Trên sàn đất lạnh giá, Lục Lăng bị ai đó giẫm một chân vào đầu, nàng đau đến độ tỉnh dậy. Mở đôi mắt lèm nhèm của mình ra, Lục Lăng lại bị nhóm đám người vây đánh. Nàng dùng đầu gối cũng biết kẻ chủ mưu là ai, thế nên nàng hét, "Lần trước mày còn chưa sợ? Muốn chết?"
Triệu Kiệt cười ha hả một tiếng, nói, "Tao sợ mày chắc? Lần này chỉ sợ cái mạng của mày cũng chả còn để về."
"Mày gan đấy." Nói rồi Lục Lăng vùng vẫy chống trả, nhưng sức lực của một người con gái so với một đám đàn ông cao to lực lưỡng, quả nhiên có sự chênh lệch. Nàng cảm nhận được những cú đá đau đến thấu xương, cảm giác máu từ bên môi mình cũng chảy xuống rồi, môi đau nhức như bị rách.
Triệu Kiệt đi lại gần chỗ Lục Lăng, mạnh tay giật mái tóc của nàng lên, phun xuống một ngụm nước bọt, "Cái thứ ô uế như mày. Mày làm gì Tử Cách? Hả?"
"Liên quan đến mày?" Lục Lăng lau đi nước bọt trên trán mình, nàng hừ một tiếng, cũng không nhường nhịn Triệu Kiệt một lời nào.
Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống bên má Lục Lăng, cái tát đau đến nóng rát, Lục Lăng cắn răng chịu đựng cái đau, cũng không la lên một tiếng nào. Triệu Kiệt càng đánh càng hăng, hắn hung hăng đạp xuống bụng nàng một cái.
"Con điếm này"
Vừa mắng con điếm này hắn vừa đạp xuống một cái, Lục Lăng đau đến độ muốn ngất đi. Hắn ta thì càng thấy nàng đau đớn càng hăng lên, vừa đánh vừa mắng, "Tao không ngờ là mày dám làm vậy! Con điếm! Hôm nay tao đánh chết mày."
"Mày đánh tao cũng không lấy lại được Tử Cách đâu" Lục Lăng phun ra một miệng máu tươi, vết rách trên môi cứ tuôn máu ra, tràn vào bên trong miệng một mùi tanh tưởi. Nàng không thể không phun hết chúng ra ngoài, "Mày… Mày không bao giờ có được!"
"Tao làm sao có được? Mẹ kiếp, có đứa đồng tính bệnh hoạn như mày ở bên cạnh nó, tao làm sao có được? Mày ép nó ngủ với mày đúng không? Mẹ kiếp! Con điếm bẩn thỉu!" Triệu Kiệt vừa nói vừa tức giận, hắn lại giáng xuống bên má Lục Lăng một cái tát.
"Mày biết những gì?"
Triệu Kiệt hừ một tiếng trong miệng, cười đểu, "Một mình tao biết? Mày có nghĩ vì sao Tử Cách nghỉ làm không? Tại – vì – mày! Còn không phải vì chuyện bại hoại với mày bị lộ? Mày biết nó yêu công việc đến độ nào không?"
Thì ra, cái lý do mà nàng gặng hỏi mãi là đây. Dì ấy bị người ta ép nghỉ chứ không phải tự nghỉ, thì ra là do nàng tất cả.
"Mày nói dối." Lục Lăng cũng không cứng miệng được nữa, thì ra bản thân nàng lại gây ra lỗi lầm lớn đến vậy. Tử Cách của nàng là một người cuồng công việc, không thể nào muốn ở nhà dọn dẹp nhà cửa, làm vợ nàng được. Dì ấy lừa nàng, dì ấy bị người ta ép nghỉ, thanh danh cũng không còn trong sạch.
"Tao nói dối mày làm gì? Dù sao hôm nay mày cũng chết trong tay tao. Nên chả có con mẹ gì phải nói dối." Triệu Kiệt lại nắm lấy mái tóc dài của Lục Lăng, mạnh bạo giật lên ép buộc Lục Lăng nhìn vào mặt mình, "Còn không phải tại mày? Thằng Quốc Châu tao gϊếŧ rồi, lại xuất hiện con ranh là mày."
"Mày gϊếŧ Quốc Châu?" Lục Lăng nghe đến đó bèn vùng vẫy đứng lên, người gϊếŧ Quốc Châu là hắn, chính là gương mặt giả nhân giả nghĩa này sao? Vậy mà Quốc Châu chết rồi vẫn muốn nàng giúp hai người bọn họ đến với nhau, vậy mà…
Lục Lăng nổi điên lên, nàng quát lên một câu đầy thống khổ, "Mày nói mày yêu Tử Cách mà mày lại gϊếŧ đi con của cô ấy, mày nói mày yêu Tử Cách mà năm lần bảy lượt tước đoạt hết của cô ấy tất cả. Mày yêu kiểu gì đấy?"
"Tao ghét thì tao gϊếŧ." Triệu Kiệt nắm tóc của Lục Lăng chặt đến độ nàng cảm thấy da đầu sắp bong ra tới nơi, "Mày còn đáng chết hơn thằng chó đó gấp vạn lần, đánh nó đi." Nói rồi Triệu Kiệt buông bàn tay đang nắm tóc của Lục Lăng ra, ra hiệu cho đám người đi theo hắn đánh Lục Lăng một trận.
Lục Lăng chịu đau không nổi rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Mày thả tao về với cô ấy… Tao hứa không làm khó mày, cô ấy còn đợi tao về ăn cơm." Lục Lăng gắng gượng đẩy đám người hung hãn kia ra, nàng thấy cũng có người chần chờ không muốn đánh mình, thế nên nàng nhìn hắn, dùng đôi mắt của mình cầu xin hắn, "Cô ấy còn đợi tao về ăn cơm… Chúng mày có vợ có con cả chứ… Đứa nào động đến tao không có kết cuộc tốt đâu, lúc này buông tay là vừa. Tao hứa không suy xét."
"Đánh! Đánh chết nó! Tao nói rồi, tao trả tiền bọn mày đánh chết nó, bọn mày chần chừ cái gì?" Triệu Kiệt ra sức vực lại tinh thần của đám người kia, cố gắng cho bọn hắn dám đánh Lục Lăng. Lần này Lục Lăng đã cố gắng ngồi được dậy, nàng quỳ dưới nền đất, lần đầu tiên quỳ gối trước người khác là để giành giật lại mạng sống của chính mình.
"Tôi xin các người, cô ấy còn đợi tôi về ăn cơm. Tôi đã hứa không làm cô ấy lo lắng nữa, không làm cô ấy khóc nữa. Các người bắt tôi đi như vậy cô ấy sẽ lo lắng mà khóc, tôi sợ cô ấy khóc…" Lục Lăng dập đầu xuống một cái, bất lực, nàng biết bọn họ hoàn toàn có sát tâm, vì nàng thấy được những dụng cụ để phi tang xác nàng, họ không hề đơn giản muốn đánh nàng, "Các người muốn gì cũng được, cho tôi về với Tử Cách, được không? Cơm nhà cũng sắp nguội rồi."
Cơm nhà cũng sắp nguội rồi, vợ nhà cũng sắp khóc cạn nước mắt rồi. Lục Lăng lại dập đầu xuống đất, "Xin các người."
"Mày còn lo cho nó khóc hay không khóc? Hôm trước tao bắt gặp nó đi bệnh viện, là trầm cảm! Là trầm cảm! Tại mày tất cả! Con điếm bệnh hoạn!" Triệu Kiệt một cước đá vào người Lục Lăng, khiến nàng ngã xuống đất. Nhưng thứ khiến nàng cảm thấy đau chính là thuốc, thì ra dì ấy bị trầm cảm, phải dùng thuốc điều trị.
Lục Lăng cười, vô thức lại nở ra một nụ cười, tay nàng chạm vào bên trong túi quần. Bây giờ túi thuốc đó hệt dao đâm vào người nàng, đau buốt đến tận tim gan. Nàng, là do nàng tất cả, Triệu Kiệt hắn nói đúng, là nàng hại Tử Cách dì ấy.
Dì ấy mất việc, dì ấy bệnh, dì ấy không vui. Tất cả đều do nàng gây ra, đều là lỗi của nàng. Vì nàng yêu, tình yêu của nàng lại tổn hại dì ấy như thế.
Đám người ban nãy một phút chốc thất thần, sau đó lại đánh nàng, lần này nàng cũng không chống trả, cứ để bọn hắn đánh nàng. Dù sao bọn hắn cũng không chừa cho nàng con đường sống, nàng có chống trả nữa cũng vậy, có lẽ nàng chết đi, dì ấy mới có thể sống tốt hơn. Sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường.
Ở kiếp sau, nàng sẽ không để dì ấy tổn thương nữa.
Ở kiếp sau, nàng sẽ không là người rời bỏ thế giới này trước.
"Xin các người… xin… xin các người để tôi nguyên vẹn. Đừng làm gì xác tôi…" Lục Lăng cảm thấy mình sắp ngất đi rồi. Điều cuối cùng nàng muốn đó chính là cơ thể nguyên vẹn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nàng không thể để heo ngốc đó tìm kiếm nàng trong vô vọng nữa.
"Mày ơi, con bé chết rồi."
"Chết rồi." Một người đưa tay lên mũi của Lục Lăng, xác nhận điều này.
Triệu Kiệt bán tính bán nghi, hắn cũng đưa tay dò thám hơi thở của Lục Lăng, phát hiện đã chết thật. Hắn phất tay nói, "Các mày biết phải làm sao rồi chứ? Chôn ở đâu đó, hay lấy đá cột lại rồi ném xuống biển. Làm cho gọn vào, bị phát hiện thì tất cả chết chung đấy."
Một đám người bưng xác của Lục Lăng ném vào cốp xe, sau đó đem ra một vùng biển vắng. Tên cầm đầu nói, "Vứt có cái xác mà bốn đứa đi, mắc mệt."
"Đem vứt một cái thôi, nhanh mà." Một tên đáp lại.
"Nhanh nhanh đi mày ơi. Tốn thời gian quá."
Bốn người cùng nhau bê Lục Lăng đi ra mép đá, một tên kiếm cục đá tảng buộc vào chân Lục Lăng, ném nàng xuống biển. Giải quyết có một đứa con gái yếu đuối mà phải bốn người, kiếm tiền cũng thật mệt mỏi đi!