Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Chương 20: Rất Muốn (10)




Rất Muốn ( 10 )

Editor: Selene Lee

—————————-

17 Like và 5 cmt cho chương mới nhé!

—————————–

Cổ tay có hoa văn kẻ ô, hình như giống kiểu áo của Trình Trì.

Ánh mắt của Âm Thư luống cuống rơi vào khúc ngăn giữa tầng cô đang đứng và tầng bên trên.

Nơi đó đã sớm không còn người, chỉ có phần tay vịn sờn cũ được ánh nắng rọi vào sáng rực rỡ.

Cô chầm chậm xoay người, uống một ngụm cà phê, đoạn mới đóng cửa phòng học lại.

Lúc xuống lầu, tâm trạng cô vô cùng hoảng hốt, không biết có phải do cà phê và cơn buồn ngủ đang “đấu tranh quyết liệt” trong đầu mình hay không, mà đầu cô như đang ở giữa kỳ Bigbang.

(Sel – Bigbang: Vụ nổ được xem là khai sinh ra vũ trụ)

Sân bóng rổ vẫn có tiếng chuyền bóng ồn ào, Âm Thư đứng từ xa nhìn sang, liền phát hiện Trình Trì đang chạy giữa, tay đập bóng, chuẩn bị vượt qua Đặng Hạo.

Lúc cô đi ngang đó, vừa lúc Trình Trì chuyển tới một hàng ghế cách đó không xa để nghi ngơi, vẫn còn thở dốc vì mệt.

Rõ ràng Đặng Hạo cũng vừa chơi xong, toàn thân cũng tắm mồ hôi, từ mặt đến tận chân. Cậu ta hỏi: “Đại biểu Ngữ Văn, sao cậu lại đến đây?”

Đôi con ngươi của Âm Thư khẽ đảo, cảm giác như cơ thể và suy nghĩ của mình như không được chính mình điều khiển nữa, ánh mắt mơ hồ rơi vào trên người Đặng Hạo: “Nãy giờ các cậu vẫn chơi bóng ở đây sao?”

“Đúng thế, sao vậy?”

“…Trình Trì cũng thế?”

Đặng Hạo quay đầu nhìn ai đó: “Tất nhiên, không thì cậu ta đi đâu được?”

Thật sao?

Mí mắt của Âm Thư khẽ nâng lên, cô nhẹ nhàng nói: “Chỉ… Chỉ… Chỉ ở đây thôi sao? Không đi đâu cả à?”

“Dạ…. Đúng rồi thưa cô”- Đặng Hạo cau mày vui vẻ “Mà có chuyện gì cơ?”

“Không có gì, xem như tôi hoa mắt đi.” – Âm Thư lắc đầu, chắc là vì ngủ không ngon nên giọng khá yếu ớt.

“Cậu qua đây, chúng ta nói nhỏ thôi… Cuối cùng là có chuyện gì?”

Đặng Hạo vừa nói vừa xít lại chỗ cô.

Bỗng từ đâu đó, một trái bóng rỗ “tông” vào lưng của Đặng Hạo, đi kèm theo là giọng nói lười biếng của Trình Trì: “Đại biểu gáo dừa đến chỗ của bọn tôi làm gì đấy?”

Người nào đó bị đập trúng thì bực bội tránh sang một bên.

Nguyễn Âm Thư nhìn về phía Trình Trì, gương mặt anh vẫn tự nhiên như cũ, gương mặt “vạn năm không đổi.”

Cô mở miệng, cũng không quan tâm anh có nghe được không: “Hình như ban nãy tôi nhận lầm người rồi.”

Trình Trì nheo mắt: “Cái gì? —— không nghe gì hết?”

Âm Thư mân môi, cười nhẹ, cũng không trả lời lại mà chỉ nói: “Các cậu nhớ vào lớp sớm một chút, tôi đi trước đây.”

Hôm nay cũng không biết vì sao mà cô không tìm được đường nữa, thiếu chút đã đi vào B2, cũng may là cô kịp tỉnh lại.

Vất vả lắm mới vào được lớp, nhìn sang phần ánh nắng chiếu lên bệ cửa sổ, Nguyễn Âm Thư thầm nghĩ về chuyện “thao thức” đêm qua, chắc cũng vì thế mà cô bị hoa mắt.

Có thể vạt áo cô thấy ở cầu thang cũng chỉ là ảo giác, kể cả phần hoa văn đó.

Đặng Hạo nói nãy giờ Trình Trì vẫn đang chơi bóng, vậy thì cứ coi như là có người đi qua đó đi. Nhưng cũng không nhất thiết phải là K, càng không nhất thiết phải là Trình Trì!

Cô lắc lắc đầu, ngồi vào vị trí của mình.

“Cuối cùng cậu cũng về rồi!” – Lý Sơ Từ cười tươi, nhìn động tác lạ của cô thì hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, đêm qua mình không ngủ nên bây giờ thấy mệt thôi.”

“Một đêm thao thức á?” – Lý Sơ Từ giật mình. “Các cậu thi lâu như vậy sao?”

“Vì ai cũng nôn hoàn thành, nên quyết định làm xong một lần luôn.”

Nguyễn Âm Thư dụi mắt, thanh âm có chút khàn: “Sơ Từ, mình mệt quá.”

Lý Sơ Từ bèn vỗ nhẹ bàn của cô: “Cậu chợp mắt một lát đi, để mình canh thầy cho.”

“Ừ.”

Còn chưa nói được thêm vài câu thì Nguyễn Âm Thư đã gục mặt lên bàn, ngủ say.

Tiết tự học không có ai quản, cô ngủ một mạch hết nửa tiếng, đến chuông báo hết tiết cũng không nghe được, may là có Lý Sơ Từ gọi dậy.

Lúc vào tiết, Âm Thư cảm thấy thật sự rất hối hận, biết vậy sáng nay cô đã xin nghỉ rồi.

Nhưng mà cô có một “skill” rất đặc biệt, chính là “luôn tỉnh táo nghe giảng”, vì thế lúc học tiết hai cô không cảm thấy buồn ngủ, Âm Thư chỉ tranh thủ nghỉ một lát trong giờ giải lao.

Ngày hôm đó cứ thế trôi đi, đến trưa, thật may là tiết cuối cùng tự học, Nguyễn Âm Thư may mắn có thể ngủ thêm một chút.

Lớp học mở đèn êm dịu, ai cũng bận rộn làm bài. Nguyễn Âm Thư đắp một chiếc khăn mát lên mặt, đoạn mới gục xuống ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, cô bất ngờ bị đánh thức.

Lúc mơ màng tỉnh giấc, trước mắt vẫn còn lớp sương mù che khuất. Âm Thư nháy mắt hai cái, cuối cùng mới thấy rõ:

Một khuôn mặt rất quen thuộc, da mịn đến mức không thấy được lỗ chân lông.

Trình Trì nhíu mày, một tay chống lên bàn cô, một tay lại giật khăn trên mặt cô ra, giơ lên vẩy vẩy vài cái: “Hay nha, đại biểu giờ học lại ngủ trong giờ học nè.”

Đầu óc cô vẫn còn lộn xộn, phải mất mấy giây sau mới kịp đáp: “… Ai ngủ hồi nào?”

“Thì chính cậu.” – Anh giơ cái khăn đến trước mặt cô, điệu bộ như quan án hỏi phạm nhân: “Chứng cứ đã rõ ràng rành, cậu còn chối cãi sao.”

Trình Trì cong mắt nhìn cô mà cười.

Nguyễn Âm Thư đưa tay lên, muốn cướp lại tấm khăn: “Mau trả lại đây.”

“Không chỉ không thừa nhận hành vị phạm pháp, còn muốn tiêu hủy chứng cứ?” – Trình Trì vòng hai tay ra sau lưng “Trước nay tôi cũng không biết đại biểu Ngữ Văn gan như vậy à.”

“Phạm pháp gì chứ, cậu đừng nói bậy có được không?” – Nguyễn Âm Thử ngẩng lên nói: “Đây là giờ tự học.”

“Giờ tự học không gọi là học sao? Chỉ cần trong lòng hiểu rõ, tự khắc ràng buộc được chính mình, cậu không nên tìm cớ như vậy nha.”

Trình Trì lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Giờ học thì ngủ mà vẫn đứng nhất khối, thật sự khiến người khác phải hâm mộ.”

“…”

Vì sao con người này lúc nào cũng vô lại như thế?

Nguyễn Âm Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải cậu cũng hay ngủ trong lớp sao?”

Dường như người kia đã sớm dự liệu cô sẽ hỏi như vậy, nhíu mày trả lời:”Bây giờ cậu sa đọa đến mức quy bản thân vào chung một loại với tôi luôn à?”

????

Lý Sơ Từ ngồi sau bật cười, kéo kéo cô: “Mặc kệ cậu ta, đừng để ý cậu ta làm gì”

Nguyễn Âm Thư gật đầu: “Không cãi lại nổi, đồ không biết phải trái.”

“Phải trái là gì?” – Trình Trì vẫn chưa chịu buông tha: “Thắng thua mới quan trọng.”

“Tan tiết rồi à?”

“Ừ, đi ăn cơm thôi.” – Lý Sơ Từ nói: “Trưa nay tụi mình ăn gì đây?”

“Ừm…”

“Ăn bánh gối đi.”- Người nào đó lên tiếng: “Ngủ có gối không bị đau đầu.”

96ee1c0c8a7cff68588d6b76cf554e46.jpg

“…”

///

Lúc ra ngoài ăn trưa với Lý Sơ Từ, Nguyễn Âm Thư thuận miệng nói: “Lát nữa mình ngủ thêm một chút nữa chắc là ổn rồi, để tắt đèn lớp, mình thích ngủ tối.”

“Vậy sao cậu không mua bịt mắt đi.?”- Lý Sơ Từ chỉ vào nhà sách cạnh đó. “Có đủ loại luôn ấy, hay là mua một cái gối nhỏ cũng được.”

Nguyễn Âm Thư cảm thấy cô nàng nói rất có lý, vì thế hai người cùng đi vào nhà sách.

Lúc cô chọn gối và bịt mắt xong, mang ra tính tiền lại gặp phải Trình Trì.

Cậu ta đang chọn tai nghe, bóng lưng cao lớn, bờ vai rộng trông rất nam tính.

Lúc chọn xong, anh quay đầu lại liền nhìn thấy cô, ngừng một chút mới nói: “Vâng lời vậy à? Thật sự đi mua gối?”

“Cậu đừng tự mình đa tình, tôi đi mua bịt mắt.”

“Mua cái nào?”

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía một cái có họa tiết ô vuông: “Cái này đi.”

Trình Trì gật đầu đi đến, giả vờ giúp cô, trên thực tế lại rút nó ra, bỏ vào một chỗ xa tầm với của Âm Thư.

Cô mím môi, nhanh chóng đi đến lấy ra một cái ở phía trước cái cũ, cười vui vẻ: “Tha’ts cú lừa nhé, tôi lấy cái này.”

Sau đó, Trình Trì trơ mắt nhìn cô ôm gối đi tính tiền.

Trưa hôm đó Âm Thư ngủ khá ngon, miễn cưỡng qua được buổi chiều hôm đó, học xong liền chạy vội về nhà, muốn làm nhanh bài tập rồi đi ngủ ngay.

Lúc ăn cơm, ba cô hỏi: ”Sao tối hôm qua con không về?”

Âm Thư gắp một cọng cải xanh: “Chúng con làm đến 6 giờ sáng mới xong, nên không kịp quay lại.”

“Vậy là tối con không ngủ?”

“Dạ.”

“Vậy tối nay ngủ sớm đi con, không phải ba đã nói rồi sao. Mấy đứa thanh thiếu niên như con bây giờ thật sự không biết coi trọng chính mình gì cả, sức khỏe là tiền đề cách mạng, không nên hành xác bản thân như vậy…”

Mẹ Nguyễn thấy chồng bắt đầu thao thao bất tuyệt thì chen ngang: “Con bé không có rảnh như ông, dù sao cũng là giải thưởng lớn, không có nhiều thời gian.”

“Giải thưởng thôi mà, đáng để liều mạng vậy sao?”- Ba Nguyễn hừ một tiếng: “Cứ cho là giải thưởng tầm cỡ quốc tế đi, nhưng mà làm xấu con gái tôi là tôi cũng không ưa… Bà biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới nuôi lớn được con bé không?”

Mẹ Nguyễn híp mắt cười trừ: “Nghe nói mấy đứa hoàn thành rất sớm, may mắn sẽ có giải đấy.”

Lòng Âm Thư khẽ gợn sóng, đối với cô thật ra tiền thưởng không là gì. Nhưng công sức mọi người đổ vào nhiều như vậy, hẳn là có thể được đền đáp xứng đáng chứ?

“Lúc nào có kết quả hả con?”

“Chắc cũng sắp rồi mẹ, khoảng một tuần ạ.”

Tối hôm đó 9 giờ Âm Thư đã đi ngủ, hôm sau cô tỉnh giấc lúc 6 giờ sáng, rửa mặt tỉnh táo rồi đi học.

Hiếm khi mới thấy chủ nhiệm lớp-Kiều Dao xuất hiện trong lớp tự học, bà nói: “Các em dừng tay một chút nào, sáng nay ban giám hiệu có thông báo mới. Kỳ thì sắp đến rồi, lớp tự học cần có người quản lý, chỉ cần ngồi trên bục xem thôi, làm cái gì cũng được.”

“Các em xem thử có muốn tham gia không? Hoặc là đề cử một ai mà các em thấy ổn. Đến ghi danh với lớp trưởng nhé, cô sẽ xem xét sau.”

Nói xong bà liền rời đi, tiết ba vừa tan, lớp trưởng đã đi khắp nơi “thăm viếng”: “Ai muốn làm quản lý lớp tự học không?”

Lúc đi ngang qua Trình Trì, cậu ta cười cười. Mà Đặng Hạo lúc đó cũng đang chán chết, bèn tiến đến hỏi anh với vẻ bà tám: “Thế nào, Trì ca, cậu muốn làm không? Mặt cậu hiện chữ sứ giả địa ngục nhen, tôi đảm bảo là cậu mà lên, cả cái lớp không nghiêm túc mới là lạ!”

Trình Trì bẻ khớp tay, cười nhạt: “Cũng được đấy.”

Đặng Hạo vốn chỉ nói đùa: WHAT????

“Cậu… Cậu vừa nói cái gì? Thật hay đùa vậy?”

“Nghiêm túc.” Cùi chỏ chống lên bàn, anh ra vẻ hơi nghiêng về phía trước. “Ngủ trong giờ tự học hả? Tôi càng thích xen vào.”

Nguyễn Âm Thư:…?

—————————–

Tác giả lảm nhảm: Trình Trì, dùng công mưu tư, quả không hổ là con trai mẹ : ))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.