(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Làm sao tôi biết được chứ? Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"
Tôi cắn răng không chịu thừa nhận.
"Thôi được rồi, cô Tần nếu vẫn thắc mắc về việc số tiền của mình rốt cuộc đã đi đâu về đâu, chi bằng cứ đích thân đi hỏi. Địa phủ có thể đặc cách cho cô Tần hồi dương một tháng."
Mỗi bên nhượng bộ một bước, miễn là đừng đòi hỏi quá nhiều.
"Từ số tiền tiết kiệm một trăm triệu, lại đột nhiên biến thành món nợ một trăm triệu, tôi không thể chấp nhận được, cũng không tài nào trả nổi số tiền này."
Khoản thâm hụt này quá lớn, ai lại muốn khờ dại mà gánh lấy khoản nợ khổng lồ này chứ?
"Cô Tần là người có năng lực tốt, trước đây có thể kiếm được hàng trăm triệu, tin rằng sau này muốn kiếm lại cũng rất đơn giản."
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười giả tạo. Cuối cùng, chúng tôi không đạt được thỏa thuận cuối cùng.
Tuy nhiên, Địa phủ vẫn cho phép tôi trở về dương gian trong vòng một tháng. Nghĩ đến dấu trừ trước 8 con số 0, tôi vẫn thấy đau nhói trong lòng.
Thường Hạ Sơn, cậu thật đúng là một người tàn nhẫn.
Khi trở về nhân gian, tôi không hề có chút tâm trạng nào để ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc đã xa cách bấy lâu. Nỗi ám ảnh về khoản nợ khổng lồ khiến tâm trí tôi chìm trong lo âu.
Tôi chỉ dám đứng từ xa mà lặng lẽ nhìn ngắm Thường Hạ Sơn. Nếu đến gần hơn, tôi sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được cơn giận dữ mà muốn bóp c.h.ế.t cô ấy.
Người đàn bà hoang phí!
Thật bất ngờ, Thường Hạ Sơn lại chạy tới, bất chấp mọi thứ mà ôm chầm lấy tôi: "Bạch Bạch, cậu biết không! Tớ đã có năng lực biến mọi điều ước thành hiện thực!
Cách đây vài ngày, tớ đi mua vé số và thầm mong mình sẽ trúng thưởng, và điều kỳ diệu đã xảy ra. Lúc đó tớ còn không tin nổi, nên mua thêm một tờ vé số nữa và ước mong trúng giải độc đắc để có thể sống sung túc. Và thế là tớ lại trúng thêm một giải độc đắc nữa!
Sau đó, tớ đã đi đến một cửa hàng bán vé số ở rất xa để thử một lần nữa và điều kỳ diệu lại xảy ra! Tớ chỉ dám mua một tờ vì sợ tiền nhiều sẽ bị kẻ xấu nhòm ngó!
Tuy nhiên, khả năng này dường như chỉ hiệu quả với tiền bạc mà thôi. Hôm trước, tớ đã ước rằng thầy giáo môn tự chọn sẽ không điểm danh, nhưng kết quả lại không thành công.”
Thường Hạ Sơn vội vã kể lại những gì đã xảy ra với mình trong thời gian qua.
Cô ấy biết rõ, Bạch Bạch đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi từ lâu, không thể nào xuất hiện trước mặt cô ấy thế này được. Có lẽ vì quá nhớ Bạch Bạch mà cô ấy đã sinh ra ảo giác. Có lẽ cô ấy nên đến gặp bác sĩ tâm lý để được tư vấn.
Nhưng trước khi ảo giác tan biến, cô ấy vẫn muốn tâm sự với Bạch Bạch:
"Bây giờ tớ đã có ba mươi triệu nhân dân tệ, tớ đã quyên góp một trăm triệu cho trại mồ côi nơi chúng ta lớn lên. Trại mồ côi đã được sửa sang lại và điều kiện sống tốt hơn rất nhiều so với thời thơ ấu của chúng ta."
Cô ấy muốn cho Bạch Bạch biết rằng bây giờ cô ấy đã sống rất tốt và không cần phải lo lắng cho cô ấy.
"Với hai mươi triệu còn lại, tớ muốn thành lập một quỹ từ thiện để giúp đỡ trẻ em nghèo hiếu học. Nhờ sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm khi còn nhỏ, chúng ta mới có cơ hội được đi học. Bây giờ, tớ cũng muốn trở thành một nhà hảo tâm như vậy."
Cô ấy thậm chí còn có thể làm những gì mà cô ấy muốn.
Ban đầu, tôi đầy rẫy oán hận, nhưng khi nghe thường Hạ Sơn không ngừng kể cho tôi nghe về những gì xảy đến trong cuộc đời cô ấy, tâm trạng tôi dần lắng dịu xuống. Tôi bay đến bên thường Hạ Sơn, thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước kia chúng tôi vẫn thường hay làm.
Nói một hồi, Thường Hạ Sơn vẫn không kìm được nước mắt. Cô ất sống rất tốt, chỉ là rất nhớ Bạch Bạch.
"Tớ nhớ cậu quá, trước kia cậu còn hay cãi với tớ, nói cậu lớn hơn tớ nên phải gọi cậu là chị, bây giờ thì không còn ai cãi nhau với tớ nữa rồi."
Họ quen nhau tại trại trẻ mồ côi, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, coi nhau như người thân ruột thịt. Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng tai nạn sẽ đến nhanh như vậy, một nửa cuộc đời Bạch Bạch thậm chí còn chưa kịp bắt đầu.
"Vì vậy, không phải là bây giờ tớ đã đến thăm cậu rồi sao?"
Thường Hạ Sơn giật mình: "Cậu có thể nói được sao?"
Tôi trợn mắt: "Chẳng lẽ cậu tưởng tớ là ma à?"
"Vậy cậu không phải ma sao?" Thường Hạ Sơn luôn nghĩ rằng đây là ảo giác của mình, giờ đây nhận ra rồi thì mới thấy, không biết ảo giác hay sự thật của thế giới này khiến cô ấy ngạc nhiên hơn nữa.
"Tại sao tớ không gặp được cậu vào ngày giỗ đầu mà đến lúc này mới gặp?"
"Kể ra thì dài dòng lắm… Nhưng tóm lại là chúng ta đang nợ một trăm triệu."
"Cái gì cơ?!"
Thường Hạ Sơn tràn đầy hy vọng nhìn tôi, mong tôi phủ nhận điều tôi vừa nói.
Tôi tàn nhẫn gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang mắc nợ một trăm triệu."
Thường Hạ Sơn mềm nhũn người, ngồi phịch xuống đất, một trăm triệu, trước đây cô ấy thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Cô ấy khóc lóc nói: "Hay là bây giờ cậu đưa tớ xuống đó đi. Chúng ta cùng nhau kiếm tiền, hiệu suất càng cao, sớm muộn gì cũng có thể trả hết được nợ."
Tôi hơi động lòng, nhưng cuối cùng vẫn từ chối cô ấy: "Ba mươi triệu vẫn còn chưa tiêu hết, người c.h.ế.t rồi, tiền còn chưa tiêu hết, vậy thì quá lỗ rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");