Ngay tại lúc Tử Điệp chuẩn bị nghỉ ngơi, phủ Lạc Hàn tiếp đón một vị khách không mời mà đến, đó chính là Thiệu Dương quốc tam hoàng tử Phong Lạc Tiêu, Phong Lạc Tiêu vẫn không có ở Thiệu Dương quốc, hắn là đặc sứ của Thiệu Dương quốc tại Lan Lăng quốc, mỗi người Thiệu Dương quốc đều biết có khí phách Phong Lạc Hiên, điềm đạm như mây Phong Lạc Hàn, thực ít có người biết còn có một cửu vĩ hồ chuyển thế trí tuệ Phong Lạc Tiêu, bởi vì thân phận hoàng thất đặc biệt thực ít có người biết, ở bên ngoài mọi người chỉ biết hoàng thất có một người du sơn ngoạn thủy rất ít khi trở về, không biết, tình báo trọng yếu mà Thiệu Dương quốc nhận được chính là từ hắn đưa đến, giờ phút này hắn lại ở trong quý phủ của Lạc Hàn quả thật có điểm quỷ dị, Phong Lạc Tiêu là vụng trộm tiến vào không ai phát hiện, cho dù có người phát hiện hắn tiến vào như vậy người đó nhất định sẽ không thấy được thái dương ngày mai.
Mẫu phi Phong Lạc Tiêu là một vị phi tử không được sủng, từ nhỏ ở trong cung hắn đã nhận hết xa lánh từ các hoàng tử khác, chỉ có Lạc Hàn tiếp cận hắn cùng hắn vui đùa ầm ĩ, Phong Lạc Tiêu so với Lạc Hàn lớn tuổi hai tuổi, từ khi hắn có hiểu biết liền kiệt lực đem hết toàn lực bảo hộ đệ đệ này, Lạc Hàn bảo hắn làm cái gì hắn cũng không cự tuyệt, cũng như việc Lạc Hàn khuyên bảo hắn đi làm đặc sứ, hắn đi , phụ tá hoàng huynh, hắn làm, thu thập tình báo trọng yếu, hắn hết sức , chỉ bởi vì là Lạc Hàn bảo hắn đi làm , hắn cam tâm tình nguyện làm .
Lạc Hàn đang ở trong thư phòng đọc sách, như trước một thân áo trắng thắng tuyết, mộc mạc trên mặt hơi lộ ra một chút mệt mỏi, thường thường ho khan một tiếng, Phong Lạc Tiêu đứng ở ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ giấy nhìn Lạc Hàn toát ra nhè nhẹ ấm áp, Phong Lạc Tiêu nhớ không rõ đã bao nhiêu lâu không có nhìn thấy vị hoàng đệ này, bên ngoài nghe được chính là hắn năng lực quân sự như thần cùng suy nghĩ sâu sắc , Phong Lạc Tiêu lặng lẽ đẩy cửa ra.
Lạc Hàn nghe được tiếng mở cửa tưởng thị vệ muốn hắn nghỉ ngơi , như trước không có ngẩng đầu chỉ thản nhiên nói, các ngươi đi xuống đi, một hồi nữa ta sẽ đi nghỉ ngơi, một lúc lâu không có nghe thấy động tĩnh, Lạc Hàn ngẩng đầu, kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm người đứng ở cửa.
“Hoàng huynh, sao ngươi lại tới đây” Lạc Hàn kinh ngạc hỏi.
Bởi vì Lạc Hàn biết lúc này Phong Lạc Tiêu hẳn là ở Lan Lăng , đột nhiên chạy đến quý phủ hắn, Lạc Hàn trực giác có cái gì không đúng, Lạc Hàn vội vàng đứng lên ngó chừng bên ngoài rồi vội đẩy Lạc Tiêu vào phòng đem cửa đóng lại.
“Ta như thế nào không thể tới , chỉ là muốn nhìn ngươi một chút gần đây thế nào cho nên trở lại ” Phong Lạc Tiêu vân đạm phong khinh nói.
“Đừng nói lời này gạt ta, cho ta còn là tiểu hài tử a, nếu không có việc gì trọng yếu ngươi trở về làm gì, nếu như bị Hoàng huynh biết ngươi tạm rời cương vị công tác coi chừng cái đầu của ngươi, hoàng huynh không biết chuyện ngươi trở lại đi” Lạc Hàn tuy rằng hỏi nhưng ngữ khí khẳng định.
“Ha ha, đúng vậy, chuồn êm trở về , sáng sớm đã trở về đi, yên tâm đi, không có việc gì ” Phong Lạc Tiêu nói.
Phong Lạc Tiêu biết Lạc Hàn khẳng định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tìm được ghế dựa điều chỉnh một tư thế thoải mái làm cho chính mình hoàn toàn thả loảng một chút, mấy ngày nay ra roi thúc ngựa chưa nghĩ ngơi tốt quả thật làm cho hắn hơi mệt, Phong Lạc Tiêu không có nói cái gì mà nhìn chằm chằm Lạc Hàn, Lạc Hàn vẫn là lần đầu tiên bị một người nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, người đó nhưng lại chính là hoàng huynh của mình, Lạc Hàn không khỏi mao cốt tủng nhiên.
“Lạc Hàn, bên ngoài ta nghe nói ngươi yêu một vị nữ tử, nghe nói là băng tuyết thông minh, người cũng khuynh quốc khuynh thành, ta luôn luôn nghĩ nữ tử như thế nào mới có thể xứng với ngươi, nữ tử đó có dung nhan thoát tục, nhưng khẳng định đó không phải là quan trọng nhất, nhất định còn phải có tài tình không tầm thường, một viên trân châu linh lung, vừa như mạn châu sa hoa lại giống như hoa lan thanh lịch, Lạc Hàn, ngươi yêu nữ tử như vậy sao” Phong Lạc Tiêu hỏi.
Lạc Hàn cười cười , trong mắt đột nhiên tràn ra nhu tình làm cho Phong Lạc Tiêu kinh ngạc không thôi, Lạc Hàn thật không ngờ Phong Lạc Tiêu sẽ đem Tử Điệp miêu tả thành như thế, ở trong lòng Lạc Hàn chưa bao giờ nghĩ tới mình vì sao yêu Tử Điệp như vậy, trải qua những lời nói vừa rồi của Phong Lạc Tiêu Lạc Hàn bỗng nhiên cảm thấy Tử Điệp chính là như Phong Lạc Tiêu nói vậy, hắn yêu Tử Điệp không chỉ là dung nhan càng hấp dẫn hắn chính là tài tình cùng tâm hồn ôn nhu của nàng, nguyên lai mình là người trong cuộc nên mê muội.
“Hoàng huynh xem như người nói đúng, nhưng là càng hấp dẫn ta chính là khí chất bất nhiễm dù hạt bụi nhỏ trên người nàng” Lạc Hàn mềm nhẹ nói.
“Nghe ngươi nói như vậy ta thật ra rất muốn gặp, có lẽ chỉ có nàng mới có thể xứng với ngươi, bất nhiễm hạt bụi nhỏ” Phong Lạc Tiêu cười nói.
“Về sau có thời gian ta sẽ cho ngươi trông thấy nàng” Lạc Hàn nói.
“Ai, Lạc Hàn, nói xem các ngươi như thế nào quen biết, nữ tử như vậy mỗi người đều muốn có được ” Phong Lạc Tiêu trêu ghẹo nói.
“Nói ra rất dài, nói đơn giản chính là ta cùng Hoàng huynh tùy Vân Lỗi hồi Lam phủ, ở trong phiến hoa đào kia nhìn thấy nàng đang cùng Vân Lỗi nói chuyện, có lẽ chính là từ khi đó nàng liền đi vào ánh mắt bước vào trong lòng ta đi” Lạc Hàn nhìn ngoài cửa sổ xuất thần nói.
“Oh, nguyên lai là muội muội Vân Lỗi, Lam phủ quả không có người bình phàm, kia Hoàng huynh đâu” Phong Lạc Tiêu hỏi.
“Cũng như ta, yêu thượng nàng ” Lạc Hàn lời ít mà ý nhiều nói, trong giọng nói đã có rất nhiều bất đắc dĩ cùng ưu thương.
Phong Lạc Tiêu lúc lâu cũng không nói gì, kỳ thật chuyện này hắn đã sớm biết, lần này hắn trở về là vì chuyện này cho nên không có cùng Lạc Hàn nói rõ, là vì hắn rất hiểu biết Lạc Hàn, Lạc Hàn sẽ không cho phép hắn buông chuyện quan trọng bên người mà vì hắn trở về một chuyến, nhưng là ở trong lòng Phong Lạc Tiêu vị đệ đệ Lạc Hàn này cùng Thiệu Dương quốc đều trọng yếu như nhau, vì hạnh phúc của Lạc Hàn hắn phải trở về một chuyến.