Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

Chương 3




Editor: Béo

Beta: LinhNhi

Tống Âm đã đặt chuông đồng hồ báo thức vào buổi tối hôm qua. Đúng bảy giờ sáng, đồng hồ đeo tay bên gối rung lên.

Bị đánh thức, cô vẫn còn có chút mệt mỏi, ngáp ngáp vài cái, nhưng vẫn dứt khoát đứng lên. Dù sao cũng ngủ nhờ trong nhà người ta, nếu thức dậy quá muộn thì sẽ không ổn. Hơn nữa, dù sao thì anh ấy cũng đã thu nhận cô cả đêm, nên Tống Âm muốn đi làm bữa sáng cho anh, coi như là một báo đáp nhỏ.

Sau khi vội vàng vệ sinh cá nhân trong nhà vệ sinh, cô đi ra ngoài. Còn chưa đi đến phòng bếp đã nghe thấy có tiếng động truyền tới. Không nghĩ đến anh còn dậy sớm hơn cả mình.

Giang Tu Viễn đang chiên thịt xông khói ở trong phòng bếp.

Những tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, rọi vào khuôn mặt góc cạnh của anh.

Rõ ràng là mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, trên tay còn cầm một chiếc thìa nhưng lại đẹp trai như diễn viên trong phim thần tượng.

Tống Âm không nhịn được thở dài trong lòng, sau đó bước qua, nhẹ giọng hỏi:

“Có cần em giúp gì không?”

Giang Tu Viễn không quay lại nói: “Lấy giúp anh hai chiếc đĩa lại đây.”

Tống Âm lập tức mở tủ bát ra, trong tay cầm hai chiếc đĩa, rất nghe lời đứng một bên chờ. Mùi thơm của thịt xông khói cùng trứng gà lan khắp phòng bếp.

Hai người không ai nói chuyện, rất im lặng, nhưng không khí không hề ngượng ngùng, ngược lại còn mang theo chút cảm giác ấm áp.

Bọn họ một người nấu một người đợi như vậy, nhìn giống như… là đôi vợ chồng mới cưới.

Khi ý nghĩ kỳ quái này vụt qua, Tống Âm nhất thời cả kinh, gương mắt rất nhanh nóng lên.

Đồng thời, cô nghĩ về trò chơi tình yêu và nhà sản xuất mà mình từng chơi, combo Lý oán giận của Lý Trạch.

Đần độn, ngu ngốc, không tỉnh táo!

A! Nhất định là cô còn chưa tỉnh ngủ, đồ óc mơ hồ, không tỉnh táo cho nên mới có thể có những suy nghĩ mơ mộng hão huyền như thế!

Tống Âm cố gắng hết sức xua đi cái ý nghĩ đó.

“Xong rồi.” Giang Tu Viễn tắt bếp, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở phía sau, khóe môi chậm rãi nhếch lên, mang theo ý cười.

“Sao thế?” Tống Âm bị anh nhìn chăm chăm.

Giang Tu Viễn không nói chuyện, nhận chiếc đĩa từ tay cô, để thịt xông khói và trứng gà vào.

Sau đó, anh không nhanh không chậm trả lời: “Tóc mái của em, có ba nhúm vểnh lên, giống....”

Anh suy nghĩ một lát, có gắng tìm từ để hình dung: “Giống như vịt Koduck.”

Đây là bộ Anime duy nhất mà anh đã xem qua, nên ấn tượng sâu sắc hơn một chút.

Nói xong, Giang Tu Viễn nhìn thấy cô gái nhỏ hai má trắng nõn từng chút một đỏ lên, dần dần ửng đỏ đến cả mang tai. Cùng với tóc mái vểnh lên, trông càng đáng yêu hơn.

Tống Âm:?!? Không nhất thiết phải hình dung cụ thể như thế chứ?

Cô nhớ lại một chút, là con vịt Koduck trong 《 Pokemon》 kia chỉ biết đi lung tung kêu cạc cạc cạc. Con vịt kia chỉ làm cho người ta cảm thấy rằng ngoài đần độn thì vẫn là đần độn đấy!

Trên đời này, chắc chẳng có người con gái nào thích bị mang ra so sánh với con vịt ấy cả!

“Em bưng đồ ăn ra bàn đây.”

Cô vội vàng chạy ra phòng khách, đặt đĩa xuống, phi nhanh đến nhà vệ sinh soi gương.

Một nhúm tóc mái ở giữa trán vểnh lên, đúng là rất đần, rất ngu si.

Cô mở vòi nước, lấy tay nhúng nước lạnh, sau đó vỗ vào nhúm tóc mai đang vểnh lên, vuốt vuốt xuống, cuối cùng nhìn cũng ổn hơn.

Trở lại phòng khách, Giang Tu Viễn đã ngồi trước bàn cơm. Anh từ từ dùng thìa chấm một chút mứt hoa quả, phết lên hai mảnh bánh mì đưa cho cô.

Tông Âm nhận lấy, cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt chua của mứt lan tỏa ở đầu lưỡi làm cô càng vui vẻ hơn. Vì đây là vị dâu tây mà cô thích nhất.

“Nhà em mới thuê ngủ đã quen chưa?”

Trong khoảnh khắc im lặng, đột nhiên Giang Tu Viễn hỏi một câu.

Tống Âm gật gật đầu, nuốt bánh trong miệng rồi trả lời: “Rồi ạ.”

Giống như nhớ đến cái gì đó, cô cười cười, vui vẻ nói: “Anh có biết không, phòng ở em thuê lần này ở ngoài ban công còn có thêm vài chậu hoa Dành Dành vải len sọc. Nghe chị Miêu Miêu nói rằng, đó là do chủ cũ để lại cho người thuê sau. Chờ hai tháng nữa, hoa sẽ nở. Đến lúc đó e sẽ mang vài chậu qua tặng cho anh, đặt ở trong phòng sẽ rất thơm.”

Vài chậu hoa Dành Dành cũng có thể vui như thể sao? Giang Tu Viễn bị giọng nói vui mừng của cô làm vui lây, cũng hơi nhếch khóe môi: “Được.”

Trong lúc ăn sáng, hai người còn nói chuyện một lúc, sau đó anh đi bệnh viện làm việc.

Bây giờ còn chưa đến tám giờ, người mở khóa còn chưa đến. Tống Âm nghĩ là sẽ đứng ở cửa chờ. Chủ yếu là chủ nhà đi ra ngoài, một mình cô ở lại sẽ không tiện.

Giang Tu Viễn không đồng ý, nói: “Em cứ ở đây chờ đi. Bao giờ đi thì giúp anh khóa cửa lại là được.”

Tống Âm cũng không từ chối lời mời, chào tạm biệt anh.

“Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Sau khi anh đi, căn phòng im ắng, chỉ còn lại mỗi mình cô.

Tống Âm nhàn rỗi không có việc gì, bưng bát đĩa vào phòng bếp rửa, rồi lại lau sạch để lên chạm bát.

Dù Giang Tu Viễn không có ở đây thì Tống Âm cũng không thể làm bừa được. Cô rất có quy củ ngồi trên sô pha ở phòng khách, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh đánh giá.

Cách lắp đặt bày biện thật rất đơn giản. Đồ đạc được sắp đặt có thứ tự ngăn nắp, nhìn qua rất giống như một người đã ở một thời gian dài rồi.

Tống Âm cúi đầu, nhìn vào đôi dép lê cỡ to mình đang đi.

Trong nhà ngay cả dép lê của nữ cũng không có sẵn, vậy chắc là anh... vẫn còn chưa có bạn gái đâu nhỉ.

Nghĩ như vậy, Tống Âm có chút vui vẻ, nhưng ngay lập tức cô ý thức được mình vì điều này mà vui vẻ là không đúng, rất không bình thường!!!

Mặc kệ Giang Tu Viễn có hay không có bạn gái thì cũng chẳng liên quan gì đến cô hết.

Cái ý nghĩ vừa rồi của cô giống nữ chính ác độc trong trong tiểu thuyết, đặt nó ở hiện thực thì bạn có thể nôn đến Bắc Mỹ.

Tống Âm im lặng kiểm điểm và suy nghĩ ở trong lòng.

Chờ đến chín giờ, cuối cùng thợ sửa khóa cũng thong dong xách theo hòm dụng cụ đến.

“Thật xin lỗi Tống tiểu thư, bắt cô đợi cả đêm.”

“Không sao ạ, mạng người quan trọng hơn.” Tống Âm liên tục xua tay.

Cửa chống trộm cao cấp không dễ mở lắm. Thợ sửa khóa dùng tua vít vặn một lúc lâu, giằng co hơn nửa tiếng mới mở được.

Tống Âm trả tiền, tiễn thợ sửa khóa ra cửa, đúng lúc Lâm Miêu Miêu đến, thấy thế thuận miệng hỏi: “Em xảy ra chuyện gì thế?”

“Hôm qua em đi ra ngoài mua đồ, quên cầm theo chìa khóa.” Cô thành thật trả lời.

Lâm Miêu Miêu tháo balo LV trên lưng xuống hỏi: “Thế tối hôm qua em ngủ ở khách sạn à? Chị nói em này, hiện tại rất nhiều khách sạn không an toàn. Nói không chừng trong phòng còn đặt máy quay lén đấy. Dạo này báo chí đưa rất nhiều tin. Em có thể bắt xe đi thẳng tới nhà chị mà, cũng chỉ mất có hơn hai mươi phút đi đường thôi.”

“Em không ở khách sạn.” Tống Âm mấp máy môi.

“Hả? Vậy em ở đâu?” Lâm Miêu Miêu khó hiểu hỏi.

“Thì, em ngủ ở nhà đối diện.” Tống Âm hơi do dự, chậm rãi nói: “Nhà của Giang Tu Viễn. Lúc em đứng bên ngoài không vào được, đúng lúc anh ý vừa tan làm trở về.”

Lâm Miêu Miêu càng kinh ngạc hơn, đôi mắt hạnh cũng mở to hơn.

Cô mở miệng, giọng nói thậm chí có chút thích thú: “Âm Âm, hai người quay lại rồi à?”

Lại nói, người đại diện đều không hy vọng nghệ sĩ dưới tay mình yêu đương sớm, nhưng mà điều kiện của Giang Tu Viễn thật sự quá tốt, bối cảnh Giang gia cũng rất lợi hại.

Dù sao đi nữa thì bề ngoài, hai người ở cạnh nhau cũng là trai tài gái sắc, nhìn cực kỳ xứng đôi.

Lúc trước khi nghe tin bọn họ chia tay, Lâm Miêu Miêu cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì cô biết rất rõ rằng Tống Âm yêu Giang Tu Viễn bao nhiêu.

Khi đó cô thường xuyên phải quay phim, rất ít có thời gian rảnh. Dù thời gian rảnh chỉ có nửa ngày thì cô cũng sẽ đến trường tìm Giang Tu Viễn, cùng anh ấy đi ăn cơm.

Tống Âm lắc lắc đầu nói: “... Không có, chúng em không có quay lại.”

Lâm Miêu Miêu tỏ ra tiếc nuối, không sợ mà hỏi: “Vì sao thế? Lúc trước vì anh ấy không muốn em tiến vào giới giải trí, nên các em cãi nhau. Về sau không phải anh ấy đã đồng ý rồi sao? Vì sao lại… lại phải cãi nhau đến chia tay luôn vậy?”

Con ngươi Tống Âm buồn bã, nhưng ngay lập tức đổi đề tài: “Mặc kệ là vì sao. Dù sao cũng đã chia tay rồi, nhắc lại cũng chẳng có tác dụng gì. Chị Miêu Miêu, chị đến tìm em có việc gì thế?”

Lâm Miêu Miêu cũng không miễn cưỡng nữa. Hôm nay cô tới đây chủ yếu là muốn thảo luận với Tống Âm một chút về kế hoạch phát triển sắp tới.

“Em vẫn chưa có tài khoản của Xiaohongshu(*) nhỉ. Bây giờ vừa vặn đăng ký một cái đi.”

(*) Xiaohongshu: còn được gọi là RED là một nền tảng truyền thông xã hội và thương mại điện tử.

Cô lấy mấy bản hợp đồng từ trong túi ra nói: “Những thương hiệu mỹ phẩm này đã liên lạc với chị lúc em mới về nước, hy vọng em có thể thúc đẩy họ trên Xiaohongshu.”

“Bây giờ có rất nhiều ngôi sao đều Xiaohongshu, không cần giấy chứng nhận. Hơn nữa em có thể đẩy mạnh các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm, còn có thể tận dụng cơ hội đó tiếp xúc với người dân, tăng nhanh hảo cảm với người qua đường.” Cô phân tích lý lẽ.

Tống Âm nhận hợp đồng, lật xem từng cái một, hơi nhíu mày: “Những nhãn hiệu này em đều chưa bao giờ dùng qua, đưa bừa cho fan thì không tốt lắm đâu.”

Lâm Miêu Miêu không cho là đúng, cười cười: “Ôi chao, cái này có là gì. Giá trị minh tinh của Xiaohongshu đều mấy chục triệu. Ai mà không dùng kem dưỡng da mặt mấy chục vạn tùy tiện ngâm chân chứ? Những sản phẩm chăm sóc da giá rẻ dễ dùng được ưa chuộng kia, em nghĩ rằng ai dám bôi lên mặt mình không?”

Cô trợn mắt khinh thường: “Còn không phải là cầm tiền của Kim Chủ à? Phóng đại mất lương tâm.”

Tống Âm không quá bằng lòng nói: “Hiện tại tiền trong tài khoản của em còn đủ dùng, không cần phải gấp gáp nhận như vậy. Chị Miêu Miêu, em biết mình ra nước ngoài học một năm, các phương diện tài nguyên đều không theo kịp được, nhưng em lại càng muốn thông qua một tác phẩm tốt, để mọi người biết đến em.”

“Em muốn diễn bộ phim mới của đạo diễn Trần Hạo Sinh [Gió xuân say mê].”  Ánh mắt cô kiên định hơn.

Lâm Miêu Miêu nhướng mi nhìn lên, có chút kinh ngạc: “Bộ phim kia của đạo diễn Trần là câu chuyện về một người phụ nữ long đong vất vả, hình tượng nhân vật trong đó cũng không có ai phù hợp với em cả.”

Trong lòng Lâm Miêu Miêu, Tống Âm này trong sáng, khuôn mặt sáng lạn thích hợp với thể loại phim thanh xuân vườn trường nhất.

Tống Âm giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô ý nói: “Chị Miêu Miêu, chị yên tâm. Em đã xem qua nguyên tác, em cảm thấy mình có thể vào vai Sở Diêu Diêu kia.”

Nếu chính nghệ sỹ của mình đã nói như vậy, thì Lâm Miêu Miêu cũng không thể dội nước lã được, đành phải đồng ý.

“Được. Chị đi liên hệ, tranh thủ lấy cơ hội thử vai cho em.”

Nói thêm vài câu, Lâm Miêu Miêu đứng dậy đi về. Cô nhịn không được mà trước khi đi quan tâm hỏi: “Âm Âm, em... em có còn thích anh ấy nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.