BÀI HÁT THỨ BA MƯƠI
"Chỗ anh không có dép nữ, em đi tạm dép của anh đi." Từ Thanh Viễn vừa nói, vừa khom người lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép vải màu xám tro nhẹ nhàng đặt dưới chân Hướng Tình Tình.
Hướng Tình Tình:......
Cô thế mà lại thật sự cùng Từ Thanh Viễn về nhà anh.
"Anh thì sao?" Đổi dép xong, Hướng Tình Tình vẫn đứng ở huyền quan, chần chừ không di chuyển,
"Ừ, anh mang của Phong Xuy Hà."
"Phong Xuy Hà?"
"Ừ, bạn học chung hồi đại học, bình thường cậu ta sẽ tới đây chơi." Từ Thanh Viễn giải thích ngắn gọn.
"Khó trách hai người là như vậy."
Do Từ Thanh Viễn trước đây không có bạn gái, trên mạng đều cho rằng anh với Phong Xuy Hà mới là một đôi, hai người ở cùng nhau có mùi gay.
Giọng của Hướng Tình Tình rất nhỏ, không biết sao Từ Thanh Viễn vẫn nghe được.
"Lại đây." Từ Thanh Viễn thay dép xong, xoay người dựa vào tủ giầy ở huyền quan, vẫy vẫy tay với Hướng Tình Tình.
Buổi tối hơn 9 giờ, trong phòng mờ tối không mở máy lạnh. Chỉ có ngọn đèn lưu ly nhỏ mở ở huyền quan, ánh sáng nhẹ nhàng, Từ Thanh Viễn nửa ẩn nửa hiện trong ánh đèn vẫy tay với Hướng Tình Tình. Ngón tay dài khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay thuận theo đó hướng về phía trước, buông thả như mực vẽ, lông mày đen rậm, mắt phượng mở hé, mang theo vẻ mệt mỏi.
Hướng Tình Tình giống như bị đầu độc vậy, đi tới bên cạnh Từ Thanh Viễn rồi đứng yên.
Từ Thanh Viễn giơ tay lên, đụng vào dái tai của Hướng Tình Tình một cái, sau đó nắn bóp chỗ mềm mại kia. Anh từ từ cúi người xuống, dùng giọng nói mà Hướng Tình Tình không chịu nổi nhất, hơi híp mắt phượng nói: "Anh có phải gay hay không, em có muốn thử không?"
Nói xong, động tác của anh cực kì chậm rãi liếm dái tai của Hướng Tình Tình một chút.
"Không muốn." Hướng Tình Tình theo phản xạ thốt lên.
"Đại thần?" Từ Thanh Viễn cười khẽ lên tiếng, "Không kiểm tra hàng sao? Có lẽ nên kiểm tra thử đi, thử một chút liền xác định anh có phải gay hay không."
Tiếp theo "bang" một tiếng, nguồn sáng duy nhất bên trong căn phòng, đèn lưu ly chỗ huyền quan bị rớt xuống. Tầm mắt Hướng Tình Tình rơi vào trong bóng tối, trong không khí xẹt qua tín hiệu nguy hiểm.
Cô thật sự không thật sự nhìn thấy gì mà!
Anh tắt đèn có thể thông báo cho cô một cái không! Không biết rằng cô bị cận thị, trong bóng tối cơ bản không nhìn rõ sao!
Hướng Tình Tình bị một loạt hành động của Từ Thanh Viễn làm cho kích động. Cô chợt nhón chân, hai tay chống lên ngực anh, đẩy người anh về tủ đằng sau, học hành động của lúc trước của anh, y như hồ lô vẽ gáo (sự tương tự được thực hiện theo một khuôn mẫu) mà hôn lên.
Ể?
Không đúng chỗ, không phải môi.
Lúc hạ môi xuống có cảm giác mềm mại lại trơn nhẵn, chắc chắn không phải môi. Vậy thì đi xuống thêm một chút nữa, nghĩ xong, môi của cô lại hướng xuống phía dưới nữa.
Ể?
Có cảm giác châm chích, có lẽ là trên môi đi.
Xuống một chút nữa.
Mềm mại lại còn ẩm ướt.
Là môi.
Cuối cùng cũng tìm đúng chỗ rồi. Nội tâm nhỏ bé của Hướng Tình Tình bỗng chốc đắc ý, rồi nếm một cái.
Liên tục bị Hướng Tình Tình ôm, nhìn xem cô rốt cuộc muốn làm cái gì, mặc cho Hướng Tình Tình đang làm xằng làm bậy, người nào đó chợt ngửa đầu, hít sâu một hơi.
Anh nhớ lại, mấy lần trước anh trai cô có tán gẫu cùng anh nói về em gái mình có một biệt hiệu, là Hướng to gan.
Cái biệt hiệu này một chút cũng không sai.
Thật sự là Hướng to gan.
Cúi đầu lần nữa, ở trong bóng tối đối mặt với đôi mắt hạnh mê mang long lanh của Hướng Tình Tình. Ngón trỏ và ngón cái của Từ Thanh Viễn nằm cằm cô, khiến cho đầu cô càng ngẩng lên cao, thuận tiện cho môi anh đòi lấy.
Cắn môi dưới của cô, tách ra đôi môi đang hơi khép, Từ Thanh Viễn không một chút khách khí thăm dò lãnh địa thuộc về mình.
Không biết từ lúc nào, Từ Thanh Viễn ôm Hướng Tình Tình ra tới phòng khách.
Đêm tối là sự che chắn tốt nhất, cho cảm giác mập mờ nhất.
Hướng Tình Tình bị Từ Thanh Viễn đè xuống ghế salon, eo mềm mại chống trên mặt ghế, tóc xõa tung trên đệm lót. Ở tư thế như vậy, không thể dùng sức lực, phần eo cũng thế, chỉ có thể bám vào trên người của Từ Thanh Viễn.
Cũng càng làm cho động tác của anh thêm thuận tiện.