Chị Em Của Tôi Đáng Giá Bạc Tỷ

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch Thịnh: "Sao cô ấy có thể thất vọng được, nếu cô ấy thất vọng thì chỉ có thể thất vọng vì cô không yêu thương cơ thể và mạng sống của mình."

Anh gửi cho tôi một đoạn video:

"Nhìn Lục Mạnh kìa, có vẻ như hắn rất quan tâm đến cô rồi."

Trong video, mọi người đều đang chạy ra ngoài nhưng Lục Mạnh lại sải bước chạy về phía tôi.

Thư ký và vệ sĩ của hắn bám sát phía sau, cố gắng ngăn cản hắn.

"Cút ra."

Người trong video, cảm xúc mất kiểm soát đến mức không giống Lục Mạnh.

"Cút hết đi tìm người! Tìm Kỷ Ninh cho tôi..."

36

Đây là điều tôi không ngờ tới.

Trong một năm qua, Lục Mạnh mà tôi biết, tàn nhẫn điên cuồng, thông minh, lạnh lùng, vô tình.

Hắn có thể mang tất cả mọi dáng vẻ, nhưng sẽ không bao giờ xuất hiện biểu cảm như vậy.

Ngay cả khi có video làm bằng chứng…

Hắn... đang lo lắng cho tôi sao?

Hay là, hắn chỉ đang quen với việc có một "mặt hàng" đắc lực và nghe lời như tôi?

Thật kỳ diệu.

Thậm chí sau khi Dịch Thịnh tìm thấy tôi từ đống đổ nát và bế tôi lên, hắn vẫn mặt mày u ám đi tới.

"Đưa cô ấy cho tôi."

Nhưng Dịch Thịnh không để ý: "Phải chăng Lục tiên sinh quên mất, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi.”

"Sao thế, bạn gái quá nhiều, đã không nhớ Kỷ Ninh chỉ là bạn gái cũ của anh rồi sao?"

Tôi phục cái miệng của Dịch Thịnh.

Có quá nhiều người quay phim xung quanh, xảy ra xung đột ở nơi này không có lợi cho ai cả.

Lục Mạnh bị thư ký ngăn lại.

Cũng chính lúc này, Dịch Thịnh bế tôi lên xe, phóng đi mất.

37

Nửa tháng tiếp theo, tôi bặt vô âm tín.

Dịch Thịnh ở bên chăm sóc tôi dưỡng thương, sau khi lành thương, chúng tôi đến Na Uy ngắm tuyết.

Lục Mạnh gần như làm nổ tung điện thoại của tôi.

Tôi đổi điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc trong giới.

Dịch Thịnh nói, anh cũng là đàn ông.

Ngày tôi bị tấm bảng chữ ký đè xuống, anh thực sự cảm nhận được sự lo lắng trong mắt Lục Mạnh.

Nếu lời Dịch Thịnh nói là thật thì thật sự không gì tốt hơn.

Điều này sẽ trở thành trợ lực tốt nhất trên con đường trả thù của tôi.

Nhìn vào tuyết trắng xóa mênh mông, nhìn lâu mắt phải hơi đau.

Dịch Thịnh cúi xuống, đeo kính bảo vệ mắt cho tôi, gõ nhẹ lên đầu tôi, giọng không vui:

"Cẩn thận bị mù tuyết."

Mùng mười tháng mười một, ngày Đông chí.

Quản lý của tôi là chị Từ, Từ Phượng Bình, mang theo một số tài liệu mật của công ty SK, biến mất khỏi công ty.

38

Kỳ nghỉ kết thúc.

Tôi về nước, Dịch Thịnh bay sang Anh công tác.

Lúc chia tay.

Anh cúi người lại gần tôi, cúi đầu chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi.

"Em tự chăm sóc bản thân tốt, anh sẽ sớm quay về."

"Khi anh không ở đây, đừng làm bậy."

Tôi gật đầu, ra hiệu cho anh yên tâm.

Anh vẫn cau mày, từng bước từng bước lên máy bay.

Có người trong đám đông đang chụp trộm chúng tôi, tôi biết đó là người của Lục Mạnh.

Vì vậy, khi Dịch Thịnh cúi xuống nói nhỏ với tôi, vốn là đang diễn cho người theo dõi kia xem.

Nhưng tôi lại kiễng chân hôn anh một cái, như vậy, có lẽ sẽ chân thực hơn.

Có thể kích thích Lục Mạnh hơn.

Nếu tôi đoán không nhầm, Lục Mạnh hẳn đã đang trên đường đến sân bay.

39

Vì vậy, tôi cố tình uống cà phê ở sân bay.

Sân bay vào đêm khuya, không có nhiều người.

Tôi lại đeo khẩu trang, kính râm, không ai nhận ra tôi.

Tôi mở điện thoại.

Ngay khi mở máy, tiếng rung và âm báo tin nhắn vang lên liên tục suốt mười phút mới dừng lại.

Đến khi tôi đứng bên đường đón xe, một chiếc xe ô tô lao đến với tốc độ không thể tin được, tiếng phanh xe phát ra âm thanh chói tai đến cực điểm.

Khi tôi hoàn hồn lại, đã bị Lục Mạnh kéo lên xe, còn chưa ngồi vững, cửa sổ xe đã khóa, xe lại một lần nữa phóng đi với tốc độ tối đa.

Lúc này, Lục Mạnh hoàn toàn không giống với lần đầu tiên tôi gặp.

Hắn lúc này đầy mệt mỏi, bực bội và buồn chán, còn có cả sự điên cuồng.

40

Một lần nữa bị hắn đưa về nhà.

Tôi không chịu xuống xe.

Hắn hạ cửa sổ xe, cánh tay tì lên bệ cửa sổ, im lặng châm một điếu thuốc.

"Tại sao không nghe điện thoại?"

Lời nói này của hắn, giống hệt như một người đang yêu đang nổi cơn ghen.

Tôi đặt hai tay lên đầu gối.

Vừa nãy lái xe quá nhanh khiến dạ dày tôi hơi khó chịu.

"Không phải anh muốn em yêu đương đàng hoàng với Dịch Thịnh sao?"

"Em không thể nghe điện thoại của đàn ông khác trước mặt bạn trai được."

Giọng tôi bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại chọc giận hắn.

Hắn đưa tay bóp chặt cằm tôi, rất mạnh.

"A Ninh, em thích hắn rồi sao?"

Tôi không trả lời câu hỏi này của hắn, lấy tài liệu trong túi xách đặt trước mặt hắn.

Đó là kế hoạch kinh doanh nửa năm sau của hai công ty mà Dịch Thịnh đưa cho tôi.

"Lục tổng, thứ anh muốn em đã lấy được rồi, có thể thả em ra được chưa, em muốn về nhà."

41

Trong xe rất lạnh.

Lục Mạnh không thích bật điều hòa, tôi mặc ít, tay chân lạnh cóng.

Lực trên tay hắn dần dần nới lỏng.

Nhưng hắn vẫn không buông tôi ra.

Ngón tay vuốt ve dọc theo má tôi đến cổ.

Giống như đang dỗ dành tôi, nhẹ nhàng cọ cọ rồi lại chọc chọc:

"A Ninh, đừng chơi nữa, về nhà với tôi."

Tôi nhìn vào mắt hắn, đôi mắt ban đầu chỉ mang theo sự lạnh lùng.

Thật không ngờ... lại có chút hơi ấm.

Đây có phải là ông trời đang giúp tôi không?

Lục Mạnh, động lòng rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.