Dự án “Thiên hạ” là thể loại cổ trang mưu đấu quyền đấu, cho nên bối cảnh chủ yếu là khu vực phim trường Cố Cung ở ngoại thành phía tây Đô Thành với lối kiến trúc gần như mô phỏng y đúc hoàng cung của các triều đại phong kiến.
Đợt quay phim này không phải đi xa nên Tạ Ninh cũng khá thoải mái, hành trang lên đường không cần phải cầu kỳ quá mức.
Theo thông lệ, cô tự lái xe đến phim trường trước, còn Hạ Huyễn Thần sẽ có Trương Bình và Trần Xuyên hộ tống.
Nhìn một vòng bối cảnh hoàng cung rộng lớn, Tạ Ninh có chút vui mừng.
Nam nữ chính đã gặp nhau, dự án “Thiên hạ” cũng đã khởi động.
Mọi thứ đều trở lại guồng quay của nó.
Rất nhanh thôi, cô có thể nghỉ hưu được rồi.
Từ giờ trở đi cô sẽ thành thật đóng vai một nhân vật quần chúng nhìn theo nam nữ chính tiến vào giới cảnh yêu đương mà thôi.
Tạ Ninh đã tính toán qua, chỉ cần cố gắng tích cóp một khoản, in ít thôi cũng được, sau đó cô sẽ hoạch định lại kế hoạch của bản thân trong tương lai.
Làm trợ lý người nổi tiếng thì thích thật đó nhưng chung quy vẫn chỉ là nhân viên sai vặt.
Lăn lộn trong ngành giải trí mấy năm, Tạ Ninh mong muốn mình sẽ làm được cái gì đó cao cả to tát hơn.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng nghỉ riêng của Hạ Huyễn Thần cùng Tô Tiểu Lam, một số diễn viên phụ đã có mặt.
Tạ Ninh nhìn thấy Châu Sa đầu tiên, cô gái xinh đẹp thanh thuần lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng nghỉ để chờ hóa trang.
“Chào Châu tiểu thư, tôi là Tạ Ninh.”
Nhìn thấy người lạ nhiệt tình với mình, Châu Sa lịch sự đáp lại: “Xin chào, tôi là Châu Sa, không biết cô là bên bộ phận nào?”
“Tôi là trợ lý nghệ sĩ của công ty Thần Uy Bạo Vũ, đợt này theo đoàn phim để phụ giúp cho anh Hạ Huyễn Thần.”
Nghe đến tên Hạ Huyễn Thần, đôi mày của Châu Sa bỗng chốc giãn ra: “Hóa ra là trợ lý Tạ, mong cô chiếu cố cho.”
Tạ Ninh tươi cười, lộ tám cái răng tiêu chuẩn: “Tôi cũng phải nhờ Châu tiểu thư sau này chiếu cố cho, có gì cô cứ tìm tôi nhé, tôi nhất định sẽ trợ giúp đến cùng.”
Thấy Tạ Ninh tính tình thoải mái dễ chịu, lại vô cùng thân thiện, Châu Sa cũng bớt đi cảm giác ngại ngùng.
“Nếu trợ lý Tạ đã nói vậy, tôi cũng không dám giấu giếm. Đợt tuyển chọn vừa rồi, nhờ Hạ tiền bối chỉ điểm cho nên tôi mới có thể đạt được kết quả tốt, rất muốn cảm ơn anh ấy nhưng loay hoay mãi đến bây giờ nhập đoàn vẫn chưa có dịp…”
“Wow, thật sao, anh Thần trước giờ rất kiệm lời, điều này chứng tỏ diễn xuất của Châu tiểu thư đây rất ấn tượng đó nha.” Tạ Ninh khen ngợi.
“Cô nói vậy làm tôi xấu hổ quá.” Châu Sa thẹn thùng chớp mắt.
“Thời gian chung đụng trong đoàn phim còn dài, Châu tiểu thư còn nhiều cơ hội để cảm ơn anh Thần mà. Không thì trước tiên cô mua cafe cho anh ấy đi. Anh Thần thích uống một tách capuchino nóng vào buổi sáng trước khi làm việc.”
Châu Sa mỉm cười gật đầu: “Vậy ư, để tôi nói trợ lý đi mua cafe cho mọi người.”
Tạ Ninh nhanh nhảu rút ra một tấm name card: “Đây đây, nếu được thì đi mua ở tiệm này nhé, anh Thần thích hương vị chỗ này.”
“Cám ơn cô trợ lý Tạ.”
“Không có chi, việc nên làm mà, nếu cô có cần gì cứ báo tôi một tiếng nhé.”
Tạ Ninh phấn khởi đáp.
Nhìn nét mặt vui mừng của Châu Sa, hẳn là cô đã gây được ấn tượng tốt với nữ chính rồi.
Tô Tiểu Lam nhìn Tạ Ninh ra sức làm thân với Châu Sa có hơi khó hiểu.
“Đó chỉ là một diễn viên mới thôi mà, có cần làm đến mức thế không?”
Tạ Ninh lại nhún vai: “Tin tôi đi, đừng coi thường Châu Sa, sau này cô ta sẽ một bước lên trời đó.”
“Thật không?”
“Còn thật hơn vàng.”
Hạ Huyễn Thần ngồi trong xe bảo mẫu nhìn bảng hiệu phim trường Cố Cung to lớn trước mặt hơi nhăn mi nói: “Cậu không dặn Tạ Ninh là sẽ đi chung xe với chúng ta sao?”
Trương Bình gãi tai, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cái này, em có nhắn cho Tạ Ninh nhưng chắc cô ấy quen cửa quen nẻo nên đã tự đi trước rồi.”
“Lát nữa dặn cô ấy từ nay về sau không cần đi riêng nữa.”
“Vâng ạ.”
Đoàn phim gần như đã tề tựu đông đủ, mọi người không ai bảo ai tự giác hoàn thành công việc của mình.
Hạ Huyễn Thần được dẫn vào phòng nghỉ riêng đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Đây chắc chắn là thành quả của Tạ Ninh sáng nay.
Cô vẫn chu đáo như mọi ngày.
Nhưng dường như còn thiếu một thứ.
“Trợ lý Tạ, cafe của tôi?”
“Đây đây, chờ một chút, sắp có rồi.” Tạ Ninh nhanh nhảu chạy ra mở cửa phòng.
Bên ngoài là trợ lý Dương Hỷ và Châu Sa đang chờ sẵn.
“Hạ tiền bối, lần đầu hợp tác, mong anh chiếu cố.” Châu Sa cười dịu dàng như gió xuân.
***
Như một thói quen, mỗi lần quay phim Tạ Ninh và Tô Tiểu Lam lại tụ tập thành một nhóm nhỏ.
Lần này có thêm sự tham gia của Mạch Trường Thanh và trợ lý Tiểu Kiệt.
“Đây là lần đầu tiên anh Thần cư xử nhẹ nhàng như vậy với diễn viên nữ đó.”
“Trước đây anh ấy không phải rất né tránh chung đụng với người khác ư?”
Tạ Ninh nguýt một tiếng: “Tôi đã nói rồi, đừng coi thường Châu Sa, cô ấy chính là nhân tố sẽ thay đổi hoàn toàn anh Thần của các cô đó.”
Mạch Trường Thanh ngồi bên cạnh lại lắc đầu: “Tôi lại không cho là như vậy?”
Tạ Ninh hừ một tiếng: “A Thanh này, có những chuyện chúng ta không ngờ đến được đâu.”
“Vậy tại sao cô lại nói như thế biết rõ vậy chứ?”
Tạ Ninh thấp giọng ra vẻ bí hiểm: “Không giấu gì mọi người, mấy năm trước tôi có đi lên núi, tình cờ gặp một vị bán tiên cho tôi một quẻ, thật sự là đúng y boong.”
“Đừng nói với tôi là cô hỏi cho anh Thần đấy nhé?” Tô Tiểu Lam chọc ghẹo.
“Chứ sao, con người ai chẳng vướng vào tình kiếp, cô coi phim không thấy à, ngay cả tiên trên trời còn không thoát được, anh Thần thì cũng giống như mọi người thôi, có phải hòa thượng tu hành đâu mà không biết yêu.”
“Để rồi coi.”
Hạ Huyễn Thần không biết anh đã trở thành đề tài câu chuyện của nhóm người kia, lúc này đang trong phòng nghỉ hàn huyên với Châu Sa.
Không hiểu tại sao Châu Sa mang đến cho anh một cảm giác vô cùng thoải mái, khiến anh không thể nào từ chối như những người khác.
Dường như có lực hút kéo anh phải nhìn về phía cô ấy.
“Em đã đánh cược vào cơ hội lần này để có thể tung bay ra khỏi cánh cửa của gia tộc.”
Hạ Huyễn Thần nhấp một ngụm cafe, hiền hòa nhìn cô gái trước mặt: “Cô đã làm rất tốt, cứ thế mà đi theo con đường mình đã chọn đi.”
Châu Sa cười: “Em biết chứ, có tốt cũng không phải người xuất sắc nhất, nếu không có anh Thần thì có lẽ cơ hội này đã không đến lượt em. Em gọi anh như vậy có được không?”
Hạ Huyễn Thần tỏ ra thoải mái nhất có thể.
“Sau này mong được anh chỉ dạy nhiều hơn nữa.” Châu Sa cúi đầu thật sâu.
“Được.” Hiếm hoi Hạ Huyễn Thần đáp lại mà không phải là một sự khách sáo.
Cảnh đầu tiên chính là nam chính Tư Đồ Liệt ngồi trên ghế thái sư, trước mắt là tấm địa đồ của của hoàng cung rộng lớn.
Bên ngoài trời mưa, cung nữ Lê Anh đang chịu hai mươi trượng đòn.
Ngay ngày đầu tiên đã là cảnh đối diễn của Hạ Huyễn Thần và Châu Sa.
Hai người mặc trang phục trong cung, dáng vẻ thần thái đều là tuổi trẻ sung sức.
Trông vô cùng xứng đôi.
Đạo diễn Triệu Văn Bác nổi tiếng khó tính và kỹ lưỡng, trước khi quay đều phải tập dượt và kiểm tra một lần.
Tất nhiên dù vậy chẳng ai có thể nào quay lần đầu tiên mà được qua cảnh cả.
Không có gì ngạc nhiên, Châu Sa bị NG ba lần.
“Đừng căng thẳng, cứ thoải mái nói thoại với tôi. Lúc này Lê Anh với Tư Đồ Liệt đều là người mới.”
Hạ Huyễn Thần hiếm hoi lên tiếng trấn an bạn diễn khiến Triệu Văn Bác cười ha hả.
“Đúng đúng, cứ để A Thần dẫn dắt cảm xúc là được.”
Châu Sa ngoan ngoãn nghe lời, đến lần thứ tư cảnh quay đã được đạo diễn đồng ý.
Ảnh hậu Phàn Lệ Lệ ngồi bên cạnh theo dõi không nhịn được chọc ghẹo.
“Ôi cha, lần đầu tiên thấy cậu Thần quan tâm đ ến hậu bối như vậy đó nha.”
Mỗi người một câu thành công khiến Châu Sa đỏ bừng gò má.
Tạ Ninh và Tô Tiểu Lam đứng trong khu vực phim trường, tất nhiên không thể bỏ qua tình huống ở bên đó.
Lúc này Tô Tiểu Lam không dám ý kiến gì nữa mà quay sang nhìn Tạ Ninh dò hỏi: “Có vẻ là anh Thần đối xử khá đặc biệt với Châu Sa đó nha.”
Tạ Ninh liếc xéo.
Còn phải hỏi, người ta là nữ chính đây.
Nữ chính tất nhiên là có nam chính hết lòng chở che.
Quần chúng ăn dưa như các cô chỉ cần làm tròn bổn phận là được rồi.