Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp

Chương 11: Vận khí của cô tới




Edit: Thảo My

Viêm Cảnh Hi liếc anh một cái, trong mắt anh cực kỳ xa cách, giống như căn bản chưa từng gặp qua cô! 

Nhưng mà anh gọi cô là bạn học, rõ ràng cho thấy biết mới vừa cô là nói dối. 

Viêm Cảnh Hi rũ mắt, khó chịu không lấy.  

Lục Mộc Kình nhìn gương mặt cô chuyển hồng, hơi gương khóe miệng lên, âm cuối nâng lên: "Quyển sách này không phải của cô sao?"  

Viêm Cảnh Hi có lẽ còn không thể khống chế tâm tình như trong tưởng tượng, cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu tâm tư người đàn ông trước mắt này, nhưng mà, cô không ngốc. 

"Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi nói một tiếng, nhận lấy sách của anh, lấy ra một phen không rút được, đưa mắt nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của anh, cảm thấy người đàn ông này là cố ý, thời điểm ánh mắt mang theo tức giận nhìn về phía người đàn ông này, anh lại buông lỏng tay ra.  

Anh không nhìn cô, mà là ưu nhã cao quý nói với giáo sư Dương: "Người học sinh này của anh rất có tâm, biết giáo sư Dương đặc biệt thích Lâu Lan, làm người quan trọng hơn học tập, giáo sư Dương cảm thấy được chứ?" 

Giáo sư Dương cười gật đầu tán thành: "Đúng!" 

Quyển nguyên trạng di chỉ Lâu Lan này khen ngợi cực kỳ trân quý, rất khó tìm. 

Quan trọng là, Lục Mộc Kình đang giúp Viêm Cảnh Hi nói chuyện, ông khẳng định không thể nhằm vào Viêm Cảnh Hi. 

"Tôi còn phải soạn bài, đi trước, có cơ hội mời Dương lão sư ăn cơm." Lục Mộc Kình nói chuyện rất khách khí, thân sĩ ưu nhã, cao quý xa cách. 

Nhưng mà từ trên mặt giáo sư Dương toàn là mỉm cười nịnh nọt. 

Cho dù Lục Mộc Kình xoay người rời đi, cái lão đầu tính khí xấu xa quái đản này vẫn khúm núm đưa tới cửa. 

Viêm Cảnh Hi nhướng chân mày, trong đôi mắt thâm trầm tỉnh táo mấy phần. 

Cô rút ra một kết luận. 

Đàn ông họ Lục, đều không thể trêu chọc! 

Viêm Cảnh Hi thấy giáo sư Dương trở lại, cười hỏi: "Giáo sư Dương, em còn phải viết kiểm điểm không?" 

Ánh mắt giáo sư Dương quái dị liếc mắt đánh giá Viêm Cảnh Hi một cái, như là vẫn kéo ra nụ cười cứng ngắc: "Vận khí cô tới."  

"Ừ?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc những lời này của ông, chẳng lẽ giáo sư Dương hiểu lầm người đàn ông vừa rồi có quan hệ với cô?

"Đi học đi, dù sao cũng đừng đến trễ." Giáo sư Dương khó được giọng nói dịu dàng như vậy.  

Mặc kệ nó?  

Cô thuận lợi không viết kiểm điểm là tốt rồi. 

Viêm Cảnh Hi ra cửa, đi tới phòng học, thấy người đàn ông mới đến kia liền đi đến trước mặt anh. 

Cô cố ý thả chậm tốc độ, giữ một khoảng cách với anh.  

Đột nhiên, người đàn ông kia dừng bước, sườn mắt, liếc xéo cô, ánh mắt thâm thúy như mực.  

Viêm Cảnh Hi nhìn về phía sau mình, không có ai, vậy hẳn là anh đang nhìn cô. 

Chờ cô quay đầu lại nữa, nhìn anh sải bước đi tới phía cô, trong nội tâm có loại khó chịu không sao nói rõ được. 

Viêm Cảnh Hi thẳng tắp ưỡn thẳng lưng, nghiêng thân thể đi, dán vào trên mặt tường, vuốt cằm, tận lực làm cho mình duy trì trấn tĩnh.

"Cô là giáo viên?" Lục Mộc Kình hỏi, giọng nói không lạnh không nhạt.  

Viêm Cảnh Hi thật là có chút tức giận, nhéo lông mày một cái. 

Anh không phải đã biết cô là học sinh sao? Nói như thế, là cố ý buộc tội cô. 

Bởi vì cảm giác bị anh chế nhạo, ngược lại không hề mất tự nhiên nữa, Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, tròng mắt, sáng ngời, thanh âm rất nhẹ nhàng khoan khoái đúng lý hợp tình trả lời: "Học sinh!"  

Trong mắt thâm thúy Lục Mộc Kình nổi lên một tầng sương mù màu sắc huyền ảo say lòng người, phản xạ ra lấm tấm nhiều điểm ánh mặt trời, óng ánh dị thường. 

"Vậy cô ở trước mặt tôi cố ý nói thành giáo viên là muốn lưu lại cho tôi một ấn tượng tốt?"  

Thanh tuyến của anh hướng lên trên, mang theo ái muội hỏi. 

Trên mặt Viêm Cảnh Hi nóng lên, tim giống như đập lỡ một nhịp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.