Chị Em Của Tôi Đáng Giá Bạc Tỷ

Chương 24




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì trước đó, tôi nhận được toàn bộ thương yêu từ bọn họ.

Bọn họ yêu tôi như thế, đặt tôi trong lòng bàn tay, đối xử tôi như trân bảo.

Sao lại đột nhiên không còn quan tâm tôi nữa chứ?

Sao lại đột nhiên không thương tôi nữa chứ?

Tôi không rõ, cho nên tôi cứ một mực chờ.

Những đứa trẻ khác trong viện luôn ác ý nói với tôi: "Đừng đợi nữa!"

"Bọn họ không cần mày nữa!"

"Sẽ không ai đón mày đâu!"

Nơi cô đơn tịch mịch nhất mới có thể sinh sôi dòi mọt và âm u.

Tôi giả vờ như không nghe thấy, chúng nó lại đột nhiên tức giận.

Chúng nó xô đẩy tôi, nhục mạ tôi, nói đi nói lại, gào thét: "Bố mày sẽ không tới đón mày nữa đâu!"

"Mày chỉ có thể sống cả đời ở đây!"

Tôi khóc, lắc đầu: "Sẽ đến mà, bố sẽ đến, bố không giống bố mẹ mấy người!"

"Bố mẹ tôi yêu tôi nhất."

Nhưng sau này tôi mới biết, bố mẹ tôi cũng chẳng có gì là không giống bố mẹ chúng.

Bọn họ đều có thể bỏ được.

Về sau, Tạ Lăng đến.

Cô ấy không sa sút tinh thần giống mấy đứa trẻ mới đến khác, cô ấy nhanh chóng chấp nhận tình cảnh của mình, đồng thời ngày ngày đều tích cực, vu vẻ.

Dì chăm sóc chúng tôi luôn nói, Tạ Lăng không giống chúng tôi, cô ấy không thuộc về nơi đây, sẽ nhanh chóng được người khác nhận nuôi.

Cô ấy rạng rỡ tươi sáng, lúc nhìn người khác, đôi mắt cười luôn cong cong.

Khoảng thời gian đó, ai cũng lén bắt chước Tạ Lăng.

Bắt chước cô ấy mặc váy trắng, bắt chước cách mỉm cười của cô ấy, bắt chước cách cô ấy nhã nhặn, nền nã.

Không phải là mong được xinh đẹp như cô ấy, thì cũng là mong sẽ được trở thành đứa trẻ được yêu mến, nhanh chóng được nhận nuôi.

Nhưng càng bắt chước càng nhận ra, dù là người với người, nhưng chênh lệch lại lớn đến vậy.

Cho dù cô ấy có rơi vào bùn đất, chúng tôi cũng mãi không thể sánh bằng.

Không ai có thể trở thành Tạ Lăng.

Nhưng cũng không thể nào ghét cô ấy.

Sau khi tôi và Tạ Lăng trở thành bạn, tôi đã từng hỏi: "Cậu không thấy hận à?"

Tạ Lăng sửng sốt.

Thế là tôi lại nói: "Hận bố mẹ cậu ấy."

Tạ Lăng bật cười: "Hận bọn họ làm gì đây?"

"Tớ nghĩ là, có thể bọn họ cũng có chỗ khó."

"Nếu như không phải bất đắc dĩ, hẳn là bọn họ cũng không muốn vứt bỏ tớ."

Thấy tôi trợn mắt há mồm, cô ấy lại bật cười, nói khẽ: "Thật ra tớ cảm thấy, hận thù quá mệt mỏi."

"Tớ còn nhỏ, cuộc sống của tớ còn chưa bắt đầu mà!"

Thời gian thắm thoắt, ký ức xa xưa bị niêm phong trong cái sân cũ kỹ, thỉnh thoảng phai mờ, nhưng chưa bao giờ quên.

Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu tha thứ bố mẹ đã vứt bỏ tôi.

Tha thứ em trai trong bụng mẹ.

Cũng tha thứ cho thế giới tràn ngập ác ý này.

Vì gặp được Tạ Lăng, cho nên tôi vui lòng tha thứ cho hết thảy bất hạnh.

25.

Lúc mở mắt ra, lòng tôi tĩnh lại rất nhiều.

Tạ Lăng là người tôi có thể bỏ ra bất cứ giá nào để cứu.

Cho dù cô ấy có hận tôi.

Cho nên khi cô ấy ngẩn ngơ nói với tôi: "Tiểu La mất rồi."

Tôi chỉ vỗ vai cô ấy, nói: "Đừng quá đau lòng."

Tôi không còn áy náy vì cái c.h.ế.t của Tiểu La, thậm chí còn tàn nhẫn cảm thấy may mắn vì cái c.h.ế.t của người ấy có thể đổi lấy bảy ngày sống cho Tạ Lăng.

Rất đáng đấy chứ, không phải sao?

Tạ Lăng ngây người nhìn tôi.

Lúc lâu sau, cô ấy đột nhiên tự nói tự trả lời: "Dì Trần ở cô nhi viện đột nhiên mất, có thể nói do tuổi dì đã cao."

"Bảy ngày sau, dì Liễu mất đột ngột, có thể do sức khỏe dì không tốt một thời gian dài, cũng có thể hiểu."

"Thêm bảy ngày nữa, chị Hứa cấp trên của tớ lại mất đột ngột, chị ấy luôn tăng ca thức đêm, hao tâm tổn trí vì công việc, cũng hợp tình hợp lý."

"Nhưng Tiểu La làm việc và nghỉ ngơi có quy tắc, cũng không thức đêm, bình thường cũng chăm tập thể dục, ăn uống trước giờ luôn thanh đạm..." Tạ Lăng chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn sang tôi: "Cậu ấy mới 26, cùng tuổi với tớ."

"Cậu nói xem, tại sao lại đột nhiên mất như thế chứ?"

Tôi nhìn vào mắt Tạ Lăng, không nói gì.

Không phải là không hỏi sao?

Sao lại muốn hỏi chứ?

Giọng Tạ Lăng chậm dần, nhưng lại mang theo chút run rẩy: "Vãn Vãn, Tiểu La là bạn rất thân của tớ."

Tớ biết chứ.

Các cậu là đồng nghiệp.

Sớm chiều ở chung.

Cậu ấy nhiệt tình hào phóng, các cậu cùng làm chung một hạng mục, ăn chung cơm trưa, cùng thảo luận nhân sinh trong từng giây phút giải lao.

Đôi khi gọi điện cho cậu, cậu cười rất vui, nói đang nói chuyện phiếm với Tiểu La.

Thậm chí có lần chúng ta đang ăn cơm cùng nhau, cậu nghe máy Tiểu La gọi đến, nói cậu ấy gặp tai nạn xe, cậu không kịp nói với tớ điều gì, đã vội vội vàng vàng chạy đến đưa cậu ấy đi bệnh viện.

Những thời gian không có tớ bầu bạn, đều có cậu ấy cẩn thận lại ấm áp bầu bạn với cậu.

Cho nên tớ biết, cậu ấy là bạn bè quan trọng của cậu.

Quan trọng đến mức bởi vì cậu ấy, mà chất vấn tớ.

Một lúc lâu sau, tôi mỉm cười.

Tôi nói: "Sao tớ biết được chứ."

26.

Tính Tạ Lăng vẫn luôn ôn hòa.

Cho dù giận tôi, cô ấy cũng chỉ cười nhạt hơn chút, không nói chuyện với tôi mà thôi.

Sau khi cô ấy tham dự tang lễ, cô ấy đi gặp người yêu đã lâu chưa gặp, nhắn tin cho tôi: [Hai ngày này tớ không về nhé.]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.