Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 18




Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

Giang Thừa nhìn bài thi trên bàn: “Đưa cho anh xem.”

Ôn Giản đưa cho cậu.

Giang Thừa nghiêng đầu, cậu dựa vào cửa sổ, giơ tay ra, bảo: “Đưa bút đây.”

Ôn Giản nhét bút vào tay cậu.

Giang Thừa chăm chú nhìn tờ đề, tay không ngừng viết chú thích gì đó, mắt hơi híp lại, sống mũi thẳng tắp dưới ánh đèn tạo thành bóng tối mờ mờ, gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Ôn Giản ngẩn người nhìn Giang Thừa, đến lúc cậu gõ bút lên cửa sổ thì cô mới hoàn hồn.

Giang Thừa nhìn cô, cậu chỉ vào tờ đề, giảng lại các bài sai cho cô.

Hơn 30 phút sau mới giảng xong.

Cách giải của Giang Thừa rất hay, dễ hiểu hơn cách giải của cô.

“Cảm ơn anh nhiều nhé.” Giang Thừa đưa bút cho cô, Ôn Giản nói.

“Không có gì.” Giang Thừa đứng thẳng người, “Đi ngủ đi, anh về đây.”

Cậu quay người định về nhà.

“Này.” Ôn Giản gọi cậu.

Giang Thừa quay đầu lại nhìn cô.

“Thật ra anh không cần phải báo ơn đâu, ba em cũng sẽ không để tâm mấy chuyện này đâu.” Cô nói tiếp: “Hoặc là anh tìm ba em báo ơn luôn cũng được.”

“Chắc chắn ba em cứu rất nhiều người, nếu ai cũng tìm ba em để báo đáp thì sẽ phiền lắm.

Thế nên anh cũng đừng đặt nặng vấn đề này quá.”

Giang Thừa: “…”

Cậu nhìn cô, “Không phải em mới là người phải đền ơn đáp nghĩa à? Sao lại biến thành anh rồi?”

Ôn Giản: “…”

Cậu nói: “Nếu em dễ bị người khác chi phối, chứng tỏ em là người không có chính kiến, thế nên em sẽ không khống chế được bản thân mình, việc em cần làm bây giờ là phải rèn luyện bản thân.”

Ôn Giản: “…”

Cô đáp, “Vậy… vậy rèn luyện thế nào?”

Giang Thừa: “Tâm hồn thanh tịnh, đừng suy nghĩ linh tinh.”

. Truyện Võng Du

Ôn Giản: “…”

Cô ngơ ngác gật đầu, “Ò.”

Ôn Giản đóng cửa sổ, cô cứ nghĩ mãi lời Giang Thừa nói, nghĩ cả đêm mới ngộ ra một chân lý: Giang Thừa tu luyện thành tinh rồi.

Đạo hạnh của cô nông cạn, thế nên vẫn bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài.

May mà mấy chuyện này không ảnh hưởng lắm, đến hôm sau, cô lại quay về trạng thái dành 100% tâm trí cho việc học.

Mới thi xong nên mọi người thoải mái hẳn, cuối tuần được nghỉ không phải đi học, các bạn đều bàn xem nên làm gì.

Hà Thiệu và Lâm Bằng Bằng học cùng nhau từ năm lớp 10, hai người họ định cuối tuần đi chơi, còn làm cả BBQ, hỏi Giang Thừa có đi không.

Giang Thừa không đi.

Hà Thiệu thích hóng drama, thấy Giang Thừa không đi, cười bảo: “Thừa ca còn phải đi hẹn hò với chị dâu, không có thời gian đi với bọn mình đâu.”

Trái tim Ôn Giản run lên, cô chăm chú nghe bọn họ nói về ‘chị dâu’ đó, nhưng chẳng ai nói gì tiếp.

Giang Thừa không quan tâm cậu ta.

Ôn Giản còn định hóng chuyện, vậy mà lại bị người ta dập tắt.

Cô không biết người như Giang Thừa lúc có người yêu thì sẽ như thế nào, lại nhớ cô gái xinh xắn hôm qua, lúc hai người họ đứng cạnh nhau, khí thế của cậu quá mạnh, lấn át cả người ta, không hài hòa tí nào.

Ôn Giản lén nhìn Giang Thừa, đúng lúc cậu ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Giang Thừa hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.”

“Mắt em bảo với anh là có sao.”

“…” Ôn Giản mím môi, nhìn cậu: “Không hiểu sao cứ nhìn anh em lại thấy có khi cả đời này anh không lấy được vợ.”

Giang Thừa: “…”

Ôn Giản sợ anh hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Không phải anh không tốt, anh đừng hiểu lầm nhé.

Ý em là người anh tỏa ra khí chất ngút trời quá, bạn gái anh nhất định cũng giống thế.”

Hà Thiệu nói tiếp.

“Đúng đấy, đàn chị Trình Lâm y như thế luôn, như nữ vương ấy.”

Nghe cậu ta nhắc tới ‘Trình Lâm’, Ôn Giản nhìn Giang Thừa, cậu vẫn bình đạm như ngày thường, chẳng mảy may gì cả, cậu ngẩng đầu nhìn cô, nghiêng người bảo: “Lần sau đi thi em định được bao nhiêu điểm? Vẫn muốn 500 điểm à?”

Ôn Giản: “…”

“Em sẽ được 680 điểm.” Cô sửa lại: “À không, 700.”

Giang Thừa: “Suốt ngày đi hóng hớt thế mà đòi 700?”

Ôn Giản: “…”

Cô mím môi, đáp: “Nhất định em được 700 điểm cho anh xem.”

Cô quay người lại, tiếp tục học bài.

Tiết tự học buổi tối, cô chủ nhiệm bảo theo thông lệ của trường, sau khi có kết quả thi giữa kì sẽ đổi chỗ, cả lớp “Ồ” lên một tiếng, ngồi với nhau được nửa học kì, mọi người đều quen rồi, chỉ có vài bạn xích mích thì mới cần đổi thôi.

Nhưng cô giáo bảo: bạn ngồi cuối không thể cứ ngồi bàn cuối mãi được, bạn ngồi giữa cũng thế, ai cũng có cơ hội như nhau.

Ôn Giản và Hứa Nhiễm đều nhỏ con nên ngồi bàn trước.

Giang Thừa và Hà Thiệu cao hơn, chuyển từ tổ 4 sang tổ 2 nhưng vẫn ngồi bàn cuối.

Ôn Giản và Hứa Nhiễm cũng ở tổ 2 nhưng cách xa nhau.

Sau khi xếp chỗ xong, không hiểu sao Ôn Giản lại thấy hơi buồn, có lẽ cô quen chỗ ngồi cũ rồi nên chưa thích ứng ngay được.

Nhưng cô chỉ không vui một chút thôi, các bạn bắt đầu thu dọn sách vở rồi đổi chỗ.

Ôn Giản đi tới chỗ ngồi mới, vừa thu dọn xong thì chuông tan học vang lên, cô đi về trước, không đợi Giang Thừa nữa.

Không ngờ lúc ra cổng trường thì gặp Uông Tư Vũ, anh ta không mặc cảnh phục mà mặc áo sơ mi trắng quần đen, vừa mới lạ lại gần gũi.

Nhưng Uông Tư Vũ là cảnh sát, mỗi lần thấy anh ta thì Ôn Giản lại sợ, cảm thấy anh ta sẽ không tự dưng đi tìm cô.

Mấy ngày nay chẳng có chuyện gì xảy ra, cô cũng sắp quên vụ án kia rồi.

“Có chuyện gì thế ạ?” Ôn Giản đạp xe tới chỗ anh ta.

Uông Tư Vũ mỉm cười, “Yên tâm, anh gặp em không vì vụ án đó đâu.”

“Vậy… vậy có chuyện gì ạ?”

Cô nhớ hôm đó Lâm Bằng Bằng suýt nữa nói tên ba cô với anh ta, ba cô là tội phạm bị truy nã, Ôn Giản lại càng lo hơn.

Cô không nhớ ngày trước Uông Tư Vũ hay đi theo ba cô, vì anh ta cũng không vào nhà, mà cô lại chẳng ra cửa nên không gặp nhau, mà nếu ngày xưa anh ta là đàn em của ba cô thật, nhìn anh ta cũng khoảng 25 tuổi, vậy thì năm đó Uông Tư Vũ khoảng 11 hoặc 12 tuổi, trẻ con không rõ sự đời, có khi còn không tình nguyện đi theo ba cô.

Với cả anh ta lại từ ‘lưu manh’ trở thành cảnh sát, chắc chắn bị ai đó đả kích, có khi người đó lại là ba cô, bây giờ anh ta tìm cô ‘tính sổ.”

Uông Tư Vũ mỉm cười nhìn dáng vẻ đề phòng của cô.

“Không có chuyện gì đâu.” Anh ta bảo, “Cũng hơi liên quan tới vụ án mạng kia.”

Ôn Giản: “Anh cứ nói đi.”

Uông Tư Vũ nhìn đồng hồ: “Bây giờ em phải về ngay à?”

Ôn Giản định lắc đầu nhưng lại gật đầu, “Vâng, em phải về luôn.”

Uông Tư Vũ: “Vậy bọn mình tới quán ăn nào gần đây cho nhanh.”

Ôn Giản: “…”

Uông Tư Vũ cầm xe đạp của cô, “Để anh dắt cho.”

Anh ta dắt xe đi trước.

Giang Thừa vừa phi xe ra ngoài cổng trường thì thấy hai người họ, cậu khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô.

Ôn Giản cũng nhìn cậu, cô im lặng không nói gì.

Giang Thừa hơi khựng lại rồi phóng xe về nhà.

Uông Tư Vũ dẫn cô tới một quán ăn gần trường, khách trong quán không nhiều, quán này còn có phòng riêng.

Uông Tư Vũ đặt một phòng.

Ôn Giản lại càng lo hơn, cô ngồi xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn anh ta.

“Lúc nhỏ anh từng gặp em rồi.” Uông Tư Vũ rót trà, nói.

Ôn Giản: “Nhưng em không gặp anh.”

Uông Tư Vũ mỉm cười, đưa cốc trà cho cô, “Dạo này ba em có khỏe không? Chú ấy có liên lạc với hai mẹ con không?”

Ôn Giản lắc đầu, “Em không biết, em không gặp ông ấy.”

Uống Tư Vũ nhìn cô, lắc đầu, cười bảo: “Mẹ em dạy dỗ em rất tốt.”

Ôn Giản không hiểu.

“Mấy năm nay em với mẹ em ở Quảng Đông à?”

Ôn Giản không đáp, cô hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì ạ? Tí nữa em còn phải đi học nữa.”

Cô lại hỏi: “Vụ án kia thế nào rồi ạ? Bây giờ vẫn có người theo dõi em ạ?”

“Bọn anh đang điều tra, nhưng bây giờ em an toàn rồi.”

Cô gật đầu.

“Vậy… còn chuyện khác ạ?” Cô vừa hỏi vừa nhìn điện thoại.

Anh ta cười, đáp: “Nếu anh đến làm phiền em, bây giờ em đang không phối hợp với cảnh sát điều tra đấy.”

Ôn Giản: “…”

Cô lẩm bẩm, “Thế nên em mới sợ anh tới.”

“Em làm nhân chứng vụ này đã rất xui xẻo rồi, không muốn cứ bị ‘thẩm vấn’ mãi đâu…” Cô do dự bảo: “Em đã kể hết với anh rồi, lúc em 4 tuổi thì chuyển đi nơi khác, em với mẹ em không về đây, giờ về rồi cũng không quen thuộc lắm, cũng không gặp ba em, em không biết gì hết.”

Đôi mắt Uông Tư Vũ đong đầy ý cười, anh ta im lặng, nghiêng đầu nhìn cô, xem cô nói gì tiếp.

Cô không nói nữa, phục vụ bưng đồ ăn lên, cô cúi đầu ăn cơm.

“Tính ra thì ba em có ơn với anh đó.” Uông Tư Vũ đột nhiên nói.

Ôn Giản khựng tay lại, cô nhìn anh ta, lại thêm một người đến báo ơn à?

Uông Tư Vũ cắm ống hút vào ly nước, vừa uống vừa nhìn cô, “Bây giờ anh vừa làm chuyện công, vừa là…”

Anh ta dừng lại, nhìn cô: “Vừa là được người ta nhờ vả.”

Ôn Giản không biết ‘người ta’ mà Uông Tư Vũ nói là ai, lúc nào cô cũng đề phòng anh ta, cô cũng không hỏi, tiếp tục ăn cơm.

Uông Tư Vũ cũng không nói nữa, hai người ăn xong thì về nhà Ôn Giản.

Cô không muốn anh ta dắt xe cho mình, lại thấy hôm nay Uông Tư Vũ rất rảnh, hỏi: “Anh không tới cục cảnh sát ạ? Hay là anh vẫn bảo vệ em?”

Uông Tư Vũ: “Hôm nay anh được nghỉ.”

“Ò.” Đúng là rảnh thật.

Hai người đi tới cổng tiểu khu thì gặp Giang Thừa chuẩn bị tới trường, không biết cậu đang đợi ai, cậu chống một chân xuống đất, một tay để ở tay lái, tay kia ấn vào khung sau, đôi mắt híp lại, hình như đợi lâu rồi.

Ôn Giản nhìn Giang Thừa rồi chào Uông Tư Vũ.

“Thật ra cũng không có chuyện lớn gì đâu, chỉ liên quan một chút tới vụ án thôi, em cứ tập trung vào việc học nhé, đừng lo.

Thấy bảo em học giỏi lắm, anh chờ tin tốt của em đó nhé.”

Ôn Giản mím môi, “Cảm ơn anh ạ.”

Uông Tư Vũ vỗ vai cô: “Cố lên nhé.”

Anh ta đưa xe cho cô rồi mới đi.

Ôn Giản định về nhà thì bị Giang Thừa gọi lại.

“…” Ôn Giản hoang mang nhìn cậu, “Có chuyện gì à?”

Giang Thừa nhìn Uông Tư Vũ ở đằng xa, hỏi cô: “Anh ta đến có việc gì thế?”

Ôn Giản mờ mịt lắc đầu: “Hình như không có.”

“Nhưng mà…” Cô nhíu mày.

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng mà cái gì?”

Ôn Giản: “Em không biết anh ta tìm em để báo ơn hay là báo thù nữa.”

Giang Thừa: “…”

~

- -----oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.