Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 20: Đón dâu




Ngô Hồng Nhi vốn là có chút khẩn trương khiến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bị mấy chị em thân thiết hù dọa một cái như vậy, cả buổi tối cũng có chút đứng ngồi không yên. Đợi mọi người đi cả rồi, cũng gần mười một giờ, nhưng cô vẫn không có mảy may ý buồn ngủ nào.

Vất vả lắm công việc mới tầm tầm, Thôi Vinh Mai mới rút ra rảnh rỗi đến xem thử tình huống của con gái. Ở nông thôn đón dâu đều sớm, hiện tại cũng đã gần mười hai giờ rồi, phỏng chừng chợp mắt một cái, bốn năm giờ là phải thức dậy bận rộn.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Thấy Ngô Hồng Nhi ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở trên giường gạch, Thôi Vinh Mai bèn nói: "Hơn bốn giờ sẽ phải rời giường, phỏng chừng cũng chỉ có thể chợp mắt một lát. Ngày mai cũng rất mệt người đấy, con không đi ngủ sớm một chút ngày mai sẽ không kiên trì nổi." Thôi Vinh Mai nói. Ngày tổ chức hôn lễ bất kể là cô dâu hay là chú rể đều phải mệt không nhẹ, Thôi Vinh Mai đã qua thời điểm đó đương nhiên biết cái này.

"Mẹ, con hơi khẩn trương. Hôm nay nghe bọn họ nói thôn Bàn Đào nháo cô dâu rất lợi hại." Đối với mẹ mình không có gì khó nói, Ngô Hồng Nhi liền nói thẳng.

"Không có việc gì, mẹ đã dặn dò xong rồi, vừa hành lễ xong, các anh con sẽ che chở con lập tức bỏ chạy ngay, bằng vào cơ thể kia của anh Ngốc con, con còn sợ cái gì?" Thằng Ngốc là anh họ của Ngô Hồng Nhi, bởi vì cả người cao cao to to nhìn có chút khờ, tất cả mọi người liền đặt biệt hiệu cho hắn gọi là thằng Ngốc. Thôi Vinh Mai chính là biết thôn An Bình nháo cô dâu lợi hại. lúc này mới cố ý để thằng Ngốc ở trong đội đưa thân.

Hiện tại thân nhân đưa thân của nhà gái là có sáu nam bốn nữ, trong đó hai trai hai gái là theo trưởng bối qua, bốn nam hai nữ là anh trai chị dâu ngang vai ngang vế, bốn anh trai này cũng là có ý nghĩa hộ giá hộ tống cho cô dâu. Anh ruột của Ngô Hồng Nhi đi hai người, còn lại chính là hai anh họ. Hai chị dâu cũng là chị dâu trong họ. Về phần mấy chị dâu ruột Trần Hương Chi vừa mới ra tháng con vẫn còn nhỏ không tiện ra ngoài, Vương Vinh Hoa và Cao Quý Miên đều phải ở lại trong nhà hỗ trợ.

Suy nghĩ một chút sắp xếp những nhân viên này, trong lòng Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng ổn định hơn một chút, tuy rằng nháo cô dâu nháo đến lợi hại, nhưng là nhiều nhất cũng chỉ là trêu chọc lợi hại hơn một chút, cũng sẽ không gây ra chuyện lớn đâu nhỉ. Dù sao đây là làm việc vui mà.

"Ngẫm lại thời gian trôi qua thật là nhanh, dường như ngày hôm qua con vẫn là một đứa bé thôi, bây giờ đã sắp kết hôn rồi." Thôi Vinh Mai nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của con gái hơi có chút cảm thán nói.

"Mẹ, " Bao nhiêu năm như vậy, Thôi Vinh Mai đối với Ngô Hồng Nhi thật có thể nói là nâng trong lòng bàn tay đặt ở trên đầu quả tim, cho dù là mình không ăn cũng phải bỏ chút đồ đó vào trong miệng cô, Ngô Hồng Nhi mặc dù là mang theo ký ức đời trước, nhưng là vẫn coi Thôi Vinh Mai như mẹ ruột của mình mà đối đãi, ngẫm lại sẽ phải rời khỏi gia đình sinh sống hơn hai mươi năm đến một chỗ hoàn toàn không biết, mặc dù biết đây là một giai đoạn nhất định phải trải qua của đời người, nhưng là trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút mờ mịt luống cuống, lại có chút lưu luyến không rời, thấy Thôi Vinh Mai như vậy bèn không nhịn được chui vào trong lòng mẹ cô như hồi còn bé.

"Đã lấy chồng lập gia đình chính người người lớn rồi, không thể giở trò trẻ con giống như trước nữa, có điều nếu quả thật bị ấm ức con cũng không cần chịu đựng, bất kể là mẹ và cha con hay là ba anh trai con đều không có đạo lý để cho con chịu ấm ức. Chẳng qua nhà chồng con quan hệ đơn giản, vừa không có chị em dâu lại không có em gái chồng chưa lấy chồng, chỉ cần sống thật tốt với chồng con, cuộc sống sau này cũng không làm khó được đến đâu."Thôi Vinh Mai sờ sờ tóc con gái nói.

Tuy rằng con rể là ngàn chọn vạn chọn, nhưng đã đến giờ khắc này bà vẫn vô cùng lo lắng, lo lắng con gái có phải có thể trôi qua dễ chịu hay không, lo lắng sau này con gái có thể chịu ấm ức hay không. Vài lời mặc dù đã dặn dò không dưới mười lần, nhưng là bà vẫn muốn nói, chỉ sợ đứa nhỏ này chịu thiệt, đại khái tất cả người mẹ gả con gái trong thiên hạ đều là giống nhau nhỉ.

Ngô Hồng Nhi gật gật đầu, mẹ nói cô đều biết, con đường trong nhà đã trải xong cho cô rồi, có thể sống tốt hay không, thì phải xem chính cô thôi.

"Nào, tiền này là áp đáy hòm mẹ và cha con cho, ai con cũng không được nói mình giữ, về sau tiêu tiền cũng tiện. Đàn bà là phải chừa chút tiền riêng, ngay cả con rể con cũng không được nói cho." Thôi Vinh Mai lấy từ trong túi ra một tá mười đồng tiền giấy được bọc bằng khăn tay, nhét vào trong tay Ngô Hồng Nhi.

Tuy rằng tiền lễ hỏi nhà họ Hồ cho không ít, nhưng là đồ cưới Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử chuẩn bị cho con gái cũng dày, loại trừ đồ cưới lại làm tiệc rượu, ba trăm đồng tiền kia phỏng chừng cũng tiêu gần hết. Một trăm đồng tiền này thuần túy là tiền dưỡng lão của hai cụ nhà họ Ngô. Bởi vì sợ mấy cô con dâu có ý kiến, Thôi Vinh Mai mới len lén cho.

"Mẹ, mẹ đây là làm cái gì? Trong tay con có tiền, mẹ và cha giữ đi." Ngô Hồng Nhi thấy mẹ cô cho cô tiền liền vội vàng từ chối, trong tay cô cũng có mấy chục đồng tiền tiền riêng, lại nói cha mẹ cô chính là kiếm ăn ở trong ruộng đất, hàng năm công điểm liều chết liều sống mới tích lũy được ít tiền, lại bởi vì liên tiếp làm việc vui cho mấy đứa con này cũng tiêu bảy tám phần rồi. Hiện tại chỉ sợ thật sự không còn bao nhiêu, nếu cô lấy số tiền này, hai cụ sau này không biết có bao nhiêu khó khăn. Tuy rằng ba anh trai cô nhìn đều không tệ lắm, nhưng là ở nông thôn không thiếu sói mắt trắng cưới vợ quên mẹ.

"Được rồi, đừng chối nữa. Lát nữa lại để cho chị dâu ba con nghe thấy. Mẹ và cha con còn giữ lại tiền mà, lại nói hai chúng ta cũng không phải không làm nổi. Con đến thôn An Bình chưa quen cuộc sống nơi đó, trong tay nếu như không có ít tiền làm cái gì cũng không tiện. Lại nói nếu sau này chúng ta thật sự không có, con còn có thể trơ mắt nhìn chúng ta ăn đói mặc rách hay sao?"Thôi Vinh Mai cứng rắn nhét tiền vào trong tay con gái mình nói.

Nghe mẹ cô nói như vậy, Ngô Hồng Nhi không có cách nào chỉ có thể nhận lấy tiền. Chẳng qua cô tính toán về sau tìm cơ hội nhất định phải trả lại.

"Được rồi, mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đó." Thấy con gái cất tiền xong rồi, Thôi Vinh Mai liền đứng dậy. Mặc dù có ngàn vạn lời muốn nói với con gái, nhưng bà vẫn nhịn được. Nếu không ngủ nữa chỉ sợ đứa nhỏ này ngày mai phải đội quầng mắt thâm làm cô dâu.

Trải qua một phen khuyên giải này của Thôi Vinh Mai, trong lòng Ngô Hồng Nhi cũng thả lỏng không ít, sau khi Thôi Vinh Mai đi, trái lại rất nhanh đã ngủ mất.

Mùa đông trời sáng rất muộn, nhưng là nhà họ Ngô lại náo nhiệt rất sớm. Sáng sớm bảy tám người phụ nữ nông thôn đã tới đây giúp nấu cơm rửa rau, bữa sáng của mọi người cũng sẽ ăn ở nhà Ngô Hồng Nhi.

Trong phòng của Ngô Hồng Nhi cũng sớm đã náo nhiệt rồi, cô thay lên bộ quần áo mới kia, áo bông màu đỏ thẫm nổi bật lên người còn tươi đẹp hơn hoa. Ngày hôm qua Vương Phương đã mang tới một cây son môi một cây bút kẻ lông mày và một ít phấn định trang điểm cho Ngô Hồng Nhi, nhưng mà lại bị Ngô Hồng Nhi từ chối. Trình độ trang điểm bấy giờ thật sự rất làm cho người ta không dám khen tặng. Mặt trắng bệch, miệng to như chậu máu nhìn là thấy đáng sợ, hết lần này tới lần khác mọi người lại cảm thấy đây là mốt, quả thực quá khiêu chiến thần kinh của con người.

Thấy Ngô Hồng Nhi không muốn, mọi người cũng không có miễn cưỡng, dù sao bây giờ người trang điểm không nhiều, ở một số địa phương lạc hậu không chừng sẽ nói người trang điểm là không đứng đắn nữa đấy. Ngô Hồng Nhi vốn là rất xinh đẹp, tóc được cô cuốn lên hơi phức tạp, bên trên cài một đóa hoa đỏ, hơn nữa một thân bộ đồ mới, cả người nhìn xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi. Trái lại cũng không cần trang điểm tăng thêm màu sắc nữa.

Ngô Hồng Nhi trang điểm xong, Thôi Vinh Mai vừa mới đút cho cô ăn một quả trứng gà, tiếng pháo tét bên ngoài đã nổi lên."Đón vợ tới rồi." Cùng với tiếng pháo còn có tiếng huyên náo liên tiếp.

Hôm nay Hồ Quốc Đống mặc cũng rất sáng sủa, chẳng qua vừa vào cửa sân trên mặt đã bị người nhà họ Ngô bên này bôi cho một mặt hoa, ngay cả trên cổ cũng vậy. Cũng may mọi người biết trên người hắn mặc chính là quần áo mới, đều tránh quần áo của hắn ra. Trên mặt tuy rằng rực rỡ một chút, nhưng là trên người trái lại rất xuất sắc.

Hiện tại không có những màn cầu hôn đời sau kia, giai đoạn đàn trai biểu lộ trung tâm cho đàn gái, đôi vợ chồng trẻ dập đầu cho hai cụ nhà họ Ngô xong, Hồ Quốc Đống liền bế Ngô Hồng Nhi đã trùm khăn trùm đầu lên xe lừa.

Đúng vậy, xe lừa, lúc này xe hoa vừa không phải là kiệu hoa tám người khiêng trước đây cũng không phải là Mercedes-Benz đời sau, mà là một chiếc xe lừa. Đây là nhà họ Hồ mượn từ đội sản xuất thôn An Bình tới. Trên người con lừa còn buộc một bông hoa đỏ to tướng. Trên ván xe trải một cái chăn sa tanh đỏ chót, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống là ngồi ở bên trên. Trừ đó ra còn có một thím trong tộc của Ngô Hồng Nhi và một chú trong tộc nhà họ Hồ đánh xe.

Về phần người khác đều đi xe đạp buộc hoa đỏ. Đi theo sau đoàn xe đạp là một chiếc máy kéo, để bên trên đều là đồ cưới của Ngô Hồng Nhi. Chiếc máy kéo này cũng là Hồ Lão Đồ lao lực trăm cay nghìn đắng mới mượn được từ chỗ trưởng thôn. Nếu không phải ông buông bỏ cái mặt già của một đời, cũng không mượn được cái này.

Ở trên đường đi tới thôn An Bình, trời đã sáng, trên đường gặp được người đi đường, bất kể là quen biết hay là không quen biết đều sẽ đi lên, xin điếu thuốc hoặc là xin mấy cái kẹo, đây cũng chính là để dính dính không khí vui mừng. Cho nên trong đội ngũ đón dâu của nhà họ Hồ có người chuyên phát kẹo và thuốc lá các loại cho người đi đường.

Dọc theo đường đi phát bánh kẹo cưới ra, đoàn người náo náo nhiệt nhiệt đã đến cổng nhà họ Hồ. Vừa vào ngõ nhỏ nhà họ Hồ đang sống, tiếng pháo ‘bùm bùm’ liền vang lên. Hồ Xuân Hoa là bà mối, bà đã sớm tới bên cạnh xe lừa chờ cô dâu xuống xe. Cô dâu không thể xuống đất, cho nên nhất thiết phải Hồ Quốc Đống bế vào trong nhà cho.

Cơ mà trang An Bình không hổ là bị mọi người cho rằng thôn thích nháo cô dâu, xe lừa của Ngô Hồng Nhi bọn họ vừa dừng lại, Hồ Quốc Đống cũng còn chưa kịp xuống xe, khăn trùm đầu của Ngô Hồng Nhi đã bị một nàng dâu trẻ kéo chạy mất. Nàng dâu kéo được của cô dâu là có thể đổi kẹo ăn, nếu không phải Ngô Hồng Nhi mặc chính là giày bông cổ có dây buộc, không kéo được, chỉ sợ giày cũng phải bị người kéo chạy.

Hồ Quốc Đống cũng xót vợ, thấy khăn trùm đầu của cô bị người kéo, lại có người muốn kéo giày, lập tức lưu loát nhảy từ trên xe lừa xuống, bế Ngô Hồng Nhi lên rồi xông luôn vào trong nhà. Mọi người thấy đều cười ha ha không ngừng.

Nếu là đặt ở trước kia, Hồ Quốc Đống không thể làm vậy được, cô dâu xuống kiệu phải có thời gian cụ thể, nhưng là hiện tại không xem trọng phong kiến mê tín nữa rồi, hắn cứ xông vào bên trong như vậy, mọi người cũng chỉ là cười mà thôi. Bởi vậy Ngô Hồng Nhi chưa bị làm khó dễ gì đã vào phòng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.