Tử Điệp ôm lấy đàn tranh rời đi khỏi thành lâu, từ hôm nay trở đi Tử Điệp muốn đem tất cat tưởng niệm đối với Lạc Hàn ký thác hết trên cây đàn tranh này, việc hiện tại nàng muốn đi làm là dốc toàn lực để Lạc Hàn an toàn trở về.
Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp đối với hắn không có một chút nhớ nhung rời đi, trong lòng bực mình không nơi phát tiết, Tử Điệp không có phát hiện ngay tại lúc mình rời đi một người thần bí lặng yên đi đến trước mặt Phong Lạc Hiên, cung kính đứng ở bên cạnh.
“Chuyện cho ngươi chuẩn bị thế nào ” Phong Lạc Hiên thấp giọng hỏi.
“Hoàng Thượng xin yên tâm, mọi người đã an bài tốt, sẽ không bại lộ chút gì” người thần bí nói.
“Tốt, nhớ kỹ lời Trẫm nói, không đến vạn bất đắc dĩ không cần thương tổn hắn, Trẫm chỉ là không muốn cho hắn trở lại Thiệu Dương mà thôi” Phong Lạc Hiên sâu kín nói.
“Ta nhất định sẽ cho người chú ý , nhưng mà nếu vạn nhất…” Người thần bí ấp úng nói.
“Nếu là như vậy liền ấn theo phương thức của các ngươi đi làm, Trẫm chỉ cần kết quả, việc thành sau có thưởng” Phong Lạc Hiên nói.
“Tạ Hoàng Thượng, ta sẽ phái người theo dõi đi” người thần bí nói xong liền biến mất.
Phong Lạc Hiên một người cô độc ở trên thành lâu, không ai biết giờ phút này trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, Phong Lạc Hiên đột nhiên ngẩng đầu hướng trời cao thở dài một hơi xoay người rời đi.
Tử Điệp từ trong cung rời đi cũng không có vội vã trở về, tối hôm qua nàng ở lại hoàng cung đã cho người về báo cho người trong nhà, cho nên lúc này nàng cũng không lo lắng người nhà.
Từ trong cung rời đi, Tử Điệp một người chậm rì hướng trấn trên đi tới, cũng đã đến lúc nàng bắt đầu dùng lợi khí trong tay của nàng, vì Lạc Hàn nàng không thể không làm như vậy, đi đến bên ngoài một khách điếm cũng không mấy bắt mắt, khách điếm này bố trí rất đặc sắc, lầu một nơi bán đồ điểm tâm, lầu hai cùng lầu ba là nơi dừng chân, Tử Điệp ở một góc kín ngồi xuống, lão bản khách điếm thấy Tử Điệp liền nhanh chân tự mình đi qua chiêu cố.
“Tiểu nhị, coi chừng khách điếm, ta đi qua vị bằng hữu này một chút” chưởng quầy đối tiểu nhị khách điếm nói, sau đó liền hướng Tử Điệp đi đến.
“Khách quan muốn gì, dừng chân sao, có phòng thượng đẳng cần mang ngươi đi xem không” chưởng quầy hỏi.
“Tốt, mang ta đi nhìn xem thử” Tử Điệp nói xong liền theo chưởng quầy hướng lầu trên đi lên.
Chưởng quầy khách điếm này là ai, nàng chính là người từng được Tử Điệp cùng Lan Lăng Ngạo Thiên ở trên đường cứu được, nha đầu Tiểu Như, lúc ấy Tử Điệp cũng muốn đem nàng mang về quý phủ cùng tiểu Nhị làm bạn , nhưng sau lại thay đổi chủ ý đem nàng tạm thời an bài ở Đông Phương khách điếm, khách điếm này ở phố cách Nguyệt lâu không xa, có một lần Tử Điệp cùng Lam Vân Lỗi đến nơi này ăn cơm vừa vặn lão bản tính đem khách điếm này bàn ra ngoài, dưới sự năn bỉ của Tử Điệp Lam Vân Lỗi đành phải mua nó cho Tử Điệp, nói ra ai cũng không biết, ngay cả Lạc Hàn Tử Điệp cũng không nói.
Có một lần Lạc Hàn trong lúc vô ý nói Phong Lạc Hiên sẽ không thành toàn bọn họ Tử Điệp liền suy nghĩ tìm đường lui cho mình, không lâu sau đó Tử Điệp bí mật xây dựng nơi này thành khu tình báo, đừng nhìn những người trong khách điếm chất phác, bọn họ đều là do Tử Điệp tự mình chọn lựa , không có người nào biết nàng chính là người sau màn thao túng tất cả, Tử Điệp đem toàn quyến khách điếm này giao cho Tiểu Như kinh doanh, mà Tiểu Như từ được Tử Điệp giải cứu liền toàn tâm toàn ý coi Tử Điệp là chủ nhân, chuyện mà Tử Điệp yêu cầu nàng đều đã cố gắn làm cho tốt nhất, điều này làm cho Tử Điệp cảm thấy thực vừa lòng, thực ra Tử Điệp cũng không có đem Tiểu Như trở thành hạ nhân mà đối đãi, chỉ là Tiểu Như cứng đầu không đáp ứng xem Tử Điệp như Bồ Tát cung kính, điều này làm cho Tử Điệp thực bất đắc dĩ đành mặc cho Tiểu Như làm như vậy.