Dịch: BYY
—
Lúc Ôn Giản đến tiệm mát xa chân mới bảy rưỡi, Lưu Tiểu Vĩ không có khách, buồn chán ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, thấy Ôn Giản đi vào mới đứng dậy, mỉm cười đi tới đón.
Lễ tân cũng tươi cười chào hỏi Ôn Giản.
Cô đã làm thẻ hội viên, từng đến mấy lần, nên nhân viên ở đây đều nhận ra cô.
Lưu Tiểu Vĩ trò chuyện với cô trên Wechat, do đó càng quen thuộc hơn, không hề dùng thái độ khách sáo và kính trọng với khách lần đầu tiên cô đến mà đối xử với cô giống như bạn bè hơn, cậu ta đi tới đón lấy ô của cô, cười hỏi: “Sao đến sớm thế? Bên ngoài đang mưa, tôi còn cho rằng cô sẽ không đến nữa.
”
“Đã hẹn với cậu rồi, tôi không thể cho cậu bị leo cây được.
” Ôn Giản để cậu ta cầm ô, vừa chỉnh tóc và quần áo vừa nói, “Hơn nữa mưa cũng không lớn, chắc cũng tạnh rồi.
”
Lưu Tiểu Vĩ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên mưa đã tạnh, ngoài cửa có người đẩy xe hàng nhỏ ra dựng trên phố.
Ôn Giản chỉnh quần áo xong nhìn sang văn phòng của ông chủ của bọn họ, hỏi anh ta: “Ông chủ mấy cậu không ở đây sao?”
Lưu Tiểu Vĩ: “Anh ấy không hay ở đây.
”
Lại tò mò hỏi cô: “Tại sao cô biết ông chủ của chúng tôi?”
Ôn Giản: “Năm ngoái tôi đi du lịch ở Thái Lan, quen nhau trên máy bay.
”
Lưu Tiểu Vĩ: “Thái Lan khá đẹp, cuối năm trước của tiệm cũng đi du lịch ở đó.
”
Ôn Giản ngạc nhiên nhìn anh ta: “Ông chủ mấy cậu hào phóng thật, cho nhân viên đi du lịch ở nước ngoài luôn.
”
Lưu Tiểu Vĩ: “Ừ, hàng năm tiệm cho nhân viên đi du lịch một hai lần.
”
Ôn Giản: “Thảo nào cậu khăng khăng một lòng với ông chủ thế, nếu là tôi tôi cũng muốn có ông chủ như thế.
”
Lưu Tiểu Vĩ quay lại nhìn cô: “Anh ấy không phải là ông chủ ban đầu của tôi.
”
“…” Ôn Giản thoáng ngạc nhiên, khó hiểu nhìn cậu ta, “Không phải hôm đó nói anh ta là chủ tiệm sao?”
Lưu Tiểu Vĩ: “Nửa cuối năm ngoái anh ấy mới mua lại tiệm này, ông chủ ban đầu của chúng tôi không kinh doanh nữa.
”
Ôn Giản hiểu ra, gật đầu: “Nhưng tôi thấy hình như anh ta cũng rất tốt với các cậu.
”
Nhất là với Lưu Tiểu Vĩ, dung túng chuyện đi làm của anh ta.
“Cũng được.
” Lưu Tiểu Vĩ gật đầu, “Chủ yếu là nể mặt ông chủ cũ, danh tiếng tiệm chúng tôi đều dựa vào tôi cả.
”
Ôn Giản cười nhìn cậu ta, giơ ngón cái lên: “Nhìn ra được mà.
Tôi đi mát xa nhiều nơi như vậy nhưng chỉ có tay nghề của cậu là tốt nhất.
”
Lưu Tiểu Vĩ cũng cười, dẫn cô vào phòng bao, còn mình thì đi lấy nước ngâm chân lại đây.
Ôn Giản cúi đầu nghịch điện thoại, chơi một lúc lại giơ điện thoại lên selfie, cũng mặc kệ trong phòng vẫn còn người khác, đủ kiểu bĩu môi trợn mắt, chụp xong còn thỉnh thoảng nhìn lén Lưu Tiểu Vĩ.
Lưu Tiểu Vĩ nhìn cô cười: “Không sao, cô cứ chụp của cô, con gái mà, thích tự sướng là rất bình thường.
”
Lưu Tiểu Vĩ cũng quen dáng vẻ thích chụp ảnh nhưng vẫn còn câu nệ của Ôn Giản.
Sau một thời gian tiếp xúc, cậu ta thấy cô xinh đẹp, gia cảnh không tệ, có chút thẹn thùng, tâm tư đơn thuần, không rành thế sự, hiền lành, đồng cảm, không kiêu căng như những khách hàng khác, có lẽ là chính trực, thích cách phục vụ của cậu ta, tôn trọng công việc của cậu ta, rất đơn thuần xem cậu ta là bạn bè, mấy lần qua đây còn tiện đường mang bánh ngọt và hoa quả cho cậu ta và những người khác trong tiệm.
Lúc mát xa cho cô xong trong tiệm không còn khách, Lưu Tiểu Vĩ cũng quẹt thẻ tan làm.
Ôn Giản vẫn chưa đi, thấy cậu ta tung chìa khóa đi ra, hơi bất ngờ bảo: “Tan làm sớm thế à?”
“Tối nay không có khách nên về sớm.
” Lưu Tiểu Vĩ nói, thoáng nhìn Ôn Giản, “Cô vẫn chưa đi à?”
Ôn Giản: “Chuẩn bị đi đây.
”
Cô đi ra ngoài với Lưu Tiểu Vĩ.
Xe điện của Lưu Tiểu Vĩ đậu ở cửa, cậu ta mở khóa, thấy Ôn Giản vẫn đứng ở cửa, khách sáo hỏi cô: “Cô sống ở đâu? Có muốn tôi tiện đường đưa cô một đoạn không?”
Ôn Giản lắc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sống khá xa, đi tàu điện ngầm về là được rồi.
”
Lưu Tiểu Vĩ: “Lối vào tàu điện ngầm ở đây xa lắm, tôi đưa cô đến đó nhé.
”
Ôn Giản do dự một lúc, gật đầu: “Vậy phiền cậu rồi.
”
Cô ngồi lên yên sau của chiếc xe điện của Lưu Tiểu Vĩ.
“Bình thường tối cô hay làm gì thế?” Trên đường, Lưu Tiểu Vĩ hỏi.
Ôn Giản: “Ở nhà xem ti vi.
”
Lưu Tiểu Vĩ: “Không ra ngoài với bạn bè sao?”
Ôn Giảng lắc lắc đầu: “Tôi không có bạn bè ở đây.
”
Lại hỏi cậu ta: “Cậu thì sao? Buổi tối tan làm cũng về thẳng nhà à?”
Lưu Tiểu Vĩ: “Tùy lúc thôi, tan làm sớm sẽ đi ăn khuya với bạn bè.
”
Ôn Giản: “Bây giờ cũng vội đi ăn khuya với bạn hả?”
Lưu Tiểu Vĩ gật đầu: “Ừ.
”
Sau đó hỏi tiếp: “Cô muốn đi cùng không?”
Ôn Giản ở phía sau hơi xoắn xuýt, phân vân hỏi: “Ăn khuya ở đâu thế?”
Dáng vẻ phòng bị khiến Lưu Tiểu Vĩ bật cười: “Ăn ở quán ven đường thôi, ở ngay ngã tư phía trước, yên tâm, tôi không bán cô đi đâu.
”
Lưu Tiểu Vĩ quay đầu lại trông thấy vẻ mặt lúng túng của cô, cậu ta không nhịn được bật cười, khẽ bảo: “Cùng đi ăn nhé, dù sao giờ mới hơn tám giờ, không vội.
”
Ôn Giản lưỡng lự một lúc, gật đầu.
Nơi Lưu Tiểu Vĩ ăn khuya quả thật là quán ven đường ở ngay giao lộ phía trước, không có nhiều khách, chỉ một nam một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn giống như người yêu.
Lúc thấy cô và Lưu Tiểu Vĩ đến, người đàn ông nhìn Lưu Tiểu Vĩ, cau mày: “Bạn gái?”
Vừa dứt lời thì bị Lưu Tiểu Vĩ đập một cái: “Đừng nói bậy, chỉ là bạn bè thôi.
”
Cậu ta kéo ghế cho Ôn Giản, bảo cô ngồi xuống, vẫy tay kêu phục vụ cầm thực đơn tới, gọi đại mấy món và rượu, sau đó trả thực đơn lại.
Lúc phục vụ bưng rượu lên, Ôn Giản tò mò sáp lại gần hỏi Lưu Tiểu Vĩ: “Đây là gì thế?”
“Chút rượu trái cây được pha trộn đặc biệt.
” Lưu Tiểu Vĩ cầm cái ly giấy rót nửa ly, đưa cho cô: “Muốn nếm thử không?”
Ôn Giản nhận lấy, lúc đưa đến đầu mũi ngửi thử, chỉ có vị cồn và hương hoa quả lẫn với nhau, hoàn toàn không có cái gì khác.
Chiếc áo khoác cô mặc có ống tay áo dài và rộng, khí trời se lạnh, hai tay cô đan vào nhau bưng cái ly giấy, ống tay áo rộng vừa khéo phủ kín đầu ngón tay, trong động tác bưng ly uống rượu, cô mượn bóng đêm tù mù, bình tĩnh đổ rượu vào chiếc áo len sẫm màu.
Cô đưa tay lau khóe miệng, nhìn Lưu Tiểu Vĩ cười: “Uống ngon lắm.
”
Cô gái đối diện Lưu Tiểu Vĩ cười: “Rượu chỗ này uống rất ngon, lần nào đến đây tôi cũng kêu một bình lớn cả.
”
“Hơn nữa sẽ không say.
” Người đàn ông bên cạnh tiếp lời.
Ôn Giản thoáng nhìn hai người, cô nhớ vừa rồi Lưu Tiểu Vĩ giới thiệu bọn họ, người đàn ông tên là Tiêu Ca, người con gái tên là Tiểu Ninh.
Mấy người không ngồi lâu, chỉ cùng nhau ăn xiên nướng, buôn chuyện vặt vãnh, hơn chín giờ thì tan cuộc.
Sau khi tan cuộc Lưu Tiểu Vĩ không đưa cô đến cửa tàu điện ngầm ngay mà chở cô đến tiệm chơi điện tử.
“Từng chơi chưa?” Lưu Tiểu Vĩ hỏi.
Ôn Giản lắc lắc đầu: “Chưa.
”
Lưu Tiểu Vĩ cười: “Tôi phát hiện cuộc sống của cô thật sự rất đơn điệu đấy.
”
Ôn Giản gật gật đầu: “Đúng vậy, rất nhàm chán.
”
Lưu Tiểu Vĩ chỉ tay vào tiệm: “Vào chơi thử không?”
Ôn Giản thoáng do dự, sau đó vui vẻ gật đầu.
Đa phần trong tiệm chơi điện tử là học sinh, vào tối thứ sáu có nhiều thanh niên, nhưng học sinh cũng không ít, hơn nữa có nhiều người biết Lưu Tiểu Vĩ, thấy cậu ta đi vào, tới tấp gọi “anh Lưu”.
Có vẻ Lưu Tiểu Vĩ là khách quen của tiệm này, quen quản lý ở đây, cậu ta bước vào, cười chào hỏi bọn họ, sau đó vẫy tay với đám thiếu niên gọi mình là “anh Lưu”, tới gần bọn họ hỗ trợ đánh hai ván rồi lại tới chỗ khác chơi tiếp, hoặc là tiện tay tới máy bán nước bên cạnh lấy mấy chai nước, ném cho mỗi người một chai, trông cứ như anh cả rất chăm sóc bọn họ.
Làm xong Lưu Tiểu Vĩ mới tạt qua chỗ Ôn Giản, với lấy nửa giỏ tiền game, dẫn cô đi làm quen xung quanh thì có người đến tìm cậu ta, Lưu Tiểu Vĩ bảo cô cứ chơi trước rồi đi theo người nọ.
Ôn Giản nhìn bóng lưng cậu ta biến mất ở lối đi dành cho nhân viên ở đầu kia của tiệm, từ từ thả cần điều khiển đang lắc trong tay ra.
Bên cạnh là phòng bi a, không có người.
Ôn Giản đi đến phòng bi a, cầm lấy cây cơ, khom người, chọc thử một cái, không trúng.
Lúc định chọc lại, cây cơ dựng đứng ở bên cạnh bỗng nhiên bị người nhấc lên, đầu cây cơ thủng thẳng ngắm chuẩn viên bi trắng trên bàn, thoáng rụt lại, rồi dứt khoát đẩy mạnh, “cốc” một tiếng, viên bi trắng lăn chính xác vào lỗ.
Ôn Giản vô thức quay đầu lại, Giang Thừa đang cầm cây cơ đứng dậy, từ từ vòng qua bàn bi a đi sang phía đối diện, hơi khom người, con ngươi đen co lại ngắm viên bi vàng mà cây cơ đương chĩa vào, lưu loát đẩy một cái, viên bi vàng lại lăn xuống lỗ, tay phải thong thả dựng đứng cây cơ, chống trên bàn bi a, bấy giờ mới đủng đỉnh đảo con ngươi đen láy về phía cô, tầm mắt di chuyển dần từ mặt cô xuống dưới, dừng ở chiếc áo len sẫm màu trước ngực cô, rồi lại nhìn vào mắt cô.
“Không lạnh à?” Anh hỏi.
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa lại nhấc cây cơ lên, cây cơ thẳng đứng bị ép sát mặt bàn, chiếc áo khoác đen dài vừa phải của Giang Thừa thoáng nhăn theo động tác khom người của anh, dáng người thon dài rắn rỏi cong thành một độ cong xinh đẹp trên bàn bi a, cây cơ trong tay lưu loát thúc về phía trước, viên bi lại lọt xuống lỗ.
Ôn Giản phát hiện, dáng vẻ Giang Thừa đánh bi a rất gọn ghẽ và đẹp trai.
————
Giang Thừa đánh xong lại đứng dậy, chống cây cơ trên mặt bàn, nhìn cô: “Chơi một ván không?”
Ôn Giản nhìn anh, gật đầu: “Được.
”
Cổ tay thoắt xoay, cây cơ trong tay lại trở về trạng thái cầm cơ.
Cô nhặt hết bi lên, xếp xong, khom người, đầu ngón tay đặt trên cây cơ, mũi cơ chĩa vào bi, cổ tay vừa đẩy, trượt rồi, không đánh trúng.
Ôn Giản: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Giang Thừa như cười như không nhìn mình, cô lúng túng cúi người thử lại lần nữa, hai quả bi uể oải lăn trên mặt bàn chừng non nửa vòng rồi dừng lại.
“…” Ôn Giản cầm cây cơ chậm chạp đứng dậy, nhìn sang Giang Thừa.
Ý cười trong mắt Giang Thừa càng đập hơn, ngay cả khóe miệng vốn luôn thẳng tắp cũng hơi cong lên.
“Tư thế ra oai rất đẹp.
” Anh nói, “Rất có khả năng hù người khác.
”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa cầm cây cơ dựng trên bàn lên, đi về phía Ôn Giản, đứng ngay sau lưng cô, đặt cây cơ xuống, một tay nắm lấy cổ tay trái của cô, tay còn lại nắm cổ tay phải, thấp giọng nói vào tai cô: “Dạng h.ai chân ra, mở rộng bằng vai, chân phải trụ thẳng, chân trái khuỵu xuống, cơ thể thả lỏng kề sáp vào bàn.
Bàn tay trái mở ra đặt trên mặt bàn, bốn ngón tay nắm chặt mặt bàn, ngón cái sát với ngón trỏ tạo thành hình chữ V, bất cứ lúc nào ngón cái và ngón trỏ cũng áp vào mặt bàn…”
Anh vừa hướng dẫn vừa điều chỉnh ngón tay Ôn Giản, sau đó kéo tay phải của cô để thử cơ, dạy cô ra cơ.
Lúc cây cơ trong tay Ôn Giản đẩy về trước theo hướng dẫn của anh, bàn tay nắm cổ tay cô của Giang Thừa rút về, khoảnh khắc lướt qua túi áo khoác Ôn Giản, món đồ trong lòng bàn tay lặng lẽ bỏ vào trong túi áo khoác của cô.
—
Tác giả nói có lời muốn nói
Giản Giản: Tại sao mấy chi tiết nhỏ này đều bị anh phát hiện thế? Có phải anh đặt máy giám sát trên người em không?
Thừa ca: Cái trò mèo này anh đã nhìn tỏng từ mười năm trước rồi.
Thừa ca của mười năm trước đã tu luyện thành tinh ~
~
- -----oOo------