Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em

Chương 9




Địa điểm: Khúc ngoặt trong hẻm nhỏ

Mức độ đỏ mặt:Lúc này là tự ghi chép về bản thân, không có chuyện đỏ mặt.

Nội dung ghi chép:Đã vào kỳ nghỉ hè, điều này có nghĩa là mỗi sáng tôi không cần vùng vằng bò dậy từ trên giường nữa, tháng ngày tươi đẹp sẽ tiếp tục kéo dài.

Thành thật mà nói, đến lúc kết thúc học kỳ trước, vẫn bị túm với Mông khỉ vào trong mấy tin đồn bát quái, tôi đã được thao luyện đến cảnh giới mắt điếc tai ngơ, thậm chí đã thành thói quen. Dù sao, trong cái lớp dân số đông đảo này, đã đạt tới trạng thái "Song túc song phi" nhắc tới tôi thì phải nói đến cô ấy, mà đã nhắc đến cô ấy thì nhất định sẽ lan man đến tôi.

Tôi đành chịu thiệt, cứ để bọn họ nói đi! Huống chi, tôi cảm thấy cùng Mông khỉ dính vào một chỗ, so với dính vào với đứa con gái khác vẫn tốt hơn nhiều lắm... Được rồi! Tôi thừa nhận mình có cảm tình với Mông khỉ hơn mấy đứa con gái khác, hơn nữa mỗi khi thấy tầm mắt của cô ấy chống lại tầm mắt của tôi, khuôn mặt kia sẽ đỏ lên khiến cho tôi thấy thật là... tim đập thình thịch!

Tôi nghĩ, vấn đề của tôi rất lớn!

Song vấn đề lớn nhất là, mấy hôm nghỉ hè này, tôi thậm chí còn có chút nhớ nhung bộ dáng đỏ mặt của Mông khỉ, tình huống như vậy thực sự khiến tôi bắt đầu mắc ói.

Đúng rồi! Quên không bổ sung một chút, hôm nay vừa từ bên ngoài về, từ xa lại trông thấy một bóng lưng trông rất giống Mông khỉ, đuổi đến khúc ngoặt trong hẻm, đã không thấy người đâu, về nhà hỏi mẹ có ai tới tìm tôi hay không, mẹ lại nói không có, tôi nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi.

Thật là đáng sợ! Chẳng lẽ trình độ quen thuộc của tôi đối với cô ấy, đã đến nông nỗi xuất hiện cả ảo giác?

*********

"Cậu giống như... mệt chết đi được ấy?"

Vẫn nhà tang lễ đó, vẫn căn phòng nghỉ của nhân viên đó, vẫn thời gian nghỉ trưa đó, vẫn là hai vị thợ trang điểm cho thi thể đó, thời gian dành cho chuyện phụ nữ bắt đầu mở màn.

Mí mắt dưới có quầng thâm nhàn nhạt, Lâm Dĩ Trân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp một cái, trên mặt đầy buồn ngủ cùng mệt mỏi.

Ô ô... Cô thực hối hận, thực sự thực sự hối hận mà! Sao hôm qua cô lại giống như ăn phải gan hùm tim báo, đuổi Thủy Thần ra ngoài chứ? Cái người đã làm chuyện đó, thực sự là cô sao? Mặc dù phương thức có vụng về, thủ đoạn không đủ, nhưng cô muốn theo đuổi hắn cơ mà, chứ không phải muốn đuổi hắn đi!

Qua tối ngày hôm qua, hắn nhất định sẽ rất tức giận, không muốn gặp lại cô nữa đúng không? Thực ra thì sau khi tâm tình cô bình phục, suy nghĩ tỉnh táo lại, trong lòng đã vạn phần hối hận, cả đêm không sao ngủ được, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể làm lại từ đầu nữa.

"Y Đình, mình sai lầm rồi!" Giọng nói hối tiếc vang lên, cô thực giống như đưa đám.

"Xảy ra chuyện gì? Nói nghe coi, mình nghĩ cách cho cậu!" Nghe vậy, Hoàng Y Đình vội vàng quan tâm hỏi thăm, thực sự bị vẻ mặt thê thảm của cô dọa cho.

Nhìn cô bạn một cái, Lâm Dĩ Trân vạn phần khổ sở kể lại chuyện ngày hôm qua một lần, giọng nhỏ dần đi,hốc mắt ửng đỏ nói: "Y Đình, Thủy Thần anh ấy nhất định rất tức giận, không hiểu tại sao mình lại đuổi anh ấy ra ngoài đúng không?"

"Ách... Cái này thì...." Cười khan liên tiếp, không biết nên trả lời thế nào, cô đâu phải là Thủy đại pháp y, làm sao đoán được suy nghĩ của loại người biến thái chứ!

"Cậu không cần trả lời, mình biết mà!" Cúi đầu tiếp tục khổ sở.

Tối hôm qua, khi cô nghe được tiếng gầm của người kia ở ngoài cửa, chính là lúc tâm trạng tồi tệ nhất, đương nhiên không thể ngoan ngoãn mở cửa được, sau đó không bao lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nữa. Sau đó, lúc cô hối hận mở cửa, đã không thấy người đâu cả.

Trên thực tế, cô chưa từng thấy hắn cao giọng gầm thét với người khác như vậy, cho dù là lúc mất hứng, nhiều nhất cũng chỉ lạnh lùng chọc ngoáy một câu, chưa từng giống như tối hôm qua.

Hắn.... nhất định là tức nổ người rồi!

Đồng tình nhìn cô, Hoàng Y Đình không nhịn được đề nghi, "Dĩ Trân, cách theo đuổi bây giờ của cậu quá mức uyển chuyển cũng quá mức không có thủ đoạn, cách『hung tàn 』quá cậu lại không dám, cứ như vậy không biết mất bao lâu nữa? Như vậy đi! Cậu cứ trực tiếp tỏ tình thẳng thắn, một lần định sống chết luôn cho xong!"

Thành thật mà nói, cô gần như có thể khẳng định Thủy Thần có ý với cô nàng hay xấu hổ này, nhưng thực không hiểu sao một người đàn ông đường đường như anh ta lại không chủ động bày tỏ chứ. Nhưng mà, nếu mà đàn ông không muốn làm người tỏ tình trước, vậy cũng chẳng sao, dù sao phụ nữ hiện đại rất mạnh mẽ, con gái tỏ tình trước cũng đâu có sao chứ!

Huống chi, nếu tỏ tình thất bại, cũng có thể chết sớm mà đi siêu sinh, sớm dời mục tiêu đi săn người khác, tránh cho đỡ lãng phí thời gian, đúng không?

"Trực, trực tiếp tỏ tình?" Bị làm cho sợ đến cà lăm, Lâm Dĩ Trân nghĩ đến phải tỏ tình trước mặt hắn, gương mặt lại hồng như mây đỏ cuối chân trời.

Nhớ năm đó, cô mặc dù cũng đã tỏ tình rồi, nhưng là dùng cách viết thư, không phải là mặt đối mặt nói hết tâm ý với hắn, đương nhiên sẽ không ngượng ngùng lúng túng.

Nhưng hôm nay, muốn cô mặt đối mặt nói mình thích hắn? Không chừng cô còn chưa mở miệng, chỉ mới nhìn thấy hắn thôi cũng té xỉu luôn rồi ấy chứ!

"Có gì không thể? Anh ta có đón nhận cậu hay không, giải quyết luôn một câu, còn đỡ hơn phải lo được lo mất như cậu bây giờ, tâm trạng bất ổn!" Hắc hắc cười không ngừng, Hoàng Y Đình trái lại cảm thấy đây là phương pháp hữu hiệu nhanh gọn nhất.

Biết cô ấy nói không sai, sóng nhiệt trên khuôn mặt của Lâm Dĩ Trân vẫn không sao biến mất nổi, song dưới sự giựt dây khích lệ của Hoàng Y Đình, tính tình e lệ không khỏi tăng thêm mấy phần dũng khí, đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên sống chết một lần luôn không thì ——–

"Mông khỉ, tôi đến giao lưu tình cảm với cậu đây!" Cánh cửa của phòng nghỉ, bỗng chốc thò ra một cái đầu treo một nụ cười nhiệt tình.

"Vương Chí Cương?" Kinh ngạc kêu lên, Lâm Dĩ Trân có chút kinh ngạc.

"Come on baby!" Khuôn mặt dương cương có chút thâm tím ngoắc ngoắc ngón tay với cô, cười đến là vui vẻ: "Ra ngoài xây dựng tình hữu nghị với tôi, thế nào?"

Nghe ra hắn tựa hồ muốn nói chuyện riêng với mình, Lâm Dĩ Trân không cự tuyệt, gật đầu ra hiệu với Hoàng Y Đình xong, nhanh chóng hộ tống hắn bước ra ngoài.

"Tìm tôi có việc sao?"Đi tới một góc vắng người, cô hơi đỏ mặt hỏi thăm.

"Mông khỉ, có thấy vết thương trên khóe miệng tôi không?" Chỉ vết thương nơi khóe miệng mình, vẻ mặt Vương Chí Cương đầy ai oán.

"Thấy, thấy rồi." Cho nên... thế nào? Cậu ta tới tìm cô chỉ vì muốn để cô xem vết thương? Đừng nói là vết thương kia của cậu ta vẫn chưa đến mức độ phải khâu vá lại, cho dù có thực sự cần vậy, từ trước đến nay cô đều khâu cho người chết, không nên đến tìm cô chứ!

"Mông khỉ, bạn học bao nhiêu năm, sao cậu chẳng biểu lộ quan tâm gì cả?" Bất mãn.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân không khỏi ngẩn ngơ, mặt khẽ đỏ lên, vội vàng "Thuận theo dân ý" biểu đạt tình bạn học, "Ách... Là bị thương lúc bắt tội phạm sao?"

"Nếu vì thế mà bị thương, tôi còn cam tâm tình nguyện một chút." Thực đáng than thở.

"Vậy?" Rốt cuộc cậu ta muốn nói gì?

"Thành thật mà nói, đây là chiến tích lưu lại do ẩu đả với tú tài huynh lúc nửa đêm." Gãi gãi đầu, Vương Chí Cương cười toe toét nhìn về phía cô.

"Đánh nhau? Với Thủy Thần?" Giống như là nghe được chuyện gì nghìn lẻ một đêm lắm, Lâm Dĩ Trân mở to mắt.

"Còn không phải sao!" Vuốt khóe miệng bị thương, giờ cảm thấy mình đúng là bạn chí cốt.

"Thủy Thần đó?" Đơn giản là khó mà tin được, vạn phần kinh ngạc tăng thêm âm lượng hỏi lại lần nữa.

"Chính là Thủy Thần đó đó!" Nặng nề gật đầu, Vương Chí Cương nhìn cô, cười đến là quỷ dị.

Cái người tên Thủy Thần tế bào vận động yếu ớt, từ trước đến giờ chỉ lo động khẩu không động thủ, động não không động thân đó, hắn mà cũng tìm người đánh nhau? Thế này, thế này... thế này...

"Làm sao có khả năng?" Bật thốt lên sợ hãi, Lâm Dĩ Trân không cách nào tưởng tượng nổi lắc đầu mãnh liệt.

"Đương nhiên là có thể, tú tài huynh tìm người ta ẩu đả cũng đâu phải lần đầu tiên!" Cười toe toét tiết lộ bí mật.

"Không phải lần đầu tiên?" Ngơ ngác ngây ngốc hỏi.

"Đúng vậy! Không phải lần đầu tiên, nhưng mà cũng còn chưa đạt đến trình độ 『vô tam bất thành lễ 』*. Cười dò xét một cái, không ngần ngại tiết lộ một chút căn nguyên của mỗ đại pháp y.

*vô tam bất thành lễ: chưa được ba lần thì không thành lễ.

Hơi giật mình nhìn chằm chằm cậu ta, Lâm Dĩ Trân trợn mắt níu lưỡi, bị cái loại "Văn bí" quá mức kinh người này khiến cho sợ không nói lên lời.

Thấy vậy, Vương Chí Cương xoa xoa cằm, lặng lẽ cười không ngừng, trực tiếp quăng trách nhiệm lên đầu cô."Mông khỉ, đây đều là do cậu ban tặng đấy!"

Do, do cô ban tặng?

Huyết khí "Ào" một tiếng dâng trào, cô bắt đầu nói lắp. "Liên.... liên quan gì... gì đến tôi chứ? Tôi đâu có... đâu có làm gì..."

"Sao lại không liên quan?" Hú lên quái dị, Vương Chí Cương không cho cô thoát tội. "Hôm qua lúc tú tài huynh đến chỗ cậu lấy đồ, tâm tình rất là tốt, ai ngờ hơn mười giờ tâm trạng lại trở nên tồi tệ, lôi tôi ra 『Binh bốp chát 』. Mông khỉ, nói! Cậu làm chuyện thiên lý bất dung, hay là bội tình bạc nghĩa gì với cậu ta hả?"

"Tôi, tôi nào có..." Lắp bắp lắc đầu phủ nhận, Lâm Dĩ Trân lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả mang tai cũng hồng chẳng ra cái gì.

Thiên lý bất dung? Bội tình bạc nghĩa? Đừng nói là cô không thể nào bội tình bạc nghĩa với hắn được, mà cô căn bản cả cơ hội bội tình bạc nghĩa với hắn cũng không có ấy!

"Nếu không có, vậy sao ngày hôm qua đánh xong rồi, phát tiết hết buồn bực xong, cậu ta lại phun ra một câu『phụ nữ, thật là khó hiểu 』hả? Nhất định là cậu chọc đến tú tài huynh của chúng ta rồi, không cho phép phủ nhận!" Bất kể thế nào, Vương Chí Cương vẫn đinh ninh muốn đổ thừa cho cô.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hoàn toàn không nói nên lời, Thủy Thần hắn... hắn quả nhiên cho rằng cô thực khó hiểu, nói không chừng còn không muốn qua lại gì với cô nữa...

Nghĩ đến đây, tim bỗng dưng quặn thắt, cô khổ sở, hốc mắt cũng phiếm hồng.

"Này! Mông khỉ, cậu... cậu... cậu đừng có khóc với tôi mà!" Rõ ràng thấy hốc mắt của cô đột nhiên phiếm hồng, Vương Chí Cương bị làm cho sợ đến mức kêu lên lắp bắp, đời này sợ nhất là nước mắt đàn bà.

Không phải loại người bưng mặt là khóc lên luôn, Lâm Dĩ Trân cố nén nước mắt, bộ dáng đáng thương khiến cho Vương Chí Cương nhìn vào, trong lòng cũng không đành, lập tức không khỏi buồn bã than thở một tiếng.

"Aiz,... hai người các cậu rốt cuộc là làm sao vậy? Tú tài huynh mỗi lần đụng phải cậu, lúc về đều âm dương quái khí tim tôi đánh nhau."

"Tôi quen cậu ta lâu như vậy, cũng chỉ thấy cậu ta có tâm trạng tồi tệ đến mức muốn tìm người động thủ như vậy có hai lần, mà hai lần đó hết lần này tới lần khác hình như đều có chút liên quan đến cậu, khiến cho tôi thực sự không thể không nghi ngờ giữa hai người có gian tình gì đó mà tôi không biết!"

"Hai, hai lần?" Kinh ngạc trực tiếp bỏ qua hai chữ "Gian tình" trong miệng cậu ta, tròng mắt phiếm hồng của Lâm Dĩ Trân lại kinh ngạc mở to, không hiểu nổi cậu ta nói một lần khác Thủy Thần đánh nhau vì cô là ở đâu ra?

"Không sai! Hai lần!" Giơ hai ngón tay lên, hắn nháy mắt mỉm cười tiết lộ. "Lần thứ hai là tối qua, về phần lần đầu tiên, chính là khi cậu đột nhiên chuyển trường sau khi nghỉ hè hồi đó."

"Lúc tôi chuyển trường sau kỳ nghỉ hè?" Giống như con sáo đá lặp lại lời của cậu ta, Lâm Dĩ Trân hoàn toàn ngây ngốc.

"Còn không phải vậy!" Buồn bã dò xét cô một cái, Vương Chí Cương thực bi phẫn, "Ngày đầu tiên tựu trường, lúc giáo viên tuyên bố cậu chuyển trường, tú tài huynh liền âm dương quái khí cả buổi, cuối cùng, tôi chẳng qua dùng cái giọng nhung nhớ nhắc tới cậu một chút trước mặt cậu ta thôi, cậu ta đột nhiên giống như cái nút khởi động đầu đạn hạt nhân bị nhấn xuống, trực tiếp kéo tôi ra quần một trận, hại tôi lúc ấy thực loạn chẳng hiểu ra sao một phen." Chậc! Hôm nay nghĩ lại mà lòng không ngừng chua xót, thì ra là tú tài huynh coi hắn là búp bê đặc biệt dành để trút giận.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân đã kinh ngạc đến không nói thành lời, hoàn toàn không hiểu nổi trong lòng Thủy Thần đang nghĩ gì?

Lúc nghỉ hè, cô biết cha mẹ sắp dọn về miền Nam, mình đương nhiên cũng phải chuyển trường, lúc ấy, trong lòng cô sớm đã âm thầm thích Thủy Thần, dưới sự xúc động, viết thư tỏ tình với hắn, hy vọng hai người dù một nam một bắc, vẫn có thể liên lạc.

Trong thư tỏ tình, cô viết nếu như hắn đồng ý, hãy tới chỗ hẹn, cô sẽ chờ hắn, nhưng... Hôm đó, cô từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng của hắn.

Hắn cự tuyệt!

Lấy số lượng con gái hắn đã cự tuyệt qua, hắn không xuất hiện ở chỗ hẹn, cô có thể dự liệu được, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở!

Kỳ nghỉ hè năm đó, cô ôm tâm trạng tỏ tình mà bị cự tuyệt chuyển trường, từ đó chưa từng gặp lại hắn.

Cho đến giờ hơn mười năm sau rồi, cô vì công việc mà trở lại Đài Bắc, một lần nữa xuất hiện cùng một chỗ với hắn, mặc dù cảm giác động tâm với hắn vẫn không hề thay đổi, nhưng lại vì từng có kinh nghiệm bị từ chối mà chậm chạp không dám bày tỏ tình cảm.

Nhưng hôm nay, Vương Chí Cương lại nói Thủy Thần vì cô mà làm chuyện khác thường vậy.... Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra? Trong lòng Thủy Thần rốt cuộc đang nghĩ gì?

Càng nghĩ càng không hiểu, Lâm Dĩ Trân hoang mang.

Thấy cô giật mình thất thần, không biết đang suy nghĩ gì, Vương Chí Cương không khỏi cười, "Mông khỉ, tú tài huynh đối với cậu rất đặc biệt nha!"

Đặc, đặc biệt? Thủy Thần đối với cô rất đặc biệt?

Đôi mắt ngấn nước hơi giật mình nhìn khuôn mặt dương cương tươi cười, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy cậu ta cười gian mở miệng ——

"Đúng rồi! Quên nói cho cậu, tình trạng của tú tài huynh..." Quệt quệt vết thương trên khóe miệng mình, Vương Chí Cương vẻ mặt đắc ý, "Thảm hơn tôi nhiều!"

Nhìn chằm chằm vết rách ứ máu kia, Lâm Dĩ Trân giống như nghĩ đến điều gì, không nói hai lời, nhanh chóng xoay người chạy vào trong nhà tang lễ, không lâu sau lại thấy cô cầm túi vội vã chạy ra, đón một chiếc taxi đi về phía viện kiểm định, quá trình xảy ra nhanh như sấm chớp.

Nhìn bóng chiếc xe màu vàng nhanh chóng rời đi, anh chàng cảnh sát nhiệt tình không khỏi vừa vuốt cằm vừa cười nói: "Thì ra trừ coi bói ra, mình còn có thể đổi sang nghề mai mối!"

Hỏng bét! Cô chỉ muốn chạy đến coi thương thế của hắn thế nào, lại quên mất hắn có thể căn bản không muốn gặp cô.

Bước tới bên ngoài phòng thí nghiệm, nhìn cánh cửa được đóng chặt kia, Lâm Dĩ Trân trong lòng thấp thỏm bất an, mấy lần định bước vào, lại sợ không được hoan nghênh mà lùi bước.

Rầy rà một lúc xong, cuối cùng, cô cũng lấy hết dũng khí lặng lẽ đẩy cửa vào, chỉ thấy người đàn ông bên trong đang cúi đầu không biết viết thứ gì, chưa phát hiện sự có mặt của cô.

"Thủy, Thủy Thần..." Ngập ngừng lắp bắp, nhỏ giọng gọi người.

Giọng nói này... Mắt đẹp nhíu lại, Thủy Thần ngẩng đầu lạnh liếc cô gái trước mặt, vẻ mặt nhạt đến mức khiến người ta không nhìn ra nổi đáy lòng hắn đang nghĩ gì?

"Mông khỉ, hoan nghênh!" Giọng nói mỏng lạnh tuy nói hoan nghênh, nhưng giọng lại đầy châm chọc.

Chẳng qua, khi khuôn mặt hắn đập vào mí mắt, Lâm Dĩ Trân lập tức hít một hơi, căn bản không còn lòng dạ nào chú ý tới thái độ của hắn có tốt hay không, lập tức hoảng sợ kêu lên ——–

"Cậu, cậu... mặt cậu sao lại biến thành như vậy?" Nửa bên mặt xanh xanh đỏ đỏ, khóe miệng cũng có vết rách, so với Vương Chí Cương còn thảm hơn mấy lần.

Nghe vậy, một ngụm tức tối của Thủy Thần lúc tối qua vốn tưởng là được nghe tỏ tình, ai ngờ lại bị cô đuổi ra khỏi cửa nhất thời dâng trào, giọng điệu châm chọc nhất thời biến thành lạnh lẽo: "Đây đúng là một vấn đề hay ho! Tôi cũng đang muốn tự hỏi bản thân, tại sao lại biến mình thành như vậy đây?"

Đáng chết! Hai lần tâm trạng tồi tệ đến mức muốn tìm người phát tiết nguyên nhân đều do cô cả, hắn không muốn còn có lần thứ ba, lần thứ tư, vân vân không thể đếm nổi thêm nữa.

Hôm nay, nhất định phải giải quyết xong chuyện!

Gấp đến độ không kịp xấu hổ, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn, luống cuống tay chân cúi đầu lật đông lật tây lục lọi bên trong chiếc túi có in tên hiệu thuốc, "Cậu chờ một chút, tôi vừa mới đi hiệu thuốc mua mấy thứ thuốc... A! thấy rồi! Loại này trị vết thương rất hữu hiệu... Còn cả loại này nữa, nghe dược sĩ nói làm tan máu tụ rất tốt..."

Sao trước khi cô ấy tới, lại đến hiệu thuốc mua một đống thuốc?

Thấy cô hai ba cái đã nhảy ra một đống thuốc bôi, ánh mắt nhàn nhạt nguy hiểm của Thủy Thần hé một nửa, nhẹ giọng hỏi thăm: "Cậu biết chuyện tôi bị thương?" Mông khỉ này, căn bản là có chuẩn bị mà đến.

"Ách..." Động tác khựng lại, mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng giải thích, "Là... là Vương Chí Cương nói cho tôi biết..."

"Cậu ta còn nói gì nữa?" Tròng mắt sắp nheo lại thành một đường thẳng.

"Không có, không có..." Vội vàng lắc đầu, không dám thú nhận toàn bộ.

Chẳng hiểu tại sao, cô có một loại cảm giác mãnh liệt, nếu như cô thú nhận cô cũng biết chuyện ẩu đả hơn mười năm trước kia, kết cục của Vương Chí Cương sẽ rất bi thảm.

Thật không có sao? Ánh mắt hoài nghi bén nhọn quét nhìn cô, Thủy Thần còn vô cùng nghi hoặc.

Bị nhìn cho hoảng loạng Lâm Dĩ Trân bất ổn trong lòng, đến khi tầm mắt dời đến khuôn mặt của hắn, hết thảy bối rối bất an trong nháy mắt đều bi ném ra sau gáy, vẻ mặt lo lắng kêu lên: "Cậu đừng động đậy, tôi giúp cậu bôi thuốc, dược sĩ nói thuốc này rất hữu hiệu..."

Lấy ra một tuýp thuốc bôi, cô quên mất tâm trạng ngượng ngùng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Thủy Thần lên, tỉ mỉ đem thuốc bôi nhẹ nhàng thoa lên vết ứ sưng, thực giống như sợ chỉ mạnh tay một chút thôi sẽ khiến hắn hỏng mất.

Mông khỉ này bị ngốc sao? Hắn ẩu đả xong về nhà, đã sớm tự mình xử lý qua vết thương trên mặt, chẳng nhẽ lại còn chờ cô đặc biệt đến mua thuốc bôi cho hắn sao.

Trong bụng giễu cợt thầm nghĩ, nhưng khi trên mặt cảm nhận được lớp thuốc mỡ mát lạnh cùng với ngón tay cô tỉ mỉ thoa lên, môi mỏng vẫn không tự chủ được mà nhếch lên, tâm trạng của Thủy Thần thoáng chốc tốt đẹp trở lại.

Được rồi! Nể tình vẻ mặt cô đau lòng vì vết thương của hắn, tha thứ cho chuyện tối hôm qua chẳng những không tỏ tình, còn đuổi hắn ra khỏi cửa vậy.

"Vương Chí Cương thật là, sao lại đánh cậu ra nông nỗi này chứ?" Càng nhìn càng đau lòng, Lâm Dĩ Trân không nhịn được oán giận. Cho dù là Thủy Thần chủ động tìm cậu ta đánh nhau, cậu ta cũng phải biết người này căn bản là tú tài văn nhã, ngay cả đánh cầu lông còn thua cô thê thảm, còn đánh đấm gì được? Hạ thủ phải nhẹ tay một chút chứ!

"Cậu đau lòng?" Nhíu mày, cố ý hỏi khiến cho cô trở tay không kịp.

Oành!

Có người huyết khí dồn hết lên trên mặt, hoảng hốt lo sợ, không biết nên đáp lại thế nào cứng đơ tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ với một đôi mắt đẹp.

"Tôi, tôi, tôi..." Làm sao giờ? Cô nên thuận thế nói "Đúng vậy", sau đó tỏ tình luôn một lần định rõ giang sơn, hay là đánh chết không thừa nhận, tiếp tục nhìn cô gái khác xuất hiện bên cạnh hắn mà khổ sở buồn lòng muốn chết?

Kinh ngạc nhìn hắn, tất cả suy nghĩ xẹt qua, đáy lòng cô rất rõ ràng, bỏ qua lần này, cô có thể không bao giờ có dũng khí nữa.

"Phải!" Hít sâu một hơi, cô lớn tiếng trả lời, mặt hồng như vệt đỏ ửng nơi cuối trời, ráng đỏ mê người, thẹn thùng xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Ánh mắt thâm trầm lóe lên, Thủy Thần chậm rãi tiếp tục hỏi tới: "Tối hôm qua, sao lại đuổi tôi?"

"Bởi vì, bởi vì tôi... tâm trạng của tôi không tốt..." Cúi đầu, nhỏ giọng tiếp chiêu.

Tâm tư chuyển động, hiểu ngay ra nguyên nhân khiến cô buồn bực, nhưng vẫn muốn ép cô chính miệng thừa nhận. "Sao lại không tốt? Cậu buồn bực chuyện gì?"

"Cậu với tiểu thư xinh đẹp đi ăn tối với nhau, còn tới nói với tôi tâm trạng cậu rất tốt, cho nên tôi... cho nên tôi thực buồn bực..."

Cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân mình bị đuổi ra ngoài, Thủy Thần nhất thời im lặng. Nguyên nhân mà tâm trạng của hắn rất tốt tất cả đều bởi vì một cô nàng hay xấu hổ hướng nội, hoàn toàn không liên quan gì đến vị "tiểu thư xinh đẹp" kia cả.

Đến tột cùng, là do suy nghĩ logic của hắn có vấn đề, dễ làm cho người ta hiểu lầm ý tứ của hắn, hay là năng lực lý giải của cái cô Mông khỉ này trình độ chỉ đến mức nhi đồng mẫu giáo?

Tóm lại, bất kể là do bên nào xảy ra sai sót, tổng kết lại chỉ có một câu —- sự ăn ý giữa bọn họ cần phải được tăng cường!

Trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ, trên mặt Thủy Thần vẫn không chút gợn sóng, tiếp tục hừ lạnh ép hỏi: "Tôi và cô gái khác đi ăn tối, cậu buồn bực gì chứ?"

Ngực thắt chặt, nhịp tim nháy mắt đập gia tốc, Lâm Dĩ Trân ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhỏ giọng nhưng rõ ràng lên tiếng. "Em thích anh, cho nên lúc thấy anh ở chung với cô gái khác, trái tim em sẽ rất khổ sở, vô cùng vô cùng khổ sở."

"Phải không?" Cuối cùng cũng lấy được đáp án mình muốn, Thủy Thần chậm rãi nở nụ cười.

"Phải!" Cho là hắn không tin, càng sợ hắn sẽ cự tuyệt, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt gật đầu mãnh liệt, nhanh chóng đè thấp giọng hô lên. "Nếu như... nếu như anh vẫn chưa có bạn gái bên cạnh, vậy có thể... có thể suy nghĩ đến em chứ? Em thực sự thực sự rất thích anh..." Tình cảm này, mười mấy năm trước đã được chôn vùi, nhưng vẫn chưa từng khô héo.

Mười mấy năm trước, cô bị cự tuyệt, giờ mười mấy năm sau, cô có thể được chấp nhận chứ? Có thể sao?

Để một người hướng nội xấu hổ như cô tỏ tình với đàn ông, nhất định là phải phát động dũng khí rất nhiều đây? Cuối cùng cũng mở miệng nói thích hắn, rất tốt! Vô cùng tốt!

Trầm ngưng nhìn vẻ như sắp khóc lại vừa xấu hổ của cô, Thủy Thần cười: "Được!"

Được? Hắn nói được? Cô có nghe lầm không vậy?

Mở to mắt nhìn hắn, Lâm Dĩ Trân không dám tin vào lỗ tai của chính mình nữa, không nhịn được hỏi lại một lần: "Anh, anh nói là.... được?"

"Đúng vậy!" Gật đầu một cái, trong mắt Thủy Thần tràn ngập ý cười. "Anh nói được."

Hắn nói được! Hắn thực sự nói được!

Một nỗi vui mừng khôn xiết khổng lồ không sao hình dung nổi đánh thẳng vào cô, Lâm Dĩ Trân không thể tin được đây là sự thật, niềm vui cùng mừng rỡ tràn ngập khiến cho cô không nhịn được mà rơi xuống những giọt nước mắt mong muốn được toại nguyện.

"Cám, cám ơn... cám ơn... em vui quá... thực sự cám ơn anh...." Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng nói cám ơn.

Trong tình cảnh này, không nên nói cám ơn chứ? Mông khỉ này có lầm hay không vậy?

Lắc đầu, than thở, đứng dậy kéo cô gái đang khóc hưng hức vào trong lòng, cúi đầu đối diện với ánh mắt ngước lên xấu hổ của cô, Thủy Thần cong lên một nụ cười mỏng lạnh mang theo sự lôi cuốn.

"Mông khỉ, đế thưởng cho dũng khí của em, em có thể giành lấy một phần lễ vật từ trên người anh, tự mình lấy." A... Cô ấy có dám không? Hắn mỏi mắt mong chờ đấy!

Lễ vật? Lâm Dĩ Trân ngẩn người, may mà lúc này ăn ý không tệ, nhìn cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, gương mặt nhất thời như lửa cháy lan trên đồng cỏ hồng thành một mảng.

Hắn, hắn là ý đó sao? Phải không? Chắc là đúng rồi... phải, phải lấy phần lễ vật này sao? Rất xấu hổ nha! Nhưng mà... nhưng mà cô rất muốn mà...

"Không muốn sao?" Thấy cô chỉ lo đỏ mặt nhìn môi hắn, lại trước sau không có động tĩnh gì, Thủy Thần hừ cười lành lạnh nói: "Nếu không muốn, vậy anh thu hồi!"

"Không! Em, em muốn!" Vừa nghe thấy hắn không cho, Lâm Dĩ Trân gấp đến độ bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được bản thân mình nói cái gì, mắc cỡ đến mức muốn đập mình một gậy luôn cho rồi.

"Muốn thì tự mình tới, anh cho em năm giây." Giảo hoạt cười một tiếng, bắt đầu đếm ngược. "Năm, bốn, ba...."

"Chờ, chờ một chút! Chậm đã, em... em bắt.... em bắt đầu đây..." Lắp bắp tuyên bố.

"Cứ việc tới!" Giương nụ cười mong đợi.

Tim thình thịch nhảy loạn, nhìn cặp môi mỏng khiến cho người ta mơ màng, cô hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, theo bản năng níu chặt lấy áo hắn, cuối cùng nhón chân, chậm rãi ghé lại gần hắn, hai bờ môi cuối cùng cũng nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Là như thế này sao, không sai chứ?

Môi hồng khẽ run run đặt lên môi hắn, Lâm Dĩ Trân hồi hộp đến mức đầu biến thành một đống nước tương, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghĩ vậy.

"Mông khỉ, em tưởng em đang dán salonpas sao?" Cứ dán vào như vậy chẳng động đậy gì, coi là cái gì?

Nhẹ thốt ra lời bất mãn, Thủy Thần than thở, trước khi cô kịp phản ứng lại, chiếm lấy quyền chủ động, bắt đầu công kích bờ môi đỏ mọng đầy xúc cảm ấm áp kia. Cuối cùng, càng thêm xấu xa hé hàm răng, không mạnh không nhẹ cắn lên bờ môi mọng kia một ngụm, thừa dịp cô hơi đau hé miệng ra, càng thêm rầm rộ sôi nổi xông vào, không khách khí chút nào công thành chiếm đất.

Cho đến một lúc lâu lâu sau, hắn mới dừng lại vì hụt hơi, nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì kích tình lửa nóng mà mơ hồ của cô, môi mỏng cong lên một vệt cười cực kỳ đắc ý.

Năm ngôi sao, phá kỷ lục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.