Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 43




Lễ chào đón tân sinh viên diễn ra vào buổi tối, nhưng những người tham gia biễu diễn thì cần phải đến sớm, Sư Nhạc cầm theo cây đàn ghita từ cửa hàng, bốn giờ chiều có mặt ở trường học.

Cuối tuần được nghĩ nên dậy hơi muộn, bữa trưa cũng ăn rất trễ, bây giờ ra ngoài ăn tối thì còn quá sớm, Sư Nhạc cũng không định ăn, nhưng nghĩ lại chốc nữa không biết có rãnh không, cô bèn tới siêu thị mua một ít sữa và bánh mì.

Ngày mai sinh viên năm nhất sẽ kết thúc khóa huấn luyện quân sự, sáng hôm nay đã đến trường để duyệt binh, sân trường lúc này cũng không có mấy người, ở giữa đã dựng xong sân khấu, mọi người đang kiểm tra âm thanh.

Sư Nhạc vừa đi tới hai bước, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt của trường từ hướng bên kia chạy lại đây, trên đó đều là sinh viên năm nhất, hình như vừa từ cơ sở chính trở về.

Tài xế cho xe chạy vào cổng sân trường rồi dừng lại, Sư Nhạc không muốn chen chúc với các bạn sinh viên năm nhất, cô định đợi bọn họ xuống xe rồi mới đi vào trong.

Cô dựa vào lưới sắt, cúi đầu nhắn tin với Hứa Tịnh, cuối tuần Hứa Tịnh về nhà nên không ở lại trường, thông qua Hứa Tịnh, Sư Nhạc biết được khá nhiều chuyện của Chu gia.

Cũng đã gần một năm rưỡi rồi cô chưa về Chu gia.

Có lẽ lần đó Chu Đàm đã bị cô dọa sợ nên về nhà không dám hó hé gì nữa, rốt cuộc cũng được một thời gian sóng yên biển lặng, chỉ là mấy tháng sau này, đặc biệt là sau lễ mừng thọ của ông cụ Chu gia vào kỳ nghĩ hè, cô cho dù có ở Bắc Thành cũng không chạy qua, Ông Đình vì thế mà tức đến hộc máu, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô.

Sư Nhạc cũng không biết lúc này cô đang mong đợi hay không mong đợi, chỉ là Ông Đình đã nói như vậy nhưng chưa thấy hành động gì.

Hứa Tịnh gửi tin nhắn cho cô: “Sắp tới không nghĩ lễ Quốc Khánh thì cũng Trung Thu, mẹ cậu tới nhà tớ kêu tớ khuyên cậu về nhà, nói cái gì mà người một nhà không có chuyện gì là không giải quyết được, kêu cậu đừng giở thói con nít nữa.”

Sư Nhạc bật cười một tiếng, hỏi đùa: “Vậy cậu định khuyên tớ thế nào?”

Hứa Tịnh: “Tớ định khuyên cậu đi, tiện thể cho cậu mượn con dao, để Trung thu trở thành ngày giỗ của thằng nhóc ba trợn đó.”

Tốc độ đánh chữ của cô ấy rất nhanh: “Cậu cứ mặc kệ bọn họ đi. Không biết đào đâu ra lắm chuyện phiền phức thế nữa.”

“Yên tâm, tớ vẫn chưa muốn để máu của nó vấy bẩn một ngày lễ lớn.” Sư Nhạc lúc này mới hồi âm lại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Chị.”

Thích Yến ngồi ở hàng ghế sau, lúc chưa xuống xe đã nhìn thấy cô nữ sinh này từ trong siêu thị bước ra, sau đó chầm chậm đi tới dựa vào lưới sắt trên sân trường.

Cách nhau một khoảng xa nên Thích Yến không thấy rõ được biểu cảm của cô, nhưng lại cảm thấy cô của lúc này rất giống với dáng vẻ tựa vào đèn đường nghe điện thoại trong lần đầu tiên gặp nhau.

Cực kỳ xinh đẹp và lười biếng.

Thích Yến xuống xe bước qua đó, thấy có người đi ngang qua chào hỏi cô, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi hơi cong lên rồi nói một câu gì đó, ánh mắt của những người đi qua đi lại ít nhiều cũng dừng lại trên người cô.

Là một người dù ở đâu cũng khiến người khác phải ngoái đầu ngước nhìn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sư Nhạc ngẩng đầu lên thì bị người trước mặt làm hớp hồn. Thích Yến trong đội hình biểu diễn, lại là một đội viên tiêu biểu, anh không phải mặc đồng phục rằn ri mà là đồng phục màu trắng dùng để biểu diễn. Đôi chân đó vừa dài lại vừa thẳng. Sư Nhạc ngả người dựa vào lưới sắt, hơi nheo mắt lại.

Không giống như những người khác bị ánh nắng mặt trời làm cho héo úa, Thích Yến dường như chỉ đen đi một chút, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh, mà ngược lại còn khiến anh trông có vẻ nam tính hơn.

Cô đã sớm phát hiện ra điều đó, cho dù lúc còn ở Dư Bình thì người này cũng không bị ăn nắng, ông trời đúng là đã đặc cách cho anh quá rồi.

Lúc nhìn anh cô không hề né tránh, cũng không hề che giấu ý cười trong ánh mắt.

Cuối cùng Thích Yến đành có chút bất lực đội mũ lên, cười nói: “Đừng nhìn nữa.”

“Đẹp trai chết đi được, sao không cho chị nhìn?” Sư Nhạc dựng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn chiếc xe buýt đã rời khỏi sau lưng anh: “Sao bây giờ mới về?”

“Năm nay duyệt binh bên cơ sở phụ trước rồi mới đến cơ sở chính.” Thích Yến nói, “Nên bây giờ mới xong.”

Anh liếc nhìn túi bánh mì trong tay Sư Nhạc: “Chị ăn cơm chưa?”

“Ừm, bây giờ mới hơn bốn giờ, ăn cơm thì hơi sớm.”

Xem ra là chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, Thích Yến liếc nhìn sân trường, ấn đường hơi nhíu lại: “Buổi lễ sáu giờ rưỡi mới bắt đầu mà.”

Sư Nhạc chỉ chỉ cây đàn ghita của mình: “Phải qua trước để duyệt chương trình.”

Dạ dày của cô vừa mới khỏi, bánh mì ở trường đều là dạng đóng gói, không tốt cho sức khỏe, Thích Yến ngẫm nghĩ rồi hỏi cô: “Khi nào thì chị kết thúc tổng duyệt?”

“Không biết nữa.” Sư Nhạc cũng không rõ mấy chuyện này, “Sao vậy?”

Thích Yến rũ mắt, trầm giọng nói: “Em về ký túc xá thay quần áo để trả lại cho người ta, lát nữa quay lại nếu buổi tổng duyệt của chị kết thúc rồi thì chúng ta đi ăn cơm, nếu chưa kết thúc thì em mang bữa tối qua cho chị nhé, được không?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, chỉ giống như đang bàn bạc với cô, nhưng lại vươn tay ra, ngửa lòng bàn đưa tới trước mặt Sư Nhạc.

Ý là muốn kêu cô đưa túi sữa với bánh mì cho anh.

Sư Nhạc thoáng sửng sốt, thở dài một tiếng: “Còn muốn giành đồ ăn với chị sao?”

“Dạ dày của chị mới khỏi, cái này không tốt cho dạ dày.” Thích Yến nói, “Chị nghĩ em nói như vậy có được không?”

“Tay cậu sắp vỗ lên mặt chị luôn rồi đấy.” Sư Nhạc nhét túi bánh mì với sữa cho anh, “Cho cậu, cho cậu tất.”

Thích Yến lúc này mới thấp giọng cười một tiếng: “Xin lỗi nhé, cái này em sẽ tạm thời giữ hộ chị.”

Anh xách túi đồ ăn trên tay: “Vậy em về trước đây, lát nữa tới sẽ gọi điện cho chị.”

Hai người đi về hai hướng khác nhau. Sư Nhạc đi được nửa đường bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Thích Yến, sau đó lại nhìn túi sữa và bánh mì trên tay anh, đôi mắt cô hơi cong lên, lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh.

Sư Nhạc đến sớm, người tổ chức sự kiện ở đây chỉ cần xác nhận trang thiết bị cô cần và thứ tự xuất hiện, đồng thời kêu cô kiểm tra micro và vị trí sân khấu xem có đúng chưa là có thể kết thúc.

Vì là người nổi tiếng ở trong trường nên tiết mục của Sư Nhạc được sắp xếp phía sau, là một trong những tiết mục áp chót, thời gian cũng dư dả rất nhiều.

Sau khi kết thúc kiểm tra, Sư Nhạc ngồi trên ghế đẩu trước sân khấu chờ Thích Yến đến, người tổ chức sự kiện ngồi bên cạnh cô, vừa xem chạy thử chương trình vừa tán gẫu.

“Năm nay vốn định nghĩ cách để kêu đàn chị tham gia buổi lễ, nào ngờ lại nhận được giấy đăng kí của chị trước.”

Người tổ chức sự kiện là một cô nữ sinh năm hai, bởi vì tham gia nhiều hoạt động nên cũng được xem là khá thân thiết với Sư Nhạc, biết rõ nếu không cần thiết thì vị đàn chị này rất ít khi tham gia vào những loại hoạt động có tính giải trí như vậy.

“Cũng khá trùng hợp thôi.” Sư Nhạc cất cây đàn ghita.

Nữ sinh: “Buổi lễ năm ngoái chị không tham gia, thực sự khá đáng tiếc.”

Năm ngoái vừa từ Giang Châu về, Sư Nhạc không có tâm trạng, cô đáp lại một tiếng, cười nói: “Năm nay tham gia rồi đây, có thể bù đắp chút tiếc nuối nào không?”

“Nói chí lí.” Cô nữ sinh hỏi, “Có điều sinh viên năm ba bình thường phải mời mới đến, chứ ít khi tham gia vào buổi lễ chào đón tân sinh viên, đàn chị năm hai không tham gia sao năm ba lại tham gia?”

Điện thoại rung lên, cô cúi đầu mở khóa thì thấy tin nhắn, cười nói: “Năm nay có người quen là sinh viên năm nhất.”

Nữ sinh chợt hiểu ra: “Chắc là em trai hay em gái gì trong nhà đúng không!”

Lúc này, Thích Yến nhận được hồi âm liền gọi điện thoại đến, Sư Nhạc nói một tiếng xin lỗi rồi nhận máy.

“Ở sân trường, đối diện sân khấu.”

“Được, vậy chị ở đây đợi cậu.”

Cúp máy xong, cô quay đầu lại thì thấy Thích Yến đang nhìn qua đây. Anh đã thay sang bộ quần áo bình thường, một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần ngố sáng màu, bước chân đang đi về hướng này.

Cô im lặng mấy giây, sau đó nhướng mày, nói: “Không phải, là một người bạn.”

Cô nữ sinh ngẩn ra giây lát mới hiểu Sư Nhạc đang trả lời câu hỏi ban nãy.

Lúc này Sư Nhạc đã đứng lên, cô nữ sinh cũng đứng lên quay đầu lại, nhìn thấy người đang đến thì hai mắt chợt sáng rực: “Đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai được đồn đại trong group năm nay sao?”

Sư Nhạc bình thường không tham gia vào mấy cái group gì đó, nghe nói như vậy thì có chút mơ hồ: “Hửm?”

Cô nữ sinh giải thích: “Trong group sinh viên năm nhất ấy, vừa khai giảng ngày thứ nhất đã có người gửi hình của cậu ấy, có nhiều người còn lén lút chạy đến thao trường chụp hình cậu ấy, tặng nước rồi hoa quả đồ các thứ.”

Huấn luyện quân sự là thời điểm sôi nổi nhất mỗi năm, năm đó Sư Nhạc cũng được không ít người tặng nước, mặc dù cô không nhận, nhưng cũng biết đây là một trận chiến không nhỏ.

Sư Nhạc nhìn Thích Yến đang đi tới, lặng lẽ cười một tiếng rồi nói: “Nên như vậy.”

“Nghe nói cậu ấy là thủ khoa của tỉnh Giang, tên gì ấy nhỉ, Thích gì…” Cô nữ sinh không nhớ nổi.

Sư Nhạc tiếp lời: “Thích Yến.”

“À đúng rồi! Thích Yến, mọi người đang đồn bây giờ cậu ấy là hotboy nổi nhất trường đấy.”

“Sao cậu ấy lại đến sớm vậy nhỉ.” Cô nữ sinh nhìn chằm chằm về phía bên đó, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, “Sao em cứ cảm thấy…”

Giống như cậu ấy đang nhìn chị vậy?

Cô ấy còn chưa nói xong thì cảm giác đã thành sự thật, cậu sinh viên hotboy này đi thẳng tới đây, nhìn người đẹp bên cạnh cô ấy, nhàn nhạt cười nói: “Kết thúc chưa?”

Ôi….

Cô nữ sinh trợn mắt há mồm, không dám nói chuyện.

Mọi người đã từng nhìn thấy rất nhiều bức ảnh của Thích Yến trong group, nhưng bất luận là tấm nào cũng không thấy anh cười ôn hòa như vậy. Anh không xa cách thì cũng tỏ ra lịch sự, thoạt nhìn rất khó tiếp cận.

Nói đến mới thấy, hình như hơi giống Sư Nhạc. Sư Nhạc nhìn thì cũng dễ bắt chuyện, nhưng trên thực tế lại rất giữ khoảng cách.

Nhưng bây giờ nhìn nụ cười của Thích Yến lại rất chân thật, khiến người khác dễ dàng rơi vào sự dịu dàng của anh, chỉ là trong mắt anh chỉ có một mình Sư Nhạc.

“Vừa mới kết thúc.” Sư Nhạc đi vòng qua ghế ngồi, “Giờ đi luôn hả?”

Thích Yến rất tự nhiên vươn tay giúp cô cầm cây ghita: “Ừm.”

Cây ghita này không rẻ, không thể để lại chỗ này, thấy Thích Yến nhận lấy rồi mang lên vai một cách tự nhiên như vậy, Sư Nhạc đành phải nuốt xuống những lời nói không cần thiết, quay đầu nói với cô nữ sinh đang phát ngốc: “Vậy bọn chị đi trước nhé, lát nữa gặp.”

“Lát nữa gặp.” Cô nữ sinh hết nhìn Thích Yến rồi lại nhìn Sư Nhạc, rốt cuộc cũng không nhịn được tò mò, “Đàn chị, người bạn mà chị nói là cậu ấy hả?”

Nghe vậy, Thích Yến hơi ngước mắt lên.

Sư Nhạc ừm một tiếng, thản nhiên nói: “Là cậu ấy đấy.”

Vừa ra khỏi sân trường, Thích Yến đưa cho cô một vật gì đó, Sư Nhạc cúi đầu nhìn, là một chai nước.

Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Thích Yến đang mở nắp chai nước, Sư Nhạc đột nhiên có chút xuất thần, chợt nhớ lại lời nói ban nãy của cô nữ sinh. Dạo trước cô hơi bận nên chỉ đến đó một lần, nhưng không hề thấy ai đưa nước cho Thích Yến, thì ra lại nhiều như vậy sao?

Thích Yến không biết Sư Nhạc đang nghĩ gì trong đầu, thấy cô chần chừ nhận chai nước, anh khẽ cười một tiếng, lúc nói chuyện ngữ khí còn mang theo chút dỗ dành: “Trời nóng nực mà vừa nãy còn thu chai sữa của chị, là em không đúng, xin lỗi chị nhé.”

Lời nói của anh chui vào tai trái của Sư Nhạc rồi lại thoát ra tai phải, mãi đến khi uống vào một hớp nước cô mới chợt phát hiện vừa nãy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Liếc nhìn chai nước trong tay, Sư Nhạc cảm thấy bản thân có chút buồn cười.

Đi được mấy bước, cô bỗng nhiên nghe thấy Thích Yến hỏi: “Vừa nãy đang nói chuyện về em sao?”

“Ừm, đang bàn tán về cậu.” Trên đường đi có không ít người ngoái đầu lại nhìn bọn họ, Sư Nhạc khẽ cười, “Nói cậu đẹp trai, được nhiều người tặng nước, thì ra Tiểu Yến lại được đón tiếp nồng hậu như vậy.”

Bước chân của Thích Yến hơi chậm lại, sau đó anh nói: “Có mấy người đâu.”

“Hửm?”

“Có mấy người tặng nước đâu mà.” Đến trước cửa căng tin, Thích Yến bỗng dừng bước, hơi ngẩng đầu lên nhìn Sư Nhạc đang đứng trên bậc thang, nghiêm túc nói: “Em chỉ nhận nước của chị thôi.”

Sư Nhạc rũ mắt, bắt gặp ánh mắt của anh liền có chút sửng sốt. Thực ra nhận hay không nhận nước cũng chẳng liên quan gì tới cô, chỉ là nghe thấy lời này cô quả thực có chút thỏa mãn.

Cô hơi cúi người xuống, nén cười: “Vậy là chị không đúng, tặng thiếu phần nước của cậu rồi.”

Không ngờ Thích Yến lại nghiêm túc gật đầu, cong cong khóe mắt nói: “Hy vọng lần sau chị sẽ chú ý.”

Sư Nhạc không nhịn được nữa, đứng thẳng người dậy bật cười thành tiếng: “Làm sao đây nhỉ, khóa huấn luyện quân sự đã kết thúc rồi, chị còn cơ hội để chú ý sao?”

“Sẽ có mà.” Thích Yến nhấc chân bước lên bậc thang, cùng cô đứng chung một bậc, “Ăn cơm trước đã.”

Ăn cơm ở căng tin xong, Sư Nhạc dùng điện thoại của Thích Yến gọi điện thoại cho Hổ Tử.

Hổ Tử đã cao lên không ít, ánh mắt vẫn lấp lánh đến kinh người.

Vừa được gặp anh trai và Sư Nhạc, cậu bé không khỏi phấn khích, chuyện trên trời dưới đất gì cũng đem ra tán gẫu: “Cô giáo Nhạc Nhạc! Học kỳ nào em cũng đứng nhất lớp! Cô và anh trai đợi em nhé, sau này em cũng muốn lên đại học A!”

Sư Nhạc cũng bị niềm vui của cậu bé lây nhiễm: “Vậy cô ở đây đợi em, em phải cố lên nhé.”

Hổ Tử hỏi: “Cô giáo Nhạc Nhạc, cuối tuần em được nghĩ, em có thể gọi điện thoại cho cô thường xuyên không ạ?”

“Được chứ.” Sư Nhạc nói, “Tìm anh trai của em cũng được, tìm cô cũng được, cô lúc nào cũng đợi em.”

“Thế thì tốt quá.” Hổ Tử nhảy nhót, “Bây giờ được nghĩ học là em sẽ giúp cậu làm việc, cố gắng để dành tiền, đợi em để dành đủ tiền rồi sẽ đến tìm hai người!”

Sư Nhạc nhớ tới chút tiền mà cậu bé bán nước, trong lòng vừa chua xót lại mềm nhũn: “Không sao đâu, xa lắm, với lại em còn nhỏ, đi như vậy không an toàn, đợi cô nghĩ rồi sẽ đến chơi với em, được không?”

“Được ạ!” Hổ Tử lập tức đáp, “Nhưng anh em rõ ràng nói không xa mà.”

Nghe thấy lời này Thích Yến bỗng có chút cứng nhắc, anh không ngờ Hổ Tử lại nhớ rõ những lời mình từng nói.

Sư Nhạc cũng nhìn về phía anh, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc trước đây Thích Yến sợ Hổ Tử nhớ nên mới nói như vậy để an ủi cậu bé.

“Ừm, không xa.” Sư Nhạc dỗ cậu bé, “Vậy đợi cô có thời gian sẽ đến tìm em nhé, ở một mình đừng chạy lung tung đấy, biết không?”

“Em biết rồi ạ!”

Cúp máy xong, Thích Yến khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hai người đi về hướng sân trường, anh nói: “Hổ Tử vẫn còn nhỏ, chị đừng nuông chiều nó quá.”

Anh biết Sư Nhạc nói được chắc chắn sẽ làm được, người này thực sự rất tốt bụng và ấm áp.

Sư Nhạc nghe vậy thì bật cười: “Thằng bé muốn gặp chị, chị cũng muốn gặp thằng bé, đây đâu phải là nuông chiều, mà là tương tác, mọi sự tương tác đều đến từ hai phía.”

Ánh đèn trên sân trường rơi xuống gò má cô, vì phải biểu diễu nên cô có trang điểm nhẹ, lông mi cũng theo nụ cười của cô khẽ rung lên.

Thích Yến không dám hít thở quá mạnh: “Chị nói đúng.”

Lúc này trên sân trường đã ngồi không ít người.

Thích Yến chỉ về một hướng, nói: “Lớp bọn em ngồi ở đây.”

Cách sân khấu cũng khá gần, là một vị trí không tệ, Thích Yến nói tiếp: “Em ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ngoài cùng bên phải.”

Sư Nhạc ăn no nên lúc này có chút lười biếng, nghe anh nói như vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lười phản bác: “OK, chị nhớ rồi.”

Thích Yến nghe giọng điệu này của cô thì biết cô chưa hiểu ý mình, có điều đã sắp bước vào sân trường, lúc này không thể so với vừa nãy, người không phận sự như anh không thể đi theo vào hậu trường được.

Anh hạ cây đàn ghita xuống, đưa bằng hai tay tới trước mặt Sư Nhạc: “Ý của em là, nếu bài hát của chị đã dành cho em, vậy lát nữa nhớ phải tìm em.”

Sư Nhạc nhận cây đàn ghita, sau khi đeo lên lưng bèn lấy chai nước không chọc chọc vào vai anh: “Ngang ngược thực sự, ở đây còn nhiều tân sinh viên lắm đấy nhé.”

Thích Yến khẽ lắc đầu, nhận lấy cái chai rồi cầm trên tay: “Đã là bài hát dành cho em thì ngang ngược tí có sao.”

“Biết rồi.” Sư Nhạc quay đầu nhớ kỹ vị trí của anh, “Sẽ nhìn cậu hát.”

Đưa mắt nhìn Sư Nhạc bước vào sân khấu xong, Thích Yến chậm rãi xoay người, ném cái chai vào thùng rác rồi chạy đến vị trí của lớp mình.

Dương Duy Đông thấy bạn cùng phòng quay lại liền đưa cho anh một tờ danh sách các tiết mục, thấy biểu cảm trên mặt anh thì có chút tò mò: “Có chuyện gì mà vui dữ vậy?”

“Cảm ơn.” Thích Yến ngồi xuống, tìm thứ tự xuất hiện của Sư Nhạc trên tờ danh sách, đầu ngón tay dừng lại trên cái tên của cô, “Cuộc sống mới sắp bắt đầu nên hưng phấn thôi.”

Buổi lễ chào đón tân sinh viên diễn ra vào đúng ngày kết thúc khóa huấn luyện quân sự, đó không phải là sự khởi đầu cho một cuộc sống tốt đẹp ở trường đại học sao?

Dương Duy Đông tưởng cậu nói ý này, bèn gật đầu tán thành.

Đúng lúc này, bên cạnh Thích Yến bỗng xuất hiện thêm hai cái bóng: “Bạn học Thích Yến.”

Đối với tình huống này Dương Duy Đông cũng không mấy xa lạ, cậu ấy ‘Ồ’ một tiếng trêu chọc.

Thích Yến đặt tờ danh sách lên đầu gối, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên cạnh có thêm hai cô gái: “Có chuyện gì không?”

Một trong hai cô gái đỏ mặt nói: “Bọn tớ ở lớp Thiết Kế Đồ Họa kế bên, muốn làm quen một chút, không biết là cậu có tiện trao đổi cách thức liên lạc không nhỉ?”

Thích Yến: “Thật xin lỗi, không tiện.”

Hai cô gái dường như không hề bất ngờ với kết quả này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nói: “Không sao, hai lớp chúng ta cũng có rất nhiều tiết học chung với nhau, sau này làm quen cũng được, bái bai.”

Hai cô gái vừa đi xa, Dương Duy Đông khều khều vai Thích Yến: “Cái người có chiều cao nhỉnh hơn một chút ấy, mấy hôm trước tớ có nghe bọn họ bàn tán, hình như là hoa khôi của lớp Thiết Kế Đồ Họa, cậu không thấy tiếc sao?”

Thích Yến lắc đầu, không trả lời. Dương Duy Đông thấy anh lại cúi đầu nhìn danh sách tiết mục, cũng không biết trên đó có gì hay.

Cậu ấy tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu không định yêu đương trong trường đại học à? Nghe bảo qua năm nhất mà không thoát ế là không còn cơ hội đâu đấy.”

Thích Yến khẽ ừm một tiếng: “Vậy à.”

Dương Duy Đông: “Chứ sao. Cho nên cậu đừng bày ra thái độ xa lánh nữ sắc như vậy nữa. Cậu chấm được em nào thì cứ yêu đương thử đi! Như cái cô vừa rồi ấy, sau này đi học chung cũng không phải là không có cơ hội! Người ta đã mở lời tới mức đó rồi mà.”

Thích Yến nhàn nhạt nói: “Không muốn.”

Dương Duy Đông: “Tại sao? Không đẹp à?”

Thích Yến: “Không để ý.”

Dương Duy Đông: “…..”

Được rồi, xem như cậu lợi hại.

Đêm hội nhanh chóng bắt đầu, Thích Yến không mấy hứng thú với những chương trình kiểu này, chỉ đến khi tiết mục của lớp bọn anh, anh mới ngẩng đầu lên cùng mọi người cổ vũ.

Những thời gian khác anh đều dành để nói chuyện với Sư Nhạc trong lúc cô chưa lên sân khấu.

“Bài chị định hát là bài hát lần trước cùng em ngắm hoàng hôn sao?”

Anh nhìn thấy tên bài hát, là 《Nguyện bạn》. Vì Sư Nhạc nói có thể tìm được nên lúc quay về anh đã tìm bài hát này, trong khoảng thời gian không có Sư Nhạc anh đều nghe nó, còn cả bài 《Giống như bạn》mà hôm đó cô hát ở trường tiểu học Dư Bình anh đã lén ghi âm lại.

Giống như nhặt được một bảo bối vậy, phát hết lần này đến lần khác, nghe giọng hát của cô để vượt qua những tháng ngày khó khăn.

Chỉ là bài hát 《Nguyện bạn》này, cho dù có nghe người khác hát thế nào đi nữa cũng không thể nào rung động như lúc nghe cô thấp giọng ngâm nga trên ngọn đồi hôm đó.

Cô khuấy động thế giới của anh, khiến anh không ngớt kinh ngạc kể từ giây phút đó.

Sẽ không có một ai thu hút được sự chú ý của anh hơn cô.

Sư Nhạc hồi âm lại rất nhanh: “Đúng vậy, mang giấc mơ của cậu về lại Dư Bình.”

“Tiểu Yến, cùng nhau cố gắng nhé.”

Dường như mỗi ngày anh lại thích cô thêm một chút, đặc biệt là khi thích còn có thể gần gũi cô như vậy.

Anh đang cố gắng chạy tới bên cạnh cô, nhưng lại không hy vọng cô cũng chạy về hướng mình, vì như vậy sẽ rất mệt mỏi.

Thích Yến nghĩ, chỉ cần cô quay đầu lại, anh có thể làm tất cả để chạy đến bên cạnh cô.

“Thích Yến, cho cậu xem cái này này.” Dương Duy Đông đưa điện thoại tới, cắt ngang mạch suy nghĩ của Thích Yến, “Video của bạn cậu.”

Thích Yến đưa mắt nhìn, là video biểu diễn của Sư Nhạc, thời gian diễn ra là buổi lễ chào đón tân sinh viên năm trước, lần đó cô cũng vừa đàn vừa hát.

Thích Yến nhìn màn hình không rời mắt, hỏi: “Xem ở đâu vậy?”

“Trong group sinh viên năm nhất í, nghe nói tối nay cũng có tiết mục của cô ấy.” Dương Duy Đông lật tờ danh sách ra xem, “Đúng đúng đúng, là tiết mục thứ hai từ dưới đếm lên! Sắp đến rồi! Cậu nhìn thấy chưa!”

“Ừm.”

Đã nhìn thấy từ lâu, nãy giờ vẫn đang ngắm.

“Cô ấy tên là Sư Nhạc. Hôm đó cậu chẳng nói tên của cô ấy cho tớ biết gì cả.” Dương Duy Đông vẫn đang dán mắt vào điện thoại, “Xinh thật.”

Đột nhiên nghe thấy Thích Yến bên cạnh hỏi: “Cô ấy đẹp không?”

Dương Duy Đông có chút sửng sốt, trên mặt bày ra biểu cảm ‘cậu nói chuyện đúng phí lời’: “Chuyện này còn cần phải hỏi sao!? Cô ấy là hoa khôi đấy. Cậu có biết vì hôm nay có tiết mục của cô ấy mà bao nhiêu khóa đổ xô đến đây không?”

Thích Yến chăm chú nhìn người đang yên tĩnh hát ca trong điện thoại, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Lúc này cũng vừa đến tiết mục của Sư Nhạc, Thích Yến lập tức ngẩng đầu lên, tiện thể khóa điện thoại của Dương Duy Đông lại.

Khoảnh khắc Sư Nhạc bước lên sân khấu, cả sân trường đều rộn rã tiếng huýt sáo, cô bình tĩnh ngồi xuống chỉnh micro, sau đó ôm cây đàn ghita nhìn xuống sân khấu.

Lúc này trên sân trường chỉ còn lại ánh đèn và đèn sân khấu, đèn sân khấu thì rất chói mắt. Thực ra cô không thể nhìn rõ được vị trí của Thích Yến, chỉ là lúc đang canh vị trí đại khái, bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn di động sáng lên, làm cô có chút sửng sốt.

Tiếp theo đó, từ từ có nhiều ánh đèn được bật sáng, nhưng Sư Nhạc vẫn nhìn về ngọn đèn đầu tiên, mỉm cười.

Đầu ngón tay cô khẽ động đậy, nhẹ nhàng nhếch môi.

“Bạn là gió đêm mát lạnh,

Hành tinh kia dù bị lu mờ cũng chỉ là tạm thời,

Bạn là quang cảnh đẹp đẽ rực rỡ nhất trong mắt tôi

Bạn là tiếng ngân nga nhẹ nhàng của thời gian, tựa như ánh sao soi sáng cả con hẻm nhỏ

Như phím đàn đen trắng đối lập tinh túy, luôn rạng rỡ ánh nắng ban mai

Nguyện phía sau bạn sẽ luôn có người bảo vệ

Nguyện bạn trở thành mặt trời rực rỡ nhất của riêng mình

Nguyện thời gian dịu dàng với bạn, để bạn yêu và được yêu

Ánh mắt bạn vẫn lấp lánh và xinh đẹp như trước, nói ra những ước mơ tưởng như hão huyền

Ước mơ của bạn cứ để tôi cất giữ”

……

Giữa những âm thanh ồn ào huyên náo và cả tiếng huýt sáo, Thích Yến lặng lẽ nhìn người đang ngồi trên sân khấu, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về hướng anh, cô nhìn thấy anh, anh nghĩ như vậy.

Cách nhau một biển người đông đúc, cách nhau những ánh đèn chói rọi, ánh mắt của anh và Sư Nhạc vẫn bắt gặp được nhau.

Không nghe thấy được nhịp tim của mình, anh có cảm giác như trái tim sắp ngừng đập.

Như trở lại Dư Bình ngày hôm đó, bốn bề im lặng, hoàng hôn ngập núi, còn trái tim anh thì nhảy nhót rộn ràng.

Anh của lúc này tuy đang ngồi giữa biển người náo nhiệt, nhưng lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì ngoại trừ giọng hát của người trên sân khấu. Anh yên lặng giữa đám đông ồn ào, cả hơi thở cũng như muốn ngừng lại.

Thứ duy nhất mà anh cảm nhận được là tình yêu đang ào ạt kéo đến, mạnh mẽ nhấn chìm cả con người anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.