Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 154-1




Editor: Mèo ™

Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, mặc dù việc phản bội của bọn họ đã không còn là bí mật, nhưng cô không ngờ Diệp Dịch Lỗi lại tận mắt chứng kiến. Chỉ mới mười ba tuổi? Việc này thật quá kinh khủng. Đột nhiên cô cảm thấy đau lòng thay cho Diệp Dịch Lỗi. Từ nhỏ anh đã phải lớn lên trong cảnh đấu đá tranh giành, không một ai thương yêu thật lòng, đã thế còn phải một mình chịu đựng những chuyện đau khổ nhường vậy...

“Ngưng nhi, sao em lại nói dối anh?” Anh cười khổ hỏi cô, chỉ vì mẹ anh bảo cô không được nói ra ưh? 

Anh nhìn Băng Ngưng, tim đau nhói từng cơn. Là cô gái này vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ anh, vì bảo vệ ‘người yêu’ trong lòng anh, vì không muốn anh thương tâm nên đã một mình chịu đựng tất cả mọi đau khổ, thì ra anh đã từng được hạnh phúc như vậy. Thật sự thì anh vẫn tin tưởng Ngưng nhi, rất thích, rất thích cô, từ trước đến nay đều thích.

Tại sao lại lừa dối anh? Băng Ngưng cũng muốn biết tại sao mình lại ngốc nhếch giấu giếm sự thật.  D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲  Nếu như là hiện tại thì nhất định cô sẽ không làm như vậy. “Lí do tại sao thì anh hãy về nhà hỏi người mẹ đáng kính của anh ấy.”

“Ngưng nhi, anh biết hết rồi.” Diệp Dịch Lỗi hối tiếc. “Nếu như anh biết sớm một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đến bước đường này, chúng ta...”

“Mấy lời ‘nếu như’ này vốn không tồn tại. Cho nên, nếu không có thật thì đừng nói mơ nữa.” Băng Ngưng nhàn nhạt nhìn Diệp Dịch Lỗi. “Anh có chắc là nếu anh biết từ trước thì cũng sẽ không tổn thương tôi như vậy, nếu như biết từ trước thì chúng ta sẽ không biến thành như bây giờ không?”

“Ngưng nhi, anh chỉ muốn em biết là anh luôn yêu em.” Anh khổ sở giải thích.

“Ý anh muốn nói là tất cả mọi chuyện đều do tôi lừa dối anh mà ra?” Băng Ngưng cười hỏi.

“Anh không có ý đó.” Diệp Dịch Lỗi có chút quẫn bách nói. “Ngưng nhi, sao bây giờ anh nói gì em cũng không tin hết vậy? Tại sao em luôn nghi ngờ anh có dụng ý khác chứ?”

“Vậy ý anh là gì?” Băng Ngưng cười hỏi. “Ý của anh là vì anh yêu tôi, cho nên anh không thể chịu được việc tôi phản bội anh, che giấu sự thật với anh sao? Anh biết chuyện gì mà tôi không thể chịu đựng được nhất không? Chính là mối quan hệ lằn nhằn của anh với những người phụ nữ khác, anh có từng giải thích với tôi câu nào chưa? Vậy mà anh đã làm những việc tàn nhẫn tổn thương tôi chỉ vì tôi im lặng không nói với anh chuyện năm đó.” Cô nói xong nở nụ cười. “Tôi bị thương đều là tự chuốc lấy, đúng không?” Băng Ngưng mỉm cười gật đầu. “Tôi chấp nhận.”

Từng lời nói bén nhọn của Băng Ngưng như từng mũi tên cắm phập vào tim Diệp Dịch Lỗi, anh nhìn dáng vẻ hờ hững của Băng Ngưng, đau đến nỗi không thở được, chỉ là... Anh không trách cô, là do anh đã tổn thương cô. Là do anh không tin tưởng cô.

“Thật ra thì... Có mấy lần thật sự suýt chút nữa là tôi đã không chịu nổi mà muốn nói với anh tất cả, nói tôi không lăn loàng mất nết ngủ với trai, muốn nói tôi yêu anh nhiều đến nhường nào, thậm chí... Từ lúc mới chín tuổi đã bắt đầu yêu anh rồi, tôi muốn nói tôi chưa từng mang thai, muốn nói với anh rằng anh là người đàn ông duy nhất của tôi, nhưng... Tôi đã kịp dừng lại cái ham muốn đó, tôi nói rồi liệu anh sẽ tin sao!”

“Anh tin.”

“Anh không tin.” Băng Ngưng thẳng thừng phủ nhận lời nói của Diệp Dịch Lỗi. “Dù tôi có giải thích như thế nào thì anh cũng sẽ không tin, thậm chí sẽ cảm thấy là tôi vu oan cho Tuyết Ngưng. Ngay từ đầu anh cũng chỉ tin tưởng mình Tuyết Ngưng, cô ta nói với anh rằng tôi là một người tham lam, anh tin. Nói tôi có âm mưu thủ đoạn, anh cũng không chút nghi ngờ. Anh sớm đã nhận định trong lòng, tôi là một người dơ bẩn, càng lúc càng... Ghê tởm hơn mà thôi.” Băng Ngưng không có một chút kích động nào, ngay cả thở mạnh cũng không. Giống như cô vốn không thèm để tâm đến vấn đề này. “Cho nên anh đừng chối nữa, Diệp Dịch Lỗi, tôi hiểu rõ anh hơn chính bản thân anh đấy!”

“Không phải.” Anh vội vàng giải thích. “Ngưng nhi, anh tin tưởng em.”

“Bây giờ anh có tin tôi hay không thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, Diệp Dịch Lỗi anh muốn nghĩ tôi là người như thế nào thì tuỳ, tôi hoàn toàn không quan tâm.” Cô nói xong đặt tay chạm lên ngực mình. “Giờ đây, ở chỗ này, đã trống rỗng! Đây là nơi quan trọng nhất, nó chứa đựng tình yêu và niềm tin của tôi, nhưng sau tất cả tôi chợt nhận ra, tôi chẳng còn gì cả, ngay cả con tim của mình mà cũng đập vì người khác... Giờ đây đã không còn ai có thể làm tổn thương tôi được nữa...

“Ngưng nhi, chẳng lẽ hiểu lầm giữa chúng ta không thể nào tháo gỡ được sao!” Diệp Dịch Lỗi nắm lấy tay cô. “Chúng ta hãy giải thích rõ mọi chuyện, sau đó bắt đầu lại một lần nữa có được không em?”

“Quá muộn rồi!” Băng Ngưng lắc đầu.

“Không muộn.” Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng vào trong lòng ngực mình. “Chỉ cần chúng ta muốn, thì không có gì là muộn màng cả. Ngưng nhi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, được không? Anh thật sự rất yêu em, rất yêu...”  DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐  Anh ôm chặt lấy Băng Ngưng, anh có cảm giác như mình đau đến sắp chết rồi. Thật sự anh không thể chịu đựng được việc Băng Ngưng hận mình như vậy, không thể chấp nhận được việc Băng Ngưng đã không còn yêu mình nữa.

Băng Ngưng mặc kệ cho anh ôm, thái độ cô vẫn dửng dưng lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.

“Nhưng tôi không yêu anh!” Cô lạnh nhạt nói. “Anh về đi! Đừng đến tìm tôi nữa.” Băng Ngưng đầy Diệp Dịch Lỗi ra. “Diệp Dịch Lỗi,trước đây đúng thật là tôi đã từng yêu anh. Dù đúng, dù sai thì cũng đã là quá khứ, đừng để tôi xem thường anh!”

“Vậy còn bây giờ thì sao?” Diệp Dịch Lỗi kích động hỏi.

“Tôi vừa mới nói đấy thôi, không yêu.”

“Anh không tin!” Diệp Dịch Lỗi la lên. “Băng Ngưng, yêu sâu sắc như vậy, nói quên là có thể quên được sao! Em đừng nói dối anh! Đừng... Tàn nhẫn với anh như vậy!”

“Tổn thương khắc sâu tận tâm can, sao có thể không quên cho được.” Băng Ngưng khẽ cười. “Anh không tin àh? Vậy để tôi chứng minh cho anh thấy.” Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng lạnh lùng cười khẩy, cô cầm máy ghi âm trên bàn lật qua lật lại xem một lượt. Sau đó mở cửa sổ ra.

“Ngưng nhi, em muốn làm gì?” Hành động của cô làm Diệp Dịch Lỗi hơi sợ.

“Hờ!” Băng Ngưng cười lạnh. Sau đó buông tay, máy ghi âm rơi xuống khỏi tay cô.

“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi ngạc nhiên la lên, nhưng cũng không thể thay đổi được gì, anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn máy ghi âm cứ như thế mà rơi xuống.

Bộp—! Hai người họ như có thể cùng lúc nghe thấy âm thanh máy ghi âm rơi xuống đất bể tan tành. Cảnh này...Đột nhiên làm Băng Ngưng có cảm giác rất quen thuộc, Diệp Dịch Lỗi cũng đã từng nhẫn tâm quăng món đồ mà cô trân quý nhất xuống dưới lầu, khi đó cô cảm thấy như lòng tự trọng bị anh dẫm nát, bây giờ đổi lại là cô. Ha ha... Đúng là vật đổi sao dời.

“Có những thứ mất đi rồi, bể tan rồi thì sẽ không thể nào khôi phục lại như ban đầu được nữa, cũng giống như tình cảm giữa chúng ta vậy.”

“Nếu anh có thể tìm về được thì sao?” Diệp Dịch Lỗi chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Anh sẽ không tìm được!” Băng Ngưng chắc chắn trả lời.

“Nếu anh tìm được thì em phải cho anh một cơ hội. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Băng Ngưng. “Anh sẽ tìm được, anh đảm bảo...” Anh nói xong xoay người chạy ra ngoài. 

Sầm—! Nghe tiếng đóng cửa sau lưng, Băng Ngưng lắc đầu bắt đắc dĩ, cứ coi như tìm về được thì sao! Bọn họ vốn đã không thể quay ngược thời gian trở về quá khứ sửa chữa lỗi lầm, mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi.

Sau khi Diệp Dịch Lỗi rời đi, Băng Ngưng vẫn ngồi bất động trên ghế sô pha, ngẩn người nhìn về phía tivi không có âm thanh trước mặt. Cô cũng không biết sao mình lại không đi ngủ, thỉnh thoàng lại nhìn ra cửa, xác định không có tiếng gõ cửa mới tiếp tục ngẩn người. Không biết là đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, tim cô như nẩy lên một nhịp. Thấp thỏm bước tới cửa, nhưng khi mở ra nhìn thấy không phải là Diệp Dịch Lỗi, mà lại là...

“Chị?” Dù thế nào Băng Ngưng cũng không ngờ người đứng bên ngoài sẽ là Lạc Tử Úc. “Chị đã đi đâu vậy? Không liên lạc được với chị, anh rể rất lo lắng đấy.”

“Con bé này, không cho chị vào àh? Sao hỏi nhiều như vậy chứ, muốn chị trả lời từ đâu đây?” Lạc Tử Úc bó tay lắc đầu.

“Chị vào đi!” Băng Ngưng lôi kéo chị mình vào phòng, hai chị em ‘xa cách đã lâu’  có rất nhiều chuyện nói mãi không hết, Băng Ngưng như đã quên mất những lời mà lúc nãy Diệp Dịch Lỗi đã nói ở đây, cô không biết anh đang ở phía dưới khách sạn điên cuồng tìm kiếm như thế nào, bởi anh vốn không xác định được máy ghi âm đã rơi ở đâu, cô cũng không biết ở trước cửa khách sạn vừa xảy ra tai nạn giao thông...

Lạc Tử Úc nhìn Verney đang chóp chép cái miệng chảy đầy nước miếng ngủ ngon lành, gương mặt mệt mỏi lộ ra vẻ tươi cười.

“Nhóc con được em vỗ béo rồi!” Chị ấy hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.

“Con trai chị đó, sao chị nói cứ như em đang nuôi heo vậy.” Băng Ngưng cười. “Chị có nói anh rể biết chị đến đây chưa?”

“Chưa nói, nhưng với bản lĩnh của anh ấy, sẽ nhận được tin nhanh thôi.” Lạc Tử Úc có chút giận hờn.

“Chị đã đi đâu vậy?” Băng Ngưng hỏi. “Anh rể lo lắng lắm đấy.”

“Chị trở về thành phố T.” Lạc Tử Úc nói xong đứng dậy. Đã mười mấy năm không quay về rồi, trong nước cũng thay đổi nhiều, chị đến thăm ba mẹ, sửa sang lại mộ phần của bọn họ, sau đó... Về đây, làm nhưng việc trong lòng mình muốn làm.

Băng Ngưng ngẩn ra. Thành phố T, cô cũng muốn trở về đó một chuyến. Nhưng về nước đã lâu như vậy, vậy mà cô đã quên mất.

“Sau đó thì sao?”

“Đến thăm nhà họ Diệp một chút.” Chị ấy tự rót nước cho mình.

“Cái gì?” Băng Ngưng kêu lên. “Chị đến đó làm gì?”

“Em sao vậy, chị chỉ đứng từ xa nhìn thôi.” Lạc Tử Úc cười nói. “Chị chỉ muốn xem thử người đã thắng mẹ chúng ta năm đó là người phụ nữ như thế nào, hoá ra... Cũng chỉ đến thế mà thôi.” Chị ấy chế nhạo, chỉ là một người phụ nữ bình thường không hơn không kém, quả thật thua xa một trời một vực với mẹ chúng ta, chỉ có thể nói, đàn ông nhà họ Diệp thật không có mắt nhìn. “Nói thế nào thì nhà họ Diệp cũng đã nuôi lớn em, chị muốn bớt chút thời gian đến nhà họ để nói tiếng cám ơn. Đến lúc đó em đi cùng với chị, chị cũng muốn xem thử rốt cuộc anh chàng kia có dáng vẻ gì.”

“Chị...” Không thể hiểu được ý của Lạc Tử Úc, đột nhiên Băng Ngưng cảm thấy lo lắng, chị muốn làm gì vậy?

“Yên tâm đi! Chị se không làm bậy đâu.” Lạc Tử Úc cười nói. “Hiện giờ chị có em, có Verney, còn có anh rể em nữa, bây giờ chị muốn sống cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ ai, cho nên em không có gì phải lo lắng cả.”

Băng Ngưng không nói gì, nếu như chị không muốn làm việc nguy hiểm gì thì sẽ không trở về đây, anh rể cũng không lo lắng như vậy.

“Chị, trước khi đi anh rể có nói bảo chúng ta đừng làm gì cả, chờ tin của anh ấy...”

“Chúng ta đến nhà họ thăm hỏi, chỉ là thăm hỏi mà thôi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.