Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 30




Đôi khi, nước giếng không phạm nước sông nhưng nước sông lại cố tình muốn động chạm đến, điều này cũng không nằm ngoài dự tính của Lục Lăng. Hôm đó Tử Cách đã đi làm rồi, Lục Lăng cảm thấy ở nhà cũng hơi chán nên đi tảng bộ ở công viên sau nhà, sẵn tiện mua chút đồ về cho Tử Cách nấu đồ ăn tối. Con đường ở sau nhà nàng không phải quá tối, nhưng vắng người, thường ngày cũng chẳng mấy ai đi ngang qua. Lục Lăng đi được nửa đường liền cảm thấy có chút không ổn, có ai đó đi đằng sau nàng.

Lục Lăng tay xách túi đồ, thong thả rẽ bước sang hẻm bên phải thì phát hiện họ đã đợi nàng sẵn ở đó, chỉ cần nàng rẽ phải. Nếu nàng đi thẳng họ sẽ từ trong hẻm xộc ra, cùng với những người ở phía sau vây nàng lại. Lục Lăng cười khẩy một tiếng, "Làm trò mèo gì đây?"

Nàng không cần quay đầu lại cũng biết những người theo sau nàng đang lăm le nàng ở đằng sau, nàng chỉ nhìn bọn trước mặt, hỏi. Lục Lăng sống thường ngày tệ bạc, việc nàng bị đánh hồi còn nhỏ là chuyện đương nhiên, nhưng dạo gần đây nàng không đi ra đường gây chuyện với ai nữa.

"Nói nhiều, đánh nó đi!" Một tên có mái tóc nhuộm đỏ rực ra hiệu cho cả đám lao vào Lục Lăng, Lục Lăng nhanh nhẹn lấy trong túi mình ra một chai nước ngọt bằng thủy tinh, nàng đập vào đầu một tên gần nàng nhất, sau đó hét, "Mẹ kiếp, lâu rồi chị mày chưa đánh nhau, đang ngứa tay đây"

Máu trên đầu tên đó tuôn xuống nhanh chóng, Lục Lăng cũng không chậm nửa nhịp, nàng đá một cước vào mặt tên khác, sau đó cầm cái chai chỉ còn phân nửa đưa lên, "Đứa nào kêu tụi mày đánh tao? Mẹ kiếp, hôm nay tụi mày có về đến nhà cũng sống không yên với tao đâu."

"Ê Huệ Gia, có đánh nhau hay sao kìa…" Lâm Tuyết nói, chỉ tay vào bên trong hẻm. Huệ Gia nghiêng đầu nhìn vào trong thì thấy chị Lăng đang bị cả đám người vây lại. Huệ Gia nhanh chóng buông xe đạp ra chạy vào trong quát, "Bọn chó tụi mày, ai cho đánh chị Lăng? Không muốn sống nữa à?"

"Chết! Chị ba, người nhà của mình hả chị?" Tên đầu xỏ có mái tóc nhuộm đỏ vội vàng ra hiệu cho mọi người dừng tay lại, nhưng máu trên tay của Lục Lăng vẫn còn rơi, màu đỏ rực đẹp hơn cả hoa hồng, nhỏ dọc xuống cánh tay như báo hiệu đã từng xảy ra một cuộc ẩu đả tại đây.

Huệ Gia tức giận tát vào mặt hắn một cái, quát, "Mẹ chúng mày, ai sai chúng mày đánh? Hả? Một đám đàn ông đi đánh phụ nữ mà cũng nhận làm, thiếu tiền à?"

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em thấy vụ nhỏ này cũng được tiền nên làm, chị đừng nói lại chị Nhiên, chị Nhiên đánh bọn em chết" Tên tóc đỏ ngay lập tức thay đổi thái độ, hắn quỳ sụp xuống ôm chân Huệ Gia, thiếu điều khóc lóc cầu xin.

"Tao hỏi ai sai chúng mày đánh, nói mau!" Huệ Gia gầm lên một tiếng, hất chân đá hắn ra bên ngoài.

Tên tóc vàng nhanh nhẩu nói, "Dạ, Triệu Kiệt, hắn cho bọn em 3 vạn để đánh chị này ạ"

"Ôi, tôi cũng đáng giá ghê" Lục Lăng nghe đến ba vạn bèn cười lạnh, Triệu Kiệt từ đầu Lục Lăng đã thấy không phải người đàng hoàng, hôm nay lại gặp, phát hiện đúng thật như nàng nghĩ, là người chẳng bằng cầm thú.

Huệ Gia đạp bọn chúng một cái, sau đó nói, "Quay về trả lại ba vạn cho Triệu Kiệt, rồi đánh cho hắn một trận. Làm không yên tao nói với bác Thuấn thì bọn mày xác định mất tay đi. Người nhà mà bọn mày còn dám đánh, riết rồi không coi ai ra gì đúng không?"

"Dạ không, dạ không, chị ba, bọn em ngay lập tức trả tiền rồi đánh hắn một trận" Nói rồi cả đám như chuột nhắt chạy đi mất. Lục Lăng hừ lạnh một tiếng đi bộ ra khỏi hẻm, nhìn thì thấy Lâm Tuyết vừa cất điện thoại vào trong túi, mắt Lục Lăng lúc này mới có một chút chuyển động, nàng giận dữ nói, "Em mới gọi cho ai?"

"Dạ… dạ… Em gọi…" Lâm Tuyết nhìn sang Huệ Gia, liền thấy Huệ Gia trợn mắt lên, khẩu hình miệng như muốn nói rằng, "Mày làm cái gì vậy Tuyết?"

"Em gọi dì Cách đúng không? Vậy hôm nay chị sẽ không về nhà, bắt giúp chị một chiếc taxi đi" Lục Lăng quay sang nói với Huệ Gia, mặc cho máu đỏ trên tay cứ nhỏ giọt rơi xuống, mặt mình tái xanh đi cũng chẳng quan tâm.

Huệ Gia nghe vậy bèn hoảng hốt, nàng giữ Lục Lăng lại, nói, "Tay chị chảy đầy máu thế này mà còn đi đâu, em đưa chị vào bệnh viện nha?"

"Dì Cách ngu ngốc của bọn em thế nào cũng khóc nháo lên, giờ chị không dám về, được chưa? Cũng không muốn đi bệnh viện khai báo chuyện này, mệt đầu" Lục Lăng tránh cho Huệ Gia chạm vào máu của mình, chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.

"Chị mà không về dì Cách cũng sẽ khóc, nhưng sẽ khóc trong vô vọng, vừa khóc vừa kiếm chị. Chị nỡ không?" Lâm Tuyết nhìn máu trên tay của Lục Lăng mà thấy sợ hãi trong lòng, nàng là động vật nhỏ sợ máu nha, nhìn một chút nữa không chừng sẽ ói mất.

"Dì Cách ban nãy nói sao?"

Lâm Tuyết nghe mình lay động được Lục Lăng, bèn nói, "Dì Cách nói ngay lập tức trở về"

"Vậy thôi, mình về" Lục Lăng đồng ý trở về, Huệ Gia bèn đẩy Lâm Tuyết xuống, dùng yên sau mời Lục Lăng lên xe chở về. Nhưng Lục Lăng không chịu, nàng chỉ bảo để mình tự đi, cũng không thích đi xe đạp chút nào.

Đi từ xa đã thấy Tử Cách đứng ở cửa nhìn ra, lòng Lục Lăng run lên một cái, đúng là heo ngu ngốc. Lục Lăng nói, "Chị dâu của em dạo này còn bị anh hai em đánh không?"

"Chị dâu em ly thân rồi, dọn qua phòng em sống"

"Vậy em chăm heo ngu ngốc của em cho cẩn thận. Đừng cho heo ngốc như vậy vào tay kẻ xấu. Triệu Kiệt hắn ta là kẻ xấu, chị vừa nhìn đã ghét, anh của em cũng vậy."

"Chị cũng đâu là người tốt?" Huệ Gia hơi cười.

Lục Lăng mắt nhìn Huệ Gia một cái rồi đảo mắt đi, nói, "Nhưng chị thương heo ngu ngốc của mình, chị chẳng muốn tổn thương nó. Còn bọn họ chỉ biết lợi dụng heo ngu ngốc"

"Quan điểm tình yêu của chị lạ ghê" Lâm Tuyết ở bên cạnh chen vào một câu.

Lục Lăng mỉm cười, "Nhớ ngày xưa Ngọc Hiên đòi lấy Khải Tập, lúc đó chị tát Ngọc Hiên một cái, hỏi đau không? Ngọc Hiên ấm ức ôm má bảo đau lắm. Chị mới nói, sau này Khải Tập sẽ đánh hơn mười lần như vậy, đáng gả đi không? Vậy mà con heo ngốc đó vẫn bán cho Khải Tập"

Huệ Gia im lặng không nói gì bởi vì nàng biết, quả thật anh nàng khi có tranh cãi thường hay đánh chị dâu thật. Những lúc như vậy Huệ Gia thường đứng ở cửa phòng, lòng lo như lửa đốt, nàng vẫn còn nhớ cảm giác đó.

"Lăng Nhi!" Tử Cách chạy lại chỗ ba người, lo lắng đến mức chạy một khoảng xa như vậy bằng giày cao gót, Lục Lăng vội vã đảo mắt đi, nàng mà nhìn Tử Cách nữa lòng nàng sẽ đau đến chết mất.

"Lăng Nhi, con làm sao vậy?" Tử Cách hoảng đến độ không biết mình phải làm gì tiếp theo, nước mắt lã chã rơi xuống, làm ảm đạm đi gương mặt vốn dĩ rất trang nhã của cô.

Trái tim Lục Lăng vì người mà say.

Lâm Tuyết vội giải thích, "Chú Triệu sai người đánh chị Lăng, hình như là ba vạn, nãy con nghe vậy."

"Tuyết! Chị nói em sao?" Lục Lăng quay sang nhìn Lâm Tuyết, chỉ trong một ngày mà Lâm Tuyết trái ý nàng đến hai lần, Lục Lăng thật muốn một đá đá Lâm Tuyết bay ra chỗ khác.

Rõ ràng ban nãy Lục Lăng đã dặn không nói chuyện chú Kiệt sai người đánh nàng cho Tử Cách nghe, với bản tính của Tử Cách, Lục Lăng sợ Tử Cách sẽ kiếm hắn ta hỏi chuyện. Nàng rất ghét khi heo ngu ngốc của mình nói chuyện với hắn ta, hắn ta đã từng có heo ngu ngốc của nàng trong tay, đã từng ôm qua, đã từng hôn qua, nghĩ đến mà ghen tuông mờ cả mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.