"Phu nhân, bên ngoài gió lạnh, phu nhân nên vào trong nhà." Thẩm quản gia cung kính đứng sau lưng Ngọc Hiên, nói. Ngọc Hiên biết trời càng lúc càng lạnh, chiếc áo ngủ mỏng manh của nàng không thể nào che chắn nàng khỏi cơn gió mùa đông này. Thế nhưng nàng muốn mình bị đóng băng một chút, trời dù có lạnh cũng không lạnh bằng lòng nàng bây giờ.
Thẩm quản gia hơi lo lắng một chút, nhưng ông không dám nhắc thêm lần nữa, Ngọc Hiên lơ đễnh nhìn bầu trời màu đen mịch trên cao, lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng chợt nhớ đến ban sáng Huệ Gia nhắn nàng rất nhiều, vậy mà nàng lại quên béng, nghĩ đến đây Ngọc Hiên liền đi vào trong nhà tìm đến phòng của Huệ Gia.
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên cắt đứt mạch cảm hứng của Huệ Gia, nàng buông cây đàn ghita xuống, cởi đi tai nghe của mình rồi mở cửa. Ngọc Hiên đứng trước mặt nàng, mặc chiếc áo choàng ngủ màu đỏ ôm sát thân, dáng vẻ đơn bạc hơn cả ánh trăng ngoài kia. Huệ Gia trong lòng run lên một cái, nhưng nàng mím môi, giả vờ như mình chẳng quan tâm.
"Có chuyện gì?"
Ngọc Hiên nghe Huệ Gia lạnh lùng với mình, nàng cũng không chấp nhất, chỉ nói: "Chị thấy em nhắn chị, nhưng chị bận làm việc nên chưa kịp trả lời. Em gọi chị có chuyện gì?"
"Không có gì" Nói rồi Huệ Giả cười nhẹ một cái, "Bây giờ em đóng cửa lại được chưa?"
"Được rồi, em ngủ ngon" Ngọc Hiên gật đầu, sau đó nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng lại trước mặt mình. Từ khi trọng sinh đến giờ, có thật nhiều chuyện nàng chẳng tiếp nhận nổi. Nàng quay về phòng cũng là lúc Khải Tập ngủ say rồi, nàng vén chăn ra chui vào bên trong, chưa kịp an vị thì Khải Tập đã choàng tay qua eo nàng, giọng nói mang theo vài phần lười biếng, "Vợ yêu, ngủ thôi."
Ngọc Hiên yên lặng nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp của mình, dằn lại nỗi thống hận đang len lỏi trong lòng mình. Cũng căn phòng ấm nồng này nàng phải tự kết thúc sinh mệnh của mình, cũng căn phòng này khiến nàng sống không được, chết cũng không xong. Cũng người đàn ông này khiến nàng yêu đến si dại, cũng người đàn ông này khiến nàng tê tâm liệt phế.
Buổi sáng, ánh nắng của ngày mới chiếu gọi vào bên trong cửa sổ, hôm nay có vẻ trời quang đãng hơn trước. Ngọc Hiên mở chăn bước xuống giường đi lại gần cửa sổ, thói quen nhìn ngắm thời tiết này của nàng không biết hình thành từ bao giờ. Hôm nay lại là một ngày mới, mỗi ngày nàng tự nhủ lòng là ngày mới, tự bắt bản thân mình phải cố gắng sống thật tốt, quan tâm cha mẹ, bạn bè mình nhiều hơn.
Khải Tập sờ tay qua bên cạnh liền thấy trống vắng, tay hắn sờ soạng trên giường một lúc tìm xem Ngọc Hiên đang ở đâu cũng không thấy nàng, uể oải mở mắt, bắt gặp Ngọc Hiên đang đứng nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ mệt mỏi, bạc nhược như thể có thể ngã xuống bất kì lúc nào. Cánh cửa sổ chạm đất khiến khu vườn và phòng ngủ dường như hòa vào nhau, giai nhân lại mị hoặc như thể yêu tinh, khiến tâm hồn hắn nhộn nhạo. Bây giờ hắn phát hiện ra mình chưa bao giờ nhìn nhận Ngọc Hiên xinh đẹp thế nào, kiều mị thế nào, tại sao hắn lại thế?
"Bà xã, em nhìn gì vậy?" Khải Tập bước chân xuống giường đi lại chỗ Ngọc Hiên ôm lấy eo nàng, hắn nghiêng đầu định hôn vào cổ nàng nhưng Ngọc Hiên nhanh chóng tránh đi. Nàng chỉnh lại áo ngủ của mình, nói, "Tối nay có chuyện muốn nói với anh."
Nói rồi Ngọc Hiên lục lọi trong tủ đồ chọn một bộ đồ công sở rồi đi vào nhà tắm, thay đồ xong liền biến thành một người phụ nữ trưởng thành ngạo nhân, đôi chân thon thả trắng muốt, vòng eo nhỏ nhắn, càng nhìn càng thấy tinh tế. Ở tuổi hai mươi lăm, độ tuổi nở rộ nhất mà Ngọc Hiên nhớ, nàng không cần trang điểm quá nhiều vẫn xinh xắn, ăn uống bình thường vẫn không phát phì. Nhìn đến ánh mắt si mê của Khải Tập lúc này đây khiến nàng cảm thấy buồn cười, hà cớ gì phải giả dối với nàng như thế?
Buổi sáng ở DGr không quá nhộn nhịp, Ngọc Hiên thong thả đi vào bên trong tòa nhà, nhân viên bộ phận nhân sự đi đằng sau lưng nàng, nói rằng: "Em đã tuyển được ba ứng viên có năng lực, sếp xem qua một chút nhé."
"Cô nhìn người nào thấy tốt?" Ngọc Hiên cũng không biết rõ về họ bằng bộ phận nhân sự, nên nàng hỏi ý cô ấy. Nhưng cô ấy chỉ cúi đầu với nàng, nói rằng: "Họ đều là người có năng lực, bây giờ chỉ chọn người nào vừa mắt với sếp thôi. Em thấy năng lực bọn họ tương đương."
"Ồ" Ngọc Hiên ồ lên một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Danh sách ứng viên nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của nàng, Ngọc Hiên nâng ly trà của mình lên uống một ngụm, sau đó nâng xấp danh sách lên xem. Người đầu tiên Giang Trần Nhi, dáng vẻ không tệ, chỉ có chiếc mắt kính quá mức quê mùa. Người này có thể nghe nàng tuyệt đối, học lực cũng không tệ, Ngọc Hiên lật tới trang thứ hai, tim nàng ngay lập tức thắt lại, nàng há miệng thở dốc một hơi.
"Ứng viên Lưu Vân Nhạc, 21 tuổi"
Người này là tiểu tam của chồng nàng, tại sao bây giờ lại ứng tuyển chỗ này? Có phải kiếp trước nàng đã từng bỏ lỡ cơ hội hợp tác với cô ấy không? Ngọc Hiên đặt ly trà xuống bàn, nàng lật đi lật lại giấy giới thiệu của Vân Nhạc, quả đúng thật là Vân Nhạc này. Thì ra trước đây nàng đã bỏ lỡ Vân Nhạc, thế nên nàng ta không có cơ hội làm thư kí cho nàng. Ngọc Hiên suy đi nghĩ lại một chút, rốt cuộc cũng quyết định tuyển Vân Nhạc vào vị trí thư kí còn thiếu.
Tối nay nàng sẽ đề nghị ly thân với Khải Tập, nhưng hai người vẫn chưa có thể ly hôn lúc này, Vân Nhạc xuất hiện cũng thật vừa vặn, hi vọng hai người lại yêu nhau để nàng còn có thể danh chính ngôn thuận đuổi Khải Tập hắn đi. Trải qua thương hải tang điền, Ngọc Hiên phát hiện nàng hận Khải Tập nhiều hơn là yêu, chỉ muốn cho hắn trải qua những đớn đau mà nàng đã từng nhận.
Đầu giờ chiều Lưu Vân Nhạc đã xuất hiện để nhận việc, tác phong làm việc thật tốt!
Lưu Vân Nhạc có một gương mặt ngây thơ non nớt, làn da trắng hồng, đôi má hây hây đỏ hệt như ngại ngùng. Nàng cột mái tóc ở sau ót, dáng vẻ vẫn còn ngây thơ của tuổi trẻ. Ngọc Hiên nhìn mà giận trong lòng, người này đã từng bức nàng phải chết đi, người này vô liêm sỉ đến mức biết người ta có vợ vẫn đâm đầu vào, người này, nàng cảm thấy không khác Khải Tập là bao!
"Sếp ơi, bây giờ em có thể làm việc ngay, chị giao việc cho em đi." Vân Nhạc nhu thuận đứng bên cạnh Ngọc Hiên, Ngọc Hiên đè đi những tức giận trong lòng mình, chỉ vào mớ giấy tờ ngổn ngang trên bàn rồi nói, "Em xem sắp xếp lại mớ lộn xộn này giúp chị, cái nào cần giải quyết gấp thì đem để riêng qua một bên."
"Dạ." Vân Nhạc nhanh nhẩu dạ một tiếng, sau đó xắn tay áo lên bê chồng giấy tờ qua bên tủ, do nàng hơi nhỏ con nên khi bê khiến chân nàng loạng choạng đi không vững. Ngọc Hiên thấy nhưng không nói gì, chỉ im lặng để Vân Nhạc làm. Nàng nghĩ với khối lượng công việc tay chân như thế, người như Vân Nhạc sẽ không làm nổi, thế nên nàng cũng không lạ nếu ngày mai nàng vào công ty mà không thấy Vân Nhạc đâu.
Hai người cùng nhau giải quyết những vấn đề tồn đọng đến cuối ngày cũng chưa xong. Vân Nhạc thở phù một hơi, gò má đã đỏ nay còn đỏ hơn, nàng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình.
"Chị ăn tối không? Em mua đồ ăn tối cho chị nhé?"
"Không cần, em về đi. Hôm nay chị có chút việc cần giải quyết"
"Chừng nào chị về thì em về." Vân Nhạc ương bướng nói, nàng lại ngồi xổm xuống lật bên trong tài liệu xem đó là gì, sau đó phân loại nó ra. Ngọc Hiên thấy vậy bèn nói: "Giờ chị về"
Nàng cũng chẳng rỗi hơi ở lại làm thêm giờ, dù sao công việc cũng không thể nào giải quyết trong một ngày được.