Chỉ Muốn Ở Bên Anh

Chương 35: CHƯƠNG 35 CHÚNG TA LÀM LẠI TỪ ĐẦU NHÉ




CHƯƠNG 35 CHÚNG TA LÀM LẠI TỪ ĐẦU NHÉ

Chỉ cần nhìn bóng dáng, Phó Nhi Thương liền có thể biết được ngay lúc này ở đầu phố, cái người đang bước đi vô định kia, không phải ai khác mà chính là Cố Thanh Hà!

“Tài xế, dừng xe! Dừng xe!”

Giây phút nhìn thấy Cố Thanh Hà, cả người Phó Nhi Thương liền vô cùng kích động, bắt đầu hét to lên.

Tài xế không hề chú ý, liền vội vàng đạp thắng xe lại, cuối cùng ở trên còn đường đông nghịt người qua lại dừng xe lại.

“Ai! Cậu cẩn thận chút! Qua đường phải để ý chứ! Cậu muốn chết hay sao!”

Tài xế vẫn ngồi ở ghế lái, hoàn toàn không thể hiểu nổi, cái người đàn ông trước mặt này rốt cuộc là nghĩ gì nữa, chạy nhanh như vậy ở trên đường quốc lộ, lẽ nào anh ta không sợ xe ở hai bên đường chạy đến đâm vào anh ta hay sao chứ?

Đúng là điên rồi mà!

Nghĩ đến đây, tài xế vội vàng muốn vứt đi cái mối quan hệ với người đàn ông này, đạp chân ga lái thẳng đi luôn.

Lúc này, Cố Thanh Hà chỉ còn vài bước nữa là liền đến lễ đường nơi vốn dĩ sẽ diễn ra lễ cưới của cô và Lục Minh Dân.

“Cố Thanh Hà!”

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên sau lưng Cố Thanh Hà.

Đối với Cố Thanh Hà mà nói, cái cô phải làm đó là phải đích thân đến lễ đường ngay, đem chuyện hủy bỏ lễ cưới hỏi Lục Minh Dân cho rõ ràng.

Thế nhưng, vượt ngoài dự liệu của Cố Thanh Hà, đó là người đàn ông trước mặt lại giống như điên rồi vậy, từ bệnh viện đuổi theo tới tận đây.

“Anh điên rồi sao? Phó Nhi Thương!”

Cố Thanh Hà nhìn thấy Phó Nhi Thương đang tập tễnh bước đến trước mặt mình, Cố Thanh Hà chỉ cảm thấy trái tim mình giống như đã vỡ ra rồi vậy.

“Cố Thanh Hà, đừng đi, đừng rời xa tôi được không? Em đã khôi phục lại kí ức rồi, vậy thì có thể ở lại bên cạnh tôi được không? Chúng ta có thể làm lại từ đầu!”

Mắt của Cố Thanh Hà nhìn thẳng về phía Phó Nhi Thương, trong ánh mắt đã tràn đầy sự bi thương thống khổ.

“Xin lỗi….Phó Nhi Thương…Lục Minh Dân đã lừa anh rồi! Kí ức của tôi hoàn toàn chưa hề khôi phục, bây giờ tôi phải đi tìm Lục Minh Dân, tôi không thể ở bên anh được!”

Cố Thanh Hà đẩy Phó Nhi Thương đang ở trước mặt ra.

Đối với Cố Thanh Hà mà nói, từ đầu đến cuối cô đều chưa hề chuẩn bị sẵn sàng việc chấp nhận Phó Nhi Thương.

“Xin lỗi!”

Cơ thể Phó Nhi Thương vốn vẫn chưa hồi phục, vừa rồi lại bị Cố Thanh Hà đẩy một cái như vậy, cả người đều không hề đứng không vững, mất đi trọng tâm ngã xuống đất.

Cố Thanh Hà liền dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phó Nhi Thương, cắn môi, cuối cùng vẫn là bất chấp mà rời đi, nhanh chóng từ trước mặt Phó Nhi Thương chạy đi.

Lúc mà Phó Nhi Thương khó khăn lắm mới bò dậy được thì đã không nhìn thấy, Cố Thanh Hà rốt cuộc đã chạy theo hướng nào rồi nữa.

Lúc này, Phó Nhi Thương thực sự đã không còn cách gì nữa rồi, thế nhưng trong lòng anh rất rõ, đó chính là Cố Thanh Hà chắc chắn là đến lễ đường tìm Lục Minh Dân rồi, bây giờ cũng chỉ có thể tìm thấy bóng hình của Cố Thanh Hà ở lễ đường mà thôi.

Trong lòng Phó Nhi Thương anh hi vọng, lần này Lục Minh Dân có thể lại giúp đỡ anh một lần nữa, cho dù theo Phó Nhi Thương thấy thì yêu cầu như vậy là có chút quá đáng.

Mà ở chỗ Cố Thanh Hà, rất nhanh, đã đến lễ đường rồi.

Lúc này, cả lễ đường đã được trang trí thành hình dạng chuẩn bị cử hành lễ cưới rồi, thế nhưng ở trong một góc, hình như có một đám công nhân đang tháo bỏ hết những thứ trang trí đó đi, thế nhưng nhìn qua đồ trang trí đều là kiểu dáng vô cùng rực rỡ.

“Lục Minh Dân…Lục Minh Dân! Anh đang ở đâu!”

Cố Thanh Hà giống như điên rồi vậy, bắt đầu ở trong lễ đường, tìm bóng dáng của Lục Minh Dân.

Cuối cùng, không biết là vì Lục Minh Dân trùng hợp đi từ ngoài vào, hay là vì nghe thấy giọng của Cố Thanh Hà nữa.

Giây phút mở cánh cửa của lễ đường ra, anh ta và Cố Thanh Hà bốn mắt nhìn nhau, ngây ngốc nhìn đối phương.

“Em…sao lại đến đây…”

Với sự xuất hiện của Cố Thanh Hà, Lục Minh Dân tỏ ra vô cùng khó hiều, trong lòng nghĩ, rốt cuộc là vì sao Cố Thanh Hà lại không ở bệnh viện cùng với Phó Nhi Thương mà phải chạy đến nơi này.

“Thanh Hà…anh…”

Nhìn qua, dáng vẻ của Lục Minh Dân là vô cùng khó xử, tầm mắt của anh ta quét qua mặt của Cố Thanh Hà một lượt, rồi dừng lại trên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô.

“Lục Minh Dân, em hỏi anh, có phải anh nói với Phó Nhi Thương em đã khôi phục kí ức rồi không? Ý nghĩa của việc anh kêu công nhân tháo dỡ hết mọi thứ ở trong đây, lẽ nào nói là anh muốn hủy bỏ lễ cưới sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của Cố Thanh Hà, Lục Minh Dân cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Cố Thanh Hà.

“Thanh Hà…chuyện không phải như em nghĩ đâu…thế nhưng…quả thực là anh đã hủy bỏ lễ cưới rồi…. tất cả họ hàng bên đó… anh đều đã gọi điện thoại một lượt rồi… bây giờ… khách khứa đều sẽ không đến tham gia lễ cưới của chúng ta nữa đâu…Thanh Hà… chẳng còn lễ cưới nào nữa đâu…”

Nghe thấy Lục Minh Dân nói như vậy, trong nháy mắt, trái tim của Cố Thanh Hà giống như bị đâm mạnh một nhát vậy.

“Tại sao?”

Lục Minh Dân do dự rất lâu, không hề nói gì cả, giống như đang suy nghĩ gì đó vậy, cuối cùng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Thanh Hà.

“Thanh Hà, chuyện này, em hãy nghe anh nói, theo anh thấy, người mà em yêu nhất chắc là Phó Nhi Thương chứ không phải là anh.”

“Không!”

Cố Thanh Hà nghe thấy Lục Minh Dân nói như vậy, bắt đầu cố gắng chống đối.

“Người em yêu là anh! Thật sự là anh!”

“Không phải như vậy! Thanh Hà, em không thể lừa anh, càng không thể lừa dối bản thân mình, nếu như em thật sự không yêu Phó Nhi Thương thì sau khi nghe thấy Phó Nhi Thương xảy ra tại nạn, em sẽ không vội vàng đi đến bệnh viện, sẽ càng không lo lắng ở trong bệnh viện một ngày một đêm như vậy, đến quần áo còn chẳng kịp thay đâu! Em thừa nhận đi, người em yêu chính là Phó Nhi Thương! Anh hi vọng sau khi anh rời đi, em có thể tìm thấy hạnh phúc thật sự của em, Phó Nhi Thương mới là hạnh phúc của em!

Nói đến đây, trong nháy mắt, hốc mắt của Lục Minh Dân, dường như chợt rơm rớm nước mắt.

Cố Thanh Hà nghe thấy Lục Minh Dân nói như vậy, thế nhưng lại chẳng hề phản bác lại.

Lặng lẽ nhìn Lục Minh Dân, cuối cùng, nước cứ chầm chậm chảy xuống từ trên khuôn mặt của Cố Thanh Hà.

Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên, có một hình dáng xuất hiện ở lối vào chính chỗ cửa ra vào của lễ đường.

Lục Minh Dân dù cách đó rất xa, nhưng chỉ nhìn một cái liền nhận ra ngay, người đó chẳng phải ai khác mà chính là Phó Nhi Thương.

Anh ta nhẹ nhàng ra dấu về phía Phó Nhi Thương, thế là Phó Nhi Thương đang dè dặt, tiến thoái lưỡng nam đứng ở đó mới dám thở nhẹ ra một hơi, từ từ bước đến chỗ của Cố Thanh Hà và Lục Minh Dân.

Rất nhanh, Phó Nhi Thương đã đứng trước mặt Lục Minh Dân và Cố Thanh Hà.

Có thể nhìn ra, Phó Nhi Thương đã rất vội vàng đuổi theo Cố Thanh Hà, bởi vì vết thương ở chân vẫn chưa lành, lúc này, bộ đồ bệnh nhân trên người anh đã thấm đẫm mồ hôi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.