Chị, Em Yêu Chị

Chương 32: Chương 32: Chap 32




3 tháng sau.

– Hương Ly, công ty chị nghỉ ba ngày, em có muốn đi đâu không?

Trần Thiên Hương trong kì nghỉ lễ này đặc biệt cho nhân viên nghỉ tới ba ngày. Ba ngày này chắc chắn phải dành cho Vũ Hương Ly.

– Đi biển đi chị.

Vũ Hương Ly trong giây lát liền đưa ra quyết định, sau hơn ba tháng ăn bám tại nhà Trần Thiên Hương, hôm nay mới có dịp được đi chơi.

– Biển hả? Được, mai đi luôn.

Trần Thiên Hương chắc chắn đồng ý yêu cầu của Vũ Hương Ly, cô ấy muốn gì cô đều có thể đáp ứng tất.

– Chị Hương, tối nay em có hẹn, chị đi với em được không?

– Hẹn, với ai? Sao lại phải đi cùng?

Vũ Hương Ly hơi mím môi, sau đó mới nói.

– Với bố em.

Trần Thiên Hương vô cùng ngạc nhiên, không phải Vũ Hương Ly nói không biết bố cô ấy hiện đang ở đâu sao?

– Bố em á?

– Vâng, mấy tháng nay ông ấy hay gọi điện xin gặp, ban đầu em nghĩ là dì hai không sinh được con, bố em hiện tại chán nản nên mới muốn tìm em, nhưng sau thấy bố em quá tha thiết, mà hình như ông ấy bệnh gì đó, nói chuyện mà toàn ho khan.

– Nên em mới đồng ý gặp?

– Vâng.

Trần Thiên Hương vuốt ve khuôn mặt Vũ Hương Ly, chung quy là đứa nhỏ vô cùng tốt, dù trước đây bị bố ruột đối xử không tốt nhưng chỉ nghe một tiếng ho khan qua đường dây điện thoại lại khiến cô mềm lòng.

– Em nghĩ cũng phải, bố thì vẫn là bố, có trốn cả đời cũng không trốn được tiếng này. Tối nay chị sẽ đưa em đi.

Trần Thiên Hương rất tự hào, người mình yêu lại nhân hậu như vậy, đối với bố mẹ lễ phép, sau này nhất định đối với con cái cũng sẽ tốt. Ở lâu, lại phát hiện thêm một đặc điểm tốt của Vũ Hương Ly.

***

Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly theo hẹn đến một khách sạn lớn, có thể nói là nhất nhì thành phố này, được nhân viên đưa tới một phòng ăn loại sang trọng nhất. Trần Thiên Hương nghĩ thầm, Vũ Hương Ly kể quả không sai, bố cô ấy thực sự giàu có, có thể hẹn gặp con gái tại địa điểm sang trọng như thế này thì không phải là người bình thường.

Trần Thiên Hương đột nhiên thấy Vũ Hương Ly nắm chặt bàn tay mình. Liền nhìn sang, kia đúng là khuôn mặt lo lắng mà. Cũng phải, gặp lại người bố sau nhiều năm xa cách, không tránh khỏi hồi hộp.

– Cứ bình thường thôi. Ổn mà.

Trần Thiên Hương lên tiếng, trấn an người đang năm chặt tay mình kia.

Bước vào trong phòng, một người đàn ông đứng tuổi đã chờ sẵn bên trong. Vừa nhìn thấy hai cô gái trẻ bước vào, người đàn ông vội vàng đứng dậy, ánh mắt dán chặt trên người Vũ Hương Ly. Tuy hai cô gái xinh đẹp, lại có dáng vẻ xấp xỉ nhau, nhưng chỉ cần nhìn một cái, Vũ Khánh có thể nhận ra ngay đâu là con gái mình.

– Hương Ly.

Người đàn ông xúc động nói, nhưng cũng không dám đến mà ôm lấy con gái vào lòng, chỉ sợ mình quá hàm hồ. Vũ Khánh chỉ muốn đến ôm lấy con gái mà xin lỗi, cầu mong sự tha thứ của nó, nhưng ông không dám, một phần vù sợ Vũ Hương Ly sẽ khước từ, một phần nữa, lại vì lòng tự trọng.

Trần Thiên Hương quan sát Vũ Khánh, tỉ mỉ đánh giá, một thân là quần áo sang trọng, dáng người cao ráo, dù đã ở độ trung niên, nhưng không có dấu hiệu phát tướng, mà lại rất rắn chắc, trông rất phong độ. Mái tóc đã chớm bạc, nhưng không che đi được vẻ lịch lãm. Trần Thiên Hương dám chắc, bố của Vũ Hương Ly hồi trẻ là một người vô cùng tuấn tú, có khí chất. Người như vậy lại có thể đối xử với vợ con thế sao?

Trần Thiên Hương nhìn sang, thấy Vũ Hương Ly không nói gì, chỉ đứng im lặng, tay vẫn nắm lấy tay mình. Liền mở lời giúp.

– Cháu chào bác, cháu là bạn của Hương Ly, trước hết ta ngồi xuống nói chuyện đã, được không ạ.

– À, chào cháu,được được, mời cháu, con cũng ngồi xuống đi.

Vũ Khánh nhìn sang Trần Thiên Hương, vội vội vàng vàng khách khí mời ngồi.

Trần Thiên Hương giúp Vũ Hương Ly kéo ghế ngồi, nhưng vẫn thấy cô đứng yên, không một chút xê dịch, ánh mắt nhìn Vũ Khánh, nhưng rất chung chung, khiến cho Trần Thiên Hương không thể đoán được Vũ Hương Ly có thái độ gì đối với bố cô ấy? Giận, nhớ, vui mừng hay chán ghét?

Trong lòng Vũ Hương Ly thực sự không nghĩ được bây giờ nên làm gì, trong lòng ghét người đán ông trước mặt này, nhưng khi gặp mặt, lại không thể phát ra được một chút hận ý. Nghe được Vũ Khánh gọi tên mình, lại nghe được ông ta nói tiếng “con”, trong lòng cảm thấy thật buồn.

– Ly, ngồi xuống.

Trần Thiên Hương kéo kéo tay Vũ Hương Ly, nhắc cô ngồi xuống. Vũ Hương Ly lúc này mới để ý, liền ngồi lên ghế đã được Trần Thiên Hương kéo sẵn.

– Hương Ly, con muốn ăn gì?

Vũ Khánh lấy lòng nói, năm năm không gặp con gái, thật ra có rất nhiều chuyện để nói, ông rất muốn cùng Vũ Hương Ly trò chuyện, nhưng trước tiên phải tìm cách xin lỗi đã.

– Ăn gì cũng được.

Vũ Hương Ly từ đầu đến giờ bây mới mở miệng nói được một câu. Ngữ khí không nặng không nhẹ.

– Ừ vậy để bố gọi.

– Chị muốn ăn gì?

Vũ Hương Ly quay sang hỏi Trần Thiên Hương, mình có thể tuỳ, nhưng Trần Thiên Hương sao có thể tuỳ được.

Vũ Khánh ngạc nhiên, con gái mình đối với cô gái này có vẻ rất thân thiết, ngay từ đầu đến đã nắm tay nhau.

– Phải, cháu gọi món đi.

– Cứ theo ý bác, cháu sao cũng được ạ.

Trần Thiên Hương khách khí. Vũ Khánh cũng gật đầu, liền cho phục vụ mang đồ ăn lên.

– Hương Ly, con mấy năm nay sống có tốt không?

– Tốt ạ.

Vũ Hương Ly được hỏi, liền hơi cúi đầu xuống trả lời. Vũ Khánh nghe được câu trả lời của con gái, dù không có xưng con, nhưng trả lời lại lễ phép, trong lòng không khỏi sung sướng, như vậy nghĩa là Vũ Hương Ly đối với mình vẫn còn tôn trọng.

– Còn cháu là..?

Vũ Khánh đã đọc báo, tất cả tin tức liên quan đến Vũ Hương Ly ông đều đọc, đương nhiên là biết chuyện bê bối dạo gần đây của con gái, nhưng mối quan hệ giữa con gái và cô gái ấy, ông vẫn không thể tin cho lắm. Hôm nay gặp mặt, hình như tin tức kia cũng không sai lắm.

– Cháu tên là Trần Thiên Hương, là bạn của Hương Ly.

Trần Thiên Hương giới thiệu, nhưng chỉ dám nói là bạn.

– Là người yêu, không phải bạn.

Vũ Hương Ly lên tiếng, Trần Thiên Hương ngại cái gì? Sau này đi đâu cũng phải giới thiệu là người yêu cho em.

– Hả? Ừm.

Vũ Khánh ngạc nhiên, ông không tin được con gái mình lại có thể nói ra được lời này. Thế nhưng Vũ Khánh là người không quá câu nệ mấy chuyện này, cho nên cũng không quá cảm thấy kì lạ, ông vốn là người sống rất thoáng. Thêm nữa, là ông đã vứt bỏ vợ và con gái nhiều năm, con gái ông sống được đến bây giờ, xinh đẹp, cuộc sống ổn thoả, nó muốn làm cái gì, yêu ai, lấy ai ông làm sao có quyền có ý kiến. Bây giờ, chỉ xin tha thứ thôi đã là điều khó khăn rồi.

– Dạo này, bố sống có tốt không? Dì hai khoẻ không?

Vũ Hương Ly xoay xoay chiếc ly trên bàn, bâng quơ hỏi. Thực sự cô không hiểu mình nghĩ gì, nhìn ông ta mặc sang trọng, ăn cơm đắt tiền thì đương nhiên là sống tốt rồi, còn người đàn bà kia là người phá vỡ gia đình cô, hận còn chưa hết lại đi hỏi thăm sức khoẻ bà ta. Vũ Hương Ly bởi vì không có chuyện gì để nói, nên mấy câu hỏi này nói ra không quan tâm cho lắm.

Về phần Vũ Khánh, Vũ Hương Ly gọi ông ta là bố, lại hỏi thăm sống có tốt hay không, trong lòng vô cùng vui mừng.

– Bố vẫn bình thường, chỉ là, mấy năm qua để mẹ con con đi bố vô cùng áy náy, bố xin lỗi, bố chỉ mong con tha thứ cho bố.

Vũ Khánh nói xong liền ho khan, liền ngay lập tức lấy khăn tay che lên miệng, khó khăn thoát ra từng tiếng ho. Nhìn bộ dạng này khiến Vũ Hương Ly thực sự mềm lòng, so với năm năm trước nhìn Vũ Khánh già đi nhiều, không còn vẻ đáng sợ như lúc ông ta đuổi mẹ con cô đi nữa, cũng không còn vẻ đào hoa trước đây. Nhìn Vũ Khánh bây giờ phong độ, nhã nhặn, trông giống một người bố hơn.

– Dù sao cũng là bố, con không có giận bố. Bố đã phạm sai lầm lớn, con chỉ mong từ giờ về sau bố sẽ ăn năn, dù con có tha thứ cho bố, nhưng chưa chắc mẹ đã đồng ý. Như thế thôi, con cũng không có gì để nói với bố nữa. Bố sống ổn thì tốt rồi.

Hương Ly nói xong liền đứng dậy khỏi ghế. Rời khỏi phòng. Trần Thiên Hương thấy người kia vội vội vàng vàng bỏ đi liền đứng dậy, cúi đầu chào Vũ Khánh.

– Chào bác, cháu đi trước.

– Giám đốc Hương.

Trần Thiên Hương toan định đi nhưng nghe thấy Vũ Khánh gọi lại dừng lại.

– Sao bác biết được?

– Bác biết cháu, danh tiếng của cháu trên thương trường bác được nghe rồi. Cũng đã nhìn thấy cháu trong buổi tiệc các doanh nhân. Vừa nãy hỏi cháu chỉ là chút hình thức thôi.

– Vâng, có chuyện gì không ạ?

– Bác biết bác thật tệ bạc, cháu thân thiết với Hương Ly, có lẽ cũng biết được phần nào. Bác nói điều này có thể cháu sẽ nghĩ bác là kẻ mặt dày, nhưng bác chỉ muốn nhờ cháu, giúp bác khuyên bảo Hương Ly, mong nó có thể cho bác có cơ hội bù đắp, hôm nay nó nói tha thứ cho bác, nhưng bác biết trong lòng nó còn vướng mắc.

Trần Thiên Hương thấy sự thật lòng hiện rõ trên khuôn mặt Vũ Khánh, rõ ràng người này đã thật sự hối hận. Giúp Hương Ly nhận lại được người thân cũng không có gì không tốt cả.

– Được ạ, cháu cũng thực sự mong muốn hai bố con được đoàn tụ, không còn vướng mắc, bác yêu Hương Ly và cảm thấy có lỗi như vậy, cháu biết cô ấy đã mềm lòng. Cháu sẽ cố gắng. Bác yên tâm.

Trần Thiên Hương mỉm cười, sau đó liền rời đi. Vũ Khánh nghe được câu nói của Trần Thiên Hương, cũng hơi nhẹ lòng một chút. Chí ít cô gái này có phân lượng lớn trong lòng Vũ Hương Ly, lời nói vủa Trần Thiên Hương nhất định khiến Vũ Hương Ly phải suy nghĩ, nhờ Trần Thiên Hương, có lẽ con gái ông sẽ tha thứ, sau này bố con lại có thể được như cũ.

Trần Thiên Hương chạy nhanh theo Vũ Hương Ly, ra đến garage, đã thấy thân ảnh xinh đẹp kia ngồi xụp xuống gần ô tô mà khóc, may mắn là ở đây bây giờ không có ai. Trần Thiên Hương liền đến gần, ngồi xuống theo, kéo Vũ Hương Ly ôm vào ngực.

– Có phải gặp bố vui quá nên khóc không?

Trần Thiên Hương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người đang khóc nức kia, cho đến khi cảm nhận nước mắt cô ấy thấm ướt cả áo sơ mi trắng của cô rồi. Mới nhẹ nhàng nói tiếp.

– Chị cứ nghĩ bố của Hương Ly là người xấu, ai ngờ gặp lại là người tử tế như vậy. Ai cũng có sai lầm trong đời, cũng không phải mong muốn như vậy. Nếu được lựa chọn, ai lại chọn mình trở thành người xấu bỏ vợ bỏ con đâu. Chị biết, tự nhiên bắt em phải tha thứ cho người đã bỏ mặc mẹ con em nhiều năm, em chưa thể chấp nhận được, Hương Ly của chị cũng có cảm xúc mà. Thế nhưng em cũng nói đã tha thứ cho bố, vậy sau này cứ bình thường lại, để ông ấy bù đắp cho em, như thế mẹ ở trên kia cũng sẽ được khuây khoả..

Trần Thiên Hương nhẹ nhàng nói, từng chút từng chút một giảng giải cho người kia. Vũ Hương Ly ngẩng mặt, đem khuôn mặt ướt đẫm đối diện với mặt Trần Thiên Hương. Nhìn vào đôi mắt đầy lệ kia, Trần Thiên Hương cũng không khỏi đau lòng.

– Mẹ em sẽ thực sự khuây khoả ạ?

Vũ Hương Ly hiện tại như đứa trẻ, sau khi nói tha thứ cho bố, lại chạy đi khóc tới đầm đìa, bởi vì cô lo, cô lo lắng vô cùng, ngộ nhỡ mình tha thứ cho bố, nhưng mẹ lại không muốn như vậy thì sao? Mẹ chết đau khổ như vậy, cũng là vì hận bố, có lẽ tới bây giờ cũng chưa hết hận. Nếu mẹ nhìn thấy mình tha thứ cho bố, mẹ sẽ khuây khoả được ư?

– Đúng thế, mẹ em nếu có hận bố em, cũng không bao giờ muốn em phải hận ông ấy giống mẹ. Em bây giờ không còn người thân, nếu như có bố thương yêu bảo bọc, mẹ em cũng sẽ yên tâm. Chị Hương chắc vậy.

– Em chỉ cần có chị Hương, chị là người thân của em, cũng sẽ bảo bọc em. Như vậy mẹ sẽ yên tâm.

Vũ Hương Ly nghĩ, chỉ cần nói tha thứ cho bố, sau đó sau này không cần gặp nữa, ông ấy sống tốt là được rồi. Gặp lại lần nữa chỉ làm mình thêm khó xử. Người thân? Chỉ cần có Trần Thiên Hương là đủ rồi.

– Đâu ra cái suy nghĩ trẻ con như thế. Chị với bố em không giống nhau, tình yêu với tình phụ tử phải khác nhau. Chị hiện tại ở cạnh em, nhưng sau này chưa chắc đã thế, còn bố em, là máu mủ, sau này dù thế nào cũng sẽ vẫn là bố. Em có thể tìm thấy cả trăm Trần Thiên Hương yêu em, nhưng không thể tìm được người bố thứ hai.

– Sao sau này lại không ở cạnh em? Chị lại bỏ em à?.

Vũ Hương Ly đặc điểm khóc lóc này có chút giống Trần Hà My. Nhưng bây giờ khóc không phải là vì đau khổ như lúc nãy nữa, mà là chuyển sang ăn vạ.

– Chị chỉ nói để em hiểu thôi mà. Có phải thật đâu.

Trần Thiên Hương đau đầu, biết mình câu này nói nhầm rồi. Mà Vũ Hương Ly cũng thật là, đang nói đến chuyện bố con như thế, nhưng nghe thấy mình nói sau này rời xa một cái lại chuyển ngay sang ăn vạ được. Thế mới biết trong lòng Vũ Hương Ly, Trần Thiên Hương quan trọng như thế nào, dù có chuyện gì xảy ra, trong trường hợp nào đi nữa cũng đặt Trần Thiên Hương lên đầu.

– Chị bảo sau này không ở cạnh em nữa còn gì.

Vũ Hương Ly đang khóc nấc lại chuyển sang oà thành tiếng. Trần Thiên Hương phát ngán đứa trẻ hai mươi hai tuổi này rồi.

– Chị chỉ nói thế để em thấy bố quan trọng như thế nào thôi, ai bảo sẽ bỏ em mà khóc như trời sập thế? Thôi được rồi, đi về, úp mì à ăn.

Trần Thiên Hương đứng dậy, kéo tay người đang ngồi xụp kia đứng dậy theo, sau đó lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt Vũ Hương Ly, thực ra cô cũng có khăn tay, nhưng đối với người này cứ dùng cơ thể thì tốt hơn. Vũ Hương Ly này, có lẽ bố mất cũng sẽ không đau khổ bằng bị Trần Thiên Hương bỏ. Đây là đùa vui mà nói thôi. Cũng thấy tình yêu của Vũ Hương Ly dành cho Trần Thiên Hương là to lớn như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.