“Thiếu phu nhân? Thế này là sao?” Thanh Đan vội vàng đặt bát canh trên tay xuống, rút khăn tay lau sạch sẽ nước canh rơi ra bên ngoài bát.
Ninh Hồi cố giữ bình tĩnh lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”
Bùi Chất vừa tiến vào đã lập tức ngồi bên cạnh nàng, biết hắn còn chưa dùng cơm, Xuân Đào lập tức đi lấy chén đũa sạch đến.
Ninh Hồi cúi đầu, tay cầm cái muỗng không tự chủ quấy chén canh cá, Bùi Chất nhận lấy chén đũa Thanh Đan đưa, nhấp một ngụm trong bát canh, hơi nâng cằm hướng ra ngoài: “Hoa cúc nàng muốn đấy.”
Ninh Hồi: “Ta chỉ mua ba chậu thôi, không, không nhiều đến vậy...”
Bùi Chất nhíu mày: “Ta tặng thêm cho nàng.”
Ninh Hồi cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn ngồi ngay ngắn, cử chỉ tao nhã, khẽ cắn môi dưới: “Tại sao lại muốn tặng cho ta?”
Bùi Chất gắp một miếng ngó sen chua ngọt vào bát, nói lãnh đạm: “Muốn tặng thì tặng thôi, làm gì mà lắm cái tại sao vậy.”
Biểu cảm của hắn bình thường, không hề có sát ý, cũng không có vẻ bất mãn.
Ninh Hồi thoáng yên tâm, mặc kệ vì sao hắn lại làm vậy, chỉ cần không phải mang hoa đến viếng mộ nàng là được, không phải là tốt rồi.
Ninh Hồi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bưng chén lên uống một hơi cạn sạch chỗ canh cá còn dư lại ban nãy.
Bùi Chất đợi một lúc lâu, người bên cạnh đừng nói là một nụ cười, đến một lời cảm ơn cũng không có, hắn nghi ngờ đảo mắt nhìn qua, thấy nàng đang ngồi nghiêm chỉnh uống canh, chỉ vùi đầu lo ăn, hoa cúc bên ngoài cũng không thèm nhìn tới, rất không bình thường.
Bùi Chất nhìn chằm chằm một lồi lâu, mãi đến lúc da đầu Ninh Hồi sắp tê dại đến nơi mới thu hồi ánh mắt, ung dung ăn cơm.
Hai người lặng lẽ dùng bữa.
Có Bùi Chất chẳng khác một quả bom đương nhiên Ninh Hồi sẽ không được tự nhiên, chỉ sợ hắn đột nhiên nhắc tới chuyện tối qua, trong lòng vừa hoảng loạn vừa nôn nóng, thật đúng là muốn lấy mạng nàng.
Ninh Hồi ngả người trên giường nhỏ đặt cạnh bàn, tay mân mê mấy quả quýt, trong lòng lại đang nói chuyện với Thanh Thanh Thảo Nguyên để giảm bớt sự hoảng loạn.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu ta sắp chết thì ngươi phải làm sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên quay tròn hai vòng, duỗi móng vuốt xoa cái bụng: “Còn có thể làm sao, chỉ có thể nhìn ngươi chết chứ sao.” Thân là một hệ thống xanh hóa, tác dụng duy nhất của nó chính là đào hố trồng cây, đào hố chôn cỏ.
Ninh Hồi: “...!Ngươi cũng được đấy.” Với tình cảm của chúng ta ít nhất ngươi cũng phải nhỏ được hai giọt nước mắt cho ta chứ, như vậy mới xứng đáng với tình nghĩa cách mạng sâu sắc của chúng ta chứ!
Gấu trúc vẫy cái móng vuốt, an ủi nàng: “Nhóc con, thật ra ngươi không cần sợ hãi như vậy, ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi bị sét đánh thành tro còn thể sống tốt ở một thế giới khác.
Nói không chừng sau khi chết ở thế giới này ông trời lại ban cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chuyển đến sống ở thế giới tiếp theo thì sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên khẽ gật đầu, hai lỗ tai đen dựng lên: “Người xưa nói “Tai họa để lại ngàn năm”.
Chính ngươi thử ngẫm lại xem đạo lý này có đúng không?”
Ninh Hồi: “...!Ta tin mấy câu nhảm nhí của ngươi mới là điên đấy!”
Đầu Ninh Hồi gác trên khuỷu tay, bị Thanh Thanh Thảo Nguyên tức giận hừ mũi trừng mắt, vậy mà cảm giác hoảng loạn trong lòng lại tiêu tan đi không ít.
Bùi Chất bước ra từ buồng tắm liền thấy ngón tay nàng đang không ngừng chọc vào quả quýt trên bàn, mái tóc suôn dài đen bóng xõa đến ngang vai, mềm mại như tơ như lụa, cả người lại ngoan ngoãn mềm mại vô cùng.
Hắn ngồi trên giường nhỏ, nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, lâu đến mức khuôn mặt lãnh lẽo nay đã có thêm độ ấm, băng tuyết tan ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Đan, Thanh Miêu tự giác lui ra ngoài, tiếng hít thở bên trong cũng nông hơn vài phần.
Thật sự quá yên tĩnh, thậm chí Ninh Hồi còn có thể nghe thấy tiếng lửa đang cháy bên trong giá đèn đặt cạnh ghế, nàng nghi ngờ mím môi, cầm quả quýt đã bị nàng mân mê nãy giờ nghiêng đầu nhìn qua.
Trong phòng đã không còn ai khác ngoại trừ nàng và Bùi Chất, cũng không biết hắn đã tắm gội xong từ lúc nào, nàng không hề nghe thấy tiếng gì.
Bùi Chất đang ngồi trên giường nhỏ, trên người đắp một tấm chăn nhung màu xanh nhạt, một chân cong lên, trong tay cầm sách, cả người bọc trong ánh nến màu cam của chiếc đèn khắc hoa đặt trên giường, cảnh tượng này cực kỳ giống hình ảnh một công tử quý tộc trong bức tranh cổ nàng nhìn thấy lúc trước ở trong căn cứ thực nghiệm.
Ninh Hồi chống tay ôm mặt, chớp mắt.
Khuỷu tay để lâu hơi mỏi, nàng dứt khoát thả tay nằm thẳng lên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nàng nhìn đến ngây người.
lúc này Bùi Chất cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, tay đang cầm sách đặt lên đùi, nhìn nàng chăm chú rồi bình tĩnh nói: “Lại đây.”
Ninh Hồi lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy do dự một hồi rồi vẫn chậm rãi đi qua.
Nàng đi rất chậm, Bùi Chất cũng không nóng nảy, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Mãi đến lúc nàng đã đứng nghiêm trước giường, có một mùi hương nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh thì hắn mới ném sách trong tay qua một bên, nắm lấy tay nàng kéo đến trước mặt.
Cảm giác được ôm nàng trọn trong vòng tay thật sự rất tuyệt vời.
Hắn vòng tay qua ôm lấy eo nàng, để tránh cho nàng ngã từ trên giường nhỏ xuống.
Ninh Hồi sửng sốt, ngây người gọi hắn: “Bùi Chất?”
Bùi Chất cụp mắt ừ một tiếng.
Họ dựa vào quá gần, Ninh Hồi mới hơi nghiêng đầu đã thấy được khuôn mặt tái nhợt của hắn, màu sắc đôi môi hơi nhạt hơn so với người thường, ánh mắt còn động lòng hoa cả hoa đào tháng ba, hàng mi dài như sương khói mờ ảo.
Không biết vì sao đột nhiên Ninh Hồi thấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn níu lấy ống tay áo của hắn thì thào: “Ôm chặt quá...” Sức hắn quá mạnh, làm eo nàng hơi đau.
QAQ
Bùi Chất chợt khựng lại, lực trên tay lập tức buông lỏng, hắn vén tấm chăn mỏng lên bảo nàng ngồi vào trong.
Ninh Hồi: “Như vậy không tốt.”
Bùi Chất: “Không tốt chỗ nào?”
Ninh Hồi: “Chỉ là không tốt thôi.”
Bùi Chất “à” một tiếng: “Đêm qua nàng và ta ngủ chung một giường cũng không thấy nàng nói như vậy.”
Ninh Hồi: “...” Ngươi là heo sao? Đêm qua rõ ràng ta có từ chối mà!
Cuối cùng Ninh Hồi vẫn bị Bùi Chất bế lên, nhìn mấy chữ “chi, hồ, giả, dã” trong quyển sách đặt trước mặt hắn mà cả khuôn mặt nàng đều suy sụp.
Bùi Chất cảm thấy bản thân như mình đang ôm một cái lò sưởi trong lòng, cực kỳ ấm áp.
Hai người ngồi chung một chỗ, một người nhàm chán nhìn quyển sách trong tay, một người nhìn người trước mặt, rất yên lặng.
Trong lúc đó, Thanh Đan có vào phòng một lần để thêm một muỗng hương liệu vào lò sưởi, rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài, xúm vào một chỗ với Thanh Miêu nhỏ giọng trò chuyện.
...
Phần lớn người trong phủ hiện giờ đều đã nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tại lại đúng vào lúc cuối thu đầu đông, buổi tối đi trên đường nghe thấy tiếng kêu của côn trùng và chim chóc cũng khó nghe.
Bùi Hân mặc y phục trắng, trên búi tóc chỉ cài một đóa hoa nhung màu xanh trắng.
Nhìn thấy Bùi Đô đưa ai đó về viện tử của mình, nàng ta và Bội Nhi liền chuyển hướng đi về phía đường đá đến viện Trúc Y.
Lê Nhị đi phía trước cầm đèn lồng dẫn đường, Quất Hạnh đi bên cạnh đỡ nàng ta, đã nhiều ngày nay nàng ta vẫn luôn quỳ ở linh đường, đi đứng khó tránh khỏi bất tiện.
Đoạn đường về viện Trúc Y phải đi qua viện của Chu di nương và Liên di nương, viện của Chu di nương đã tắt đèn, không thấy tí ánh sáng nào, nhưng chỗ Liên di nương thì vẫn còn rất náo nhiệt.
Mấy ngày nay trong phủ rất náo nhiệt, Bùi Hân cười trào phúng.
Từ trên xuống dưới trong phủ, ngoại trừ nàng ta và ca ca thì không có bất kỳ ai nhớ đến mẫu thân của họ.
Bên phía huynh trưởng thì nàng ta đương nhiên không thể chỉ trích, nhưng những người từng chịu ân huệ của mẫu thân nàng ta thì sao?
Người đi trà lạnh, tường đổ mọi người cùng xô.
“Tiểu thư? Đi thôi ạ.” Quất Hạnh bị gió lạnh thổi tới run lập cập, mở miệng nhắc nhở.
Bùi Hân lặng lẽ rời đi.
Bội Nhi vừa đến phòng bếp lấy đồ ăn khuya trở về liếc mắt nhìn từ xa rồi đi vào viện, lấy bánh cuốn hồ điệp, rau trộn và cháo gà xé phay ra.
“Vừa rồi nô tỳ mới nhìn thấy Đại tiểu thư, nhìn như mới ở bên ngoài về.” Bội Nhi dọn bát đũa lên bàn nói: “Đại tiểu thư và Nhị công tử đúng là có hiếu, ngày nào cũng túc trực bên cạnh linh cữu.”
Liên Tang rửa tay trong thau đồng, lau khô rồi ngồi bàn, cầm đũa gắp đồ ăn, cười nói: “Là chữ hiếu phải làm thế.” Những chuyện Chu thị đã làm hiện giờ xem như cả thành đều biết, ai cũng ghét bỏ, hai huynh muội này xem như là hiếm có.
Bội Nhi nhìn nàng ta ăn khuya, không biết nhớ tới cái gì chợt vỗ trán xoay người đặt hộp đựng điểm tâm để ở bệ cửa sổ lên bàn tròn, rồi nói: “Nô tỳ suýt nữa thì quên mất, mới vừa rồi lúc trời sắp không biết là ai đã gửi cho chúng ta hộp điểm tâm này ở chỗ người gác cổng.
Là điểm tâm của Cát Tường trai.”
Nàng ta mở nắp gỗ bên trên ra, lấy đồ ăn ra, miệng thì thầm: “Bánh mứt táo củ mài, bánh cuốn đậu tây, uyên ương tô, còn có món bánh mứt trái cây vàng di nương thích nhất.
Người nhìn xem...”
Liên Tang nuốt miếng cháo trong miệng xuống, nghe vậy thì giật mình, vô thức đưa tay chạm vào hà bao treo trên thắt lưng, trong nháy mắt chợt mất đi cảm giác ngon miệng, cau mày đứng lên, xoay người đi vào trong.
Bội Nhi cất hộp điểm tâm đi, gọi nàng ta một tiếng: “Di nương?”
Liên Tang xua tay: “Không có khẩu vị nữa, ngươi cầm mấy món đó chia cho mấy người gác đêm trong viện đi.”
Bội Nhi nghe vậy vui vẻ vô cùng, nói mấy câu tốt lắm.
Điểm tâm của Cát Tường trai không phải lúc nào muốn ăn là sẽ ăn được, hương vị đồ ăn ở đây không giống với đồ mua từ các cửa hàng điểm tâm khác.
Liên Tang không có tâm tư quan tâm Bội Nhi thế nào, nàng ta ngồi trên giường, lấy đồ vật từ trong hà bao ra, suy nghĩ xem nên làm gì.
Nàng ta suy nghĩ cả một đêm, lăn qua lăn lại trằn trọc đến gần sáng mà vẫn chưa ngủ được.
...
Ninh Hồi căn bản không hề biết mình đã ngủ từ lúc nào, ngủ một giấc dậy thì ánh nắng đã ngập tràn ngoài cửa sổ.
Nàng ôm chăn ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài, hồi lâu không mở mắt ra được.
“Thiếu phu nhân hôm nay dậy sớm thế.” Thanh Đan tự mình bưng thau đồng đi vào, mỉm cười nói: “Nô tỳ còn không đi vào gọi người mà người đã tự tỉnh rồi.”
Ninh Hồi cố hết sức mở to hai mắt, tầm mắt còn mê man: “Có thể là do đêm qua ngủ sớm.”
Thanh Đan gật đầu: “Đúng vậy, người đọc sách một tí thì liền ngủ thiếp đi, là Thế tử ôm người trở về giường đấy, nếu không người mà ngủ nguyên đêm trên ghế thì chắc chắn bây giờ sẽ rất khó chịu.”
Ninh Hồi ngơ ngác gãi mớ tóc bù xù: “Vậy à, thế ta phải cảm ơn hắn rồi.”
Thanh Đan: “...” Sao nàng cứ cảm thấy suy nghĩ của thiếu phu nhân hình như không giống người thường nhỉ? Nàng chưa gặp qua thì cũng đã nghe nói rồi, bình thường vào những lúc thế này không phải là nên thẹn thùng sao?
Thanh Đan thấy phiền muộn vô cùng, vắt khăn lau mặt cho nàng, hầu hạ nàng thay đồ, chải tóc.
Ăn sáng xong thì đã quá giờ Thìn một khắc, Ninh Hồi nhận lấy bình đồng từ tay thị nữ chăm hoa cỏ, vừa đi dạo vừa tưới nước.
Tưới nước xong nàng quay trở vào nhà, đem ghế nhỏ đặt ra sân, nghênh đón ánh mặt trời ló dạng sau hàng mây cùng cây cỏ trong viện.
Thanh Đan sợ nàng lạnh, lấy ra một chiếc áo choàng nhung màu trắng ngà thêu hình quạt lông.
Ninh Hồi vừa mặc vào thì Xuân Đào đã bước vào từ bên ngoài, nói: “Thiếu phu nhân, Liên di nương đến rồi.”
Ninh Hồi nghe thấy ba chữ “Liên di nương” liền nhíu mày theo phản xạ: “Trời còn sớm vậy nàng ta đến đây làm gì?”.