Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 32




Tấm chăn dày được đắp kín cơ thể khiến Tạ Ninh có cảm giác an toàn hơn một chút.

Đèn trong phòng đã chuyển toàn bộ qua màu vàng, phong cảnh nửa tối nửa sáng hiện lên cảm giác ám muội.

Ống kính máy quay bắt đầu từ phía Hạ Huyễn Thần.

Là một sát thủ, phong thái của anh lúc này vô cùng trầm mặc, lại lóe chút ánh lửa nóng bỏng.

Anh hút mạnh điếu thuốc dở trên môi, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, khớp hàm từng chút một động đậy, sau đó lại nở một nụ cười ngả ngớn ngang tàng.

Máy quay bắt đầu di chuyển.

Hạ Huyễn Thần đứng lên tiến về phía giường, vừa đi vừa làm động tác cởi áo một cách mạnh bạo.

Chiếc áo thun bó sát dường bị bị xé rách, lộ ra cơ thể to lớn rắn chắc với từng múi bụng rõ rệt và đường nhân ngư sắc nét kéo dài từ hai bên hông đến xuống phần cạp quần.

Từ đầu đến cuối Hạ Huyễn Thần đều không có thoại, chỉ có tiếng thở nặng nề vang lên thay cho cảm xúc hiện tại của anh.

Cháy bỏng.

Mãnh liệt.

Hai cánh tay anh chống xuống giường, gồ lên từng thớ cơ bắp chắc nịch.

Tạ Ninh ngay lập tức cảm nhận được sức nặng của đối phương đang đè lên người mình.

Hạ Huyễn Thần nhìn cô, con ngươi đen đặc lúc này dường như đang đỏ lên, quai hàm căng ra, tiếng thở hổn hển.

Không có chút xấu hổ ngượng ngùng.

Càng không có khinh thường chán ghét.

Bên ngoài đạo diễn đang nhìn vào màn hình ngay lập tức bắc loa hét lên.

“Tạ Ninh, diễn đi.”

Tạ Ninh tập trung tinh thần nhìn thẳng vào người đàn ông phía trên người mình, chỉ nhìn thấy hầu kết nhấp nhô và xương quai xanh gợi cảm của Hạ Huyễn Thần.

Tạ Ninh sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại, hai tay vòng cổ của anh kéo xuống.

Như vậy ít ra sẽ che bớt được ống kính máy quay, khiến cô đỡ phải trưng bày ra bộ dạng xấu hổ của mình.

Ngay khi cánh tay mềm mại của Tạ Ninh chạm vào mình, lồ ng n.g.ự.c Hạ Huyễn Thần đã căng phồng lên, nhịp tim đập dữ dội.

Anh từ trên cao nhìn cô, mồ hôi rịn ở chân tóc, nhưng âm điệu phát ra lại nghiêm chỉnh rõ ràng: “Đừng gồng cứng như thế, thả lỏng ra đi nào.”

Tạ Ninh khó chịu cằn nhằn bên tai anh: “Anh nói thì hay lắm, tôi có phải diễn viên chuyên nghiệp đâu.”

Hạ Huyễn Thần cúi thấp đầu, nhẹ nhàng phà hơi nóng vào bên tai cô: “Có tôi ở đây rồi, cô cứ thoải mái diễn theo kịch bản là được.”

Nghe đến đây, Tạ Ninh cũng bớt căng thẳng hơn một chút.

Trong kịch bản phân cảnh này chỉ quay qua loa đại khái, chủ yếu là lấy được biểu cảm gương mặt và thân hình lực lưỡng tuyệt đẹp của nhân vật.

Đây mới chính là nhân tố k1ch thích lôi kéo người xem ngay từ những giây phút đầu tiên.

Còn hành động trên giường của hai người ra sao thì đạo diễn không nhắc tới quá sâu, tùy vào diễn xuất của Hạ Huyễn Thần mà linh hoạt máy quay thôi.

Đó cũng chính là đãi ngộ dành cho đỉnh lưu tham gia vai khách mời trong phim đó.

Tạ Ninh vừa thả lỏng ngửa người ra nằm xuống giường, cánh tay rắn chắc của Hạ Huyễn Thấy đã chộp lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô xoa nhẹ.

Lồ ng n.g.ự.c hai người ngay lập tức dán sát vào nhau.

Tạ Ninh chưa kịp thể hiện sự bối rối, ngón tay thon dài của Hạ Huyễn Thần đã nâng lên vuốt v e dưới cằm của cô.

Ngay lập tức hai phiến môi mọng của Tạ Ninh đã bị người ngậm lấy, trằn trọc, m út mát.

Dường như còn chưa thỏa mãn với kiểu hôn nhẹ nhàng bên ngoài này, chỉ trong chốc lát, hàm răng của cô đã bị cạy ra, môi lưỡi đều bị quấn lấy, mạnh mẽ, triền miên.

Tạ Ninh lần đầu tiên trải nghiệm hôn lưỡi nóng bỏng như thế này, ngay lập tức trở mình muốn giãy dụa lên tiếng.

Không nghĩ đến cả cơ thể cô đã bị Hạ Huyễn Thần ôm lấy như gọng kìm ghì chặt dưới thân anh.

Nụ hôn càng ngày càng càn rỡ, dường như muốn đào sâu vào khoang miệng của Tạ Ninh khiến cô không thể thở nổi.

Thân hình của anh cũng càng ngày càng cứng, đè nặng bên trên, những giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống biến mất giữa da thịt lộ ra của hai người.

Tạ Ninh không thể nói, cũng không đủ sức phản kháng, chỉ có thể yếu ớt tiếp nhận như đụng chạm vô cùng nhạy cảm của Hạ Huyễn Thần.

Đôi mắt anh đỏ quạch, hai cánh môi nóng rực như có lửa đang càn quét khắp gương mặt và cần cổ của Tạ Ninh.

Đạo diễn vô cùng hài lòng với những khung hình nóng bỏng mà ông vừa gặt hái, nhẹ nhàng vỗ tay ra hiệu kết thúc.

Hạ Huyễn Thần dường như còn chưa đã thèm, anh đảo lưỡi trong miệng Tạ Ninh một cái thật sâu, sau đó xấu xa cắn mạnh lên môi cô một cái rồi mới rời ra.

“Tốt quá, cảm xúc rất bùng nổ, không có cậu Thần đến cứu nguy thì có khi chúng tôi không có được những thước phim tuyệt mỹ như vậy.”

Hạ Huyễn Thần nâng người lên, nhẹ nhàng lấy chăn đắp lại cho Tạ Ninh kín mít rồi mới thoải mái ngồi hẳn dậy cười khách khí với đạo diễn và nhà sản xuất.

“Đạo diễn quá khen rồi, đây là bổn phận của một người làm diễn viên như tôi.”

Nói xong, anh quay sang nhìn Tạ Ninh vẫn đang uất nghẹn nắm chặt vỏ chăn nằm trên giường, mái tóc rối tung thấm đẫm mồ hôi.

“Quay xong rồi, về nghỉ thôi.”

Cánh tay giơ ra nhẹ nhàng vén sợi tóc mai đã bết lại ở hai bên thái dương nhưng Tạ Ninh lại trừng mắt gạt phắt đi, vành mắt có chút ửng đỏ.

Cũng không chờ Hạ Huyễn Thần nói tiếp, Tạ Ninh quấn chặt áo khoác nhét dưới gối, nhảy xuống giường xỏ dép tự đi bộ về phòng nghỉ của khách sạn ở gần đó khóa cửa lại.

Vì Hạ Huyễn Thần còn một phân cảnh hành động dài từ trong phòng kéo dài đến hành lang lên sân thượng nên anh không bất đắc dĩ không thể đuổi theo Tạ Ninh, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn hoàn thành công việc ngày hôm nay.

Đợi đến tối trở về sẽ nói chuyện với cô.

Vì cảnh quay buổi trưa mà Tạ Ninh tức giận đến mức không muốn ăn gì cả.

Chỉ cần chạm vào môi lưỡi của mình, cô sẽ nhớ lại cảm giác mãnh liệt mà Hạ Huyễn Thần mang đến.

Lần này thật sự cô không thể bỏ qua cho Hạ Huyễn Thần được nửa.

Vừa nghĩ đến đây, ngoài cửa phòng đã vang lên hai tiếng gõ.

Hạ Huyễn Thần không hề có chút xấu hổ khi nhìn thấy bộ dáng túng quẫn đến mức uất hận của Tạ Ninh, anh ung dung tiến vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng đặt một hộp đồ ăn rồi mở ra.

Mùi thơm bay khắp phòng.

“Nghe nói cả ngày hôm nay cô không xuống dưới nhà ăn nên tôi đành mua một chút về cho cô đây, có chuyện gì mà tức giận đến mức bỏ đói bản thân như thế?”

Nhìn thái độ điềm nhiên như không của Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh tức điên người.

Cô chẳng còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa, lập tức nhảy bổ đến trước mặt đối phương mà chỉ trích.

“Tại sao anh lúc nào cũng tự ý hành động như vậy, anh có bao giờ nghĩ đến việc phải tôn trọng người khác không?”

Hạ Huyễn Thần nhíu mày khoanh tay: “Thế nào là tự ý hành động, thế nào là không tôn trọng người khác?”

“Chuyện lần trước tôi không nói, nhưng còn lần này, sao anh không thông báo trước cho tôi, cho dù tôi là trợ lý của anh nhưng điều đó không có nghĩa là anh được toàn quyền quyết định thay cho tôi còn tôi thì không có khả năng được từ chối.” Tạ Ninh hét lên.

Hạ Huyễn Thần vẫn cho là chuyện không có gì to tát, anh nhún vai nói: “Sao cô lại tức giận vì chuyện này nhỉ? Tôi có làm gì khiến cô thiệt thòi đâu? Cô vừa có tiền, vừa có cơ hội được gần gũi thân mật với người nổi tiếng, cơ hội như vậy biết bao nhiêu người mong muốn còn không được.”

Tạ Ninh nghiến răng chỉ tay vào Hạ Huyễn Thần, giọng run rẩy: “Anh còn nói được như vậy, trong kịch bản hoàn toàn không miêu tả chi tiết, thế nhưng anh đã làm gì? Máy quay từ đầu đến cuối không hề quay cận cảnh của tôi, đạo diễn chủ yếu chỉ muốn lấy hình của anh, hà cớ gì anh phải làm đến mức đó chứ, anh có biết là tôi…tôi…”

Nói đến đây, Tạ Ninh thở hồng hộc, cũng không thể hoàn thành một câu hoàn chỉnh.

Hạ Huyễn Thần lại cười như mèo trộm được thịt: “Em làm sao? Nói cho tôi nghe, cảm giác được hôn môi với tôi thế nào? Sung sướng, hạnh phúc, đê mê. Không cần quá kích động như thế, tôi biết em đã yêu thầm tôi bao nhiêu năm nay, trước đây tôi hiểu lầm nên có chút tránh né với em, từ giờ về sau sẽ không như thế nữa. Em xem, hành động hôm nay chính là món quà bất ngờ dành cho em đấy, có vui không nào?”

Nghe đến đây, Tạ Ninh tái mặt ôm ngực.

Không nghĩ đến người đàn ông này lại có thể tự luyến như vậy.

Cô thành tâm chiếu cố Hạ Huyễn Thần như một ông chủ khó tính bất kể ngày đêm.

Thậm chí còn không màng đến thái độ chán ghét ra mặt của anh.

Mặc dù đúng là cô có chút lòng riêng, nghĩ đến món tiền thưởng sau khi được cho nghỉ việc, Tạ Ninh lại xoắn xuýt vẫy đuôi bên cạnh Hạ Huyễn Thần.

Nhưng làm sao lại có thể khiến cho Hạ Huyễn Thần hiểu lầm nặng nề như vậy chứ?

Tạ Ninh cô lại yêu thầm anh nhiều năm ư?

Không tính đến khoảng cách quá khác biệt giữa hai người.

Với cái tính tình thối hoắc của Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh có bị điên mới đ.â.m đầu vào một tên đàn ông độc miệng vô tình lại kiêu căng như con chim khổng tước xòe đuôi như vậy.

Huống chi, cô đã biết rõ kết cục của thế giới trong sách này.

Tạ Ninh làm gì có gan mà đi tranh giành nam chính với nữ chính chứ.

Cô còn muốn sống tốt, sống khỏe và sống thọ cơ.

Tạ Ninh vò đầu, tự hỏi bản thân mình đã làm ra chuyện ác gì mà bây giờ phải nhận về trái đắng thế này.

“Yêu thầm anh ư?”

Tạ Ninh không chịu nổi nữa hét lên: “Hạ Huyễn Thần, con mẹ nó tôi yêu thầm anh lúc nào hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.