Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 16




Thông tin về dự án “Thiên hạ” bắt đầu rò rỉ ra ngoài.

Hạ Huyễn Thần đã chắc suất nam chính Tư Đồ Liệt, Tạ Ninh không cần nghĩ ngợi thêm.

Lúc này điện thoại trên bàn hiện lên tin nhắn.

Là Mạch Trường Thanh muốn hẹn gặp cô.

Tạ Ninh vui vẻ nhấn nút nghe máy: “Lâu rồi không gặp, dạo này anh khỏe không?”

Âm thanh trong điện thoại rất ấm, còn mang chút vui vẻ: “Vừa mới hoàn thành xong phần thu âm ca khúc nhạc phim cho nên mấy ngày nay tương đối rảnh rỗi, nhớ ra tôi còn nợ cô một chầu, đến lúc phải trả rồi.”

“Ha ha, cứ từ từ, tôi chưa vội đòi đâu.”

“Nhưng tôi lại không muốn đợi lâu, làm sao bây giờ?” Bên trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ.

Tạ Ninh nghiêng đầu nhìn màn hình laptop đang tràn ngập thông tin, trong lòng bỗng nảy ra một chủ ý.

“Được thôi, vậy tôi không khách sáo đâu. Cho tôi thời gian địa điểm nhé.”

“Sáu giờ tối ở bên Thượng Thực nhé.”

Thượng Thực là một nhà hàng nổi tiếng chuyên về ẩm thực truyền thống với sự cầu kỳ và hoa mỹ.

Nơi này được xây dựng theo phong cách mộc mạc yên tĩnh với từng góc nhỏ, được khá nhiều người trong giới nghệ sĩ ưa chuộng vì không gian riêng tư và sự ân cần chuyên nghiệp từ nhân viên phục vụ.

Thậm chí họ còn thiết kế hẳn một lối đi riêng dành cho thành viên vàng và VIP của nhà hàng, cho nên những người nổi tiếng thường hay chọn nơi này để gặp mặt.

Tạ Ninh làm việc cho Hạ Huyễn Thần bao lâu nay nhưng chưa một lần được bước chân vào nơi này, chỉ nghe kể lại. Thường thì mỗi lần đi tiếp khách, Hạ Huyễn Thần chỉ dẫn theo Trương Bình, có khi là đi cùng giám đốc Hứa Phi.

Cho nên có thể nói đây là lần đầu tiên Tạ Ninh được thưởng thức bữa tối xa hoa ở nhà hàng Thượng Thực.

Mạch Trường Thanh đã ngồi đợi sẵn, vừa thấy bóng dáng Tạ Ninh đi vào đã gọi cho cô.

Vì cả hai cũng không phải người nổi tiếng gì cho nên Mạch Trường Thanh rất thoải mái chọn một bàn hai người có cửa sổ nhìn ra một góc sân vườn.

“Sớm vậy?” Tạ Ninh cười nói

“Tiện đường nên ghé qua luôn, cũng không sớm hơn là bao.” Mạch Trường Thanh cũng thoải mái trả lời.

“Vậy chọn món thôi.”

Mạch Trường Thanh quả thật là một thanh niên rất lễ độ, trong bữa ăn luôn chú ý đến thái độ và cảm xúc của Tạ Ninh.

“Cô có vẻ thích ăn cay.”

“Có thích, nhưng cay quá thì ăn không nổi, dù sao thì bao tử cũng không tốt lắm, phải hạn chế.” Tạ Ninh gật gù.

“Nếu vậy để lần sau tôi dẫn cô đi ăn lẩu sa tế tôm ở chỗ kia, hương vị đậm đà những vị lại không cay bằng tứ xuyên.” Mạch Trường Thanh hào hứng nói: “Tôi cũng thích ăn cay mà chưa tìm được người hợp cạ để đi cùng.”

“Được thôi.”

Hai người trò chuyện rôm rả, âm thanh tiếng được tiếng mất truyền ra mảnh sân yên tĩnh bên ngoài.

Trương Bình hút dở điếu thuốc, nhìn thấy bóng người quen thuộc có hơi ngờ ngợ, dập thuốc, đi đến gần.

“Tạ Ninh?”

Tạ Ninh giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thường Bình có hơi lo lắng: “Trương Bình?”

Có cả Mạch Trường Thanh nữa.

Nhìn ra cả hai có vẻ đang đến cao trào câu chuyện, ngay cả khi Trương Bình đi đến gần và đứng được một lúc cả hai người cũng không hề nhận ra.

Tạ Ninh nhìn quanh, sau đó lấm lét nhỏ giọng hỏi Trương Bình: “Anh ở đây, vậy thì vị kia…?”

“Chúng tôi đang dùng bữa tối ở nhã gian bên kia.” Trương Bình chỉ về một hướng phía bên hông sân vườn.

Tạ Ninh không dám giữ Trương Bình, vội vàng đổi bàn sang một góc khác kín đáo hơn, bàn tay thoăn thoắt nhấn phím trên điện thoại.

Cầu mong Trương Bình sẽ giữ bí mật cho cô.

“Tôi biết anh ấy, là trợ lý đi theo anh Hạ Huyễn Thần.” Mạch Trường Thanh nhìn theo: “Ninh Ninh có vẻ lo lắng? Nghe nói anh Thần là tuýp người ít nói và có hơi khó gần.”

“Không đến nỗi, dù sao hôm nay tôi cũng được nghỉ mà”. Tạ Ninh ra vẻ thoải mái nói, trong lòng cố gắng trấn định bản thân đừng quá hoảng sợ.

“Vậy à? Hạ Huyễn Thần hiện giờ là lưu lượng đang lên, tôi cũng rất ngưỡng mộ anh ấy.”

“Đừng lo, anh cũng rất có tiềm năng, nếu tập trung trau dồi học hỏi nhất định sẽ thành công.” Vừa nói, Tạ Ninh vừa mở một bài viết trên mạng xã hội đưa đến trước mặt Mạch Trường Thanh.

“Anh biết đến dự án này rồi phải không.”

Mạch Trường Thanh gật đầu: “Có biết, bên công ty của tôi còn tranh thủ được một suất tham gia casting vào đầu tuần sau.”

Thấy Mạch Trường Thanh có vẻ thoải mái khi chia sẻ thông tin với mình, Tạ Ninh không muốn giấu giếm.

“Có phải vai mà anh dự tính casting là cận vệ của nam chính Tư Đồ Liệt đúng không?”

“Đúng là vậy, sao cô biết thế?”

Tạ Ninh quẹt mũi, cô đã đọc tiểu thuyết rất kỹ, tác giả viết khá chi tiết về dự án “Thiên Hạ” này, có thể nói nó chính là cầu nối cho Hạ Huyễn Thần và Châu Sa gặp nhau, cũng chính là nghiệt duyên dành cho Mạch Trường Thanh với nữ chính nguyên tác.

Vai diễn mà Mạch Trường Thanh nhận được chính là Cửu Phi, cận vệ theo hầu Tư Đồ Liệt, hơn nửa thời lượng trong phim của nhân vật chỉ tiếp xúc có hai người là chủ tử của hắn và cung nữ Lê Anh, chính là vai diễn của Châu Sa.

Trong kịch bản, Lê Anh là nữ phụ có mối quan hệ tình cảm với Tư Đồ Liệt gần như ngang ngửa với nữ chính là Thái hậu Tiết Minh Chi. Nàng ta vào cung là vì Tư Đồ Liệt, trở thành phi tần của lão hoàng đế cũng là vì hắn, sau này lại sử dụng chính bản thân mình làm thuốc dẫn để độc c.h.ế.t lão ta cũng vì muốn giúp Tư Đồ Liệt mưu đồ bá nghiệp.

Sự hy sinh lặng thầm và tấm lòng sắt son của Lê Anh không lung lay được Tư Đồ Liệt nhưng lại khiến Cửu Phi bội phục.

Nếu Tư Đồ Liệt là người giúp cho Lê Anh thoát khỏi đau đớn của kịch độc những phút cuối đời thì Cửu Phi chính là người chôn cất cho nàng.

Nhờ những phân cảnh quá sức thâm tình như thế, Mạch Trường Thanh rung động với Châu Sa lúc nào không hay, cảm thấy nữ chính vô cùng tốt đẹp, như chính nhân vật Lê Anh vậy.

Cuối cùng lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Tạ Ninh chống cằm, cô muốn thuyết phục Mạch Trường Thanh đổi vai diễn khác.

“A Thanh, tôi cảm thấy diễn xuất của anh tốt lắm, rất linh động, rất có hồn, tại sao chúng ta không tìm kiếm những vai diễn đa dạng hơn để thể hiện, nhân vật Cửu Phi kia có hơi cứng nhắc, nội tâm đơn giản, tuy thời lượng lên sóng có vẻ nhiều hơn nhưng không có gì thử thách cả.”

Mạch Trường Thanh ồ lên một tiếng, cũng nói theo: “Tôi cũng thích nhân vật nào đó có chiều sâu một chút, nhưng quản lý nói tôi là người mới, nên chọn lựa hướng đi an toàn, từ từ sau này phát triển lên sẽ tốt hơn.”

Tạ Ninh gật đầu đồng tình, nhân vật Cửu Phi này tương đối dễ thể hiện, nhưng an toàn quá thì lại không bật lên được. Trong giới giải trí, một là phải bứt phá một cách mạnh mẽ, hai là hoàn toàn c.h.ế.t vai.

Đó chính là lý do Hạ Huyễn Thần đổi mới hình tượng liên tục, anh không muốn bị đóng khung ở bất kỳ tạo hình nào.

“Tôi nghĩ thế này, dù gì cũng là tham gia casting mà, anh cứ xin thêm một cơ hội thử sức ở dạng vai khác trong dự án, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, hẳn là bên đạo diễn không từ chối đâu, dù gì mỗi người cũng chỉ thể hiện một đoạn ngắn chưa đến mười phút.”

Mạch Trường Thanh thấy Tạ Ninh nói cũng có lý: “Vậy Ninh Ninh nói xem, tôi nên chọn một vai diễn nào khác để thử thách bản thân.”

“Có rồi đây, thám hoa lang Bùi Tự.”

Bùi Tự là một nhân vật đối trọng với Tư Đồ Liệt trên triều đình, hắn có thể coi là thanh mai trúc mã với thái hậu Tiết Minh Chi, sau khi lão hoàng đế qua đời, Bùi Tự trong sáng ngoài tối dâng tấu kể tội Tư Đồ Liệt, hai bên ám chiến không ngừng nghỉ, hòng triệt hạ đối phương cho bằng được.

Ấy vậy mà khi chiến tranh nổ ra, chính Bùi Tự là người đứng lên kêu gọi quân lương cho đội quân của Tư Đồ Liệt đang ở tuyến đầu.

Cũng chính hắn là người soạn thảo văn tế cúng bái cho trăm vạn chiến sĩ đã ngã xuống để bảo vệ đất nước và dùng cả nửa đời còn lại để đi khắp đại giang nam bắc tìm cho bằng được hài cốt của Tư Đồ Liệt đã chôn vùi trong đất đá.

Nếu mà nói thì Bùi Tự chẳng khác gì Tư Đồ Liệt, trong lòng hắn chính là mang theo cả thiên hạ.

Nhân vật này chủ yếu đối diễn với nam chính Tư Đồ Liệt và Thái hậu Tiết Minh Chi.

Khả năng bạo là vô cùng lớn, chỉ có điều áp lực cũng rất cao khi phải đứng cùng đỉnh lưu và ảnh hậu.

Mạch Trường Thanh cũng rất thích nhân vật Bùi Tự này, nhưng lại không có tự tin để thể hiện, hôm nay nghe Tạ Ninh nói, trong lòng bừng lên ngọn lửa phấn chấn.

Sao cô gái này có thể hiểu rõ lòng anh đến như vậy chứ?

Thấy Mạch Trường Thanh không phản đối, Tạ Ninh tiếp tục đốc thúc: “Chỉ là casting thôi, không được cũng không sao. Nhưng nếu có cơ hội, tại sao lại bỏ qua nó chứ?”

“Tôi hiểu, chỉ là trước đây không dám nghĩ tới.”

“Vậy thì bây giờ hãy nghĩ tới đi, hãy luyện tập đi, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ làm được.”

Cũng mong anh ngày sau rạng rỡ, không cần phải rơi vào thảm cảnh đến mức tự sát như trong nguyên tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.