Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 28




Ve sầu trên những tàng cây bên sân trường kêu vang không dứt, hòa cùng giọng nói và tiếng nhạc trên loa thay phiên nhau văng vẳng bên tai Sư Nhạc, nhưng cũng không thể nào áp đảo được tâm trí cô.

Khoảnh khắc bắt gặp nụ cười và vẻ nghiêm túc trong ánh mắt của cậu thiếu niên trước mặt, lồng ngực bên trái của cô không hiểu sao lại nảy lên hai nhịp.

Vừa lỗ mãng lại đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước.

Trên loa bỗng vang lên một tiếng còi lanh lảnh, đưa Sư Nhạc hoàn hồn.

Thích Yến vẫn như trước kia, hoặc có lẽ do nghĩ hè phải bôn ba đây đó nên làn da đã rám nắng đi một chút, nhưng giữa đám người đông đúc, vẫn là hạc trong bầy gà.

Sư Nhạc cảm thấy, có lẽ trong khoảnh khắc ban nãy mình đã bị điên rồi.

Cô vân vê ấn đường, khẽ cười một tiếng: “Bây giờ chị đang khá là vui vẻ.”

“Không liên quan gì đến ca hát cả.”

Thích Yến nghe vậy cũng không nói nhiều nữa: “Vậy em rất mong đợi.”

Sư Nhạc rời đi có chút vội vàng, ngay cả cô khi nghĩ lại cũng không biết vì sao lúc đó bước chân lại vội vàng như vậy.

Buổi tiệc liên hoan văn nghệ bắt đầu vào lúc hai giờ, lúc này sân trường còn đông vui náo nhiệt hơn cả buổi sáng.

Tất cả đều là tiết mục cây nhà lá vườn do các em học sinh tự biên soạn, có thể do biết đây là tuần cuối cùng các giáo viên ở lại đây, nên mọi người đều biểu hiện vô cùng nghiêm túc.

Các tiết mục chỉ được tập dượt trong vòng mấy ngày, nhưng cũng rất ra dáng đâu vào đấy.

Tiết mục của lớp ba là một bài đại hợp xướng.

Người phụ trách điều phối chương trình là một vị giáo viên khác trong đoàn, phần này Sư Nhạc ngược lại không tham gia. Mấy hôm nay mặc dù trong giờ ra chơi có nghe bọn nhỏ tập hát, nhưng bọn nhỏ vẫn chưa một lần cho cô nghe qua hiệu quả của bài đại hợp xướng, còn thần thần bí bí nói với cô, phải giữ bí mật.

Sư Nhạc đứng trước bục sân khấu quay video lại, vừa là cho bọn nhỏ, vừa là để cho bản thân có chút kỷ niệm để sau này nhớ lại.

Lúc âm nhạc vang lên, Sư Nhạc ngước mắt nhìn, sau đó cô đưa điện thoại cho Đồng Lâm đang đứng bên cạnh: “Giúp tớ quay lại một chút.”

Đồng Lâm: “Hửm? Cậu tính đi đâu vậy?”

“Đi đâu đâu.” Ánh mắt Sư Nhạc lại một lần nữa rơi xuống sân khấu.

Cô có một linh tính rằng, nếu bản thân quá để tâm vào việc quay video, có lẽ sau này sẽ rất hối hận.

Bài hát có tên ‘Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm’.

Là một bài hát vừa vang lên phần dạo đầu đã khiến người khác cảm thấy quen tai.

Trước khi tiết mục bắt đầu, Hổ Tử đến kéo cô lại, nói là nhất định phải để cô đứng ở vị trí chính giữa.

Mới đầu Sư Nhạc vẫn chưa hiểu nguyên do, bây giờ mới chợt hiểu ra.

Giống như hôm cô vừa đến đây, ánh mắt của ba mươi em học sinh đều đồng thời rơi xuống người cô, trên mặt mỗi người đều hiện lên một nụ cười, giống như trước đó đã đặc biệt tập dượt qua, hàm răng sáng loáng, sáng đến nỗi làm đôi mắt cô có chút mơ hồ.

Bọn trẻ không hề tập dượt trước, vẫn còn một số chỗ chưa đều, thậm chí còn có người bị lạc điệu, nhưng các em vẫn hát rất nghiêm túc.

“Mỗi khi tôi không tìm được mục đích tồn tại,

Mỗi khi tôi lạc đường trong đêm tối,

Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm

Xin hãy chỉ cho tôi cách đến bên người

Tôi thà nhận hết đau đớn giữ trong tim

Cũng không mong quên đi ánh mắt người

Hãy cho tôi dũng khí tin tưởng lần nữa

Bỏ qua lời nói dối để ôm lấy người

Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm,

Liệu có thể nghe thấy không?

Người đang nhìn lên kia.

Thở dài cũng trái tim cô đơn.”

Bài hát vừa kết thúc, dưới sân khấu liền vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Trong tiếng vỗ tay này, Sư Nhạc vô thức muốn cúi đầu xuống, nhưng cô vẫn quyết định nhìn thẳng vào bọn trẻ trên sân khấu.

Bọn trẻ còn chưa kịp xuống, Hổ Tử đã chạy về phía trước một bước, cầm lấy micro.

“Bài hát này dành tặng cho tất cả các thầy cô, cám ơn thầy cô đã dành cho chúng em một kỳ nghĩ hè vui vẻ và tuyệt vời, chúng em mãi mãi yêu mến quý thầy cô.”

“Cũng là một bài hát dành riêng cho cô giáo Nhạc Nhạc.”

Hổ Tử nhìn về phía Sư Nhạc đang đứng chính giữa sân khấu, dõng dạc nói: “Cô giáo Nhạc Nhạc, tất cả các bạn trong lớp đều rất yêu mến cô!”

Cậu bé đưa tay lên, lần lượt dựng ba ngón tay, sau đó các em học sinh ở phía sau đồng loạt cúi người.

“Cảm ơn cô giáo!”

Nói xong, bọn trẻ trật tự bước xuống, Sư Nhạc vẫn đứng yên một chỗ, cách mấy giây sau, điện thoại cũng chẳng kịp cầm lấy đã vội vàng chạy sang phía bên kia.

Cô đè thấp vành mũ, vòng tới vòng lui, cuối cùng lại đi tới một chỗ ngoặt bên cạnh khu dạy học. Cô tháo mũ xuống, nhẹ nhàng hít thở, sau đó lại ngửa đầu lên lấy mũ che mặt lại.

Ngày đó bước lên xe lửa, Sư Nhạc thực ra cũng chẳng có ý tưởng gì lớn lao, thậm chí mấy ngày hôm đó tâm trạng cũng rất bình bình, bản thân cô cũng tự cảm thấy mình không hề vô tư và vị tha.

Cô đến Dư Bình, trừ hỗ trợ dạy học ra cũng vì có suy nghĩ ích kỷ, hoặc là muốn đến Giang Châu, hoặc là muốn cách xa căn nhà đó.

Mãi cho đến khi đã thực sự đến nơi này, bước chân vào lớp học, đối diện với các em học sinh, ý niệm đó mới từ từ tan biến, mới khiến cô có chút cảm giác chân thực.

Lúc này đây, cảm giác chân thực của cô lại đột nhiên lơ lửng bất định, trong lòng khẽ thở dài, cố đè nén sự bức bối khó chịu.

Biết tìm đâu những người tốt bụng và dễ thương như vậy nữa.

Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, tiết mục tiếp theo cũng đã bắt đầu, Sư Nhạc cũng không tiện nán lại đây lâu, cô thở hắt ra một hơi, ổn định lại trái tim đang rối loạn của mình, sau đó lấy mũ xuống.

Không ngờ lại đối diện với gò má của một người.

Sư Nhạc sửng sốt.

Thích Yến yên lặng đứng bên cạnh, cúi đầu xem điện thoại, nhận ra hành động của cô, cậu xoay đầu qua, cười khẽ: “Chị.”

Sư Nhạc đột nhiên có chút quẫn bách: “Cậu đến từ lúc nào vậy?”

Thích Yến cũng không giấu giếm, thật thà đáp: “Lúc chị chạy qua đây.”

“….” Sư Nhạc bỗng nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cậu kéo qua một bên. Lần trước ở bệnh viện còn có thể nói dối, sao bây giờ lại thật thà như vậy!

“Nhìn thấy gì rồi?”

Thích Yến chớp chớp mắt nhìn tay cô, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ cười nói: “Chị lấy mũ che mặt rồi, đâu có nhìn thấy được gì.”

Cậu chắc chắn là đang cười nhạo cô!

Sư Nhạc đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: “Cậu đang cười nhạo chị đúng không?”

“Đâu có.”

Mặt Thích Yến bị nhéo có chút biến dạng, nhưng không hề giãy giụa.

Sư Nhạc nhéo thêm mấy cái rồi buông tay ra, cô vân vê ngón tay, gương mặt của cậu quá trơn bóng, cô đành phải từ bỏ, dù sao nhìn cũng đã nhìn rồi: “Cậu muốn cười cứ cười đi.”

“Thật sự không có cười chị mà.” Mặt Thích Yến đã đỏ lên một mảng nhỏ, cậu lấy tờ khăn giấy ướt từ trong túi ra đưa cho Sư Nhạc, “Có gì đáng cười đâu.”

Sư Nhạc nhận lấy, lau khóe mắt, không nói chuyện.

Cô chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ.

Thích Yến thấy động tác của cô rất chậm, vành tai lại hơi đỏ lên.

Cảm xúc trong lòng cậu lại bắt đầu tăng vọt, cậu biết người này đang che giấu một trái tim mềm yếu, dù là so với bất cứ ai cũng dịu dàng hơn, đáng yêu hơn.

Lúc nhìn thấy cô một mình lặng lẽ chạy qua đây, mặc dù biết trong lòng cô có chút cảm động, nhưng vẫn nhịn không được đuổi theo cô, vì cậu không muốn bỏ sót bất kỳ khía cạnh nào của cô.

Thích Yến nhìn chằm chằm vành tai của Sư Nhạc, rồi từ từ đưa tay lên, sau đó dừng lại bên lỗ tai cô, cười khẽ: “Lỗ tai của chị đỏ rồi này.”

Sư Nhạc: “!!!”

Cô lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.

Bàn tay của Thích Yến cũng đã thỏa mãn mong ước được chạm vào tai cô, tận đáy lòng cậu có chút run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường.

Sư Nhạc lúc này đúng là, vừa xấu hổ vừa có chút tức giận. Cô ném chiếc khăn ướt vào lòng Thích Yến, nheo mắt nói: “Cậu bây giờ ngay cả chị cũng dám trêu chọc.”

Thích Yến chầm chậm thu tay về, lắc đầu: “Đâu có.”

Sư Nhạc rất tự nhiên nắm lấy vành tai cậu: “Còn chối?”

Cô giày vò một hồi, mãi cho đến khi vành tai của cậu đỏ lên mới chịu buông ra, dáng vẻ thực sự có chút đanh đá: “Cậu cũng đỏ lên rồi nè.”

Thích Yến thực sự không nhịn được nữa, trong mắt đều nhuộm ý cười, chiều theo ý cô: “Ừm, em cũng đỏ rồi.”

Mà thực tế là đỏ thật, đỏ đến tận vùng cổ.

Thích Yến khẽ co ngón tay lại, cậu mong đợi, cũng rất khao khát sự đụng chạm của cô, nhưng chút đụng chạm này vẫn chưa khiến cậu thoả mãn.

Cậu vẫn rất tham lam.

Sư Nhạc nghe cậu nói như vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng, cô dẩu môi nói: “Sao nhìn cậu cứ như đang dỗ dành một đứa con nít thế nhỉ?”

Thích Yến cẩn thận gấp lại tờ khăn ướt mà vừa nãy cô đã ném vào người cậu, sau đó nói: “Không phải dỗ dành, chị cảm thấy mình như vậy không tốt sao?”

Sư Nhạc ‘vò đã mẻ lại sứt’, lúc này cũng không có gì phải gánh nặng tinh thần nữa, cô đội mũ lên, hỏi cậu: “Tốt chỗ nào?”

“Chị từng nói, ở độ tuổi này nên bạo dạn một chút.” Thích Yến đáp, “Chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu, không phải cũng nên bạo dạn một chút, tùy hứng một chút sao?”

“Làm việc mình muốn làm, không cần phải bận tâm quá nhiều.”

“Giống như vừa nãy, chị muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, đây là chuyện bình thường mà.”

Sư Nhạc không ngờ cậu lại dùng câu nói của cô để tặng lại cho cô, nhất thời không kịp phản ứng.

Thích Yến đưa tay lên, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉnh lại vành mũ của cô cho ngay ngắn.

“Sáng nay em mới nói với chị, chỉ cần chị vui vẻ là được.”

Đợi đến khi cậu thả tay xuống, Sư Nhạc mới ngước mắt lên, nhìn cậu thiếu niên cao hơn mình rất nhiều trước mắt.

Đột nhiên cô có một ảo giác nhất thời rằng, người được chiếu cố hình như lại là cô.

Một khi ý nghĩ này nảy sinh, cô quả thực không thể dừng lại. Ngẫm nghĩ lại mới thấy, hình như trong khoảng thời gian này, Thích Yến vẫn luôn là người chiếu cô đến cô.

Cô rũ mắt xuống, hàng lông mi có chút run rẩy.

Thích Yến lúc này đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nói: “Sắp đến phần biểu diễn của các giáo viên rồi.”

Sư Nhạc như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, chợt phát hiện bởi vì Thích Yến vừa chỉnh lại mũ cho cô, nên khoảng cách của hai người lúc này có chút gần.

Cô vô thức dời tầm mắt xuống dưới, nhìn thấy yếu hầu của Thích Yến khẽ chuyển động.

“Chị?”

Sư Nhạc lập tức đè thấp vành mũ: “Chị đi đây.”

Nhìn Sư Nhạc vội vàng rời khỏi, Thích Yến cũng từ từ thở hắt ra.

Cậu nhấc những ngón tay của mình lên, nhẹ nhàng mỉm cười.

Lại một ngày nữa được thỏa mãn lòng tham lam của bản thân.

*

Là tấm bảng hiệu của đoàn hỗ trợ dạy học, Sư Nhạc chịu trách nhiệm về khoản văn nghệ của giáo viên, tiết mục của cô được sắp xếp vào phần cuối cùng then chốt.

Trước khi lên sân khấu, cô tới chỗ đoàn viên điều phối chương trình, nói với anh ấy vài câu gì đó.

Cô vốn định dùng đàn ghita để vừa đàn vừa hát, nhưng điều kiện ở đây không cho phép, nên cô đành phải lấy điện thoại di động ra.

Mấy năm gần đây Sư Nhạc từng bước lên không biết bao sân khấu lớn nhỏ, người ít người nhiều gì cũng có, thậm chí hôm đó còn ngồi hát trên cây cầu vượt.

Nhưng chưa một lần nào lòng bàn tay lại chảy mồ hôi như bây giờ.

Gắn micro lên giá xong, cô từ từ hít thở sâu vài lần, sau đó mở nhạc trong điện thoại lên.

“Khi tôi cần nhất ai sẽ là người đến động viên,

Ai sẽ nguyện lòng chia sẻ những điều vui nhất với tôi,

Ngày tháng thật dài tôi luôn sát cánh bên bạn,

Chứng kiến bạn trưởng thành tôi cảm thấy tràn đầy sức sống.”

Tiếng đàn piano được nhấn ra từ điện thoại, kết hợp với giọng hát của cô, dưới sân khấu bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Sau khi hát xong đoạn này, người điều phối chương trình chêm vào một khúc nhạc đệm. Đây là phần mà vừa rồi Sư Nhạc đã bàn bạc với anh ấy, vì vốn dĩ bài hát mà cô chuẩn bị không phải là bài hát này.

Theo điệu nhạc, Sư Nhạc tiếp tục hát.

“Tôi cũng giống như bạn, cũng rất mạnh mẽ.

Cố gắng hết sức để theo đuổi giấc mơ của mình,

Cho dù chịu tổn thương, cho dù có sóng gió,

Nhưng sau cơn mưa mới có hoa thơm trái ngọt…”

Cô vừa hát được một nửa, dưới sân khấu bỗng nhiên nhao nhao náo loạn.

Sau đó, giọng nói thưa thớt bắt đầu cất tiếng hát theo cô, âm thanh càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, tất cả học sinh và giáo viên đều cùng nhau hát to.

“Tôi cũng giống như bạn, cũng rất tốt bụng,

Xây nên một thiên đường cho những ai cần

Tiếng hát chính là đôi cánh mang theo niềm hy vọng

Tất cả những nỗ lực chính là sức mạnh của tình yêu,

Chúng ta rất giống nhau, đều rất mạnh mẽ,

Tuổi trẻ cùng rực sáng dưới ánh sáng lấp lánh,

Cho dù chịu tổn thương, cho dù có sóng gió,

Nhưng sau cơn mưa mới có hoa thơm trái ngọt…”

Cảm xúc vừa vất vả kìm nén của Sư Nhạc bỗng chốc lại ùa về, trước mắt cô nhòe đi, cùng cất tiếng hát với mọi người.

“Chúng ta đều giống nhau, đều tốt bụng,

Cùng xây nên một thiên đường cho những ai cần,

Tiếng hát chính là đôi cánh mang theo niềm hy vọng,

Tất cả những nỗ lực chính là sức mạnh của tình yêu…..”

Tới đoạn cuối, mọi người đều đồng thời im bặt. Sư Nhạc ngước mắt lên, chợt nhìn thấy Thích Yến đang đứng cách đó không xa.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Thích Yến khẽ mỉm cười, nhìn cô không rời mắt.

“Chị muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, chỉ cần chị vui là được.”

Trong lòng Sư Nhạc thoáng run rẩy. Cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, tiếng khóc đang đè nén dưới cổ họng không thể giữ lại được nữa.

Cô nhấc micro lên, hát xong đoạn cuối cùng.

“Khi tôi cần nhất ai là người đến vỗ về tôi,

Ai sẽ nguyện lòng chia sẻ những điều vui nhất với tôi

Những ngày tháng dài tôi luôn sát cánh bên bạn

Chứng kiến bạn trưởng thành,

Mãi mãi chào đón bạn.”

Hát xong, cô đưa mắt nhìn mọi người dưới sân khấu, sau đó cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, ngậm cười chảy nước mắt nói: “Tôi cũng rất yêu mến các bạn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.