Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 12




Hạ Huyễn Thần thẳng lưng, thân hình cao lớn chậm rãi đi vào trong.

Căn phòng rộng lớn hóa chật hẹp trong nháy mắt.

Mùi gỗ tuyết tùng quấn lấy xạ hương vấn vít trong không khí khiến Tạ Ninh cảm thấy ngộp thở.

Toàn bộ không gian nơi đây đều là hương vị của Hạ Huyễn Thần.

Cô cố gắng định thần, cúi đầu: “Chào anh Thần.”

Nghĩ nghĩ, lại sợ bản thân tự ý đến đây có thể sẽ khiến anh khó chịu, Tạ Ninh vội vàng giơ cái móc treo quần áo lên giải thích: “Thật sự tôi chỉ muốn sắp xếp lại trang phục trong vali thôi, toàn bộ đều đã được giặt ủi sạch sẽ, tôi không biết là anh lại về nhà sớm như vậy…”

Nói xong Tạ Ninh vội vàng quơ tay cho tất cả mọi thứ vào vali còn lại đang mở, sau đó nhét điện thoại vào túi xách rồi khom lưng nói: “Tôi đi ngay đây ạ.”

Nhưng người đàn ông trước mặt không có ý định di chuyển, thân hình vững vàng như núi lớn chặn ngang cửa ra vào khiến Tạ Ninh không biết làm sao để vượt qua.

“Anh Thần, anh có thể nhường đường được không?”

“Vội vã muốn rời đi như thế?” Âm thanh ám ách đè nén trong cổ họng vang lên có chút nặng nề.

“Hả?”

Hạ Huyễn Thần từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt vần vũ mưa giông sấm rền, được ngụy trang bằng một màn đen đặc: “Cô nghĩ cô là ai mà thích đến thì đến, thích đi thì đi, muốn làm gì thì làm mặc kệ cảm xúc và tâm trạng của người khác?”

“Cô nghĩ cô là ai chứ hả?”

Tiếng rống giận của anh khiến Tạ Ninh như muốn ngã ngồi trên nền thảm, mặt cắt không còn giọt máu.

Hạ Huyễn Thần nghiêng người, khóa chặt đối phương trong tầm nhìn của mình, thả xuống một câu như đá tảng nện vào lòng Tạ Ninh: “Sau khi khiến cho mọi chuyện rối beng lên, cô lại có thể nhẹ nhàng nói muốn rời đi như thế, cô coi tôi là cái gì?”

Nghe ý trong lời nói, hiển nhiên Hạ Huyễn Thần đang nhắc đến chuyện Tạ Ninh muốn chuyển sang đoàn đội khác.

“Tôi là đang suy nghĩ cho anh Thần, tôi biết là anh Thần không thích tôi, cho nên tôi mới xin chuyển công tác…” Tạ Ninh lắp bắp giải thích, lại tiện đà tâng bốc thêm: “Tôi không phải là không tôn trọng anh đâu, trong lòng tôi, anh Thần chính là vầng thái dương rực rỡ, cả đời này tôi chỉ có thể đem lòng ngưỡng mộ, không mong gì hơn được nhìn thấy anh trên đỉnh cao danh vọng.”

Càng nói càng hăng, Tạ Ninh thậm chí còn không biết mình đang phát ngôn linh ta linh tinh cái gì nữa.

Chỉ nghe người đàn ông trước mặt chậm rãi nhả chữ: “Thật không? Cả đời ngưỡng mộ?”

“Thật, còn thật hơn vàng ròng.” Tạ Ninh mặt trắng bệch, cố gắng trấn an bản thân mà giơ ba ngón tay lên thề.

“Nếu đã ngưỡng mộ tôi như vậy, sao còn muốn rời đi?” Anh nheo mắt, gửi cho Tạ Ninh một ánh nhìn đầy đe dọa.

Tạ Ninh run rẩy: “Không, không có đi, không có đi nữa.”

Hạ Huyễn Thần hài lòng nở nụ cười tà ác rồi đứng thẳng lưng: “Tốt.”

Trước khi ra khỏi phòng, anh quay đầu lại nói với Tạ Ninh: “Đi ra đây với tôi.”

Tạ Ninh không biết Hạ Huyễn Thần đang muốn tính toán làm gì với mình, cánh tay ôm chặt lấy túi xách, chỉ cần thấy động một cái là ngay lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi đối phương.

Phòng khách rộng rãi, Hạ Huyễn Thần đang vắt chéo chân trên sofa da đắt tiền, trên bàn trà để la liệt muốn cuốn tài liệu in ấn.

“Anh có chuyện gì c ần sai bảo ạ?” Tạ Ninh hé mắt, bộ dáng khúm núm không khác gì nha hoàn thời cổ đại.

“Kịch bản mới, cô xem thử xem.” Hạ Huyễn Thần khép hờ mi, ngả người ra lưng ghế thư giãn.

Nghe anh nói thế, Tạ Ninh bớt lo lắng hơn, bàn chân di chuyển đến gần bàn, với tay lật giờ một chồng các cuốn kịch bản khác nhau.

Sau khi đọc sơ tiêu đề, ánh mắt của Tạ Ninh dừng lại trên một quyển sách dày.

Ngoài bìa ghi hai chữ “Thiên hạ” theo kiểu thư pháp.

Hô hấp của Tạ Ninh dừng lại một giây, đại não bắt đầu tua ngược lại những tình tiết trong nguyên tác mà cô đã từng xem rất kỹ.

Cô có ấn tượng rất sâu đậm với bộ phim này, chính nhờ nó mà Hạ Huyễn Thần càn quét toàn bộ cúp Ảnh đế của ba giải thưởng điện ảnh lớn nhất trong nước, tác phẩm cũng được đề cử đi tranh giải liên hoan phim nước ngoài.

Tiếng tăm của bộ phim dưới ngòi bút của tác giả là vô cùng hot, có thể coi như là đại bạo trên khắp các nền tảng, còn được đưa tin trên kênh thời sự của chính phủ.

Bộ phim này cũng đánh dấu thành công của điện ảnh Châu Á sau bao nhiêu năm ngụp lặn ở diễn đàn phim ảnh quốc tế, dù không đạt được giải thưởng nhưng lại được giới phê bình đánh giá rất cao.

Tạ Ninh run rẩy giở từng trang đọc thật kỹ, hình ảnh nhân vật Tư Đồ Liệt từ một đứa con rơi của đế vương, vào thành tìm phụ mẫu, bị lừa gạt tự cung thành thái giám, sau đó từng bước trở thành Đốc chủ Đông Xưởng, chính tay g.i.ế.c c.h.ế.t cha ruột của mình, đưa em trai cùng cha khác mẹ mới 6 tuổi lên ngôi hoàng đế, trở thành nhiếp chính vương trẻ tuổi nhất triều đình Đại Chu, nhưng một tên táng tận lương tâm, mang đầy thù hận, trước tình hình thiên hạ phạt Chu sau khi nghe tin ấu đế lên ngôi, chính Tư Đồ Liệt lại đích thân dẫn dắt mười vạn đại quân ra trận, bảo toàn lãnh thổ Đại Chu.

Có thể nói đây là một nhân vật vô cùng mâu thuẫn, hắn không phải người tốt, hắn tham vọng, hắn nhơ bẩn, hắn thủ đoạn nham hiểm, hắn ra tay tàn độc, nhưng hắn lại cũng là người quân tử, yêu nước thương dân, chí hướng về thiên hạ.

Người đời tưởng rằng trong lòng của Tư Đồ Liệt thiên hạ chính là long ỷ đặt trang trọng bên trong Thừa Kim Điện. Nhưng cuối cùng mới vỡ lẽ ra thiên hạ của hắn chính là bức tường thành lừng lững bao bọc lấy Đại Chu, nơi mà những đứa trẻ không còn bị vứt bỏ, lớn lên với lòng thù hận chính thân sinh của mình, giống như hắn.

Thấy ánh mắt của Tạ Ninh dán chặt vào cuốn kịch bản “Thiên hạ”, Hạ Huyễn Thần nhoài người về phía trước, ngón tay búng nhẹ lên mặt giấy: “Sao, hứng thú với cái này?”

Tạ Ninh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Huyễn Thần, mới phát hiện ra hai bên gò má mình đã ướt đẫm.

Hạ Huyễn Thần không nghĩ chỉ vì đọc kịch bản “Thiên hạ” mà Tạ Ninh có thể rơi lệ, thân hình sững ra một giây.

Biết mình thất thố, Tạ Ninh vội vàng bỏ cuốn sách xuống, lau qua loa trên mặt rồi gật đầu: “Kịch bản này… rất tốt ạ.”

Hạ Huyễn Thần nhướng mày nhìn cô, nhẹ giọng gợi ý: “Nếu tốt, vậy cô thử phân tích cho tôi xem?”

Tạ Ninh nhớ rất rõ những tình tiết được mô tả trong bộ phim này, bởi cô đã coi đi coi lại nguyên tác gần chục lần.

Lúc đó cô đã từng nghĩ, nếu thật sự bộ phim này được chân chính sản xuất ngoài đời thật, phải là diễn viên xuất sắc đến mức nào mới có thể tái hiện đầy đủ một Tư Đồ Liệt thủ đoạn, nham hiểm, tuyệt tình mà vẫn một lòng mang cả thiên hạ như vậy.

“Tư Đồ Liệt là một nhân vật rất có tính người, so với những vị anh hùng võ thuật, cổ trang hay thần tiên trên màn bạc, nhân vật này khác hẳn hoàn toàn. Từ đầu đến cuối hắn đều là mang trọng trách của một phản diện. Có thể nói Tư Đồ Liệt là nhân vật phản diện được tác giả đội mũ nhân vật chính trong tác phẩm này. Cho đến cuối cùng hắn vẫn không thay đổi, hắn vẫn ác độc tàn nhẫn, sử dụng thủ đoạn nham hiểm để đồng quy vu tận cùng với hàng trăm nghìn quân lính bất kể địch ta dưới lòng sông băng Cổ Thạch. Thứ khiến người xem cảm phục hắn chỉ có hai chữ "Thiên Hạ" trong mắt hắn mà phải đến cuối cùng mới hiểu thấu. Cho nên có thể nói Tư Đồ Liệt là một nhân vật rất đặc biệt, nếu diễn không ra sẽ khiến khán giả không thể đồng cảm mà tha thứ cho những chuyện hắn từng làm, có khi còn gây hiệu ứng ngược. Chưa kể, việc Tư Đồ Liệt là một đốc công của Đông xưởng, việc thể hiện một thái giám ái nam ái nữ nhưng đầy quyền lực và uy vũ khiến quần thần khiếp sợ cũng là một thử thách không nhỏ.”

Tạ Ninh chỉ đơn giản nói ra một chút đánh giá của bản thân nhưng không nghĩ lại gây ấn tượng vô cùng mạnh với Hạ Huyễn Thần.

Bản thân anh cũng rất hứng thú với nhân vật này, cho nên anh mới mang cuốn kịch bản “Thiên Hạ” về đây, có điều như Tạ Ninh đã nói, Hứa Phi và Mộng Phạn đều lo lắng nhân vật này sẽ phá nát hảo cảm của người qua đường với Hạ Huyễn Thần.

Hiện tại anh được coi là nam thần trong lòng người hâm mộ, từ trước đến nay các nhân vật đảm nhận nếu không phải đại boss quyền lực, cao thủ võ hiệp thì cũng là tiên quân hạ phàm. Hình ảnh một thái giám bất nam bất nữ thủ đoạn độc ác e rằng sẽ khiến fandom của Hạ Huyễn Thần chao đảo.

Có điều Hạ Huyễn Thần rất thích thử thách bản thân, cho nên anh vẫn nhất quyết mang quyển kịch bản này về để nghiên cứu thêm.

Không ngờ Tạ Ninh lại nói rất chính xác những gì mà anh đang suy nghĩ về nhân vật Tư Đồ Liệt. Bất giác nhớ ra, bỏ qua hết những hành động quá trớn trước đây, bản thân cô quả thật chính là một kho tàng sống về văn học, cô đọc rất nhiều tiểu thuyết, phân tích rất nhiều tác phẩm, viết cảm nhận rất nhiều nhân vật.

Những lời của cô càng củng cố thêm sự quyết định của Hạ Huyễn Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.