Mùa xuân, vào tết cổ truyền Lục Lăng xin phép về nhà được vài hôm. Những ngày học ở trường nội trú, mỗi tuần dì Cách đều kiếm cớ lên thăm nàng nhưng nàng từ chối không gặp. Có những hôm nàng đứng trong phòng nhìn về hướng công viên nhỏ mãi, thấy dì ấy kiên nhẫn ngồi trên ghế đá đợi nàng xuống, nhưng lần nào cũng thế, chưa bao giờ nàng xuống.
Mỗi tuần một lần dì Cách lại lặn lội lên trường của nàng, dì ấy thường ngồi từ lúc chiều cho đến tối muộn mới về. Đôi khi giáo viên sẽ lên tận phòng khuyên nhủ Lục Lăng xuống gặp dì Cách, nhưng nàng vẫn nhất quyết không là không. Có lần trời mưa, nhìn thấy dì ấy vẫn lẳng lặng đứng ở mái hiên chờ nàng, nàng nhịn không được chạy xuống cầu thang định đi lại chỗ dì ấy, nhưng đi đến giữa chừng lại quay đầu trở lại phòng.
Tốt nhất vẫn là không nên gặp, không gặp sẽ tránh được nỗi tương tư.
Cho đến một hôm cô giáo mang đến bàn học của Lục Lăng một lá thư, trong thư, chữ của Tử Cách nắn nót từng nét, chứng tỏ dì ấy viết lá thư này hoàn toàn nghiêm túc, cẩn thận. Dì ấy tha thiết mong nàng về nhà ăn tết cổ truyền cùng dì, nói rằng nhà cửa đã được trang hoàng ra sao, thức ăn đã được nấu thế nào. Nàng sẽ không về nếu như nàng không thấy dưới thư có đề ba chữ: "Dì nhớ con."
Lục Lăng xin phép cô giáo cho mình về nhà một tuần, cô cũng vui vẻ đồng ý cho cô về. Nàng choàng một áo choàng lông rộng để che cho mình khỏi cái giá rét của ngày đông, dì ấy ngồi yên lặng bên trong xe nhìn ra bên ngoài. Nàng bắt gặp được ánh mắt dì ấy nhìn mình thật lâu, không biết vì sao nàng lại đào tẩu khỏi ánh mắt ấy.
Tài xế mở cửa xe cho Lục Lăng ngồi cạnh Tử Cách nhưng nàng từ chối, nàng muốn ngồi ghế phụ lái cạnh bác tài. Tử Cách buồn buồn nhìn Lục Lăng tránh né mình nhưng cũng không lên tiếng bắt chuyện, hai người cứ thế im lặng với nhau cả một đoạn đường dài.
Ngày mùng một hai người dậy rất sớm, Tử Cách nấu hết các loại bánh mứt chuẩn bị cho Lục Lăng ăn, cô cũng chuẩn bị một phong bao lì xì cho con bé. Nhưng khi con bé đi ra khỏi phòng, đi ngang qua cô, cô cầm phong bao lì xì mà ngơ ngẩn, quên béng đưa cho Lăng Nhi.
"Lăng… Lăng Nhi… Lì xì của con…" Giọng của Tử Cách nhỏ dần rồi như biến mất hẳn trong khoảng không, bước chân của Lục Lăng hơi khựng lại một chút, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng.
Một lúc sau Lục Lăng dắt vào một người con trai chạc tuổi con bé, vẫn gương mặt lạnh lùng đó nói với cô rằng: "Đây là dì Cách, dì Cách, đây là Kim Quang, bạn trai của tôi."
Nụ cười trên miệng của Tử Cách cứng đến độ không thể nào cứng hơn, cô vội vã cụp mắt xuống, giả vờ như đang lục lọi đồ trong túi để che đi cảm xúc kì lạ trên mặt của mình. Cô chạm vào phong bao lì xì, nhớ điều gì đó mới ngước mặt lên nói với Lục Lăng: "Ngại quá, dì chuẩn bị một phong bao lì xì thôi."
"Dì cất vào đi, cũng không cần đâu. Cơm dì nấu xong chưa?" Lục Lăng đã lâu rồi không nói với Tử Cách một câu nào dài như thế, vốn mối quan hệ giữa hai người vừa mới khá hơn, bây giờ lại tồi tệ hơn bao giờ hết.
Tử Cách gật đầu, cô mời Kim Quang ngồi xuống bàn rồi dọn cơm lên ba người cùng ăn. Đồ ăn nhìn đến no mắt, Lục Lăng không biết được tất cả đều do Tử Cách thức đêm chuẩn bị cho ngày tết tươm tất. Mặc dù tết cũng chỉ còn hai người…
"Anh ăn tự nhiên đi." Lục Lăng gắp cho Kim Quang một khối thịt kho thơm ngon, Tử Cách ngước lên nhìn hai người mà thấy tư vị trong lòng hỗn tạp. Con bé từ khi nào trở nên chu đáo với người khác như thế?
Kim Quang mỉm cười cắn khối thịt ăn, sau đó như ăn phải bất ngờ nên giơ ngón cái lên, liên tục khen ngợi người nấu ăn. Tử Cách nghe khen ngợi mình nhưng trong lòng cũng không thấy vui vẻ bao nhiêu, cho đến khi Lục Lăng tạt thêm một gáo nước lạnh, tâm trạng cô mới xuống đến cực điểm.
"Dì Tứ nấu đó, anh thích thì dặn dì nấu thêm, khi nào về trường ăn." Lục Lăng cố gắng nặn trên gương mặt tượng sáp của mình ra một nụ cười giả tạo.
Con heo ngốc từ bên trong nhà lù đù đi ra ngoài, Kim Quang thấy vậy mới chỉ tay vào nó hỏi: "Nhà em không nuôi chó mà nuôi heo hả? Lạ ghê."
Lục Lăng nhún vai: "Không phải em nuôi, người dở hơi nào đó nuôi thôi."
Tử Cách ăn cơm mà miệng mặn chát, cô gắng nuốt cho xong rồi đem chén bát đi rửa. Kim Quang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Lục Lăng, hai người có vẻ rất vui, cười đùa rôm rả thắp sáng lên căn nhà vốn dĩ tối tăm này.
Lục Lăng nói chuyện nhưng ánh mắt chỉ chú ý đến người đang rửa bát kia, đôi khi Kim Quang nói cái gì nàng cũng không nghe. Kim Quang phát hiện ánh mắt của Lục Lăng, hắn nhỏ giọng nói: "Chị hai, diễn vậy được chưa? Nói nữa hả?"
Lục Lăng gật đầu ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Đang nhìn thì thấy dáng vẻ chật vật của dì ấy, tiếng chén rớt xuống bồn rửa loảng xoảng. Lục Lăng sợ hãi nhanh chóng đi lại gần bếp, vì nàng đi nhanh quá nên đến khi nàng phát hiện ra bản thân mình lo lắng đến độ nào, nàng ngượng ngùng không thôi.
Nàng đằng hắng giọng: "Sao vậy? Đang có khách mà dì làm gì um sùm. Không muốn tôi dẫn khách về thì nói, tôi không dẫn là được."
"Không có, dì lỡ tay thôi." Tử Cách hít một hơi thật sâu che dấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình, cô nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ nghẹn đắng rồi nhặt mảnh vở của chén bát lên. Lục Lăng dìm lại lòng mình bỏ đi lại phòng khách, nàng bỏ lỡ đôi mắt hoe đỏ của dì ấy, cũng bỏ lỡ đi bàn tay bị thương của dì ấy. Nàng không hề biết.
Sau khi rửa tay và mặt dưới làn nước rồi, Tử Cách lau khô mặt bằng khăn mềm rồi mới đi ra ngoài phòng khách. Kim Quang thấy cô đầu tiên, sau mới nói cho Lăng Nhi biết cô đang đứng sau lưng hai người. Tử Cách nở một nụ cười với hắn: "Dì kêu người dọn phòng kế bên Lăng Nhi cho con rồi. Để dì dẫn con về phòng tắm rửa thay đồ."
Lục Lăng nhất định không tổn thương Tử Cách không được, nàng nói: "Không, anh ấy ngủ chung phòng với tôi rồi. Dì không phải nói tôn trọng quyền riêng tư của tôi sao? Giờ dì về phòng được rồi đó."
"Ừ, dì hiểu rồi. Ngủ ngon."
"Dì ngủ ngon." Kim Quang ái ngại.
Dì Cách quay lưng bỏ đi về phòng của mình, chỉ xa nhau một đoạn thời gian ngắn thôi mà dì ấy ốm đi trông thấy, nào còn gương mặt vui vẻ yêu đời hát hò trong ngày sinh nhật hôm nọ. Lục Lăng xót trong lòng, nhưng nàng vẫn chưa nguôi giận dì ấy đã đẩy nàng đi trường nội trú.
Nàng biết bản thân mình trẻ con, nhưng nàng không tự làm chủ được cảm xúc của mình. Nàng như trẻ con tổn thương dì ấy, dì ấy lại nhẫn nhịn nàng như ngày xưa. Mọi chuyện cứ thế, nhưng Lục Lăng biết rằng dì ấy tổn thương, nàng còn đau hơn gấp bội. Mớ cảm xúc chết tiệt này, nàng muốn ném đi thật xa.
P.s: Ai đang theo dõi Khoảng Cách Của Hai Ta thì cho mình tạm ngưng khoảng 1 tgian ngắn nhé. Mình chợt nhớ ra là mình ngâm bên đây lâu quá rồi.