Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 36




Trời vừa cuối đông, mùa xuân dần dần chạm ngõ, Ngọc Hiên giảm hẳn công việc của mình lại tập trung cho việc nhà, nàng biết vào tiết mùa xuân này mẹ nàng sẽ qua đời. Cảnh biệt ly không ai muốn này lại đến với nàng hai lần, buổi sáng Ngọc Hiên dành thời gian làm việc, buổi chiều chưa tới năm giờ nàng đã có mặt ở nhà bầu bạn bên bà. Hầu hết thời gian Ngọc Hiên đều ở nhà mình, không ở lại Hình gia nữa.

Vì Ngọc Hiên không ở Hình gia cho nên Hình Huệ Gia muốn kiếm nàng toàn phải đạp xe đạp đến nhà nàng, mà Hình gia cách Đỗ gia khá xa, thế nhưng ngày nào Huệ Gia cũng lộc cộc chạy tới, không hề than mệt một lời nào.

Trời sắp tận đông, Huệ Gia vẫn co ro trong chiếc áo khoác len dày, nàng đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen, tay mang găng tay dày cộm nhưng cũng không thể cản nổi cái lạnh ùa đến. Vừa đạp xe Huệ Gia vừa thở ra khói, trời lạnh như vậy, thích hợp cho việc ở lười trong chăn. Trước khi Ngọc Hiên về nhà của nàng, mỗi mùa đông của nàng đều lãng phí vào việc cuộn mình trong chăn ngủ cả ngày cả đêm. Nhưng nay đã có Ngọc Hiên rồi Huệ Gia không thể nào tiếp tục như xưa, bởi lòng nàng nhớ Ngọc Hiên đến cồn cào, không thể một ngày không gặp mặt.

Cái lạnh táp qua mặt khiến mặt dường như đóng băng lại, Huệ Gia vừa đạp xe vừa hát lẩm bẩm bài hát thiếu nhi, hi vọng cái lạnh có thể biến mất. Chạy đến cổng của nhà Ngọc Hiên mất của Huệ Gia hơn nửa tiếng, mọi hôm đều là do người làm mở cửa cho Huệ Gia, nhưng nay có Ngọc Hiên đặc cách, Huệ Gia đã có thể tự vào nhà một mình.

Cất gọn chiếc xe đạp của mình vào trong góc, Huệ Gia chào chú giúp việc rồi bước vào bên trong, chú giúp việc thấy Huệ Gia bèn cười cười, tay cũng không ngưng tỉa cây, "Đại tiểu thư đang ở trong vườn đó con"

"Dạ cám ơn chú" Nói rồi Huệ Gia gật đầu một cái, hướng về phía vườn sau, vườn sau này là nơi Ngọc Hiên thường ngồi nghỉ vào buổi chiều mát. Nơi đây hoa lá được cắt tỉa cẩn thận, cảnh vật đẹp như thể nơi này sinh ra để kinh doanh chứ không phải của riêng bất kì cá nhân nào. Dưới tán cây tường vy, Ngọc Hiên đang ngả lưng trên chiếc ghế dài, nàng nhắm mắt, có vẻ như đang ngủ một giấc.

Huệ Gia rón rén đi đến gần chỗ Ngọc Hiên, nàng kề mặt mình sát gần gương mặt tinh xảo kia, gần, rồi lại gần hơn, ấy vậy mà người đẹp vẫn say ngủ không hề hay biết. Huệ Gia âm thầm nói ở trong lòng, "Chị ấy đúng là chẳng bao giờ đề phòng ai!"

Ngắm nhìn mỹ nhân ngủ cũng là một thú vui của Huệ Gia, Ngọc Hiên lúc này ngủ say không giống như buổi đêm, nếu như buổi đêm Ngọc Hiên có thể buông xuôi hết tất cả mà ngủ đến trời sập không hay, thì Ngọc Hiên lúc này ngủ cực kì giữ kẻ, là ngủ, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Có vẻ là ngủ không sâu lắm.

Huệ Gia cũng không gọi Ngọc Hiên dậy, chỉ âm thầm ngắm nhìn người thương của mình. Chị ấy khi tỉnh hay ngủ say, lúc nào cũng có thể dễ dàng lay động trái tim nàng. Có lẽ Huệ Gia sinh ra là để ở cạnh bên chị ấy, để yêu chị ấy thật nhiều. Đôi khi Huệ Gia cảm thấy bản thân mình thật trẻ con, không xứng với chị ấy, nhưng nàng thường hay nhủ lòng cố lên, mau trưởng thành để chị ấy vững tin nơi mình.

Trong Huệ Gia như có hai mảng đối lập, một luôn tự tin nắm giữ Ngọc Hiên, một luôn tự ti mình không xứng đáng với chị ấy, hai bên như đấu đá với nhau, chẳng ai nhường ai, cũng chẳng ai nhịn ai.

"Đến rồi sao không gọi chị dậy?" Ngọc Hiên mở đôi mắt hạnh của mình ra nhìn Huệ Gia, ánh nhìn vẫn còn mơ màng ở nơi xa xôi. Huệ Gia ngồi xuống bên mép ghế của Ngọc Hiên, hơi cười nói, "Thấy chị ngủ ngon quá nên không gọi."

"Lần tới nếu tới rồi nhớ gọi chị" Nói rồi Ngọc Hiên đứng lên, nàng xỏ chân vào giày, "Không biết mẹ chị sao rồi, để chị vào nhìn qua một chút"

Một ngày Ngọc Hiên "nhìn qua" không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng đều lưu lại thật lâu, thật lâu ở cạnh bên bà, mặc dù bà có mệt mỏi đuổi nàng đi ra khỏi phòng cho bà yên giấc, nàng vẫn lì lợm ở lại, đến khi cha nàng đích thân tống ra khỏi phòng mói thôi. Huệ Gia cũng biết tính tính này của Ngọc Hiên, cho nên nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chị ấy, nàng biết chị ấy có bao nhiêu lo lắng nên mới như thế, càng nghĩ nàng càng thấy thương chị ấy nhiều hơn.

Sau khi "nhìn qua" một lúc, Ngọc Hiên và Huệ Gia được đuổi ra khỏi phòng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vì hầu hết thời gian bây giờ Huệ Gia được nghỉ đông, cho nên cũng không có gì để làm, toàn là kiếm Ngọc Hiên tán gẫu. Bình thường Huệ Gia rảnh rỗi thường hay kiếm Lâm Tuyết chơi, buổi trưa thì đạp xe qua chỗ Ngọc Hiên, tối ngủ lại bên cạnh chị ấy, thời gian biểu sắp đặt như thế còn bị Ngọc Hiên mắng là la cà ngoài đường quá nhiều. Thật oan cho Huệ Gia! Hầu hết thời gian nàng đều ở bên cạnh Ngọc Hiên cơ mà.

"Ăn cơm đi" Ngọc Hiên kéo ghế ngồi xuống, người làm thấy Ngọc Hiên và Huệ Gia vào bếp bèn chuẩn bị cơm cho hai người. Cơm ở đây thường là nấu vào buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều thường hâm lại ăn. Ngọc Hiên cám ơn một tiếng, sau đó bắt đầu gắp thức ăn, Huệ Gia cũng vui vẻ nâng đũa, cùng nhau dùng cơm.

Thật ra đối với Huệ Gia, cuộc sống như thế nào cũng ổn. Nàng đang ở mức không biết phải làm thế nào với tương lai của mình, nàng nên đi du học hay ở lại đây học tiếp đại học, nàng sẽ phải học thứ gì, tất cả như một bài toán nan giải đối với nàng. Thật ra nàng chỉ cần giống yên vui bên Ngọc Hiên là đủ.

Nhưng, đời mấy khi đơn giản như nàng muốn, Huệ Gia cảm thấy nếu mình muốn có được Ngọc Hiên, nàng phải trở thành chỗ dựa xứng đáng cho chị ấy. Nàng không thể nào dùng xe đạp chở Ngọc Hiên cả đời, cha mẹ để lại cho nàng nhà cửa, tài sản cũng không phải để nàng tiêu pha cho bằng hết. Thế nên lúc này Huệ Gia đang âm thầm suy tính cho tương lai, nhưng quyết định du học của Huệ Gia đã bị hủy bỏ vì Ngọc Hiên không muốn ở lại nơi này một mình, Huệ Gia cũng không muốn đi nữa, nàng nhận ra lòng mình rồi và nàng cũng không thể thiếu vắng Ngọc Hiên.

Hai người tuy có vẻ thân thiết với nhau, nhưng trong lòng mỗi người lại có một cảm nghĩ riêng biệt. Ngọc Hiên thì âm thầm quan sát người được gọi là "một nửa" của mình, âm thầm gầy dựng lên tính cách, tương lai cho con bé, còn Huệ Gia thì âm thầm đem tình yêu của mình vun đắp cho Ngọc Hiên, muốn lay động trái tim từ lâu đã không còn muốn yêu đương của chị ấy.

Căn phòng màu hồng trở thành nơi trú ẩn của cả hai, Ngọc Hiên tuy thấy căn phòng này thật sến súa, nhưng nàng cũng không nỡ cho sơn lại. Dù sao đối với nàng, đó cũng là cả một tuổi thơ vui vẻ bên cha mẹ, cũng là căn phòng chứng kiến nàng lớn lên, dựng vợ gả chồng. Chứng kiến từng ngày vui vẻ cũng như những lúc buồn rầu của nàng, nói sơn lại nàng cảm thấy không nỡ.

Buổi sáng Ngọc Hiên đi làm như thường lệ, Vân Nhạc pha giúp nàng một ly cà phê để trên bàn, sau đó lại chơi trò vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng. Ngọc Hiên không biết cô nàng tiểu tam này muốn suy xét gì ở nàng, chỉ thấy ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ đó thật giống Huệ Gia, có điều khi Huệ Gia nhìn bị phát hiện Huệ Gia sẽ cười xòa lên một tiếng, còn Vân Nhạc bị phát hiện, cô bé sẽ mặt đỏ lên tận mang tai, hệt như sắp sửa bốc khói đến nơi.

Đang làm việc thì có cuộc gọi đến, Ngọc Hiên lơ đễnh nghe điện thoại vì thấy đó là số của Huệ Gia. Không ngờ lại nghe được một tin khiến điện thoại của nàng cũng rơi xuống đất. Mẹ nàng vừa mới qua đời.

======

Chút chuyện của nữ nhân.

Sau khi nhận được tin nhắn của Lục Lăng, Tử Cách cảm thấy thế giới thật đảo điên. Cô về nhà, thấy Lục Lăng nhìn mình bèn nhớ lại tin nhắn kia, liền lảng tránh về phòng. Trong lúc đang nằm, nhìn ra kệ ban công thì thấy một bình hoa hồng đỏ được sắp xếp cẩn thận, tim Tử Cách giật thót lên một cái, lật đật gọi điện cho người giúp việc hỏi.

"Ai cắt hoa của Lăng Nhi?"

"Dạ không biết ạ, không ai dám đụng vào hoa của cô ấy đâu thưa bà chủ"

"Có! Nhất định có người đụng vào. Cô xem giúp tôi là ai"

"Chắc là Lục Lăng cắt đó bà chủ"

"Không thể nào! Con bé cũng không đến nỗi cắt hoa hồng để lên bàn thờ đâu"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.