Chị Em Của Tôi Đáng Giá Bạc Tỷ

Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Về sau, tôi mới biết bố mẹ Hứa Tiểu Mễ không hòa thuận, từ nhỏ cô ấy đã bị bỏ mặc cho bảo mẫu chăm sóc, thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ là để công kích bằng lời nói.

Mãi đến khi Chu Hoài tiếp quản công ty, mới đưa Hứa Tiểu Mễ ra khỏi đó.

Có lẽ vì thế mà cô ấy thiếu cảm giác an toàn.

Tôi luôn cố gắng bảo Hứa Tiểu Mễ rằng cô ấy rất tốt, rất giỏi, ban đầu tôi thích cô ấy chính vì những video ngắn mà cô ấy đăng tải.

Nhưng Hứa Tiểu Mễ luôn coi lời khen của tôi là do mình quá thần tượng cô ấy, chẳng bao giờ tin cả.

Hôm đó, tôi tan làm về nhà, bất ngờ thấy Hứa Tiểu Mễ ôm một cái vali to đùng ngồi trước cửa nhà mình, trông thật đáng thương.

Tôi vội vàng đến: "Sao vậy?"

Hứa Tiểu Mễ mím môi, nước mắt trào ra ngay: "Cãi nhau với cậu nhỏ, em bỏ nhà đi rồi."

Tôi đưa cô ấy vào nhà, hỏi mới biết, hóa ra Hứa Tiểu Mễ đòi Chu Hoài tăng lương cho Trâu Dục nhưng bị từ chối.

"Tại sao lại đòi tăng lương cho anh ta mà không có lý do gì?"

Hứa Tiểu Mễ thở dài: "Gia đình bạn trai em điều kiện không tốt. Yêu nhau xong chi tiêu tăng lên, anh ấy lại sĩ diện, không bao giờ tiêu tiền của phụ nữ. Vậy nên em chỉ còn cách nhờ cậu nhỏ tăng lương cho anh ấy thôi. Dù sao công ty cũng là của nhà em mà."

Đúng là sĩ diện, chẳng muốn tiêu tiền của phụ nữ!

"Chuyện tăng lương là anh ta đề xuất trước phải không?"

Hứa Tiểu Mễ nhìn tôi: "Thật ra cũng không hoàn toàn là vậy. Trâu Duc, bạn trai của em ấy, đã làm ở công ty cậu nhỏ nhiều năm rồi, đáng ra đã phải được tăng lương từ lâu cơ. Nhưng bây giờ anh ấy không thăng chức thì thôi thì, lương còn thấp hơn nhiều so với những người ở cùng vị trí, thế rõ ràng không phải là phân biệt đối xử sao?"

Trước khi biết sự thật, tôi cũng từng bênh vực Trâu Dục.

Nhưng sau khi nghe những lời của Chu Hoài, tôi không hiểu tại sao Trâu Dục lại dám nói ra những lời vô lý như vậy chứ.

Lén lút sử dụng công quỹ, lấy 30% lương để trả nợ, Chu Hoài không kiện ra tòa đã nể mặt Hứa Tiểu Mễ lắm rồi.

Nhưng Chu Hoài không kể hết, tôi cũng không có tư cách tiết lộ cho Hứa Tiểu Mễ.

Đành nói: "Công ty có quy định của công ty, dù cậu nhỏ của em có là chủ tịch thì việc tăng lương cũng cần sự chấp thuận từ phòng nhân sự. Nếu ai cũng làm trái luật, thì cậu nhỏ của em sao mà quản lý công ty được?"

Hứa Tiểu Mễ không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy đã nghe hiểu.

"Vậy em ở nhờ nhà chị mấy ngày nhé, bây giờ về thì mất mặt lắm..."

Tôi bật cười: "Tất nhiên là được."

Sau khi Hứa Tiểu Mễ vào nhà, tôi ngần ngại một chút rồi vẫn nhắn tin cho Chu Hoài: "Tiểu Mễ đang ở nhà tôi, có thể ở vài ngày rồi sẽ về."

Phía bên kia nhanh chóng hồi âm, chỉ có hai chữ: "Nhận được."

Một giây sau, tôi nhận được một khoản chuyển khoản ba mươi ngàn tệ.

Tôi: ?

Chu Hoài: "Phí trọ."

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Hứa Tiểu Mễ luôn đền bù bằng cách mua quà xin lỗi.

Ông cậu này, thật đúng là một phiên bản khác của Hứa Tiểu Mễ!

Tuy rằng tôi không nhận tiền.

Nhưng phải nói thật, so với cái tính chi li của Trâu Dục ngày xưa, chủ tịch Chu đúng là hào phóng hơn hẳn.

6

Hứa Tiểu Mễ vốn không có nhiều hứng thú hay sở thích, ngay cả việc xem video ngắn cũng thất thường, có khi xem vài ngày rồi lại ngừng cả tuần.

Dạo gần đây, tôi thường động viên Hứa Tiểu Mễ, nhờ đó mà cô ấy bắt đầu nảy sinh chút "khát vọng sự nghiệp", nói với tôi: "Năm nay em nhất định phải đạt được 100.000 fans!"

Vì Hứa Tiểu Mễ chưa có kinh nghiệm làm việc, nên tôi đành phải làm trợ lý kiêm biên tập, mỗi ngày nghĩ ra đủ loại ý tưởng cho cô ấy.

Quả không hổ danh là cô gái hài hước, Hứa Tiểu Mễ luôn biết tìm ra điểm thú vị trong mọi câu chuyện, không thiếu các chiêu thức để thu hút fan, dần dần cũng có chút tiếng tăm.

Theo kế hoạch đã bàn trước, thứ Hai này Hứa Tiểu Mễ sẽ phỏng vấn ngẫu nhiên mười người đi đường.

Lúc nhận được cuộc gọi của cô ấy, tôi vẫn đang họp.

Giọng Hứa Tiểu Mễ bên kia khá vội vã: "Chị Tinh Niên, máy ghi âm của em hết pin rồi, chị có máy ghi âm nào cho em mượn gấp không?"

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, bảo cô ấy cứ lấy mà dùng.

Đến tối khi tan làm, tôi bỗng nhớ ra trong máy ghi âm có thứ gì đó quan trọng.

Tôi vội vàng về nhà, cầu nguyện rằng Hứa Tiểu Mễ chưa kịp sao lưu các file ra ngoài.

Nhưng khi đẩy cửa vào, trong phòng tối om, Hứa Tiểu Mễ ngồi một mình trên ghế sô pha.

Tim tôi như chìm xuống, cô ấy đã biết hết mọi chuyện.

"Tiểu Mễ."

Tôi khẽ gọi.

"Chị đừng nói gì cả. Em chưa rời đi vì muốn nghe chính miệng chị xác định một điều." Cô ấy hít một hơi; "Người bạn trai quen chị năm năm trước, chính là Trần Dục, phải không?"

Tôi siết chặt tay, đáp lại: "Đúng vậy."

"Lần đầu gặp em, chị đã biết em là bạn gái hiện tại của Trần Dục, đúng không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.