Cô cúi đầu im lặng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dài. Người cô run lên, anh giật mình vội đỡ đầu cô dậy rồi quan sát. Mặt cô nóng ran lên, anh hốt hoảng định bế cô lên thì bị cô giữ lại.
Ánh mắt cô nhìn anh chăm chú, những giọt nước mắt cô cố gắng kiềm chế cũng theo đó mà chảy ra. Giọt nước nóng hổi rơi trên tay anh, lúc này anh cũng không không quan tâm gì nữa. Ngồi xuống nhấc cô ngồi lên chân mình, dùng cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.
Y Thần tựa đầu vào ngực anh, lúc này những buồn bực, đau lòng cô đều không ngần ngại mà thể hiện ra trước mặt anh. Cô vùi chặt vào ngực anh, bám chặt tay anh. Như muốn tìm một điểm tựa, tiếng khóc nghẹn của cô vang lên.
Anh không biết hôm nay cô đã gặp phải chuyện gì, lại khiến cô thương tâm đến mức này, tim anh cũng như bị ai đó bóp chặt đến không thở được. Quân Viễn nhẹ nhàng đưa tay vuốt lưng cô, thay lời nói. Khóc đi rồi ngày mai sẽ không đau lòng nữa.
Anh ôm chặt cô hơn, nhưng cũng chính cái vuốt lưng đó, cái ôm đó. Làm cho cô uất nghẹn hơn, cô nói với giọng nấc.
" Tại sao họ lại trở về, tại sao lại xin lỗi. Con gái mất, ông ta ngay một lần nhìn mặt lần cuối cũng không muốn nhìn. Thì vì điều gì giờ lại tìm đến đây để nói mình có lỗi chứ."
Anh vẫn im lặng nghe cô nói, tay vẫn vuốt ve tấm lưng thon gọn của cô.
" Ông ta đuổi mẹ ra khỏi nhà, thẳng tay gạch tên mẹ ra khỏi gia phả nhà họ Lạc. Đánh đuổi ba, buông những lời nói cay độc với ông ấy. Rằng ông không có tư cách yêu mẹ,cho mẹ một cuộc sống tốt, cũng không có tư cách bước chân vào nhà họ Lạc, một người thấp kém trong xã hội.
- Ngay cả đứa cháu gái là em đây, ông ta cũng không thương tiếc mà đuổi đi. Từ nay không được trở về gia tộc họ Lạc, cũng không có quan hệ gì với dòng máu thấp hèn."
Anh nắm chặt tay, đôi mắt như có một ngàn sát khí. Như muốn giết người, nhưng cảm nhận được cô ôm chặt mình hơn,anh mới thả lỏng cơ thể. Cô nói tiếp.!
" Anh nói thử xem, tiền tài, địa vị và danh tiếng nó quan trọng đến vậy sao. Quan trọng đến nỗi, vì không muốn người ta biết, mặc cho con cháu mình có thế nào vẫn bỏ mặt. Vì sợ người đời dèm pha, mà nhẫn tâm đứng nhìn con mình sắp chết ông ta ngay một cái nháy mắt cũng không có.
- Bà ấy vốn dĩ phải được hạnh phúc, được ba mẹ yêu thương. Có một cuộc sống tốt, nhưng chỉ vì yêu một người tầm thường, mà bị chính gia đình vứt bỏ. Mang danh đứa con gái bất hiếu cho tới khi nhắm mắt người đời vẫn buôn lời trách móc."
Cô ngừng một lúc lại nói tiếp.! " Chỉ vì không gia thế, tình yêu đẹp đến mấy cũng là phù phiếm. Tại sao chỉ còn một chút nữa thôi, thì chúng ta có thể hạnh phúc, nhưng lại bị cản trở bởi những thứ không đáng như vậy. Liệu có thể quay lại được không."
Anh tựa người mình vào tường, nhìn người nằm trong lòng mình, tâm cũng thanh thản hơn. Những lời nói của cô nhỏ dần, cho đến khi anh cảm nhận được hơi thở đều đều của cô. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu, rồi bế cô trở về phòng.
Vì được anh bao bọc nên trên người Y Thần không hề lạnh, mà rất ấm. Anh đi thẳng về phòng ngủ của cô, đưa tay mở cửa. Trong phòng không có lấy một ánh sáng, anh không mở đèn chỉ nương theo ánh sáng ở ngoài, từ từ đi đến bên giường đặt cô nằm xuống.
Nhưng anh vội nhấc cô lên ôm lại vào người, đi quanh căn phòng này một lần nữa. Nhìn xung quanh, thì thấy có một tay nắm cửa,anh đi đến mở cửa ra. Đập vào mắt anh là, một căn phòng màu tím nhạt. Được trang trí đơn giản, căn phòng này có một mùi hương quen thuộc, là mùi hương của cô.
Anh nhìn cô đã ngủ say, nói một câu. " Rốt cuộc em còn giấu anh điều gì, lấy anh tôi nhưng lại ngủ riêng. Lại còn chia hai phòng, hai người là đang tính toán điều gì."
Nhưng cũng không nghĩ nhiều,anh đi đến đặt cô nằm xuống kéo chăn đắp cho cô, rồi đi ra ngoài. Khẽ đóng cửa, rồi quay trở lại phòng mình.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào xuyên qua lớp rèm cửa, vì chói mắt cô xoay người. Nằm yên một lúc, rồi mở mắt ra, đầu có chút đau. Y Thần gắng ngồi dậy, bộ đồ hôm qua đã được thay.
Cô thầm nghĩ: Là Quân Vũ sao, không thể nào.!
Lúc ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ đã bảy giờ. Vừa xuống nhà, mọi người trong nhà đang dọn dẹp nhà cửa.
Vừa hay anh từ phòng làm việc đi ra, cả hai nhìn nhau. Anh cũng không nhìn lâu, rồi đi lướt qua cô.
Y Thần nhìn theo bóng lưng anh, rồi cũng đi xuống.
" Y Thần lại đây." Bà nội Đường ngồi ở phòng khách, thấy cô đi xuống thì gọi cô đến.
" Con xin lỗi vì dậy muộn."
" Không sao, ta không trách làm việc vất vả. Con lại không biết chăm sóc bản thân, bà có bảo quản gia Châu nấu canh giải cảm, uống xong đã sẽ đỡ thôi."
" Vâng." Cô nghĩ có lẽ ngoài ba mẹ, ông bà nội, thì còn có bà nội Đường cũng rất thương cô. Nhưng… nghĩ đến đây cô cũng tự trách bản thân mình.