Trong lúc ngủ mơ mồ hôi Tử Điệp tuôn ra đầm đìa, thường thường bất an vặn vẹo thân mình, nàng thấy Lạc Hàn một thân đầy huyết đứng bên thảo nguyên , miệng hô tên của nàng, hai tay hướng phương xa cuối cùng lại vô lực suy sụp thả xuống, nàng liều mạng chạy về phía Lạc Hàn, nhưng như thế nào cũng không chạm đến góc áo của Lạc Hàn.
Tử Điệp đột nhiên mở mắt ra, phút chốc từ trên giường ngồi dậy, mồm mở to thở phì phò, đổ mồ hôi đầm đìa.
Lạc Hàn đã xảy ra chuyện! Đây là phản ứng đầu tiên của Tử Điệp.
Không được, ta không thể ngồi đây chờ chết, phải lập tức rời đi, phải nhìn thấy Lạc Hàn bình yên vô sự mới có thể yên tâm.
Tử Điệp từ trên giường đứng lên, khoát một kiện quần áo đơn giản ở trong phòng lo lắng nghĩ biện pháp ra cung, ra cung thực dễ dàng, khó khắn chính là không thể để cho Phong Lạc Hiên phát hiện, chờ hắn phát hiện thì mình cũng đã đi xa, không thể chờ đợi, phải tìm cơ hội chạy trốn ra biên cương.
“Lan nhi, giúp ta đem quần áo lấy lại đây, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí” Tử Điệp nói.
“Tiểu thư, ta đưa người đi” Lan nhi nói.
“Không cần, ta tự mình ở phụ cận tùy tiện đi một chút, không có việc gì, rất mau sẽ trở lại “ Tử Điệp cười nói.
Từ Tử Điệp các rời đi, Tử Điệp đi không chút mục đích, một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, một bên nhanh chóng tìm kiếm phương pháp thoát thân, giấc mộng vừa rồi làm cho nàng rất bất an, Tử Điệp chỉ cảm thấy Lạc Hàn nhất định đã xảy ra chuyện, trong lòng bối rối tựa như cả thế giới vứt bỏ nàng.
Bất tri bất giác đi tới ngự hoa viên, nhìn những đóa hoa nở rộ Tử Điệp không có một chút tâm tình thưởng thức, tùy tay hái xuống một đóa, ngồi ở một bên buồn chán ngắt từng cánh hoa buông xuống.
Cách đó không xa Đổng hoàng hậu đang cùng một đám phi tần đến ngự hoa viên ngắm hoa, hướng nơi Tử Điệp đang ngồi đi tới.
Tử Điệp đang xuất thần đột nhiên bị thanh âm sau lưng làm hoảng sợ.
“Lớn mật! Nhìn thấy hoàng hậu còn không quỳ xuống” !
Tử Điệp đột nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang nhìn nàng, nữ tử chính giữa uy nghiêm mười phần.
Tử Điệp đứng lên, trong tay còn cầm đóa hoa còn chưa ngắt cánh xong hướng các nàng hơi hơi phúc thân.
“Câm điếc a, nhìn thấy hoàng hậu còn không vấn an” một nha hoàn gào to nói.
Tử Điệp quay đầu nhìn nữ tử đang nói chuyện, trên mặt hơi lộ ra sắc thái tức giận, thản nhiên nói:
“Chủ tử còn chưa nói chuyện, ngươi ở bên cạnh gào to cái gì” !
Lời nói của Tử Điệp làm cho nha hoàn đó nghẹn họng một câu cũng không nói ra lời.
Đổng hoàng hậu cẩn thận đánh giá Tử Điệp, ngay từ đầu nàng cũng đã nhận ra Tử Điệp, Tử Điệp từng ở trong ngày sinh của Thái Hậu biểu diễn một màn làm cho nàng đến nay còn khó quên, thật là một nữ tử tựa hoa lê, Đổng hoàng hậu tự đáy lòng tán thưởng nói.
“Tử Điệp gặp qua các vị nương nương, hy vọng Tử Điệp không có làm phiền nhã hứng của mỗi vị nương nương” Tử Điệp không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Người không biết vô tội, ngươi là chi nữ Lam Thừa tướng” Đổng hoàng hậu hỏi.
“Vâng” .
“Thật vui khi gặp ngươi, không bằng cùng chúng ta đi thưởng ngắm hoa đi” Đổng hoàng hậu nắm tay Tử Điệp thân thiết nói.
Tử Điệp không cự tuyệt đành phải cùng các nàng đi vào.
Nghe tên Tử Điệp, trong lòng mỗi vị phi tần không ít thì nhiều đều nghĩ đến Tử Điệp các, ở trong cung Tử Điệp các trừ bỏ Hoàng Thượng thì đối với những người bên ngoài chính là cấm địa, các nàng nghĩ đến việc Tử Điệp các là cho người trước mắt ở thì trong ánh mắt nhìn Tử Điệp đều mang theo oán hận, Tử Điệp bị các nàng oán hận cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
“Lam tiểu thư, trễ như vậy còn ở trong cung, không biết hiện tại ở cung nào” một phi tần chưa từ bỏ ý định hỏi.
“À, ta không ở trong cung, chỉ là lần này ở trong cung bỗng nhiên sinh bệnh, nên tạm ở lại một đoạn thời gian mà thôi” Tử Điệp hàm súc nói.
“Không biết chúng ta có cơ hội cùng Lam tiểu thư du ngoạn lần sau hay không ?”
“Tốt, ta tạm ở Tử Điệp các” Tử Điệp chỉ chỉ Tử Điệp các cách đó không xa, vô tâm nói.
Biết Tử Điệp quả thật ở tại Tử Điệp các, sắc mặt Đổng hoàng hậu cũng không tốt nhưng rất nhanh liền mất đi không một dấu vết.
“Nếu muội muội cảm thấy nhàm chán có thể tùy thời tới tìm chúng ta, chúng ta nhất định bồi muội muội giải buồn.”
“Được, Tử Điệp nhớ kỹ, nhất định sẽ đi tìm các ngươi “ Tử Điệp có lệ nói.
Phút chốc, một đạo ánh sáng trong óc Tử Điệp chợt léo, diệu kế, có, ta như thế nào lại không nghĩ tới , Tử Điệp đắc ý thầm nói.
Nếu mượn lực của đám phi tần này có thể nhân cơ hội ra cung, hơn nữa thần không biết quỷ không hay, chờ Hoàng Thượng phát hiện thì ta đã chuồn êm mất rồi, Tử Điệp nhẹ nhàng cười rộ lên, trong phút chốc, phi tần chung quanh ảm đạm thất sắc.