trên mặt thể diện."

Ở nhà họ Hồ Hồ Đào Nhi là con cả trong nhà, nói chuyện có quyền uy tuyệt đối, cơ hồ đứa em gái nào cũng từng bị chị sửa chữa. Hiện tại mặc dù đều lấy chồng sinh con rồi, nhưng là dạy bảo bọn họ, Hồ Đào Nhi vẫn không hề áp lực.

Hồ Hạnh Nhi thấy mình chỉ nói có một câu lại đưa tới, mẹ và chị Cả đồng thời dạy dỗ, liền có chút ỉu xìu trả lời. Mẹ chị còn thôi, chị cả Hồ Hạnh Nhi chị là sợ thật, khi còn bé bởi vì chị là con gái, cho dù là phạm lỗi cha chị cũng không nỡ đánh, mẹ chị mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng cũng là xót con, tát yêu cũng là qua. Chỉ có Hồ Đào Nhi đánh không hề nương tay, hồi còn bé Hồ Hạnh Nhi còn bướng hơn cả con trai, vì thế bị chị cả chị đánh không ít, đến bây giờ chị nghĩ lại vẫn còn sợ hãi đây này.

Bên ngoài Triệu Cường thấy cô vợ nhà mình chỉ nói một câu đã tắt tiếng, ngầm cảm thán một tiếng mẹ vợ uy vũ, bèn tiếp tục nói, bộ dáng mấy anh em đồng hao tập trung tinh thần làm cho hắn cực kỳ có hứng nói tiếp. Dù sao có mẹ vợ ở đây, Hạnh Nhi cho dù là Tôn Ngộ Không cũng không trốn thoát được Ngũ Chỉ Sơn của mẹ vợ.

Mọi người đang náo nhiệt, Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi tiến vào, trong tay còn bưng món xà bần và bánh màn thầu, đến lúc này bữa cơm trưa này cũng đến gần phần cuối rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.