"Lăng Nhi… Dì mới mua một cái vòng tay." Tử Cách mang vòng tay trong túi xách ra đưa cho Lục Lăng, cô nâng niu trong tay hệt như châu báu. Lục Lăng nhận lấy vòng của cô, chần chừ không muốn đeo vào vì màu không phù hợp với nàng.
"Màu này… nó hơi đậm một chút…"
"Không thích?" Tử Cách cẩn thận cầm lấy vòng tay rồi ôm lấy vòng tay vào lòng mình, tuy chiếc vòng này không phù hợp với lứa tuổi của Lục Lăng nhưng ít nhất vòng tay sẽ bảo hộ được Lục Lăng khỏi cái chết. Cô giận, cô dỗi ra mặt, Lục Lăng thấy vậy bèn ôm lấy cô vào lòng dỗ dành: "Tôi còn chưa kịp đeo mình đã lấy lại rồi?"
"Con không thích cơ mà."
"Không có, thích lắm, thích lắm." Lục Lăng nhận lấy chiếc vòng tay, nàng ngay lập tức đeo vào tay rồi nâng cổ tay lên cho Tử Cách xem. "Mình xem, đẹp không?"
"Không đẹp, nhưng đây là vòng bình an, con không được tháo ra cho đến khi dì đòi lại. Biết không?"
"Được được, không tháo ra." Lục Lăng hôn lên má Tử Cách một cái, không tháo thì không tháo, vợ nói sao thì là vậy.
Mấy hôm nay Lục Lăng bận bịu với lịch trình của mình, con bé đang tranh một suất vào trường đại học. Bình thường Tử Cách sẽ đi cùng Lục Lăng đến trường, cô nghĩ nếu có chuyện gì thì cô cũng sẽ nhanh chóng tiếp tay được.
Lục Lăng thấy Tử Cách quấn quít bên mình, nàng càng thấy vui vẻ. Khi nàng lên trường Tử Cách cũng sẽ cùng nàng lên trường, đôi khi thấy dì ấy ngồi trong xe đợi nàng, nàng xót, bảo không nên đợi nữa nhưng dì ấy vẫn không chịu. Càng bám dính lấy nhau Lục Lăng càng thấy hạnh phúc, chỉ cần cô đưa tay sang là có thể nắm được tay của dì ấy, chỉ cần cô ôm một cái, cả người dì ấy sẽ nằm trọn trong lòng mình. Tình yêu và sự nghiệp cân bằng, ai có thể không vui?
"Mình… dạo này mình thấy yêu tôi không chịu nổi luôn hả?" Lục Lăng sau khi từ trường ra, nàng lật đật đi lại xe của mình tìm kiếm người thương, thấy dì ấy dựa đầu vào cửa xe say ngủ nàng mới rón rén mở cửa ngồi vào ghế lái. Yêu thương xen lẫn cả xót xa, tại sao mấy hôm nay dì ấy lại phải hành hạ mình như vậy?
Tử Cách dụi dụi đôi mắt, cô mỉm cười ngu ngơ do mới vừa ngủ dậy: "Yêu… yêu đến độ xa một chút cũng không được."
"Ngủ vậy đau cổ lắm." Lục Lăng vươn tay bóp nhẹ sau cổ của Tử Cách để cho máu lưu thông, ngủ nghiêng đầu trên xe như vậy một thời gian cổ sẽ phát đau, nàng xót.
Tử Cách tận hưởng sự xoa bóp từ Lục Lăng, quả thật dạo gần đây cô có chút mệt mỏi, nhưng cô thà mình mệt mỏi còn hơn đánh mất Lục Lăng. Nếu không có Lục Lăng trong đời, cô nghĩ mình cũng không còn tha thiết gì sự sống.
"Không sao…"
Hai người yêu nhau bình thường như bất kì cặp đôi nào khác, khi rảnh rỗi Tử Cách sẽ nấu đồ ăn, Lục Lăng giặt đồ. Hai người tận hưởng một ngày dài bên nhau, hạnh phúc đôi khi chỉ là cùng người mình yêu làm những chuyện đơn giản. Lòng Lục Lăng đắm chìm trong hạnh phúc, chỉ có Tử Cách ngày ngày sống trong lo sợ, cô sợ một thời khắc mà cô lơ đễnh, có người sẽ cướp Lục Lăng ra khỏi tay cô.
"Mình ơi" Lục Lăng gọi.
Tử Cách đang đi bỗng ngừng lại: "Hm?"
"Tôi cứ thấy mình có gì lạ lạ, mình đang lo cái gì hả?"
"Không, xem quẻ thấy con đang gặp vận xui, dì có chút lo lắng." Tử Cách gắng nở một nụ cười tự nhiên hết sức có thể, vận xui này nếu có thể dùng hết phúc khí của mình để thay đổi cô cũng nguyện ý.
"Ngốc quá. Tôi sống với dì mãi mãi."
Buổi chiều, Tử Cách thức dậy khi mặt trời mất bóng, cô đi ra vườn thu quần áo phơi ban sáng vào, còn tranh thủ tưới nước cho các khóm hoa. Những ngày hôm nay nhìn thì thấy yên bình nhưng cô vẫn ẩn ẩn cảm thấy sự sóng gió đang rầm rộ muốn trỗi dậy. Vì vậy cô tích cực cầu phúc cho Lục Lăng, còn không quên ngày ngày bảo vệ con bé. Súng lúc này đây lúc nào cũng nằm trên người cô, chỉ cần có biến là có thể sử dụng ngay, mặc dù cô mặc trang phục mỏng mang theo súng có chút nặng nề, nhưng cô bỏ mặc, an toàn của Lục Lăng là trên hết.
Lúc đi vào nhà tắm treo hai cái khăn tắm lên sào, Tử Cách thấy chiếc vòng tay mà cô đưa đang nằm chiễm chệ trên bồn rửa mặt. Cô tức giận run người, đã dặn Lục Lăng không bao giờ tháo ra, con bé lại chẳng nghe lời.
Nếu như Bối cô nương chỉ là người qua đường buông lời hù dọa cô, có lẽ cô đã không sợ đến vậy, nhưng Bối cô nương đã biến mất trước mặt cô, chứng tỏ Bối cô nương không phải là người. Cô sợ cũng có nguyên do cả.
Tử Cách mang chiếc vòng tay trở về phòng ngủ của hai người, Lục Lăng đang cuộn tròn trên giường ngủ say, cô nhìn thấy mà tức giận không thôi.
"Dậy…" Tử Cách lay lay chân của Lục Lăng để kêu con bé tỉnh dậy, Lục Lăng đang ngủ bị kêu dậy, mặt chẳng có mấy phần thanh tỉnh hỏi cô: "Mình gọi tôi? Chiều rồi hả?"
"Đã dặn lúc nào cũng phải đeo trong người, rốt cuộc con có nghe lời không?" Tử Cách thật sự lo lắng đến phát điên rồi, lỡ đâu đang trong lúc ngủ gặp vận xui, ai là người có thể cứu được Lục Lăng?
Lục Lăng nhìn xuống cổ tay trống không của mình, nàng chợt hiểu ra vấn đề.
"Quên mất… để tôi đi lấy." Lục Lăng bước chân xuống giường định đi ra nhà vệ sinh lấy vòng tay của mình nhưng Tử Cách cản nàng lại, cô dúi vào tay Lục Lăng sợi dây, tuy là mặt mũi vẫn như bình thường nhưng là tức giận không thôi, chỉ thiếu điều la hét một trận. Lục Lăng đối với mạng sống không hề coi trọng, đối với cô cũng không hề coi trọng! Cô tức chết.
"Xin lỗi mình…" Lục Lăng đeo vòng tay vào cổ tay, nàng hơi liếm môi. "Xin lỗi, mốt tôi tắm cũng không tháo ra nữa, mình đừng khóc…"
"Muốn đeo thì đeo, không đeo thì không đeo…" Tử Cách lại khóc, những ngày hôm nay cô rất nhạy cảm, đụng đến một chút liền có thể khóc òa lên. Lục Lăng nghe người yêu khóc bèn rối rít xin lỗi, nàng chỉ lỡ tháo ra đi tắm rồi quên mang lại, không phải cố tình như vậy. Nàng cũng không biết sự tình lại nghiêm trọng đến độ người nàng yêu tức phát khóc. "Xin lỗi mình, xin lỗi mà… Tôi tắm nên tháo ra cho sạch…"
"Đừng đeo nữa, chết thì chết, sống thì sống. Cùng lắm thì cùng nhau chết!" Tử Cách ôm mặt mình bật khóc, Lục Lăng liền ôm chặt cô hơn, hôn lên tóc, lên mắt cô để an ủi.
"Không chết, không thể nào chết được, tôi phải yêu dì đến cuối đời."
"Cùng lắm là chết…"
"Nói bậy, làm sao mà chết được." Lục Lăng cười hề hề chọc cho Tử Cách vui, nhưng Tử Cách lại không hề nở một nụ cười.
"Tôi đeo, tôi đeo, mình đừng giận tôi nữa nhé…"
Tử Cách im lặng.
"Mình đừng giận tôi…Tôi hứa, bây giờ tắm cũng không tháo ra."
Sự im lặng vẫn bao trùm, Tử Cách im lặng không nói một lời nào.
Rốt cuộc Lục Lăng cũng sợ, từ đó về sau không bao giờ dám tháo ra, ngay cả khi nàng tắm.