Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Chương 16: Rất Muốn ( 6 )




Rất Muốn ( 6 )

Editor: Selene Lee

Hôm nay Valentine của các nàng thế nào rồi?

Chúc các nàng một Valentine vui vẻ nhé. Nàng nào có crush thì mau đi tỏ tình thôi.

Hôm nay Valentine Sel post 2 chương nhé.

Mọi người đừng quên 15 like và 3 cmt cho chương 18 nha

—————————

Nguyễn Âm Thư hồn nhiên không hề biết mình đã bị quy nạp vào phạm vi “có hứng thú”. Chẳng qua chỉ là cô cảm thấy, Trình Trì này… Quả thật quá rảnh rỗi.

Một ngày nghỉ đã kết thúc, Nguyễn Âm Thương lại lao vào tiếp tục thời kỳ “tương ái tương sát” với đề thi.

( Tương ái tương sát – 相爱 相 杀: Yêu nhau lắm cắn nhau đau )

Buổi trưa lại thấy máy bay giấy, Ngụy Thành vội vã chạy đến hỏi nhỏ: “Chúng ta phải làm gì?”

“Có thể hỏi cách làm.” – Nguyễn Âm Thư tháo chiếc máy bay xuống.

“Cậu có gì muốn hỏi không?” – Triệu Bình cũng tham gia vào.

Nguyễn Âm Thư lắc đầu: “Gần đây thì không, tôi tự cố gắng được.”

Sau đó cô ân cần hỏi: “Các bạn có gì muốn hỏi à? Tôi viết lên dùm cho.”

” Vậy thì…” – Trong ánh mắt của Ngụy Thành ẩn hiện sự tham lam. “Cậu hỏi người đó, có thể giúp chúng ta giải toàn bộ đề được không?”

Triệu Bình nghe vậy thì nhíu mày: “Như vậy hình như không ổn lắm?”

“Có gì mà không ổn?” – Ngụy Thành hỏi. ” À mà các cậu nghĩ xem, người này là nam hay nữ? “

” Làm sao mà đoán được? ” – Phúc Hiền tiếp lời. ” Nhưng mà dựa theo tỉ lệ phần trăm mà nói thì khả năng người này là nam sẽ lớn hơn, dù sao thì con gái giỏi tự nhiên cũng không nhiều. “

” Là nam thì càng tốt, nhất định hắn ta có ý đồ gì đó, không thì ai lại rảnh mà chơi cái trò này? ” – Ngụy Thành đứng bật dậy. ” Hỏi thử xem hắn ta muốn cái gì! “

” Cũng không nhất định phải có mục đích mà.”- Nguyễn Âm Thư đang cầm bút nhỏ giọng nói. ” Có lẽ cậu ấy cảm thấy rảnh rỗi, hoặc là mấy vòng trước phát huy không tốt nên muốn tham gia vào chung kết một chút thôi.”

Ngụy Thành lắc đầu, nói với vẻ đầy kiên định: “Tôi không tin trên đời lại có người cao thượng như vậy, Lôi Phong thời hiện đại hả? Có mà mơ!”

( Lôi Phong: 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc)

Đối với quan điểm này của Ngụy Thành, mọi người phê bình kín đáo, bắt đầu nhỏ giọng tranh cãi.

“Còn không thì bây giờ tôi lên chực sẵn, ở dưới đây mọi người viết thư gửi lên, lấy di động làm ám hiệu. Lúc người kia kéo dây lên tôi sẽ chạy đến nhìn hắn.”

Ngụy Thành vừa nói vừa ra vẻ muốn đi.

“Đâu cần phải làm thế chứ, vì sao phải để người kia giải hết đề?”

“Tôi cũng thấy vậy, chúng ta không nên lên đó. Dù sao việc tranh giải cũng là của chúng ta, tự chúng ta cũng có thể giải mà.”

“Hơn nữa tự giải sẽ cảm thấy tự hào hơn.”

Ngụy Thành đáp lại với vẻ không phục: “Nhưng tôi muốn chúng ta khai thác toàn bộ khả năng của người kia, như vậy không phải sẽ nhanh có giải hơn sao? Mấy chục vạn tiền thưởng đó, người kia giỏi như vậy, sao chúng ta phải mất công giải?”

Mấy người trong phòng nhìn nhau, ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì.

Mọi người biết đa số học sinh Nhất Cao đều có thành tích tốt và điều kiện gia đình khá giả, nhưng trong 5 người thì Ngụy Thành lại không được như vậy, nên tự khắc quan điểm sẽ khác nhau.

Mọi người đều không nghĩ số tiền kia lớn hay quan trọng, nên ai ai cũng bình tĩnh suy nghĩ, chủ yếu là rèn luyện chính mình.

Ngụy Thành thấy mọi người im lặng thì cười khàn: “Tôi và các cậu không giống nhau, số tiền đó đối với tôi rất lớn, đủ cho cả nhà tôi sinh hoạt trong cả một năm. Cơ hội tốt như vậy, dù có chết tôi cũng phải lấy về!”

Mọi người đều im lặng, nhưng là vì những lý do khác nhau. Có người cảm thấy lúng túng, người thì không biết phải mở lời như thế nào, người lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cuối cùng Nguyễn Âm Thư lên tiếng: “Mình hiểu cảm giác của cậu, nhưng cậu đã nghĩ, nếu kết quả ngược lại thì sẽ làm gì chưa?”

Ngụy Thành ngẩn người nhìn cô.

“Chúng ta cũng không phải chưa từng lên đó, nhưng đều không thấy người, không phải sao. Người đó rõ ràng không muốn lộ diên, chúng ta phải cố chấp như vậy để làm gì?”

Giọng nói của cô dịu dàng trong trẻo, khiến cho mọi người trấn tĩnh lại.

“Cứ cho người này là nam đi, nhưng người ta giúp người không cần trả ơn. Chúng ta cứ khăng khăng tìm người cho bằng được, biết đâu người ta lại cảm thấy không được tôn trọng, không hỗ trợ nữa thì sao?”

Triệu Bình nghe xong cũng gật đầu: “Bây giờ chúng ta rất tốt, thỉnh thoảng hỏi vài câu cũng khiến cậu ta vui vẻ. Biết đâu hỏi quá nhiều sẽ khiến cậu ấy khó chịu thì sao? Mất nhiều hơn được đó!”

Phúc Hiền cũng nói giúp: “Từ ban đầu tôi đã cảm thấy người này cố tình dùng máy bay giấy là đã không muốn ra mặt rồi, nếu không sao không trực tiếp đến tìm chúng ta? Cũng đâu có phạm tội gì đâu?”

Ngụy Thành im lặng một lúc rồi thở dài, đi về vị trí ngồi: “Được rồi, chúng ta không đi nữa.”

Căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có, Nguyễn Âm Thư viết vài chữ trên giấy.

Cô nói với Triệu Bình: “Ngụy Thành là kiểu người đặt lợi ích lên trên hết, chúng ta giảng giải đạo lý với cậu ta cũng vô ích thôi, chi bằng giải giải được mất. Cậu ta cảm thấy mình bất lợi, tất sẽ dừng lại thôi.”

“Cậu thật là thông minh!” – Triệu Bình cảm thán, sau đó tò mò hỏi: “Cậu đang viết gì vậy?”

Âm Thư nghĩ mình và mọi người cũng nên dành cho người kia một sự tôn trọng, vì thế cô hỏi: “Chúng tôi phải xưng hô với cậu như thế nào đây?”

Một lát sau, máy bay giấy mang câu trả lời được ném xuống:

Bên trên chỉ có một kí tự đơn giản: K.

///

Thời gian K xuất hiện không cố định, thường sẽ là buổi trưa hoặc buổi chiều. Một tuần chừng hai đến ba lần, lúc đến sẽ ném máy bay xuống để ra hiệu mình có mặt, thời gian còn lại đều lặng mất tăm.

Mỗi khi nhìn thấy chiếc máy bay giấy ngoài cửa sổ, Nguyễn Âm Thư đều có cảm giác như mình đã quay về thời gian trước, liên lạc còn tùy duyên, gặp mặt phải nhờ phận.

Ban đầu cô còn muốn tìm hiểu, nhưng dần dà Âm Thư cũng đã yên lặng tiếp nhận, không cảm thấy tò mò như trước nữa.

Mà thời gian K xuất hiện cũng không dài, có khi nửa chừng đã biến mất, vô cùng bí ẩn.

Ngày hôm nay cậu ta cũng không xuất hiện, may mắn là Âm Thư không có gì để hỏi, nhưng vì giải nhiều quá nên máy in đã hết sạch giấy.

Cô bèn thu dọn cặp sách, đi mua giấy mới.

Tiệm sách cổ văn có riêng một tủ trưng bày Paperang, mà ở cạnh đó có một tủ trò chơi, bên trong có rất nhiều thể loại game khác nhau.

Lúc cô đi ngang đó, chợt nghe có tiếng người ập đến: “Giả bộ không thấy tôi sao?”

Âm Thư dừng lại, quay người liền thấy Trình Trì.

Ánh đèn khẽ chiếu vào đỉnh đầu của anh, mái tóc đen ướt đẫm một nửa, trong tay còn cầm gậy, đứng nghiêng người dựa vào tủ kín nhìn cô chăm chú.

Hôm nay trông cậu ta không giống nam chính manga, mà là xã hội đen của phim hành động.

Cậu ta đứng ở giữa tủ máy tin và tủ game, không biết là mua cái gì.

Nguyễn Âm Thư tròn mắt tự minh oan: “Là tôi không thấy cậu.”

Nói xong liền cảm giác như mình đã chào hỏi rồi, bèn cầm giấy đi tính tiền.

Người vừa nãy nói chuyện với cô bây giờ đanh đứng cạnh quần thanh toán, áo khoác đã cởi xuống, bên trong chỉ mặt độc mỗi một cái áo thun đen, đường cong cơ bắp lộ ra vô cùng đẹp mắt.

Cậu ta còn cố ý đứng cạnh quầy đặt gáo nước, cười cười nói: ” Bây giờ đã thấy chưa? “

Nguyễn Âm Thư: “…”

Cô cứ tưởng là Trình Trì đã tha cho mình, không ngờ cậu ta lại càng ngày càng tệ hơn.

—–

Ngày hôm sau, giờ học gần cuối là giờ Ngữ Văn. Ân Tiệp – giáo viên Ngữ Văn bèn giảng lại phần bài tập hôm trước, sau đó dặn dò kỹ càng: ” Hôm nay bài về nhà của các em là bài thi chính tả. Bây giờ còn đủ thời gian thì các em hoàn thành luôn trên lớp, tránh để về nhà quá nhiều bài. “

” Âm Thư phụ trách cho cô nhé. “

” Dạ. “

Nguyễn Âm Thư gật đầu, đứng dậy phát bài cho mọi người.

Bài thi lần này cô giáo bảo cô chọn từ ra để đọc cho mọi người điền vào câu.

Hoàn toàn không khó, chỉ là củng cố một chút kiến thức thôi.

Bởi vì là tự cô ra nên Âm Thư làm xong rất nhanh, chỉ cần 5 phút đã xong, cô bắt đầu suy nghĩ không biết buổi trưa sẽ ăn gì.

Chuông tan học vang lên thì đa phần mọi người cũng đã hoàn tất, nhưng còn vài người chưa xong, vì thế Âm Thư đứng bên cạnh đợi một lúc.

Tính tình của cô thật sự không nôn nóng nên lúc chờ đợi cũng không cảm thấy khó chịu gì, cũng không thúc giục, chỉ đơn giản là chờ đợi.

Trời đã về trưa, mọi người đã tranh nhau đi cướp cơm, bài thi nộp lên thêm không ít.

Nguyễn Âm Thư đếm bài xong, nhìn lên liền thấy Trình Trì đang cầm bút, cúi đầu chăm chú, không biết đang viết cái gì.

Dưới tay cậu ta là bài tập…

Thật á?

Ý nghĩ này khiến cô ngạc nhiên lắm, nhưng sau đó nghĩ lại một chút…Nếu như gần đây Trình Trì thật sự học hành nghiêm túc, thì chắc hẳn mấy bài này cũng có thể làm được một ít.

Âm Thư bèn đi đến sau lưng anh, có ý nghĩ muốn đọc thử bài của Trình Trì một chút.

Cô len lén dùng mũi chân đá vào ghế của anh một cái, hỏi dò: ” Cậu đang làm bài sao? “

Trình Trì quay đầu lại rất nhanh, hương quất thơm mát hòa lẫn vị thuốc lá liền ập đến, mí mắt khẽ nhướng: ” Cậu đá tôi? “

” Không có. ” – Âm Thư mỉm môi, cảm thấy người này là đang đánh trống lãng.

” Tôi thấy cậu vừa làm thế. “

” Tôi chỉ muốn xem thử bài cậu thôi, trong cậu rất nghiêm túc. “

Hôm nay cô búi tóc lên cao, mái ở phía trước đã dài ra một chút, nhưng chỗ cắt vẫn như ẩn như hiện.

Càng nhìn càng giống gáo dừa, nhưng lại mang đến cảm giác thiếu nữ đầy trẻ trung.

Trước kỳ Trình Trì vẫn luôn cảm thấy kiểu mái trên lông mày rất kỳ quặc, nhất là với nữ sinh…

Nhưng hôm nay nhìn cô, anh lại thấy…

Không biết phải nói như thế nào nữa.

Âm Thư đưa tay ra nói: “Thu bài.”

Trình Trì gật đầu: “Được.”

Đoạn anh đẩy bài thi đến, Nguyễn Âm Thư xích lại gần thì trợn mắt phát hiện ——

Cậu ta không phải đang làm bài, mà là vẽ một hình người trên giấy!

“Nhưng mà…” – lúc này con người thiếu đòn nào đó mới nói. “Tôi đang vẽ cậu, có nộp được không?”

Ở phía dưới bức tranh còn có một hàng chữ, nhưng cậu ta viết quá ẩu, Âm Thư phải nheo mắt mãi mới đọc được:

Nguyễn Nguyễn Gáo Dừa Nhỏ.

9cf67892066740d14acaf4f0151cb469.jpg

“…”

Người này… Người này…

“Bởi vì tóc của cậu, nên mới có danh hiệu này đó.” – Anh nói bâng quơ.

Âm Thư bèn đưa ánh mắt lên nhìn tiếp: Nhân vật được vẽ theo kiểu chibi, gương mặt tròn lớn, hai mắt to, trến trán còn có đám tóc mái cắt nham nhở…

Nguyễn Âm Thư tuyệt không muốn thừa nhận: ” Đây mà là tôi à? “

“Ai nói không phải? Không giống à.”

Âm Thư cố gắng nén cơn giận xuống, nghiến răng nói: “Một chút cũng không giống!”

Nhìn cô bây giờ như một chiếc lông chim nhỏ khuấy động lòng người.

Trình Trì đứng dậy, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Bởi vì khoảng cách quá gần, Âm Thư thậm chí còn thấy được đôi mắt màu hổ phách và cái mũi cao của anh.

Còn cả hai hàng mi dài.

Trình Trì đút hai tay vào túi, sống lưng hơi cong, thanh âm phát ra vẫn còn mang theo lười biếng:

“Nhìn xem có chỗ nào không giống…”

Tác giả lên tiếng: Ô hay! Đồ không biết xấu hổ! Đồ lưu manh !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.